Điệu Vũ Bên Lề
Ngày 2 tháng Hai, 1992
Bạn thân mến,
Trên đường là một quyển sách hay. Thầy Bill không bảo tôi viết bài luận về nó, vì đó là một “phần thưởng” như tôi đã kể. Tuy vậy thầy gọi tôi vào văn phòng của thầy sau giờ học để bàn về nó, thế là tôi vào. Thầy pha trà mời tôi, làm tôi cảm thấy người lớn hẳn ra. Thậm chí thầy còn cho tôi hút một điếu trong văn phòng, nhưng đồng thời cũng khuyên tôi bỏ thuốc cho mau vì thuốc hại sức khỏe. Thầy đưa cho tôi một tờ rơi trên bàn của thầy. Giờ tôi dùng nó làm cái đánh dấu trang.
Tôi cứ ngỡ thầy Bill cùng tôi sắp bàn về quyển sách, nhưng hai thầy trò rốt cuộc chỉ tán “chuyện đời”. Thật tuyệt được ngồi nói miên man hết chuyện này đến chuyện khác. Thầy hỏi tôi về Sam và Patrick, về ba mẹ tôi, và tôi kể với thầy chuyện thi lấy bằng lái xe, và hôm cả bọn nói chuyện ở quán Big Boy. Tôi cũng kể với thầy về chuyên gia điều trị của tôi. Tôi không kể với thầy về bữa tiệc, hay chị tôi cùng bạn trai chị. Họ vẫn còn lén lút gặp nhau, theo lời chị như thế càng “thêm phần say đắm”.
Sau khi tôi kể đủ chuyện về tôi cho thầy Bill, tôi hỏi đến chuyện của thầy. Cũng dễ chịu, vì thầy không cố ra vẻ tự mãn hay so sánh với tôi gì hết. Thầy đơn giản kể chuyện thôi. Thầy đã học chương trình cử nhân ở đại học nào đó ở miền Tây, họ không cho điểm xếp hạng học lực, lạ thật, nhưng thầy Bill bảo đó là nơi giảng dạy tốt nhất mà thầy từng được học. Thầy còn nói là sẽ đưa cho tôi tờ rơi về trường đó khi tới lúc.
Sau khi vào Đại học Brown theo chương trình sau đai học, thầy Bill du lịch châu Âu một thời gian, rồi khi trở về, thầy gia nhập tổ chức Teach for America. Hết năm nay, thầy dự tính chuyển tới New York sống và viết kịch. Tôi đoán là thầy còn khá trẻ, mà tôi hỏi tuổi thì không phải phép. Tôi lấy can đảm hỏi thầy có bạn gái chưa, và thầy đáp chưa, mặt có vẻ buồn. Tôi quyết định không tọc mạch thêm, kể ra điều đó cũng riêng tư quá. Rồi thầy đưa cho tôi một quyển sách nữa để đọc, tựa là Bữa trưa trần trụi.
Về tới nhà, tôi bắt đầu đọc luôn. Nói thật với bạn, tôi chẳng biết nhân vật đang nói về cái gì. Tôi sẽ không bao giờ kể điều này với thầy Bill. Sam kể với tôi rằng William S. Burroughs viết quyển sách lúc ông dùng heroin, nên có khi tôi phải “hòa theo cơn phê” khi đọc. Tôi làm vậy mà vẫn không hiểu được nhân vật nói cái gì, thế là tôi xuống lầu xem tivi với chị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...