Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến
Trong phòng trà riêng.
Ông Michele và Đoàn Mạnh Quân vừa đặt bút ký kết hợp đồng hợp tác giữa đôi bên xong rồi hai người bắt tay nhau.
Ông Michele: "Từ lâu tôi đã nghe danh của chủ tịch Đoàn, lần này được hợp tác với ngài thật đúng là vinh hạnh."
Đoàn Mạnh Quân: "Ngài quá lời rồi.
Charm chỉ là một công ty còn non trẻ, được ngài chiếu cố mới là vinh hạnh lớn của chúng tôi mới đúng."
Ông Michele lắc đầu: "Tôi không nói quá đâu.
Tuy Charm mới thành lập mấy năm nhưng từ khi mới ra mắt đến nay luôn tung ra các sản phẩm với chất lượng vô cùng tốt, lại còn bắt kịp xu hướng.
Không hề thua kém những thương hiệu lâu đời khác, có tiềm năng phát triển rất lớn.
Đặc biệt là còn dưới sự dẫn dắt của giám đốc Ngô và thiên thần.."
Ngô Gia Kiệt đang cười định cảm ơn mà cơ miệng cứng lại.
Đoàn Mạnh Quân thì không biểu lộ gì, chỉ khẽ liếc Hoài An.
Nụ cười trên miệng Hoài An cũng cứng đơ.
Cái ông già này!
"..
và quản lý An.
Tôi tin chắc là Charm sẽ ngày càng phát triển hơn nữa." Thấy mình chỉ lỡ lời có tí mà đã bị Hoài An nhìn đến làm ông chột dạ cười xòa.
Mặc dù cô vẫn cười vậy thôi nhưng ông ta biết nụ cười này của cô khá nguy hiểm.
Cũng tại vợ ông suốt ngày gọi cô là thiên thần nên giờ ông mới bị nhiễm chứ bộ.
Ngô Gia Kiệt bộ mặt nghi hoặc hỏi: "Hai người quen nhau từ trước sao?"
"Hả? Chuyện này.." ông Michele ngớ ra rồi nhìn Hoài An.
"Quả thật là có chút, hồi trước tôi có may mắn được hợp tác với ông Michele một lần."
Ngô Gia Kiệt có phần kinh ngạc, nhưng khi nhìn Đoàn Mạnh Quân thì thấy anh tỏ vẻ chẳng chút bất ngờ nào nên hắn cũng thu liễm lại hỏi như không hỏi, như muốn khẳng định một lần nữa: "Vậy sao?"
"Ha ha, đúng vậy." Thấy Hoài An không phủ nhận, ông Michele thở phào.
"Sau lần đó tôi đã rất muốn hợp tác nhiều hơn nên mời cô An về làm giám đốc sáng tạo cho mình nhưng đã bị từ chối phũ phàng."
Hoài An: "..."
Ông càng nói ông càng sai.
"Ngài nói gì vậy chứ, được hợp tác với ngài sao tôi có thể từ chối.
Chỉ là tôi vẫn luôn nhớ nhà nên mới muốn về quê hương mình làm việc thôi.
Nhưng điều đó cũng đâu thể ngăn cản được sự hợp tác của chúng ta chứ."
Biết mình lại lỡ lời, ông Michele chỉ có thể cười ha hả: "Đúng, đúng.
Cũng giống như lần gặp lại và hợp tác này, tôi thấy như là định mệnh vậy."
"À phải rồi." Như chợt nhớ ra điều gì, ông Michele nói: "Về bản thiết kế của Blue Sapphire.
Tôi muốn để lại đây cho Charm chế tác vì tôi cảm thấy ở cạnh người thiết kế thì nó mới có thể đạt được độ hoàn hảo nhất."
Đoàn Mạnh Quân gật đầu: "Tất nhiên là được rồi, chúng tôi sẽ hoàn thiện và gửi kịp trước thời gian ngài tặng vợ mình."
"Được vậy thì rất tốt.
Cảm ơn Charm rất nhiều." Ông Michele mắt cười xán lạn, còn hơi khẽ liếc Hoài An.
Hoài An cười nhìn ông ta.
Như biết tỏng trong bụng ông ta đang nghĩ cái gì.
Ông Michele có chút chột dạ, xong hắng giọng nói: "Chúng ta ở đây cũng lâu rồi, cũng nên quay lại bữa tiệc thôi."
Đúng là cũng nên thật.
Mọi người đứng dậy cùng đi ra ngoài.
Giữa đường Hoài An đi chậm lại, càng ngày càng thụt lùi đằng sau.
Đoàn Mạnh Quân chú ý đến hỏi: "Sao vậy?"
Hoài An bất đắc dĩ cau mày ôm bụng: "Tôi không sao, chỉ là bụng hơi khó chịu."
Khuôn mặt Đoàn Mạnh Quân đầy lo lắng, tính mở miệng hỏi khó chịu như nào thì Hoài An đành cắt ngang.
Khẽ nói nhỏ: "Thật ra tôi..
tôi muốn đi giải quyết."
Đoàn Mạnh Quân ngẩn ra, chợt hiểu, có chút xấu hổ nơi đáy mắt.
Anh cố gắng làm giọng nghiêm túc: "Vậy thì đi nhanh về nhanh."
Hoài An gật đầu cảm ơn: "Cảm ơn anh, tôi biết rồi, anh cứ đi trước đi." Mé, anh cứ làm như chuyện này nói muốn nhanh là nhanh được ấy.
Thấy cô hẩy hẩy tay như đuổi ruồi, anh cũng chỉ đành đi trước.
Dù gì chuyện này anh cũng khó mà giúp cô được.
Hoài An nhìn Đoàn Mạnh Quân đã đi xa thì đứng thẳng dậy, không còn khom lưng ôm bụng như vừa rồi nữa.
Cô bước vài bước ra phía hành lang của sổ.
"Hoài An! Lâu rồi không gặp."
Hoài An ngoảnh lại, biết rõ người đến là ai.
"Có chuyện gì thì nói đi."
Vương Minh Đạt ánh mắt u sầu nhìn người phụ nữ lạnh lùng trước mặt.
"Có rất nhiều chuyện muốn nói, cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi.
Những năm qua em sống thế nào? Có.."
"Ngừng! Nếu muốn tâm sự thì tôi không rảnh."
"Anh thật sự đã rất lo lắng cho em."
Hoài An cười lạnh: "Chúng ta thân thiết thế sao?" Một cỗ cảm giác buồn nôn tràn lan khối óc.
Cô nhướng mày.
"Nếu muốn tâm sự, không phải nên tìm một nơi thích hợp hơn.
Dù tôi không ngại thì chẳng nhẽ người nổi tiếng như anh cũng không ngại sao?"
Vương Minh Đạt quả thật hơi chột dạ.
Đúng là ngại phiền phức nên hắn mới lén lút gặp cô thế này.
Hoài An nhìn ra phía bờ biển đang sóng vỗ ào ạt rồi nhìn hắn.
Hắn hiểu ý rồi mỉm cười nói: "Anh biết rồi.
Nếu em đã không muốn bị người khác phát hiện.
Vậy em cứ đi trước đi.
Anh sẽ theo sau."
Hoài An chán chả buồn liếc rời đi.
Vương Minh Đạt nhìn theo sau, tự dưng lòng hắn có một cỗ vui sướng khó tả.
Mặc dù cô vẫn lạnh lùng với hắn, nhưng hình như đã không còn ghê tởm, né tránh hắn như trước nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...