28 tháng Ba, 1992
Bạn thân mến,
Cuối cùng thì ở chỗ tôi trời cũng ấm lên một chút, mọi người hòa nhã với nhau hơn khi đụng mặt trong sảnh. Không hẳn là hòa nhã với riêng tôi, nói chung chung thôi. Tôi viết một bài luận về quyển Walden cho thầy Bill, nhưng lần này tôi viết khác. Tôi không viết một bài bình luận quyển sách. Tôi viết bài đó, giả vờ rằng tôi đơn độc sống gần một cái hồ trong hai năm. Tôi giả vờ rằng tôi sống tự túc về lương thực và đạt tới sự giác ngộ. Nói thật với bạn, tôi cũng khá thích nếu có thể thực hiện lối sống ấy ngay bây giờ.
Kể từ đêm ấy cùng Mary Elizabeth, mọi thứ đều khác đi. Bắt đầu hôm thứ Hai ở trường, Sam với Patrick cùng nhìn tôi cười toe toét. Mary Elizabeth đã kể với hai người cái đêm bọn tôi bên nhau. Đúng ra tôi rất không muốn cô ấy làm vậy, nhưng Sam với Patrick cho rằng chuyện ấy thật tuyệt, hai người đều vui mừng cho bọn tôi. Sam cứ nói đi nói lại một điều.
“Sao tôi không nhìn ra hai cậu là một cặp nhỉ. Hai người đẹp đôi lắm.”
Tôi nghĩ Mary Elizabeth cũng thấy vậy, bởi cô ấy hành xử hoàn toàn khác. Lúc nào cô ấy cũng tươi cười, nhưng với tôi có gì đó không đúng. Tôi không biết diễn đạt sao nữa. Ví dụ như bọn tôi mới cùng hút thuốc bên ngoài với Sam và Patrick lúc ngày tàn, rồi cả bọn sẽ kháo chuyện gì đó cho tới lúc ra về. Rồi lúc tôi về tới nhà, Mary Elizabeth sẽ gọi ngay cho mà hỏi, “Có gì mới nào?” Tôi không biết nói gì, bởi điều mới mẻ duy nhất mà cô ấy chưa biết là tôi vừa cuốc bộ về nhà, kể cũng không nhiều nhặn gì. Nhưng tôi vẫn cứ kể ra. Rồi sau đó cô ấy bắt đầu nói, và cả một lúc lâu nữa cô ấy vẫn nói. Cả tuần nay như vậy. Cộng với chuyện liên tục nhặt bỏ xơ vải trên quần áo tôi.
Rồi đến ngày hôm kia, cô ấy mải mê nói về sách, trong đó có nhiều quyển tôi đã đọc. Và khi tôi kể với cô ấy là tôi đã đọc những quyển đó, cô ấy hỏi những câu rất dài dòng, thực ra chúng là ý kiến của cô, đuôi có chua thêm dấu chấm hỏi nữa thôi. Tôi chỉ có thể đáp bằng một trong hai từ “đúng” hoặc “không”. Chẳng có thì giờ mà nói chuyện gì khác nữa. Sau đó, cô ấy bắt đầu nói về những kế hoạch khi vào đại học, chuyện này tôi đã nghe rồi, nên tôi đặt máy xuống, vào phòng vệ sinh, vậy mà khi tôi trở lại, cô ấy vẫn còn nói. Tôi biết làm vậy là sai, nhưng tôi nghĩ tôi mà không ngắt ra một thoáng, chắc tôi còn làm gì đó tệ hơn nữa. Kiểu như gào lên hoặc cúp máy.
Cô ấy cũng huyên thuyên về đĩa nhạc Billie Holiday mà cô ấy mua cho tôi. Và cô bảo cô muốn “khai mở” cho tôi được tiếp xúc những thứ vĩ đại như vậy. Nói thật với bạn, tôi không muốn bị hay được khai mở về những thứ vĩ đại gì hết, nếu điều đó có nghĩa là tôi phải nghe Mary Elizabeth luôn luôn thao thao bất tuyệt về những thứ vĩ đại mà cô ấy đã khai mở cho tôi. Tôi có cảm giác nếu liệt kê theo thứ tự ba chủ thể là Mary Elizabeth, tôi, và những điều vĩ đại, thì chỉ có thứ đầu tiên là có ý nghĩa đối với Mary Elizabeth. Tôi không hiểu được điều đó. Tôi tặng người ta một đĩa nhạc để họ có thể thích cái đĩa nhạc đó, chứ không phải để họ lúc nào cũng nhớ như in rằng chính tôi đã tặng nó cho họ.
Rồi đến vụ dùng bữa tối. Vì kỳ nghỉ đã qua nên mẹ tôi bảo nếu tôi thích thì hôm nào đó rủ Sam và Patrick đến dùng bữa tối với cả nhà, như mẹ đã hứa sau khi tôi kể với mẹ là hai người bảo mẹ rất có khiếu chọn đồ. Tôi vui hết sức! Tôi kể lại cho Patrick và Sam hay, rồi cả bọn lên kế hoạch cho buổi tối Chủ nhật, nhưng chừng hai tiếng sau, Mary Elizabeth diễu đến chỗ tôi trong sảnh, cất tiếng hỏi,
“Mấy giờ chủ nhật?”
Tôi không biết phải làm sao nữa. Định là chỉ mời Sam và Patrick thôi. Từ đầu tôi đã định như vậy. Và tôi cũng đâu có đánh tiếng mời Mary Elizabeth. Tôi đoán ra tại sao cô ấy đinh ninh là sẽ được mời, nhưng thậm chí cô chẳng thèm chờ tôi nói trước hay ngỏ ý gì.
Thế nên trong bữa tối, cái bữa tối mà tôi muốn ba mẹ tôi thấy được Sam và Patrick tốt đẹp thế nào, Mary Elizabeth giành phần nói suốt buổi. Cũng không hoàn toàn là lỗi của cô. Ba và mẹ tôi hỏi cô ấy nhiều hơn là hỏi Sam hay Patrick. Tôi đoán nguyên do là bởi vì tôi đang hẹn hò với Mary Elizabeth, và điều đó khiến ba mẹ tò mò về cô ấy hơn là về hai người bạn thân của tôi. Như vậy là có lý. Nhưng mà! Cứ như Sam và Patrick không ngồi đó. Cái chính nằm ở chỗ đó. Lúc bữa tối đã xong, và cả ba ra về hết, mẹ tôi khen rằng Mary Elizabeth thông minh, và ba tôi chỉ nói mỗi một điều là “bạn gái” của tôi xinh xắn. Hai người không nói gì về Sam hay Patrick cả. Trong khi mong muốn của tôi suốt buổi tối ấy là hai người làm quen với bạn bè của tôi. Điều đó rất quan trọng đối với tôi.
Rồi chuyện thân mật cũng không ra làm sao. Sau đêm đầu tiên đó, bọn tôi kiểu như lặp đi lặp lại những gì bọn tôi đã làm trong lần đầu đó, nhưng không có lửa hay đĩa nhạc Billy Holiday, bởi bọn tôi cùng nhau trên xe, lúc nào cũng vội vội vàng vàng. Có lẽ vụ này nó vốn là như thế, nhưng tôi cứ có cảm giác sai sai thế nào.
Từ lần hôm trước đến giờ, chị tôi đọc đủ thứ sách phụ nữ. Sau lần chị bảo gã bạn cũ rằng vụ chị có thai chỉ là nhầm lẫn, gã muốn quay lại với chị, nhưng chị nói không.
Thế nên tôi hỏi chị về Mary Elizabeth (bỏ đi phần thân mật) bởi tôi biết chị có thể nhìn sự việc một cách trung lập, nhất là bởi vì chị “tránh xa” bữa tối đông vui nọ. Chị tôi bảo Mary Elizabeth đang khốn khổ vì thiếu tự trọng, nhưng tôi đáp rằng chị cũng từng nói vậy về Sam hồi tháng Mười Một năm ngoái, lúc cô ấy bắt đầu hẹn hò Craig, mà Sam là mẫu người hoàn toàn khác kia mà. Thiếu tự trọng đâu phải là nguyên nhân của mọi sự, đúng không?
Chị tôi gắng giải thích. Chị bảo bằng cách chỉ bảo cho tôi về tất thảy những thứ vĩ đại đó, Mary Elizabeth đạt được “vị thế thượng phong” mà cô ấy sẽ không cần tới nếu cô ấy tự tin về bản thân. Chị cũng bảo những người luôn cố gắng kiểm soát mọi tình huống mang nỗi sợ rằng nếu họ không cố làm vậy, chẳng có gì xảy ra đúng mong muốn của họ.
Tôi không biết điều này đúng hay sai, nhưng dẫu vậy, tôi cảm thấy buồn. Không phải vì Mary Elizabeth, hay vì tôi. Tôi diễn tả cảm giác chung vậy thôi. Bởi vì tôi bắt đầu nhận ra tôi không hề hiểu Mary Elizabeth là người thế nào cả. Tôi không có ý bảo cô ấy lừa dối gì tôi, nhưng cô ấy xử sự quá khác so với lúc tôi mới làm quen với cô ấy, và nếu con người cô ấy quả thực không phải như lúc đầu, ước gì cô ấy có thể đơn giản nói thẳng với tôi. Mà cũng có khi cô ấy vẫn là cái người tôi quen ban đầu, có điều tôi không nhận ra. Đơn giản là tôi không muốn thành một thực thể khác chìm nghỉm trong vòng kiểm soát của Mary Elizabeth.
Tôi hỏi chị tôi là tôi nên làm gì, chị đáp cách hay nhất là tôi cứ thành thực với cảm xúc của tôi thôi. Chuyên gia điều trị cho tôi cũng nói y hệt. Và rồi tôi thấy buồn miên man, bởi vì tôi nghĩ có lẽ tôi cũng không phải là người như lúc đầu Mary Elizabeth cảm nhận. Có lẽ tôi cũng đang lừa dối cô ấy khi không nói thẳng rằng thật là khó mà lắng nghe cô ấy mọi lúc mà không được đáp lại câu nào. Nhưng tôi chỉ cố gắng hòa nhã thôi mà, theo lời khuyên của Sam. Tôi không biết tôi sai ở chỗ nào nữa.
Tôi gọi điện cho anh tôi hỏi chuyện này, nhưng người bạn cùng phòng của anh bảo anh học hành bù đầu, nên tôi thôi không nhắn gì nữa, bởi tôi không muốn làm anh phân tâm. Tôi làm được một chuyện, đó là gửi bài bình luận quyển Walden cho anh qua thư, để anh có thể cùng đọc với bạn gái của anh. Thế rồi khi rảnh rỗi, có thể anh chị sẽ đọc bài đó và bàn về cuốn sách với tôi, như vậy tôi sẽ có cơ hội để hỏi hai người phải xử trí thế nào với Mary Elizabeth, bởi hai người hẹn hò với nhau thật là xuôi thuận, nên may ra biết cách phải làm thế nào cho tốt. Ngay cả không được như thế thì tôi vẫn thích được gặp bạn gái của anh tôi. Trên điện thoại thôi cũng được. Tôi có nhìn thấy chị được một lần trong cuộn băng video ghi lại một trong những trận bóng bầu dục của anh tôi, nhưng cái đó không tính là “gặp”. Chị rất đẹp, nhưng không phải kiểu đẹp lạ. Tôi không biết sao lại nói những chuyện này. Ước gì Mary Elizabeth sẽ hỏi tôi thứ gì khác chứ không phải mỗi một câu “Có gì mới nào?”
Thương mến,
Charlie
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...