Ngày 26 tháng Tư, 1992
Bạn thân mến,
Kể từ đêm đó, không có ai gọi điện cho tôi. Tôi không trách họ. Suốt kỳ nghỉ, tôi dành thì giờ đọc Hamlet. Thầy Bill nói đúng. Sẽ dễ đọc hơn khi nghĩ cậu trai trong vở kịch cũng như những nhân vật khác trong những cuốn khác tôi đã đọc. Việc ấy cũng giúp được tôi ít nhiều, trong khi cố tìm hiểu xem tôi bị cái gì. Việc ấy không hẳn giúp giải đáp được những câu hỏi của tôi, nhưng biết được có người đã từng kinh qua chuyện tương tự cũng an ủi phần nào. Nhất là khi người đó từng sống rất lâu trước đây.
Tôi có gọi cho Mary Elizabeth, và bảo cô ấy rằng từ đó đến giờ, tối nào tôi cũng nghe đĩa nhạc và đọc quyển sách của E.E. Cummings.
Cô ấy đáp, “Quá trễ rồi, Charlie à.”
Tôi những muốn giải thích rằng tôi không muốn hai đứa hẹn hò tiếp, chỉ muốn đi chơi kiểu bạn bè như hồi xưa thôi, nhưng tôi biết làm vậy chỉ khiến mọi việc tệ hơn, nên tôi không nói.
Tôi chỉ nói, “Tôi xin lỗi.”
Tôi thực sự hối lỗi. Tôi biết rằng cô ấy tin tôi. Nhưng khi mà điều đó không còn mấy ý nghĩa, và rồi chỉ còn thanh âm câm lặng trong điện thoại, tôi biết được rằng đúng là đã quá trễ.
Patrick cũng có gọi tôi, nhưng cậu ấy chỉ báo rằng Craig giận Sam ghê gớm vì tôi, và tôi nên lánh mặt thêm một thời gian nữa cho đến khi mọi việc sáng tỏ. Tôi hỏi cậu ấy có muốn đi chơi không, chỉ cậu ấy và tôi thôi. Cậu ấy bảo rằng đang bận rộn với Brad và việc nhà, nhưng sẽ tranh thủ gọi nếu sắp xếp được thời gian. Đến giờ cậu ấy vẫn chưa gọi.
Tôi muốn kể với bạn về cuộc họp mặt gia đình vào ngày Chủ Nhật trong tuần Phục Sinh, nhưng tôi đã kể với bạn về ngày Lễ Tạ ơn và Giáng sinh rồi, các cuộc ấy chẳng khác nhau là mấy.
Ngoại trừ những việc như là ba tôi được tăng lương còn mẹ tôi thì không, bởi mẹ không được trả công cho việc nội trợ, và chị tôi đọc những quyển sách về lòng tự trọng bởi chị gặp được một anh chàng mới.
Anh tôi có về nhà chơi lễ, nhưng khi tôi hỏi bạn gái của anh có đọc bài bình luận của tôi về cuốn Walden hay chưa, anh ấy bảo rằng chưa bởi vì chị ấy chia tay với anh khi phát hiện ra anh lừa dối chị. Vụ này xảy ra được một dạo rồi. Thế nên tôi hỏi xem anh có đọc hay không, và anh đáp không, bởi anh bận bù đầu bù cổ. Anh bảo rằng sẽ cố đọc trong kỳ nghỉ lễ. Tới giờ anh vẫn chưa.
Thế nên tôi đi thăm dì Helen của tôi, và lần đầu tiên trong đời tôi, chuyến đi ấy không ủi an được tôi. Thậm chí tôi cố gắng làm theo kế hoạch của bản thân và nhớ mọi chi tiết về tuần lễ tuyệt vời gần đây nhất, nhưng rốt cuộc cũng chẳng ích gì.
Tôi biết rằng tự mình đã làm khổ mình. Tôi biết rằng tôi đáng đời lắm. Tôi sẵn sàng làm bất cứ gì để không bị thế này. Tôi sẽ làm bất kỳ thứ gì để bù đắp cho mọi người. Và để không phải đi gặp ông chuyên gia điều trị, người này giải thích với tôi về trạng thái “gây hấn thụ động” là thế nào. Và để không phải uống thuốc ông đưa tôi, thứ thuốc quá đắt tiền đối với thu nhập của ba. Và để không phải kể về những ký ức đau buồn cho ông ta nghe. Hay cảm thấy hoài nhớ về những đau thương.
Tôi chỉ ước gì Chúa hay ba mẹ hay Sam hay chị tôi hay ai đó nói cho tôi biết tôi bị cái giống ôn dịch gì. Chỉ cần cho tôi biết tôi làm thế nào để không bị thế này nữa. Để xua tất cả những thứ này đi. Và để biến mất. Tôi biết vậy là sai trái, bởi tôi không thể trốn tránh trách nhiệm, và tôi biết rằng mọi thứ trở nên tồi tệ đi trước khi nó tốt hơn, theo lời chuyên gia điều trị nói, nhưng cú sụt xuống trạng thái tệ hơn này quá là to lớn.
Sau một tuần không nói chuyện với ai, rốt cuộc tôi gọi cho Bob. Tôi biết vậy là sai, nhưng tôi chẳng biết làm gì khác. Tôi hỏi hắn có thứ gì cho tôi mua được hay không. Hắn bảo hắn còn bảy gram cần sa. Nên tôi lấy ít tiền mừng Phục sinh của tôi đi mua mớ ấy.
Kể từ đó tôi hút nó luôn.
Thương mến,
Charlie
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...