Chap 68: Hoa hồng của quỷ
Anh Vũ bước đi, những bước chân thật nặng nề, mưa tầm tã vẫn trút xuống từ trên cao, lạnh lẽo, cả người cô ướt nhem, đôi mắt vô hồn bị nước mưa làm cho nhạt nhòa. Mọi thứ xung quanh Anh Vũ mờ ảo bởi màn mưa. Anh Vũ không biết mình đang đi đâu, cô bé cứ bước đi, với trái tim như đã vỡ thành từng mảnh nhỏ….
Anh yêu em, Anh Vũ….
Anh sẽ luôn ở bên cạnh em….
Sau này làm vợ anh nhé….
Những lời hứa ngày xưa vọng về. Bây giờ thì nó đã trở thành kí ức thật rồi, kí ức với mình cô thôi. Vì Leo đã quên hết mọi thứ rồi, quên đi tình yêu với cô, quên đi lời hẹn ước và rời xa cô…
Lạnh quá….
Trái tim Anh Vũ đau thắt lại, bàn tay bé nhỏ đưa lên ngực, không còn cảm giác gì nữa, mưa vẫn rơi, ướt đẫm khuôn mặt bé nhỏ, từng chiếc bong bóng nước phồng lên rồi vỡ òa trước mặt Anh Vũ…
Cô bé lặng yên, bước chân bé nhỏ loạng choạng vì cơn mưa, cô cứ đi mà không biết rằng có kẻ nào đó cũng đang đi theo mình…
-Con nhỏ kia, đứng lại…
Một cánh tay thô bạo kéo cô lại. Anh Vũ chậm chạp ngước lên, một cô gái có mái tóc nhuộm vàng đang nhìn cô trừng trừng, rồi mấy chiếc xe hơi dừng lại gần đó, một đám người nữa bước xuống, tất cả đều là con gái và cả bọn đều cầm theo vũ khí. Anh Vũ không để ý, cô không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với mình nữa…
-Mày là Hà Anh Vũ ?
Một ả có khuôn mặt trang điểm lòe loẹt đi đến trước mặt cô hất hàm, cô ta mặc trên người chiếc áo dây màu đen và chiếc quần jin ngắn bó sát, những kẻ này đều là bạn của Sa Lệ và đều là những tay ăn chơi có tiếng trong thành phố, chính cô ta đã nhờ những kẻ này tìm tới Anh Vũ…
-Mày câm hay sao mà không trả lời tao ?
Bốp…!!!!!!!!!!!!!
Cô nàng giáng một tát vào mặt Anh Vũ, cô bé ngã xuống đường, máu miệng nhòe ra, cả bọn đứng nhìn có vẻ hả hê, một ả to cao có một hình xăm nổi trên cánh tay đi lại nắm cô áo Anh Vũ kéo lên. Anh Vũ vẫn lặng yên, đầu cô bây giờ trống rỗng, cô không biết những người này đang làm gì mình , mà cô cũng không quan tâm họ sẽ làm gì mình nữa. Cô mệt mỏi lắm rồi, muốn chấm dứt tất cả mọi thứ rồi….
-Mở miệng ra trả lời tao ! con nhãi…
Bốp…!!!!!!!!!
Một cú tát lại giáng vào mặt cô bé, máu miệng cô nhòe ra nhiều hơn, những cô gái kia đang vây quanh cô với vẻ thích thú, và chúng cũng hơi bực bội vì thấy Anh Vũ bị đánh mà vẫn không có phản ứng gì…
-Nghe nói mày gan lì, giỏi đánh nhau lắm mà, sao không đánh lại tụi tao đi, con nhãi ranh…
Cánh tay thô bạo giáng tới tấp vào mặt Anh Vũ, tai cô ù đi, cô không nghe thấy những kẻ trước mặt đang nói gì nữa, một ả đi lại nắm tóc cô kéo mạnh ra sau.
-Con nhãi ranh liều mạng, hết chuyện rồi hay sao mà dám đi quyến rũ giành giật người yêu với em gái tao? Mày thật ngu ngốc…
-Nói gì đi, con nhãi, mày câm à? Hay là bị điếc rồi, mở miệng ra trả lời tao đi. Mau lên ….
Mái tóc cô bé bị kéo ngược lên đau nhói, bây giờ thì cô mới nghe thoáng thoáng tiếng bọn này, đôi môi cô hơi mấp máy, thấy vậy, con nhỏ tóc vàng ghé sát lại cười lớn.
-Mày nói gì, nói to lên, tụi tao không nghe thấy…
-Cút…đi…
Một tiếng nói yếu ớt phát ra từ miệng Anh Vũ, lập tức cô bị xô ngã lăn xuống đường. Cô gái tóc vàng đi lại đá liên hồi vào bụng cô.
-Mày mới nói gì hả? con nhãi, nhắc lại lầm nữa cho tao nghe…
-Nó nói tụi mình cút đi đó…
-Con ranh láo toét, không hiểu hoàn cảnh của mình lúc này hả? dám nói với bọn tao như vậy hả? ày chết đi…
Mấy đứa kia cũng đi tới đạp túi bụi vào người cô, khóe miệng Anh Vũ nhòe máu nhiều hơn. Những tiếng cười thô bạo vẫn văng vẳng bên tai cô:
-Xin tha đi con nhãi, mở miệng ra van xin tụi tao đi…
-Để xem mày còn cứng đầu được đến chừng nào…
-Đây là cái giá phải trả cho việc cướp người yêu kẻ khác đó…
Vài phút sau thì cả bọn đã dừng lại nhìn nhau cười khoái trá. Anh Vũ nằm gục một chổ, máu miệng nhòe trong nước mưa ướt đẫm ngực áo, cô bé thở dốc, mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ nhạt, cả người cô đau nhói không còn cử động được nữa…
-A !!!! Thoải mái quá. Ả tóc vàng vươn vai khoái trá.-Lâu lắm rồi mới được vận động tay chân kiểu này! Thật dễ chịu mà…
-Hahaha. Con nhỏ này đâu có giống như Sa Lệ đã nói đâu, nó yếu xìu, thậm chí không dám bỏ chạy khi bị chúng ta đánh nữa.
-Nhưng tao ghét thái độ của nó…
Bốp…
Con nhỏ có hình xăm trên cánh tay vừa nói vừa giơ chân đá mạnh vào bụng Anh Vũ, cô bé co người lại run run, máu miệng nhòe ra hòa vào nước mưa bên dưới.
-Biết vậy kéo theo vài thằng cho con nhỏ này nếm mùi, cái mặt nhìn khó ưa quá…
-Bây giờ nên làm gì tiếp nhỉ, nếu đánh nữa thì nó sẽ chết mất…
-Đừng đánh chết nó ở đây, phiền phức với cảnh sát đó…
Anh Vũ vẫn nằm gục một chổ thở dốc, vết thương trên người cô đau nhói. Đầu cô trống rỗng. Rồi cô cười nhạt nhìn ra phía trước, những giọt mưa lạnh vẫn tí tách rơi xuống đọng trên mặt cô…
Đây là kết thúc ột kẻ được coi là ác quỷ sao…
Ở một nới khác. Leo lặng im ngồi trong xe. Bên cạnh cậu, Sa Lệ vẫn huyên thuyên đủ điều.
-Leo, cậu lại để đầu óc đi đâu vậy ? Tớ đang nói chuyện với cậu đó…
Sa Lệ giận dỗi đưa tay xoay khuôn mặt của Leo lại gần mình. Leo vẫn thở dài, sao lúc này cậu muốn tống cổ cô gái này xuống quá, thật phiền phức.
-Leo !!! Cậu lại đang nhớ đến con nhỏ đó đúng không ? Cậu làm tớ bực bội quá…
Leo hơi cau mày, Sa Lệ ngồi ngã người ra sau có vẻ tức tối.
-Tớ không thể quên được Anh Vũ. Leo lên tiếng.-Hình bóng cô ấy cứ quẩn quanh mãi trong đầu tớ, tớ không biết làm sao để quên được cô ấy nữa…Tớ không biết thực ra mình đã hận cô ấy đến mức nào….
Leo cúi xuống, đôi mắt đen thẳm bất động, ở bên cạnh cậu Sa Lệ cười nhạt đưa tay dựa lên đầu.
-Đừng buồn nữa Leo, nếu là chuyện đó thì cậu có thể yên tâm quên cô ta đi được rồi, tớ đã giúp cậu xử lý con nhỏ đó rồi, nó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa đâu…
Leo thở dài, cậu vẫn không hiểu những gì mà Sa Lệ nói, cô gái nhà giàu xinh đẹp này luôn nói những câu sáo rỗng nhạt nhẽo để an ủi cậu, nhưng Leo chỉ thấy cô ta thật phiền phức. Chiếc xe chạy chậm chậm trên con đường mưa nhạt nhòa, đột nhiên có tiếng chuông tin nhắn vang lên, Sa Lệ mở điện thoại ra xem và mỉm cười hài lòng. Leo vẫn lặng im lái xe. Đột nhiên Sa Lệ quay sang ôm chầm lấy cậu…
-Leo !!! Đừng có yên lặng như thế nữa, nói gì đi chứ, cậu làm tớ thấy buồn quá !!!! Cậu mà cứ lạnh nhạt với tớ như thế này tớ sẽ bỏ cậu đó…
-Thôi đi Sa Lệ, tớ đang lái xe đó…
Leo quay sang bực bội, chiếc xe hơi loạng choạng suýt nữa thì tông vào cột điện, Sa Lệ vẫn không buông cậu ra, cô ta ghé sát vào tai cậu ngọt ngào…
-Đừng buồn bực nữa Leo. Tớ đã giúp cậu trả thì rồi mà, hãy vui lên đi chứ.
Câu nói của Sa Lệ làm Leo giật mình, cậu quay sang nhìn khuôn mặt đang hớn hở của Sa Lệ rồi vội đạp phanh xe dừng lại. Chiếc xe thắng gấp làm Sa Lệ suýt nữa thì ngã chúi về phía trước, cô nàng vội quay sang nhăn nhó.
-Leo, cậu sao vậy…
-Cậu mới nói gì Sa Lệ ? Sa Lệ nhìn Leo ngạc nhiên. Leo đang giận dữ, đôi tay cậu nắm chặt lấy vai cô gái trước mặt.-Cậu đã làm gì Anh Vũ ? Hả ????
-Cậu sao vậy Leo ? Sa Lệ tức giận gạt tay Leo ra.-Không phải cậu rất hận cô ta sao, tớ đã cho người đi giải quyết nó cho cậu rồi, cậu không thấy vui sao ?
-Cậu nói gì, cậu đã làm gì Anh Vũ ?
Sa Lệ cười nhạt.
-Yên tâm đi, sau hôm nay nó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu được nữa đâu, mà bây giờ chắc xác của nó cũng bị nước cuốn trôi đi xa lắm rồi. Nước sông hôm nay chảy siết lắm mà.
-Cậu nói gì ??? Leo gào lên, rồi cậu mở tung cánh cửa xe ra.-Xuống xe !!!!
-Leo !!!! Sa Lệ vẫn nhìn cậu ngơ ngác.
-Xuống xe !!!
Leo hét lên và không để Sa Lệ kịp nói gì, cậu nắm vai cô ta đẩy xuống rồi đóng cửa lại, quay xe lại trường học. Sa Lệ vẫn ngơ ngác đứng dưới mưa nhìn theo cậu, cô cứ tưởng Leo sẽ không quan tâm gì đến Anh Vũ nữa, nhưng không ngờ cậu ấy lại nổi giận như vậy ?
Trên con đường vắng nhạt nhòa vì mưa, Leo cố lái xe thật nhanh quay lại trường tìm Anh Vũ. Trái tim cậu nhói lên, chưa bao giờ cậu thấy cô bé quan trọng với cậu như vậy, và đến bây giờ cậu mới chịu hiểu, sở dĩ cậu không thể quên Anh Vũ không phải vì cậu quá hận cô bé, mà vì cậu quá yêu cô bé, và đến bây giờ cậu mới hiểu, nếu không có Anh Vũ thì cuộc sống của cậu thật vô nghĩa…
…
-Sao rồi con nhãi ranh? Hết mở miệng ra được rồi hả?
Ả tóc vàng nắm cổ áo cô bé lôi lên. Anh Vũ đang dốc từng hơi thở một cách khó khăn. Cơn mưa vẫn trút xuống nhạt nhòa khiến mọi thứ trở nên mờ ảo. Đầu óc Anh Vũ quay cuồng, cô không biết là mình bị đám người này lôi đến một cây cầu gần đó. Hai đứa con gái khác lôi cô bé đến sát thành cầu. Bên dưới là dòng sông đang chảy siết vì cơn mưa lớn. Không còn hứng thú hành hạ cô bé nữa. Đám người này muốn ném cô bé xuống sông để nếu sau này phía cảnh sát có tìm thấy xác của cô cũng khó điều tra ra chân tướng. Rồi hồ sơ sẽ phải kết luận là nạn nhân chết đuối. Nắm tóc Anh Vũ lôi ngược về sau, ả tóc vàng cười nhạt.
-Vui lên nào bé con. Chị sẽ đưa em sang thế giới bên kia để hội ngộ với thằng anh trai song sinh của em ngay bây giờ.
Anh Vũ mơ hồ nhìn về phía trước. TRắng đen mờ ảo, cô không nhìn rõ được thứ gì trước mặt mình nữa, cả người cô đau nhói và không ngừng run lên vì lạnh. Có phải đây là cảm giác trước khi chết. Trước đây Lãm và anh trai cô có trải qua cảm giác này hay không? Đôi mắt trong veo khẽ chớp. Có lẽ cô sắp được gặp lại họ. Gặp lại họ ở thế giới bên kia. Cô sẽ không đau nữa, không còn cô độc nữa, không còn phải sợ hãi điều gì nữa….
Đúng vậy…
Không còn cô độc nữa, không còn phải lo sợ điều gì nữa…
Nắm tóc chặt tóc Anh Vũ. Ả tóc vàng cười nhạt định xô cô xuống sông….
Nhưng…
Pặc…!!!!
-Tụi mày đang làm gì đó ?
Ả tóc vàng bị nắm tóc kéo bật ra sau ngã xuống đất. Mấy đứa con gái quay sang hốt hoảng. Không biết từ khi nào đã có mấy chiếc xe hơi đổ lại gần đó và một đám người đã vây quanh chúng…
-Trường Dương…
-Sao…sao anh lại ở đây…một con nhỏ nhìn theo lắp bắp.
Trường Dương lạnh lùng nhìn Anh Vũ đang bị hai đứa con gái giữ chặt, cả người ướt sũng đầy thương tích, chiếc áo cũng bị xé toạc trước ngực. Anh hơi nhíu mày…
-Tụi mày đang làm gì cô gái của tao ?
Trường Dương nhìn một loạt rồi hé một nụ cười nửa miệng, nụ cười lạnh lẽo của ác quỷ đem lại cho người ta cảm giác như cái chết đang đến gần. Mấy đứa con gái kia thì thót tim nhìn lại Anh Vũ rồi nhìn nhau lo lắng, hai đứa giữ Anh Vũ mới đáng thương, đôi bàn tay nó run run vội vàng buông cô bé ra, Anh Vũ ngã gục xuống đường, tụi nó nhìn lại giật mình rồi quay sang người trước mặt. Trường Dương vừa mới nói Anh Vũ là cô gái của anh ta, tụi nó định giết bạn gái của trùm thế giới ngầm, lần này thì gặp họa rồi….
-Anh Dương, tụi em không biết….
-Con nhỏ này là…
Mấy đứa con gái nhìn nhau sợ hãi, nhưng không để tụi nó chờ lâu, đám thuộc hạ của Trường Dương lập tức lao tới tóm cổ lấy cả đám rồi quay sang Trường Dương chờ lệnh:
-Ông chủ, xử tụi nó thế nào đây ?
-Tay…Trường Dương nhìn Anh Vũ đang nằm dưới đất thở dốc, ánh mắt anh lạnh lùng.-Tao muốn cánh tay bẩn thỉu dám đụng vào người con bé.
-Vâng !
Đám đàn em lập tức kéo mấy đứa con gái này ra chổ khác, đám người đó vẫn la khóc van xin rối rít, nhưng những tiếng nói đó cũng khuất dần sau tiếng mưa. Anh Vũ vẫn nằm im ngước nhìn những hạt mưa lạnh rơi tí tách xuống mặt mình…
-Em không sao chứ ?
Trường Dương đi lại gần Anh Vũ, chiếc dù đen trên tay anh che khuất đi những giọt mưa đang rơi xuống mặt cô, cô bé vẫn không nói gì, cơ thể đau nhói và lạnh buốt không còn một chút sức lực nào nữa.
-Tại sao lại để yên cho tụi nó đánh như vậy, em thừa sức hạ hết được mấy đứa đó mà?
Trường Dương vẫn nhìn Anh Vũ nhíu mày. Đôi mắt trong veo của cô bé trống rỗng. Trường Dương ném cây dù sang một bên rồi đưa tay nhặt con dao nhỏ bên cạnh và nắm cổ áo cô bé kéo dậy. Nhìn sâu vào đôi mắt đen trong veo của cô bé, anh cất tiếng lạnh lẽo:
-Muốn chết sao ?
-Ờ…
Anh Vũ đã mở miệng, đôi mắt đen nhìn anh bình thản. Trường Dương hé một nụ cười nửa miệng lạnh lẽo. Anh Vũ đúng là ác quỷ, cho dù có bị giết cũng vẫn nhìn kẻ thù với vẻ kiêu ngạo thản nhiên như vậy, lần đầu tiên anh gặp một đứa con gái như thế này, nó làm anh thấy tò mò, thấy yêu và cũng khiến anh muốn nổi điên lên vì nó…
-Tuyệt vọng rồi sao ? Bàn tay Trường Dương nắm cổ áo Anh Vũ siết chặt rồi xô cô bé dựa vào bức tường phía sau.-Anh đã từng nói với em, nếu em có bị giết thì kẻ giết em cũng phải là anh. Nhớ chứ ?
Anh Vũ không trả lời, đôi mắt đen thẳm vẫn nhìn chăm chăm về phía trước. Vô cảm…
-Nếu em đã muốn chết đến vậy, anh sẽ giúp em…
Cánh tay Trường Dương giữ chặt lấy vai áo Anh Vũ, con dao nhỏ đưa lên cổ cô, lạnh lẽo…
Một giọt máu nhòe ra từ lưỡi dao hòa vào nước mưa lạnh buốt. Anh Vũ thấy đau nhói, con dao sắc đang cứa sâu vào da thịt cô, bây giờ cô đã cảm thấy đau rồi, cô cũng biết máu của mình đang trào ra nhiều hơn, con dao vẫn chầm chậm cứa vào sâu hơn, và dần kéo dài ra…
Đau quá….
Lạnh quá….
Nhưng nổi đau trên cơ thể cô không thể so sánh được với nổi đau trong tim. Anh Vũ lặng yên mặc kệ cơn đau đang ngày càng nhức nhối. Có lẽ cô sẽ chết. Nhưng không sao, cô cảm thấy mình sống cũng đủ lâu rồi…
Chết…
Anh Vũ hé nụ cười….
Sẽ không còn ai gọi cô là ác quỷ nữa…
Cô sẽ được thanh thản…
Trường Dương hơi nhíu mày khi thấy cô bé cười, trái tim anh chợt đau nhói lên, đôi mắt đen thẳm lạnh lẽo của ác quỷ trùng xuống. Anh Vũ không nói anh dừng lại. Cô bé không sợ hãi, mà cười…Anh nhớ lại Anh Khôi trước khi chết cũng cười với anh như vậy, cũng cười giống như Anh Vũ. Nhưng nụ cười của Anh Vũ sao làm anh khó chịu quá, không sợ hãi, không tiếc nuối, nụ cười của cô bé trống rỗng, ánh mắt trong veo kia làm anh muốn nổi điên lên.
Trái tim lạnh lẽo của ác quỷ đã biết đến yêu thương khi nhìn thấy hình bóng bé nhỏ yếu ớt này, bây giờ thì nó vỡ nát ra cũng vì cô bé. Trường Dương cười thầm, tưởng rằng một ác quỷ như anh sẽ không bao giờ biết đến yêu thương , không bao giờ động lòng dù kẻ trước mặt mình có là ai đi chăng nữa. Vậy mà bây giờ anh năm lần bảy lượt vì Anh Vũ mà xuất hiện, chỉ để bảo vệ cho tính mạng của cô bé, để chuộc lại lỗi lầm của mình và để được nhìn thấy cô bé cười. Tại sao mọi thứ anh làm lại vô ích đến như vậy? Anh Vũ là cô gái đầu tiên khiến anh hao tâm tổn trí đến như vậy, nhưng anh không những không có được trái tim cô ấy mà còn không thể giữ nổi cuộc sống của cô bé. Anh Vũ muốn chết, cô bé đã tuyệt vọng rồi… Bàn tay cầm con dao của Trường Dương siết chặt lại rồi buông xuống….
Anh thua rồi…
Lần đầu tiên Trường Dương nếm mùi vị thua cuộc….
Thua một cô bé được gọi là ác quỷ…
-Đừng như vậy, Anh Vũ…anh không muốn em biến mất. Anh không muốn giết em…anh không muốn em chết…
Đôi mắt Anh Vũ mờ dần đi. Trường Dương đang ôm chặt cô trong lòng, trái tim anh đau nhói như muốn vỡ nát ra, cơn mưa lạnh lùng vẫn trút xuống hai người. Anh Vũ lặng im. Mọi thứ đối với cô lúc này thật vô nghĩa, cơ thể ấm áp đang ôm lấy cô cũng không thể sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô được. Leo đã rời xa cô thật rồi... Trường Dương nhắm chặt mắt, hai bàn tay siết chặt cô bé vào lòng mình hơn, rồi ác quỷ cười thầm nhạt nhẽo, một kẻ chuyên đi gieo rắc cái chết cho kẻ thù, chuyên cướp đi mạng sống của người khác mà bây giờ lại mong muốn một người đừng rời xa mình.…
Trớ trêu thật…
Đây là cái giá phải trả của anh sao…
Nước mưa chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt thanh tú của anh. Trường Dương vẫn ôm Anh Vũ trong lòng, cô bé đã chịu một vết thương tinh thần quá lớn, mà khởi đầu có một phần lỗi của anh, lần đầu tiên ác quỷ thấy hối hận khi giết người, đôi mày đen thẳm nhíu lại. Nếu tối hôm đó anh không giết Anh Khôi thì mọi chuyện đã không bắt đầu theo hướng tồi tệ như thế này. Anh Vũ đã tuyệt vọng với cuộc sống của mình rồi. Nếu cứ để yên như vậy thì cô bé không bị kẻ thù giết chết cũng sẽ tự tìm đến cái chết mà thôi. Anh không muốn…
Phải làm sao để Anh Vũ không chết…
Phải làm sao để giữ cô bé lại thế giới này…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...