Edit + Beta: Vịt
Diêu Tân Vũ gỡ cửa phòng làm việc, nhìn thấy Lãnh Tấn nghiêng người tựa vào sofa, chống chân đạp lên bàn trà phía trước, suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Hắn giả bộ ho một tiếng, để che cười.
Lãnh Tấn giơ tay xem bệnh án còn một nửa, hếch lông mày liếc hắn: "Cười cả nhà cậu."
"Không phải, chủ nhiệm, em không cười, giờ kính trọng của em đối với anh cuồn cuộn như nước sông." Diêu Tân Vũ há miệng liền không nhịn nổi nữa, cười run lẩy bẩy, sau đó bị Lãnh Tấn ném kẹp bệnh án lên mặt.
Hôm qua Lãnh Tấn xin nghỉ một ngày, sáng hôm nay nhìn hắn đi lắc lư như con vịt, Nguyễn Tư Bình lắm mồm hỏi một câu.
Sau khi biết được quyết định oai phong lẫm liệt kia của chủ nhiệm, ngoại trừ Từ Diễm, tất cả người có chym ở đây đều căng đũng quần, đồng thời cũng tỏ vẻ cực kỳ khâm phục với Lãnh Tấn.
Từ Diễm ngược lại không cần đau trứng, cô nàng cũng khen Lãnh Tấn.
Nói không có mấy người đàn ông có thể giống hắn, có dũng khí hi sinh vì người yêu nhiều như vậy.
Cô nàng còn lườm Nguyễn Tư Bình và Diêu Tân Vũ nói: "Chỉ nói mồm thì nói làm gì, có bản lĩnh chịu một dao đi."
"Lên núi đao xuống biển lửa cũng không tiếc, nhưng chuyện này......" Nguyễn Tư Bình đau trứng thay Lãnh Tấn, bĩu môi hít khí, quay đầu hỏi Diêu Tân Vũ: "Diêu Diêu, sau này cậu định triệt không?"
Diêu Tân Vũ cũng là vẻ mặt không biết đau: "Tôi điên à? Triệt làm gì? Chỉ có cái này để Kỷ Nghiêu yên thân mấy ngày đấy."
"À đúng, giờ cậu ấy không cần ra nước ngoài nữa nhỉ?" Nguyễn Tư Bình hỏi.
Diêu Tân Vũ gật gật đầu: "Không cần nữa, cũng đã thương lượng với cụ ông nhà bên đó rồi, trước tiên điều đến đồn công an."
"Vậy được, nếu cứ ở đội phòng chống ma túy, khiến người khác lo."
"Haiz, công việc nguy hiểm hơn nữa cũng phải có người làm."
Diêu Tân Vũ nói, thở dài.
Vệ Kỷ Nghiêu mới điều đến đội phòng chống ma túy hai năm đã tiễn 3 đồng nghiệp, có một khoảng thời gian sụp đổ.
Nhưng bây giờ tốt hơn nhiều rồi, về đồn công an, hàng ngày xử lí mấy bất hòa gia đình, hắn cũng không cần suốt ngày thót tim.
Chuyện cũ đã qua, người sống thì nên quý trọng tất cả đang có.
Theo yêu cầu của Hà Quyền — Nói là ra lệnh thì đúng hơn — Hà Vũ Bạch xuất viện liền đưa con về Tề gia, đón cả con Thìa đi.
Trước đó Lãnh Tấn chỉ để ý đến cậu và con, không quan tâm con Thìa, đành phải nhờ Viên Dã chăm giúp vài ngày.
Con Thìa tỏ vẻ cực kì ấn tượng tốt với Tiểu Tiểu Bạch, gần như không lúc nào là không canh bên giường sơ sinh.
Tiểu Tiểu Bạch chỉ cần mở mắt ra, cho dù không khóc không làm loạn, nó cũng lập tức đi tìm Hà Vũ Bạch, kêu cậu tới chăm con.
Hà Quyền nhìn, cười nói năm đó nên nuôi chó trông con giúp, tiết kiệm công việc.
Tiểu Tiểu Bạch ăn no là ngủ, không thích khóc, ban đêm cùng lắm là tỉnh một lần, cực kì ngoan.
Cô bé được Trịnh Chí Khanh nâng đến đầu tim, Hà Vũ Bạch thường xuyên nhìn thấy cha mình ôm con Thìa ngồi trên sofa bên giường sơ sinh, nhìn đăm đăm không chớp mắt dung nhan Tiểu Tiểu Bạch lúc ngủ, nhìn cả tiếng cũng không chán.
"Lãnh Uyển Hà, ừm,......!cái tên này có phải hơi già không?" Hà Quyền cảm thấy bất mãn với cái tên Lãnh Tấn đặt cho cháu gái, "Tiểu Bạch, không phải nó nhắm mắt giở từ điển để đặt chứ?"
Hà Vũ Bạch giải thích: "Uyển lấy từ tên mẹ nuôi anh ấy, Hà là hài âm họ của con."
"Được rồi được rồi, dù sao cũng là con của các con, tương lai bị oán giận cũng là các con." Trong lòng Hà Quyền thoải mái hơn.
Cháu gái không thể thừa hưởng tóc xoăn từ mình, trong lòng y không vui.
"Nói lại, hai con......!thật sự chỉ cần một đứa này thôi?"
Mím môi gật đầu, Hà Vũ Bạch nói: "Dù sao anh ấy cũng triệt rồi, lúc này hối hận cũng đã muộn."
"Có thể cởi mà......" Hà Quyền hừ từ trong mũi lên tiếng.
Bác sĩ mà y giới thiệu cho Lãnh Tấn không ra tay độc ác, chỉ thắt ống dẫn tinh, không cắt đứt, dễ khôi phục nguyên trạng.
Chỉ là thắt có thể cởi được, không cắt phăng.
Hà Vũ Bạch ban đầu nghe Lãnh Tấn nói muốn thắt ống dẫn tinh, cũng không ủng hộ, cảm thấy không cần thiết chịu đau như vậy.
Nếu không muốn có, cậu học Hà Quyền chôn ống là được, dù sao ba cậu chôn ống 20 năm cũng không có vấn đề gì, nhưng ai nghĩ cậu dị ứng với thành phần trong thuốc tránh thai, chôn vào cánh tay mấy tiếng liền sưng phù lên, bất đắc dĩ lại lấy ra, kết quả vẫn phải để Lãnh Tấn triệt.
Hành động này ngược lại thay đổi thái độ của Trịnh Chí Khanh với Lãnh Tấn, Lãnh Tấn không còn nhìn thấy bố vợ buổi tối trước khi ngủ xách gậy đầu rồng tạo cảm giác tồn tại trước mặt mình nữa.
Có con rồi, Hà Vũ Bạch đột nhiên cảm giác cuộc sống trở nên nhanh hơn trước.
Chớp mắt một cái, Tiểu Tiểu Bạch biết ngồi, chớp thêm cái nữa, có thể vịn rào chắn giường đứng lên.
Tiểu Tiểu Bạch ngược lại không có IQ cao, não bình thường, phát triển từng bước.
Nhưng EQ của cô nhóc này rất cao, Hà Vũ Bạch cảm giác được.
Chưa đến 1 tuổi nhưng tiểu quỷ người lớn, sớm học được gặp người sẽ làm nũng.
Chỉ cần Trịnh Chí Khanh ôm cô nàng, tất nhiên sẽ mở đôi tay ngắn ngủn ôm cổ ông ngoại, lần nào cũng làm Trịnh Chí Khanh ngọt ngào, nói trời sập cũng không để bọn họ dẫn Tiểu Tiểu Bạch về.
"Muốn đi thì các con đi đi, để Tiểu Tiểu Bạch lại cho cha." — Đây là nguyên lời của cha Trịnh.
Đối với việc này, Hà Quyền đánh giá là "Lịch sử lặp lại".
Năm đó Trịnh Chí Khanh cũng bởi vì ông Tề không chịu để bọn họ dẫn Tiểu Bạch đi, đành cắn răng ở rể gần 20 năm.
Bên cha mẹ mình cũng không hiếu đạo được mấy ngày, chỉ chăm sóc ông Tề.
Cho nên hồi đó lúc chia di sản, cha Trịnh để lại công ty niêm yết cho con cả, Trịnh Chí Khanh cũng không nghĩ tới tranh giành.
Khi thành lập Tổng hợp Đại Chính tài chính không đủ, Trịnh Chí Khanh gần như chưa từng buồn vì tiền đã trải nghiệm mùi vị cúi đầu cầu người.
Khoảng thời gian đó tình hình kinh tế không tốt lắm, lại xảy ra vụ nổ ở cảng trữ dầu, khiến cho môi trường thiên nhiên thành phố lấy du lịch làm ngành chủ đạo bị ô nhiễm, dữ liệu thu nhập tài chính và nhân khẩu thường trú gần như ở trạng thái trượt dài.
Phần lớn nhà đầu tư tỏ thái độ xem chừng, giữ tiền rất chặt.
Trịnh Chí Khanh vốn không muốn tìm Lạc gia, một là chuyện hồi đó với Lạc Quân Hàm, ông không muốn Hà Quyền không vui.
Thêm nữa, ông biết Dung Cẩn tuy nói ngoài mặt khách khí với mình, nhưng liên quan đến chuyện làm ăn, không bằng nửa hạt cát trong mắt.
Sau đó là Trịnh Chí Kiệt thấy em trai vì thành lập bệnh viện mới bôn ba khắp nơi, ra mặt gánh vác.
Dùng cổ phần trên danh nghĩa nhà máy thuốc đầu tư công ty, thu hút tiền vốn của Lạc gia đạt được người cùng đầu tư với hắn, do em trai đảm nhiệm chủ tịch, thành lập Tổng hợp Đại Chính.
Đả trượng thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh (*).
Kéo đầu tư không phải là điểm mạnh của Trịnh Chí Khanh, nhưng phương diện quản lí hắn chưa từng khiến ai thất vọng.
Tổng hợp Đại Chính chỉ cần 5 năm đã đạt tới thăng bằng thu chi, bằng một nửa kế hoạch thăng bằng thu chi 10 năm của sản khoa Đại Chính hồi đó.
((*) hai anh em cùng đánh hổ, hai bố con cùng ra trận)
Bọn họ bây giờ già rồi, chỉ kí thác vào đời sau.
Phẫu thuật xong, Lãnh Tấn lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, phát hiện Mạc Nhất Phàm gọi điện thoại cho mình.
Nhận điện thoại, thanh âm mừng rỡ của Mạc Nhất Phàm truyền đến: "A Tấn, chủ nhật tuần sau ba đến Hồng Kông tham gia một buổi đấu giá, con có thể giành thời gian, dẫn Tiểu Tiểu Bạch tới cho cha gặp không?"
Đến Hồng Kông chỉ cần đi tàu cao tốc ba giờ, đi lại trong ngày là đủ.
Mạc Nhất Phàm gặp được gặp cháu gái trong video, cho tới giờ vẫn chưa được đích thân ôm.
"Chủ nhật tuần sau?" Lãnh Tấn nhìn ghi chú — Chủ nhật tuần sau không có việc, "Chắc là được, con về ghi vào giấy thông hành."
"Vậy thì tốt quá, Tiểu Bạch cũng đi cùng?"
"Chắc vậy."
"3h chiều tổ chức buổi đấu giá, trước đó ba đều rảnh."
"Con đặt chuyến sớm nhất, buổi trưa cùng ăn bữa cơm."
"Vâng, chú ý thân thể, đến lúc đó gặp."
"Ừ, con cũng vậy."
Cúp điện thoại, Lãnh Tấn ra khỏi phòng làm việc tìm Hà Vũ Bạch nói chuyện.
Hà Vũ Bạch xem lịch trình của mình, tỏ vẻ không sao, đi được.
Kể từ lần chia tay 3 năm trước, cậu không gặp lại Mạc Nhất Phàm nữa.
Lần trước Lãnh Tấn đi Geneva họ có gặp ba một lần, gặp mặt vô cùng ngắn ngủi, nói chuyện không tới một tiếng ở sảnh khách sạn.
Hà Vũ Bạch không hiểu Mạc Nhất Phàm vì sao không xuất hiện ở thành phố này nữa, hỏi Lãnh Tấn, Lãnh Tấn cũng không nói rõ.
Nhưng cậu mơ hồi cảm giác được đối phương hẳn có điều khó nói, có người là có gông xiềng nhất định phải gánh, nhưng chìa khóa không ở trong tay cậu, đương nhiên không tiện đi sâu.
Chỉ là đôi khi nhìn hình ảnh hạnh phúc chăm sóc dưới gối của 2 cha mình, cậu vẫn không khỏi cảm thấy chua xót cho Mạc Nhất Phàm.
Ngày dẫn Tiểu Tiểu Bạch đi Hồng Kông, Hà Vũ Bạch mặc cho con gái như tiểu công chúa.
Trên váy nhỏ đầy hoa, trên mái tóc mềm kẹp rất nhiều kẹp nhỏ hình bướm.
Hà Quyền và Trịnh Chí Khanh lái xe đưa bọn cậu đến trạm xe, dặn đi dặn lại bọn họ trông con cẩn thận, đừng dời mắt.
Tiểu Tiểu Bạch gần như ngủ cả đường, lúc xe sắp vào trạm mới mở mắt ra.
Cô nhóc nằm nhoài bên cửa sổ xe, tò mò đánh giá thế giới bên ngoài.
Mạc Nhất Phàm ở cửa chờ bọn họ, nhìn thấy cháu gái được con trai ôm, nước mắt trong nháy mắt lăn xuống.
Khiến Hà Vũ Bạch cảm thấy bất ngờ chính là, Mạc Nhất Phàm cũng không trực tiếp dẫn bọn cậu đến nhà hàng đã đặt trước, mà đến một văn phòng luật sư.
Ở trong văn phòng, cậu nhận được một thỏa thuận chuyển nhượng — Mạc Nhất Phàm chuyển nhượng một thành cổ hơn 400 năm lịch sử ở Luxembourg tới danh nghĩa cháu gái, trước khi con bé 18 tuổi, Hà Vũ Bạch làm người giám hộ thay mặt xử lý sự việc liên quan.
Mạc Nhất Phàm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người, cười cười nói: "Chủ trước cũng không đủ vốn để bảo vệ thành cổ này, để không rất nhiều năm, tường ngoài và trang trí bên trong đều phải sửa, có lẽ đến năm Tiểu Tiểu Bạch 5 tuổi, các con có thể dẫn con bé đến đó nghỉ dưỡng.
"Ừm......!cái này......" Lãnh Tấn nhìn nghẹn lời.
"Yên tâm, A Tấn, cái này sạch sẽ, ba sẽ không cho cháu gái ba tiền bẩn." Mạc Nhất Phàm nói, chú ý tới vẻ mặt Hà Vũ Bạch càng mê man, lập tức hiểu Lãnh Tấn chưa nói chuyện của mình với cậu.
Nhưng lấy thiện lương của Hà Vũ Bạch, ông tin, cho dù biết rồi cũng sẽ không nhìn ông với con mắt khác.
"Không phải, ba, ba cũng quá......" Lãnh Tấn thật sự không biết nên nói gì, túm tóc nghĩ lời nói hồi lâu, "Đây nhưng là cả một toàn thành đó."
"Ba biết mình mua cái gì." Mạc Nhất Phàm giơ ngón tay bị Tiểu Tiểu Bạch cầm, mặt tràn đầy tươi cười đùa con bé, "Tiểu Tiểu Bạch của chúng ta bắt đầu từ hôm nay chính là công chúa nhỏ thực sự rồi, đúng không?"
Hà Vũ Bạch và Lãnh Tấn bất đắc dĩ nhìn nhau — Vốn tưởng Trịnh Chí Khanh và Hà Quyền đã đủ chiều nó, không nghĩ tới Mạc Nhất Phàm, còn thêm chữ hơn.
Tiểu Tiểu Bạch nhếch miệng nở nụ cười, đưa tay ôm cổ ông nội.
=============
Vậy là sau khoảng 2 năm thì tui cũng lết được chương cuối chính văn bộ này, gớt nước mắt luôn.
Còn hơn chục chương phiên ngoại tui sẽ cố gắng hoàn thành sớm, mục tiêu của tui hè này là hoàn thành phiên ngoại của mấy bộ dang dở:)))))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...