Điều Tuyệt Vời Nhất Dành Cho Em


"Tớ muốn ngồi motor của cậu" Đến cửa nhà nhìn thấy Kỳ Thiên cầm chìa khóa chiếc Maybach An Vân lên tiếngHôm nay An Vân mặc một bộ đồ thể thao dài khỏe khoắn năng động, cột tóc đuôi ngựa trông tràn đầy sức sống.
Kỳ Thiên nhìn An Vân đáp "Được thôi"
Cả hai người trước người sau bước đến thang máy xuống hầm giữ xe đi đến chiếc Yamaha YZF-R7 đen bóng nằm trong góc.
An Vân lên tiếng "Cuộc sống của cậu không thêm được màu sắc khác sao?" "Đến cả quần áo cũng chỉ có ba màu trắng, đen, xanh dương" ánh mắt tỏ vẻ chán ghét
Kỳ Thiên cười không đáp, lẳng lặng nâng tay kéo xuống buộc tóc của An Vân rồi đội mũ bảo hiểu lên cho cô, thuận tay đeo dây buộc tóc của cô vào cổ tay sau đó mới đội mũ bảo hiểm cho mình.
"Lên xe nào đại minh tinh" lên tiếng trêu chọc An Vân
Đợi đến khi An Vân ngôi trên xe Kỳ Thiên mới tiếp tục "Ôm cho chắc vào" vừa nói cũng vừa rất tự nhiên vòng tay ra phía sau kéo tay An Vân vòng qua eo mình.


Khi chạm vào bàn tay lành lạnh An Vân cảm giác như một dòng điện chạy đến từ đầu ngón tay chạy thẳng lên đại não Kỳ Thiên, bất quá chỉ trong vài giây lập tức trở lại trạng thái bình thường.
An Vân bất ngờ bị kéo tay, thuận thế nghiên người về phía trước, một cỗ hương thơm bạc hà lành lạnh quen thuộc xộc vào mũi, cùng với bàn tay ấm áp kia thật sự bất đồng.

Cái người ngoài lạnh trong nóng kia thật sự cứ tự nhiên mà đi thẳng vào trái tim An Vân nhẹ nhàng chiếm cứ một vị trí trong đó.
Chẳng mấy chốc Kỳ Thiên đã đậu xe trước cửa phòng tập luyện của An Vân "Cậu vào trong trước đi, mình đậu xe rồi vào sau" nhận lấy mũ bảo hiểm An Vân đưa, Kỳ Thiên nhìn An Vân bước nhanh vào trong cho đến khi khuất bóng mới chạy xe đi tìm chỗ đậu xe.

Khi Kỳ Thiên bước vào phòng luyện thanh của An Vân đã thấy An Vân đứng bên cạnh một người đàn ông cuối đầu bàn bạc gì đó, có thể là chuẩn bị cho các phần thi trong cuộc thi sắp tới.

Mái tóc dài xõa xuống che đi nửa khuôn mặt của nàng không thể nhìn thấy được biểu tình cảm xúc lúc này như thế nào.

Kỳ Thiên không muốn làm phiền An Vân tập luyện, tiến đến ngồi trên chiếc sofa ở góc phòng rút ra một tập tài liệu An Hy đã đưa từ trước xem lại sắp xếp công việc và luyện tập của An Vân trong hai tuần này.

"Trợ lý mới của cậu?" Người đàn ông bên cạnh đẩy nhẹ tay An Vân hỏi
An Vân đã thấy Kỳ Thiên ngay từ lúc cô bước vào cửa, hôm nay Kỳ Thiên mặc áo thun trắng ngắn tay cùng quần jean xanh vừa vặn tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, dù chỉ mang một đôi sneaker trắng nhưng chiều cao vẫn vô cùng nổi bật.

Mái tóc không được vuốt ngược lên thả xuống che đi cái trán cao làm dịu đi khí tràn lạnh lùng của một thương nhân mà thay vào đó là hơi thở tươi mát thanh xuân như chỉ vừa hai mươi tuổi.

"Không phải" "Bạn thân của tôi" An Vân nhìn cô nhẹ nhàng đáp
"Quả là người đẹp luôn chơi cùng với người đẹp, cô ấy cũng ở trong giới giải trí sao, tôi nhìn không quen lắm?"
"Không cô ấy là thương nhân"
"Chà...với ngoại hình này...thật đáng tiếc..." người đàn ông ánh mắt dán chặt trên người Kỳ Thiên chậc lưỡi cảm thán.
Cảm nhận được ánh mắt nhìn về phía mình Kỳ Thiên đưa mắt nhìn sang, vừa lúc chạm tới ánh mắt của An Vân, khóe mắt nhẹ nhàng cong lên.

Hai người cứ thế nhìn nhau mãi đến khi có người hô lên tất cả đã sẵn sàng, An Vân mới dời ánh mắt đi chuẩn bị bước vào trong phòng kính bên cạnh luyện tập.
Lúc này, điện thoại trong túi rung lên, Kỳ Thiên mở tin nhắn ra xem là của Trịnh Thời Du gửi đến
"Cuối tuần này là sinh nhật mình, cậu đưa An Vân tới nhé?"
Là người bạn thân lâu năm, không lý gì Kỳ Thiên từ chối, chỉ là không biết An Vân có sắp xếp như thế nào, dù ba năm trước Thời Du cùng An Vân lần đầu gặp nhau nhưng hai người biết về nhau thì cũng đã là chuyện của năm sáu năm trước thông qua lời kể của Kỳ Thiên.


Liếc mắt nhìn người phía trong qua lớp kính dày
"Em sẽ tới"
"An Vân sẽ báo lại sau ạ"
Kỳ Thiên nhanh chóng gửi đi hai tin nhắn cho Thời Du sau khi nhận được phản hồi của Thời Du "Được" thì cất điện thoại lại vào trong túi, tiếp tục sắp xếp và điều chỉnh kế hoạch cho An Vân.
Đến giữa trưa An Vân bước ra ngoài sau khi tập hát thì không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi trên ghế sofa, đảo mắt quanh phòng cũng không thấy đâu, chỉ thấy một cô gái nhỏ trong ekip chạy đến
"Chị An Vân, bạn của chị nhờ em nhắn chị là cô ấy ra ngoài mua cơm trưa cho chị sẽ quay lại ngay, kia là nước ấm cô ấy chuẩn bị cho chị, dặn chị nhớ uống" cô bé chỉ chỉ vào bình giữ nhiệt đặt trên bàn
An Vân nhìn cô bé cười đáp "Được rồi, cảm ơn em" sau đó ngồi xuống sofa mở nắp bình ra uống mấy hớp, cảm giác ấm áp trôi xuống cổ họng thật dễ chịu, phải biết là một ca sỹ, việc chăm sóc cổ họng vô cùng quan trọng vì thế Kỳ Thiên luôn đặc biệt chuẩn bị cho nàng nước ấm pha thêm một ít mật ong, vị ngọt dịu thanh thanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận