Ngày 15 tháng Mười Một, 1991
Bạn thân mến,
Nơi đây, trời bắt đầu trở lạnh và có sương giá. Thời tiết đẹp đẽ của mùa thu đã phôi pha khá nhiều rồi. Tin tốt là bọn tôi sắp được nghỉ lễ, tôi thích lắm, vì thế nghĩa là anh tôi sẽ sớm về thăm nhà. Có khi trọn cả kỳ nghỉ lễ Tạ Ơn! Ít ra, tôi mong anh sẽ chịu về vì mẹ.
Mấy tuần rồi, anh tôi chưa gọi điện về nhà, mẹ tôi cứ nói mãi về điểm số, lẫn chuyện ăn uống ngủ nghê của anh, còn ba chỉ trả lời bằng một câu.
“Thằng bé sẽ không bị thương đâu mà.”
Tôi thì nghĩ anh ấy đang trải nghiệm đời sinh viên như trên phim. Ý tôi không phải mấy phim tiệc tùng thác loạn của hội nam sinh, mà là loại phim trong đó anh chàng nọ gặp một cô nàng thông minh, mặc nhiều áo khoác len và uống cacao. Họ trò chuyện về sách, về đủ mọi chuyện và hôn nhau trong mưa. Tôi nghĩ anh chàng đó thật tốt phúc, nhất là nếu cô nàng xinh đẹp không theo chuẩn mực thông thường. Con gái kiểu ấy mới là tuyệt nhất, tôi nghĩ vậy. Còn các cô kiểu “siêu mẫu” nom cứ kỳ khôi thế nào. Tôi không biết tại sao lại thế…
Ngược lại, anh trai tôi lại dán tranh ảnh các cô “siêu mẫu”, xe hơi, bia bọt và đại loại thế đầy phòng. Tôi nghĩ nếu bạn thêm vào một cái sàn nhà bẩn thỉu nữa là thành ra phòng ký túc xá của anh ấy. Anh tôi cực ghét dọn giường, nhưng lại giữ tủ quần áo rất ngăn nắp. Không hiểu nổi.
Vấn đề là khi gọi về nhà, anh chẳng nói gì mấy. Anh kể chút ít về các môn học của anh, nhưng chủ yếu là về đội bóng bầu dục. Đội bóng là tâm điểm của cả trường vì họ chơi giỏi và có vài cầu thủ nhà nghề quan trọng. Anh tôi bảo một tay trong số đó sau này sẽ thành triệu phú, dù hắn “ngu như cái lu.” Tôi thấy nói vậy nghe ngớ ngẩn thế nào.
Anh tôi kể có lần cả đội ngồi trong phòng để đồ, huyên thuyên về điều kiện vào đội bóng bầu dục của trường đại học. Rồi nhân đó nói sang chuyện điểm số SAT, cái này thì tôi chưa thi bao giờ.
Cái tên anh tôi kể nói, “Tao được 710.”
Anh tôi hỏi lại, “Điểm phần toán hay ngôn ngữ?”
Tay kia ngớ ra, “Hở?”
Thế là cả đội cười phá lên.
Tôi luôn muốn tham gia trong một đội thể thao như vậy. Không rõ đích xác là tại sao, nhưng tôi luôn nghĩ sẽ rất vui khi có “những ngày vinh quang.” Rồi thì tôi sẽ có chuyện hay để kể cho con cháu và đám bạn chơi golf. Còn như bây giờ thì tôi có thể kể về tờ Punk Rocky, chuyện đi bộ về nhà sau khi tan trường, đại loại thế. Có lẽ đó cũng là những ngày vinh quang của tôi mà tôi không nhận ra bởi chẳng dính dáng gì tới quả bóng.
Hồi còn nhỏ, tôi từng chơi thể thao, chơi rất được nữa là khác, nhưng khổ nỗi hễ chơi nhiều là tôi đâm ra kích động quá mức, nên bác sĩ khuyên mẹ tôi cho tôi nghỉ tập.
Ba tôi cũng từng có những ngày vinh quang. Tôi đã thấy những bức ảnh chụp hồi ông còn trẻ. Khi ấy ba rất đẹp trai. Tôi không biết diễn đạt cách nào. Nghĩa là, ảnh ba cũng như bao tấm ảnh cũ kỹ khác. Những tấm ảnh cũ trông phong trần và chứa đựng tuổi xuân vĩnh viễn, và người trong ảnh luôn có vẻ hạnh phúc hơn ta bây giờ nhiều.
Mẹ tôi rất đẹp trong những bức ảnh cũ. Thực sự thì mẹ trông xinh hơn bất kỳ ai khác, có lẽ ngoại trừ Sam. Thi thoảng, tôi ngắm ba mẹ tôi hiện tại và tự hỏi điều gì đã xảy ra khiến họ trở thành con người như hôm nay. Và rồi tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra với chị tôi khi anh chàng bạn trai của chị tốt nghiệp trường luật. Và gương mặt anh tôi sẽ trông ra sao khi là thành viên đội bóng và được in ảnh trên bộ bài hình cầu thủ bán lưu niệm, hoặc gương mặt ấy sẽ trông ra sao nếu không bao giờ xuất hiện trên lá bài như thế. Ba tôi từng chơi hai năm cho đội bóng chày trường đại học, nhưng ông phải nghỉ khi mẹ mang thai anh tôi. Đó là dạo ông bắt đầu làm việc ở văn phòng. Tôi thật sự không biết ba tôi làm công việc gì.
Thi thoảng ông kể chuyện. Một câu chuyện tuyệt vời. Luôn luôn liên quan tới cuộc đấu tranh cúp vô địch bóng chày cấp tiểu bang hồi ông còn học trung học. Khi đó là cuối hiệp chín rồi, và có một cầu thủ chạy gôn ở vị trí gôn đầu (runner on first). Hai người bị loại, và đội của ba đang kém đội kia một điểm. Khi ấy ba tôi là một trong những cầu thủ trẻ nhất đội, vì ông mới học năm hai, và khi ấy chắc cả đội đều nghĩ ba sắp làm hỏng chuyện. Áp lực đè nặng lên ba. Ba rất căng thẳng, sợ nữa. Nhưng sau vài cú ném, ba kể là ông bắt đầu thấy “bắt được nhịp”. Khi người ném lấy đà và ném quả bóng tiếp theo, ba biết chính xác điểm rơi của nó. Ông làm một cú đập bóng mạnh chưa từng có trong đời. Rồi ông hoàn thành vòng chạy suốt, đội bóng của ông thắng giải vô địch cấp tiểu bang. Điều tuyệt nhất ở câu chuyện này là mỗi lần ba kể, nó không bao giờ thay đổi. Ba vốn không thích khoe khoang cường điệu.
Tôi nghĩ về điều này một đôi lần khi xem đấu bóng bầu dục cùng Patrick và Sam. Tôi nhìn ra sân đấu, nghĩ về cầu thủ vừa làm cú chạm đất ghi điểm. Tôi nghĩ hiện tại chính là những ngày vinh quang của anh chàng đó, và khoảnh khắc này ngày nào đó lại sẽ trở thành một câu chuyện kể, bởi tất cả những anh chàng lập được cú ghi điểm vẻ vang trong trận đấu rồi sớm muộn sẽ thành cha. Và khi lũ con ấy nhìn vào bức ảnh kỷ yếu của anh ta, chúng sẽ nghĩ rằng ba chúng sao mà phong trần, đẹp đẽ và trông hạnh phúc hơn chúng nhiều.
Tôi chỉ hi vọng tôi nhớ kể với con cái của tôi rằng chúng hạnh phúc ngang bằng với tôi thời chụp những bức ảnh ấy. Mong chúng sẽ tin tôi.
Thương mến,
Charlie
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...