Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến
Hoài An trở lại bữa tiệc náo nhiệt.
Lại tiếp tục chôn chân một chỗ với Đoàn Mạnh Quân.
Chán chả buồn nói.
"Ê! Người phụ nữ ở bên cạnh Đoàn Mạnh Quân nãy giờ là ai vậy?" Một nhóm cô gái đang nói chuyện thì có người chỉ về phía Hoài An và Đoàn Mạnh Quân.
Người nọ nhìn qua, xong lắc đầu: "Không biết.
Nhưng mà thật xinh đẹp.
Lúc cô ý mới bước vào tôi đã không thể rời mắt."
"Chắc không phải là bạn gái của Đoàn Mạnh Quân đấy chứ?"
Người khác nói chen vào: "Không phải đâu, tôi có nghe nói đó là trưởng quản lý thiết kế trang sức cấp cao của Charm đấy."
Mấy người đều trợn mắt kinh ngạc: "Thật á? Trưởng quản lý thiết kế của họ trẻ như vậy sao?"
"Hừm, đúng vậy.
Nghe nói mới từ nước ngoài về.
Còn rất trẻ."
Có người cảm thán: "Mà sao tôi thấy hai người họ đứng cạnh nhau nhìn rất giống một đôi ý nhỉ?".
"Công nhận, cô nói tôi mới để ý.
Giống thật."
Nói chứ, không hiểu sao chiếc váy đuôi cá màu trắng mà Hoài An đang mặc, với bộ vest màu đen của Đoàn Mạnh Quân, tưởng là tương phản mà lại hợp đến kỳ lạ.
Cứ có cảm giác như mặc đồ đôi ý.
Thế nên có mấy người đến bắt chuyện đều hỏi dò.
Đoàn Mạnh Quân lúc này lại câm như hến, làm Hoài An đứng ra đính chính từ đầu chí cuối.
"Hừ, chỉ là một quản lý cỏn con mà các cô cũng có thể gán ghép lung tung với Đoàn Mạnh Quân được à? Các cô có dùng đầu để suy nghĩ không thế?"
Mấy cô gái giật mình ngoảnh lại.
Thì ra là tiểu thư của tập đoàn trang sức Thiệu Bảo, Trần Ngọc Hân.
Tất cả đều im re, có nghe nói qua là cô ta cũng thích Đoàn Mạnh Quân thì phải.
Có một người trong đó cười xòa: "Đúng là chúng ta đang nói linh tinh thật.
Ai có thể xứng với Đoàn Mạnh Quân chứ? Chắc còn chưa được sinh ra đâu."
Trần Ngọc Hân cau mày nhìn cô ta.
Có thù?
Đang không biết nói gì tiếp thì có một người há hốc mồm chỉ về phía cửa: "Kìa, kia không phải là Vương Minh Đạt ư?"
Mọi người nhìn theo hướng cô ta chỉ, thấy một người đàn ông với khuôn mặt đẹp trai theo kiểu thư sinh bước tới.
Đây không phải là ngôi sao trẻ đang hot hiện nay đấy ư? Mấy cô gái đều mắt sáng long lanh, cực kỳ phấn khích.
Đại đa số đều là fan của anh ta hết.
Hoài An bấy giờ vẫn luôn nhìn bao quát xung quanh nên cũng thấy người đó.
Con ngươi cô co rút lại, rồi rất nhanh quay mặt đi chỗ khác.
"Nhìn thấy thứ gì bẩn mắt sao?" Đoàn Mạnh Quân hỏi.
Hoài An có phần ngạc nhiên.
Sự biến đổi trong mắt cô rất nhanh, vậy mà Đoàn Mạnh Quân vẫn nhìn được.
Chả nhẽ nãy giờ người đàn ông này vẫn luôn để ý đến cô.
Cô lắc đầu: "Không có gì.
Chỉ là ngồi một chỗ nãy giờ nên hơi buồn chán."
Đoàn Mạnh Quân: "..."
Anh chả thấy buồn chán tẹo nào.
Một điệu nhạc du dương vang lên, những ánh đèn vụt tắt rồi lại sáng.
Một nhóm vũ công khiêu vũ mở màn dưới ánh đèn mờ ảo, lung linh.
Đoàn Mạnh Quân chìa tay ra trước mặt Hoài An, hơi cúi thấp người: "Vậy chúng ta nhảy một bài nhé!"
Đuôi lông mày Hoài An khẽ giật.
Thật muốn từ chối nhưng vẫn đưa tay ra.
Người tàn hình Ngô Gia Kiệt ở một bên nãy giờ, nhìn hai cái con người kia lôi nhau ra giữa sảnh tiệc nhảy nhót.
Hình như từ khi đi theo Đoàn Mạnh Quân đến nay, hắn chưa thấy anh khiêu vũ bao giờ thì phải.
Mỗi khi tham gia bữa tiệc nào, đều chỉ có mình hắn là nhập hội náo nhiệt, còn Đoàn Mạnh Quân thì chỉ lặng im ngồi một chỗ như không cùng một thế giới với họ.
Vậy mà giờ lại có hứng như vậy?
Lần này người bị bỏ rơi không ngờ lại là hắn? Cứ cảm giác khó chịu sao sao ấy.
* * *
Trần Ngọc Hân nhìn người mà cô ta hóng trông nãy giờ, nói với giọng mất kiên nhẫn: "Sao giờ mới tới?"
"Bận chụp quảng cáo."
"Hừ, cậu thiếu gì ba cái đồng đó.
Có biết tôi chờ cậu đến phát bực rồi không."
Rồi cô ta ngoảnh mặt về hướng sảnh tiệc.
Từ khi Đoàn Mạnh Quân và Hoài An bước ra đã thu hút bao nhiêu ánh mắt của mọi người.
Các vũ công khác đều phối hợp rất ăn ý.
Từng chút dẫn dắt hai người vào giữa sảnh tiệc.
Những ánh đèn đều đồng loạt chiếu vào họ.
Tạo ra một khung cảnh thật diễm lệ và lãng mạn.
Mấy cô gái khi nãy chỉ biết cảm thán ở trong lòng.
Nhìn đi, thế này còn không giống một đôi thì giống gì.
"Thấy không? Người mà cậu luôn thèm khát đã trở về rồi đấy."
Vương Minh Đạt nhìn theo hướng mắt cô ta.
Có chút bất ngờ khi thấy Đoàn Mạnh Quân đang khiêu vũ với một cô gái.
Giây phút hắn nhận ra cô, cơ mày nhíu lại, thoáng ngỡ ngàng.
Hàng loạt các hình ảnh về người thiếu nữ năm nào ùa về trong nháy mắt.
Trần Ngọc Hân hừ lạnh đầy mỉa mai: "Yên tâm đi, nó đã thay da đổi thịt rồi, không còn đáng sợ như xưa nữa đâu."
Vương Minh Đạt nhìn bóng lưng người thiếu nữ.
Đúng là càng ngày càng xinh đẹp.
Từng động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển xoay tà váy, vừa diễm lệ lại vừa thanh thoát.
Nhưng còn người đang khiêu vũ với cô..
Hắn quay sang hỏi Trần Ngọc Hân: "Cô ấy có quan hệ gì với Đoàn Mạnh Quân."
"Chỉ là cấp dưới quèn thôi.
Đoàn Mạnh Quân sẽ không để nó vào trong mắt đâu."
"Thật sao?" Mặc dù không quen biết gì Đoàn Mạnh Quân nhưng hắn cũng vẫn nghe được phong phanh tính cách của anh ta đấy.
Trầm tĩnh, lạnh lùng và khó gần.
Sao có thể..
"Tất nhiên rồi, vì nó không xứng." Trong tâm trí của Trần Ngọc Hân thì chỉ có mình cô ta mới có thể xứng sánh đôi với Đoàn Mạnh Quân mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...