Điệu Valse Hoa Hồng Phương Nam FULL


Ôn Trà ăn hành ba ngày, y như vừa sống sót qua kỳ phát tình ngắn hạn.
Người động dục là Cố Vân Lan.
Xuống phi hành khí vẫn mơ màng để Cố Vân Lan bế, dụi dụi mắt mới biết mình đã về đến phương Nam.
Tháng 5 hơi lành lạnh, nhưng ở phương Bắc cả năm rồi nên Ôn Trà vẫn thấy thời tiết này ấm áp chán.
Ở trên phi hành khí cậu chỉ mặc áo len trắng, Cố Vân Lan sợ cậu cảm lạnh nên trùm cho cậu thêm một chiếc áo khoác.
Khung cảnh thân quen quá, đây chính là khu mộ của ông nội.
Ôn Trà mơ màng, ngẩng lên mong chờ Cố Vân Lan giải thích cho cậu nghe.
Cố Vân Lan bế Ôn Trà xuống, lấy trong cốp phi hành khí hai bó hoa cúc trắng, đưa cho cậu một bó: “Cha mẹ chồng em ở đây.”
Ôn Trà giờ mới hiểu, chuyện cha mẹ Cố Vân Lan cũng là một chủ đề nhỏ trong giới thượng lưu, cậu đương nhiên từng nghe qua.

Cố Vân Lan không chủ động kể, cậu không nhẫn tâm một lần nữa rạch lên vết thương lòng của anh.
Hai người nắm tay bước vào nghĩa trang, Ôn Trà chờ Cố Vân Lan dẫn mình đi, Cố Vân Lan lại nhéo tay cậu thì thầm: “Chúng mình đi thăm ông nội em trước.”
Ôn Trà không hiểu sao Cố Vân Lan lại biết, nhưng giờ chưa phải lúc tò mò, dẫn anh đi đến một bia mộ trước mặt, quỳ xuống đặt bó hoa: “Ông ơi, con đến thăm ông nè, năm trước con gả tới phương Bắc nên không có cơ hội quay về…”
Cố Vân Lan cũng quỳ xuống nghe Ôn Trà thì thầm: “…Con mang người thương đến gặp ông.”
Cố Vân Lan nâng mười ngón đan vào nhau lên, nghiêm túc hứa hẹn với gương mặt trên bia mộ: “Con chào ông, con là Cố Vân Lan.

Con xin lỗi vì đóng quân ở phương Bắc nên không có thời gian ghé thăm.

Con rất yêu em ấy, ông có thể yên tâm giao em ấy cho con ạ.”
Ôn Trà nói thêm đôi lời, hai người đứng dậy đi sâu hơn vào khu nghĩa trang, Cố Vân Lan dẫn cậu đến một khu mộ đôi.
Cố Vân Lan khom lưng đặt hoa xuống, nghiêng đầu dịu dàng nhìn người thương bên cạnh.


Đây là chuyện mấy năm trước anh nằm mơ cũng không dám, hiện tại đã thành sự thực: “Thưa cha mẹ, đây là người con đã thề chung thủy cả đời.

Em ấy là Ôn Trà, cảm ơn cha mẹ đã phù hộ mang em ấy đến bên con.”
Ôn Trà cúi đầu nhìn bia mộ, hai má ửng hồng bối rối mở miệng: “Thưa cha mẹ, con là Ôn Trà, con rất yêu anh Cố Vân Lan, con và anh ấy sẽ mãi hạnh phúc bên nhau ạ.”
Cố Vân Lan bật cười thành tiếng, cúi xuống hôn lên vành tai cậu: “Ừm, anh cũng rất hạnh phúc.”
Gặp người lớn xong, họ dừng lại ở một thân cây ngoài khu nghĩa trang.
“Sao thế anh?” Ôn Trà mờ mịt hỏi.
“Thật ra lần này anh dẫn em về đây không chỉ để thăm ông nội và cha mẹ.” Cố Vân Lan nhìn về phía gốc đại thụ to lớn, “Anh có lời muốn nói.

Anh muốn em biết rằng thật ra anh sớm đã yêu em từ trước rồi.

Chúng mình từng gặp nhau ở đây, em còn nhớ không?”
Tim Ôn Trà đập thình thịch, vài năm trước vào một ngày mưa ẩm ướt, người đàn ông mặc đồ đen đeo khẩu trang và đội mũ cao lớn trùng hợp lại giống Cố Vân Lan: “Là anh… Cầm chiếc ô của em…”
“Ừm, ô vẫn đang cất trong nhà anh.” Cố Vân Lan đặt tay lên vai Ôn Trà, chóp mũi chạm vào nhau, nhìn thẳng vào Ôn Trà, “Anh muốn em biết, anh đã yêu em từ rất lâu rồi.”
Em có thể yêu anh nhiều hơn một chút không?
“Em biết rồi.” Ôn Trà ôm lấy Cố Vân Lan, “Anh chỉ cần nói với em thôi, vậy nên anh phải kể hết cho em nghe nha.”
Cố Vân Lan thả lỏng: “Ừ… Về sau anh sẽ kể hết cho em nghe.”
“Em cũng sẽ kể cho anh nghe hết.” Ôn Trà nói thêm, thẹn thùng dụi dụi vào lồng ngực Cố Vân Lan, “Lần này anh thắng rồi, em thừa nhận anh yêu em nhiều hơn, nhưng em sẽ cố gắng đuổi theo.

Em cũng yêu anh.”
Cố Vân Lan nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nhìn tán lá tươi tốt, ôm chặt người trong lòng: “Ừm.”

Nuôi dưỡng mỗi ngày, tình yêu nhỏ rồi cũng thành cây đại thụ che trời nhỉ?
Trở lại phi hành khí, Cố Vân Lan để ý giờ vẫn chưa đến 12h.
Hai người ở phương Bắc rét lạnh nên chưa có ra cửa hẹn hò, thứ dùng để giải trí ấy à, ừm, chắc là “ấy ấy”… Nếu họ không sử dụng biện pháp tránh thai, có khi một năm đã ôm được hai đứa rồi.
“Chúng mình hẹn hò đi.” Cố Vân Lan đề nghị, “Chúng mình chưa từng ra ngoài hẹn hò.”
Ôn Trà nghe đến “hẹn hò” thì run lên, ở phương Bắc suốt ngày ở trong nhà ấm nên không ra ngoài hẹn hò, dẫn nhau đi xung quanh nhà vài lần đều thành, ừm…
Vừa xem phim trên sofa vừa điên cuồng “ấy ấy”, phim chiếu gì Ôn Trà không nhớ nổi, cùng nhau làm bánh thì đút bánh vào lò rồi điên cuồng “ấy ấy”, bánh ngọt ăn tráng miệng sau bữa tối thành bữa ăn đêm…
Cố Vân Lan biết thừa cậu đang nói gì, phụt cười vỗ mông cậu: “Cái vẻ mặt gì đây bé ơi, bé toàn luôn mồm chồng ơi em vẫn muốn…”
Ôn Trà hờn dỗi che miệng Cố Vân Lan lại, đề phòng anh lại nói thứ gì bậy bạ: “Tối nay phải qua ăn tối với nhà em đấy, thời gian đâu hả anh!”
“Còn vài tiếng mà, chúng mình đi nhà hàng ăn một bữa rồi đi xem phim trong rạp.” Cố Vân Lan nắm bàn tay đang bịt miệng mình của cậu, híp mắt khẽ cọ cọ qua môi, ngậm một ngón vào miệng, “Không thì đến nhà anh, cho em tham quan phòng anh…”
Đây chính là uy hiếp trần trụi.
Chỉ là nóng đầu nhất thời nhưng với địa vị nhà họ Ôn và họ Cố, họ có bàn ngay ở một nhà hàng được đánh giá không tồi, mỗi ngày chỉ nhận một lượng khách nhất định, nghe nói muốn đến phải đặt bàn trước cả tháng.
Đồ ăn lên với tốc độ rất nhanh, phục vụ lui ra sau, ghế lô chỉ còn hai người họ.

Cố Vân Lan bế Ôn Trà ngồi lên đùi mình: “Muốn ăn gì.”
Ôn Trà nhìn đồ ăn tinh xảo trên bàn: “Trông có vẻ không tồi.”
“Thế em muốn ăn món nào trước?” Cố Vân Lan lại kéo quần Ôn Trà, kéo khóa quần mình lôi gậy thịt cứng cọ cọ miệng nhỏ, cảm giác miệng nhỏ chảy nước thì đưa vào, “Ăn thịt của chồng nha?”
Không hề mang tính chất thương lượng.
Tư thế này quá sâu, Ôn Trà bị chọc đến no nê: “Anh làm vậy em ăn thế nào…”
Cố Vân Lan ấn nút bàn xoay tự động: “Ăn được, anh chỉ cắm thôi, em muốn ăn gì thì chỉ, chồng đút em ăn.”
Bữa cơm ăn hết tiếng rưỡi.

Cố Vân Lan kiên trì muốn hẹn hò kéo Ôn Trà đến rạp phim.
Thời gian này khách không quá đông, thế nhưng đã có người nhận ra Cố Vân Lan, dù sao cũng có cái danh dát vàng “Tướng quân trẻ nhất Đế quốc” chói mù mắt trên đầu, hơn nữa dung mạo anh gặp rồi sẽ khó quên nổi, lại còn xà nẹo ôm ấp phát cơm chó chả coi ai là cái thá gì, không nhận ra mới là lạ.
Nhìn thấy có người móc quang não chĩa vào họ, Ôn Trà vùi mình vào lồng ngực Cố Vân Lan, giọng điệu không vui oán hận với anh: “Có người nhận ra anh rồi đấy! Ngày mai chúng ta sẽ lên trang nhất mất.”
“Anh ôm vợ anh là chuyện hiển nhiên, nhận ra thì sao, anh đâu có lén lút chim chuột yêu đương.” Cố Vân Lan bóp nhẹ mông Ôn Trà, “Em cũng được dịp tuyên bố chủ quyền.”
Cố Vân Lan thuê một phòng tình nhân nhỏ, là heo cũng biết anh đang nghĩ gì.
Trong căn phòng tối, Ôn Trà hờn dỗi kéo khoảng cách: “Khác quái gì anh và em xem ở nhà!”
Cố Vân Lan giả bộ suy nghĩ một chút, cũng hơi giống giống, nhưng…
“Em không nghĩ ở ngoài sẽ kích thích hơn hả?”
Ôn Trà: Excuse me?
Anh đang nói gì, bé từ chối hiểu, thật đấy…
Cố Vân Lan chọn một bộ phim nghệ thuật được đánh giá không tệ.
Xem được nửa Ôn Trà khóc không thành tiếng, Cố Vân Lan hối hận rồi, bộ phim dù gắn mác phim nghệ thuật cũng không giấu nổi sự thật đen tối.
Làm ăn gì nữa, Ôn Trà khóc thành bé mèo hoa nên Cố Vân Lan cũng đành buông tay, ôm người vào lòng an ủi.
Anh sẽ không nói Omega nhân vật chính trong phim từng được anh giải cứu khỏi hang ổ hải tặc tinh tế ngoài đời thực.
Trong phim Omega chấp nhận bỏ qua quá khứ đau đớn, cùng người mình yêu sống hạnh phúc, sự thực thì Omega kia lỡ phải lòng một kẻ không cùng thế giới, ban đầu mơ mộng mình có thể vượt qua mọi rào cản, ngày bị bắt cóc cũng chính là dấu chấm hết cho tất cả.
Cố Vân Lan tìm cho anh ta bác sĩ tốt nhất phương Bắc, chữa trị mọi vết thương trên cơ thể, dặn dò phụ tá để ý trò chuyện tâm sự khai thông tư tưởng cho anh ta.
Anh ta rất thông minh, giả bộ không có chuyện gì khiến mọi người lơ là, nhân lúc phụ tá đi lấy bữa trưa thì bỏ trốn.
Khi tìm ra thì người cũng chỉ còn là cái xác.
Trần như nhộng, dơ bẩn, tỏa ra thứ mùi tanh tưởi trong đống rác.
Gã Alpha quyền cao chức trọng kia lại chưa từng xuất hiện.
Ôn Trà hít hít vài cái, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu vì nghẹt mũi: “Phim buồn quá, anh dẫn em đi hẹn hò lại cho em xem cái này, đánh giá anh không đạt tiêu chuẩn.”
“Ừ rồi rồi, lần sau cho em tận hưởng dịch vụ năm sao.” Cố Vân Lan dịu dàng hôn lên mắt cậu, “Khóc sưng húp cả mắt, bé cưng đáng thương.”
Ôn Trà nhìn quang não, bữa tối hẹn lúc 7h, còn hai tiếng đồng hồ: “Chúng mình về chứ ạ?”
Cố Vân Lan ấn tay cậu lên thân dưới, “người anh em” đã cứng một nửa.
“Anh là cầm thú hả… Đi đâu cũng động dục!” Ôn Trà dẩu mỏ hờn dỗi nhưng tay không ngừng lại, móc gậy thịt chủ động ngồi lên, nắm lấy chủ động để nó cọ lên khe mông.

“Em biết thừa anh muốn gì mà.” Cố Vân Lan nhận mình là cầm thú, “Nước mắt bé yêu nhiều như nước dâm bên dưới ấy, ngăn không nổi, anh lại thích chịch em đến khi khóc nấc lên.”
Ôn Trà e thẹn che miệng anh lại: “Câm mồm!”
Cậu nghe xong càng thêm động tình, nước nôi lênh láng, nhỏ lên cả gậy thịt, bé cưng phía trước cũng im lặng chảy dịch trắng.
Cố Vân Lan nghe lời ngậm miệng, siết eo Ôn Trà ấn cậu ngồi xuống, miệng nhỏ ngậm quy đầu rồi nuốt gậy thịt, mãi tới khi hai người dính chặt lấy nhau.
Cố Vân Lan ngồi thẳng lưng nhưng không động, vươn tay trêu chọc đầu nhũ xinh xinh của Ôn Trà.
Trái ngọt rất mẫn cảm, bị trêu chọc thời gian dài từ màu hồng nhạt trở nên đỏ bừng, kích thước dựng lên cũng lớn hơn.
Cố Vân Lan kéo cậu về phía mình, ngậm núm bên trái vào miệng, tiếng mút mát chùn chụt vang lên, giống như muốn bú ra sữa.
“Ưm, chồng ơi… Em không có sữa, anh đừng mút…” Ôn Trà nói một đằng làm một nẻo ưỡn lên, dâng đầu nhũ lên miệng Cố Vân Lan, “Liếm bên kia nữa anh, bên kia cũng muốn…”
“Tay vẫn chưa đủ à.” Cố Vân Lan kéo bên phải, “Hoa Hồng Nhỏ dâm quá.”
Ôn Trà ưỡn cong muốn nhét nó vào mồm Cố Vân Lan, Cố Vân Lan chỉ để nó cọ cọ bên môi chứ không hé ra ngậm lấy.
“Xin anh, chồng ơi…” Ôn Trà vịn lên bả vai Cố Vân Lan, mượn lực phun ra nuốt vào bên dưới, miệng nhỏ lấy lòng co rút, “Chồng liếm em một cái thôi, xin anh đấy…”
Cố Vân Lan tét mông cậu một cái, chửi một câu “dâm vl” rồi mới đưa đầu nhũ bé xinh vào miệng: “Sữa sau này cũng có vị hoa hồng nhỉ?”
Ôn Trà đắm mình trong tình dục, ôm đầu Cố Vân Lan ấn lên ngực mình: “Cái ấy… Chờ chồng chơi em đến khi có bầu… Thì biết… Ưm… Sữa của em có vị gì…”
Cố Vân Lan trở mình, đè Ôn Trà lên ghế sofa: “Thật ra có camera đấy em.”
Ôn Trà nghe xong muốn đẩy anh ra, miệng nhỏ bị dọa ngậm càng chặt.

Cố Vân Lan giữ cậu lại, đâm chọc điểm G trong cơ thể, cảm nhận nước dâm không ngừng trào ra.
Ôn Trà giãy dụa, bị chơi đến cao trào khóc òa lên, chỉ còn tiếng rên rỉ nhỏ vụn: “Em muốn… Muốn đi tè…”
“Giữa trưa anh cho em uống nhiều nước chanh để làm gì?” Cố Vân Lan bế cậu về phía WC, càng thêm dùng sức đâm chọc, y như muốn nhét cả hai trái vào, “Bé Hoa Hồng Nhỏ đi tè đi, anh muốn nhìn.”
Ôn Trà nức nở, bị kích thích bắn ra cả tinh dịch và nước tiểu, chảy tới nơi hai người giao hợp.

Cố Vân Lan buông ra lau nước mắt cho cậu, rút ra rồi vuốt hai cái: “Sắp bắn.”
Ôn Trà ngồi xổm xuống, chân run run vì lên đỉnh, nhìn vào mắt Cố Vân Lan và đôi tay vẫn đang tự xóc, còn có gậy thịt căng cứng.
Từng luồng bắn lên mặt cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận