Tôi ngạc nhiên nói to, “Anh đừng nói bậy, làm xấu danh dự của con gái nhà lành là không tốt đâu!”.
Cố Đại Nhân làm ra vẻ hiền từ nói, “Tôi cũng là người từng trải, cậu yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu”.
Ôi, giữ bí mật hay không thì có tác dụng gì chứ? Lý Nhược biết hết rồi, hơn nữa tối qua tôi còn gửi cho cô ấy bài thơ tuyệt tình, chắc đã làm tổn thương cô ấy nhiều lắm, không biết ngày mai sẽ đối diện thế nào với cô ấy đây. Liệu cô ấy sẽ hận tôi hay sẽ không để ý đến tôi nữa? Tôi không dám tưởng tượng tiếp nữa…
Ai biết rằng, tiếp theo câu nói đó của Cố Đại Nhân là một câu suýt làm tôi ngã nhào xuống đất, chỉ một lúc mà anh ta làm tôi dở khóc dở cười. Cố Đại Nhân lấy điện thoại ra chăm chăm nhìn tôi với vẻ mặt không thể đau khổ hơn rồi nói, “Hôm nay tôi tìm cậu còn vì một lý do khác. Tối qua, thằng cha đáng ghét là cậu đã gửi cho tôi một tin nhắn hại tôi làm vợ tôi thẩm vấn đến tận nửa đêm, suýt nữa còn cãi nhau đây!”. Không lẽ tối qua vì quá say, nên tôi đã gửi nhầm bài thơ đó cho Cố Đại Nhân? Không thể thế được. Tôi mở điện thoại ra xem, đúng là cả bài Thoa Đầu Phương. Toàn thân tôi như bị tê liệt, tôi dựa vào sofa, đầu óc quay cuồng. Có cần phải gửi lại lần nữa không nhỉ? Tôi tự hỏi mình, vẫn có một chút không nỡ. Hôm qua viện lý do say rượu để gửi tin nhắn còn hôm nay tôi thấy ngón tay mình nặng trĩu.
Tôi xoa tay vào thái dương, đau khổ nói, “Anh Cố, tôi phải làm gì bây giờ?”.
Cố Đại Nhân làm ra vẻ hiểu biết, lớn tiếng nói, “Nói ra đi, để tôi phân tích giúp cậu, trước kia tôi cũng có tiếng trong công ty là người trong sạch…”
Tôi đem hết chuyện tôi và Lý Nhược cũng như việc quen biết Hinh Văn kể cho Cố Đại Nhân nghe, nghe xong dáng vẻ Cố Đại Nhân như bị sét đánh, miệng cứ há ra, đồng thời tay vỗ mạnh vào đùi nói, “Những chuyện này có thể xảy ra sao? Có lẽ ngày mai tôi phải đổi điện thoại có Bluetooth thôi, để cũng có một tình yêu lãng mạn trên tàu điện!”. Tôi chết lặng nhìn anh ta, thế này mà gọi là phân tích giúp tôi à? Tôi nhẹ nhàng hỏi, “Chị dâu bao giờ thì về hả anh?”, thế mới kéo anh ấy ra khỏi sự mơ tưởng.
Cố Đại Nhân bình tĩnh nói, “Việc của cậu đã rất rõ ràng rồi còn gì. Tôi tặng cậu một câu này, tiến một bước, tính một bước. Tuy không thể xác định được cậu và Hinh Văn có thể bắt đầu hay không? Nhưng Lý Nhược thì đã nói cho cậu biết rồi. Nếu cậu muốn một tình yêu lãng mạn, hãy chọn Hinh Văn. Nếu cậu muốn cả hai thì phục cậu thật đấy! Có thể bay được với cả hai…”. Câu nói sau tôi nghe không lọt tai chút nào, tôi cầm chiếc gối tựa ném vào anh ta. Đối với kiểu sếp này, chỉ có thể coi trọng trong công việc, còn ngoài ra không kiêng nể anh ta nhiều.
Nghĩ một lát, tôi cảm thấy anh ta nói cũng có lý, xem ra chỉ còn cách đi bước nào tính bước nấy thôi. Tôi hỏi, “Tối nay chúng ta đi uống rượu chứ nhỉ?”. Cố Đại Nhân cười mỉa mai nói, “Tất nhiên là phải đến quán rượu tốt nhất thành phố này. Đúng rồi, cậu có muốn gọi thêm cả Lý Nhược và Hinh Văn đến không?”. Tôi lại cầm gối ném sang anh ta.
Sau khi tắm rửa và thay quần áo xong, tôi vốn định mời Cố Đại Nhân ăn món đầu cá ướp ớt. Nhưng Cố Đại Nhân nói để có cảm giác về rượu hãy đến nhà hàng phương Tây ăn cơm, và nói ở đó còn có các cô phục vụ xinh đẹp nữa. Vậy là tôi trở thành người bất đắc dĩ. Tôi thấy pizza ở đó chẳng khác gì bánh rán quét một lớp sữa, thực không đáng. Nhưng hương vị của bánh ga tô và… lại rất được.
Ăn cơm xong cũng đã hơn tám giờ, những quán rượu cũng bắt đầu mở cửa, hai chúng tôi lên tàu điện về nhà. Cố Đại Nhân liền lôi điện thoại ra rút rút cái gì đó, tôi tò mò quay sang nhìn, suýt nữa phì cười. Thì ra anh ta mở cổng hồng ngoại để mong tìm kiếm kết nối với một chiếc điện thoại khác, tôi cười nói, “Khỏang cách của hồng ngoại chỉ có thể khi hai chiếc điện thoại ở sát nhau, không giống như khoảng cách mười mấy mét của Bluetooth đâu”.
Cố Đại Nhân dằn giọng nói, “Cậu cho là tôi không biết à? Tôi chỉ thử chút thôi, mà biết đâu đấy, lại có một cô gái cũng mở hồng ngoại chạy đến kết nối với tôi thì sao?”. Ở cái thành phố xa xỉ phồn hoa này, rất nhiều người nhiều tiền lựa chọn cách qua đêm ở pub, đem linh hồn, tình cảm, thậm chí cả xác thịt của mình, phó thác trong men rượu, trong sự kích thích của âm nhạc và giữa một bầy các cô gái uốn éo. Tôi đã từng có thời gian đắm chìm trong những điều đó. Hồi ấy, sau khi làm xong, tôi thường đến quán rượu gọi một chai bia hoặc một chai whisky ngồi uống một mình. Tôi thường uống cho tới khi hai mắt đỏ ngàu, rồi ham muốn trỗi dậy, nhìn những cô gái nhảy múa trên sân khấu, trong đầu nảy sinh biết bao ý đồ xác thịt; rồi cũng reo hò, lắc nhảy, làm nhảy động tác không lọt mắt tý nào cùng với một đám đông… Cuối cùng cho đến một đêm khi đang hoa chân múa tay, tôi bỗng nhớ đến những buổi tối ngồi ở nhà xem phim họat hình từ thời thơ ấu, và niềm vui thời niên thiếu cùng bạn bè hái quả bắt chim giữa núi rừng, tôi thấy mệt mỏi rồi nôn hết ra quần áo, và chạy vội ra khỏi cửa. Bây giờ quay lại pub, ngửi thấy mùi của những ngày trước, tôi không thể chịu được nên tay chân cũng bắt đầu động đậy, dục vọng u ám kìm nén trong lòng bấy lâu nay lại trỗi dậy. Sau khi chọn một bàn và gọi rượu, Cố Đại Nhân nói, “Vô Y, tại sao sau khi vào quán rượu cả người cậu lại thay đổi vậy, mắt sáng hẳn lên?”. Tôi nhún vai cười, quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, hôm nay quán bar đông thật, tôi vẫn lẩm nhẩm theo bài hát và uống rượu.
Một cô gái diêm dúa lòe loẹt bước qua tôi, cười với tôi bằng một nụ cười dễ thương, tôi nhướng lông mày đáp lại, sau đó cầm cốc lên uống một ngụm to. Đột nhiên Cố Đại Nhân vỗ mạnh vào vai tôi, làm rượu xộc lên cả mũi, tôi thực rất tức giận. Giọng anh ta thì thầm, “Rất giống Lý Nhược, cậu nhìn xem!”.
Tôi đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay chỉ của Cố Đại Nhân, anh ta lại nói to, “Đúng là Lý Nhược, người đàn ông đi bên cạnh cô ấy là Đàm Kỳ Vĩ, giám đốc phòng nghiệp vụ của công ty chúng ta”.
Tôi nhìn thấy Lý Nhược đang cười nói cùng một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, thân hình cao ráo với bộ quần áo đen vừa vặn, khi hai người họ nói chuyện đến đoạn vui vẻ, Lý Nhược còn cười dựa vào người đàn ông đó. Nhìn những chai bia trên bàn của họ, có thể thấy họ đã uống rất nhiều. Cố Đại Nhân vỗ vào vai tôi thể hiện sự thông cảm, rồi lại lẩm bẩm một mình, “Sao lại có thể trùng hợp đến vậy chứ?”
Tôi cầm cốc rượu, uống một ngụm to. Chắc hẳn Cố Đại Nhân nghĩ lòng tôi bây giờ như đang có lửa đốt. Nhưng chỉ có mình tôi biết, một cây đá lạnh đang ướp toàn thân tôi, lan truyền đến tận tim gan, tạo ra một dòng nham thạch, rồi từ từ tràn ra, song tôi lại chỉ có thể nhìn cốc rượu mà cười thôi. Thấy tôi như vậy, Cố Đại Nhân đâm ra lo lắng. Tôi cầm cốc rượu lên, ý muốn nói hãy uống tiếp, không cần quan tâm đến chuyện của Lý Nhược nữa.
Cố Đại Nhân uống một mạch hết cốc rượu rồi nói, “Người anh em, xem ra sự phân tích của tôi cho cậu lúc chiều lỗi thời mất rồi, đúng là kế hoạch không thể đuổi kịp sự thay đổi!”.
Tôi nói, “Không sao đâu, chân trời chỗ nào chẳng có cỏ thơm, hơn nữa chính anh cũng đã từng nói, đừng vì một cái cây nhỏ mà vứt bỏ cả rừng cây, đừng vì muốn uống sữa mà nuôi cả đàn bò đó sao?”. Nói xong, tôi cười to, đến nỗi nước mắt chảy ra, làm cho những người khách xung quanh đều quay sang nhìn, trong đó có cả Lý Nhược. Có thể là tôi cố ý, cũng có thể do vô tâm, nhưng lúc đó tôi chỉ cảm thấy có cái gì đó không được thoải mái trong người. Tại sao Lý Nhược sau khi bày tỏ tình cảm với tôi lại có thể ở bên một người đàn ông khác? Chẳng lẽ cô ấy đang cố tình trả đũa lại sự lạnh nhạt của tôi đối với cô ấy sao?
Cố Đại Nhân kéo cánh tay tôi, mắt nhìn sang bên Lý Nhược, rồi nói nhỏ, “Cậu uống nhiều chưa? Hay là chúng ta về trước?”. Vừa dứt lời thì người đàn ông ngồi bên Lý Nhược cầm cốc rượu đi về phía chúng tôi.
Cố Đại Nhân đứng lên chào, “Giám đốc Đàm, trùng hợp quá!”.
Đàm Kỳ Vĩ cười nói, “Đúng vậy, Cố Đại Nhân, các anh cũng ở đây! Nào, cùng uống một ly!”.
Cố Đại Nhân lén đẩy nhẹ tay tôi. Ôi, cho dù anh ấy không đẩy thì tôi cũng sẽ cầm cốc lên mà. Suy cho cùng thì ở công ty, giám đốc Đàm cũng là người được tin cậy.
Chúng tôi uống cạn một hơi, Đàm Kỳ Vĩ nhìn tôi vẻ thân thiện, nhưng lại quay sang nói với Cố Đại Nhân, “Đã lâu chúng ta không ra ngoài uống rượu, có lẽ từ khi anh lấy vợ đấy nhỉ?”. Hai người nhìn nhau cười lớn, tôi cũng cười theo nhưng mắt lại liếc sang chỗ Lý Nhược, chỉ nhìn thấy lưng cô ấy đang quay lại phía chúng tôi. Dưới ánh đèn nhấp nháy, tôi thấy cô ấy hơi co lại như bị lạnh. Cố Đại Nhân hỏi cạnh khóe, “Hình như tôi thấy Lý Nhược. Thế nào, anh lại bắt đầu tiến công đến phòng tôi đấy à?”
Đàm Kỳ Vĩ cười đáp, “Ai tiến công các anh? Chỉ là ra ngoài uống rượu, đi dạo một chút thôi, tôi lại tò mò muốn biết tại sao hai người đàn ông các anh lại ở bên nhau vậy?”.
Trong mắt tôi quả thực con người Đàm Kỳ Vĩ rất có sức hấp dẫn, từ vẻ thể hiện đến lời nói đều làm người khác thấy rất ấn tượng. Tôi chắc chắn Lý Nhược có ý với anh ta. Hai người trêu chọc nhau vài câu rồi ai lại về chỗ người ấy. Cố Đại Nhân thở dài nói, “Xem ra lần này tôi không giúp gì được cậu rồi”.
“Ai cần anh giúp? Từ đầu đến cuối đều là chuyện của tôi, có chạy cũng không chạy được!”
Cố Đại Nhân cười đáp, “Ha ha, hình như hôm nay còn có người đi nhờ xe của một người đẹp về nhà!”.
Nghe anh ta nói vậy tôi bỗng nghĩ tới Hinh Văn, không biết bây giờ cô ấy đang làm gì nhỉ? Tôi lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy. Bấm số xong, nhưng vì xung quanh quá ồn ào nên tôi chạy ra nhà vệ sinh nghe, một giọng nói dịu dàng cất lên, “A lô, là anh à?”.
Bỗng nhiên trong lòng tôi có gì đó ấm áp như mùa xuân, nhe thấy giọng nói ấy, tự nhiên những gì không vui trong lòng tôi đều biến mất.
Tôi đáp lại có phần luống cuống, “À… ừ… em đang ở đâu vậy? Có muốn ngồi tàu điện không?”. Tiếng cười khúc khích của Hinh Văn từ trong điện thọai, “Cảm ơn anh vẫn nhớ việc đã đồng ý với em, đây là lần đầu tiên em được người khác hẹn ngồi tàu điện đấy!”.
Bản thân tôi cũng thấy buồn cười, thường thì người ta hẹn phụ nữ đi xem phim hay đi dạo, chứ ai lại hẹn đi tàu điện ngầm!
Hinh Văn lại nói, “Không phải hôm nay chúng ta đã đi leo núi rồi sao? Em đang chuẩn bị tắm, xin lỗi anh nhé!”.
“Thế thì để hôm khác vậy!”
Hình như Hinh Văn nghe thấy tiếng nhạc bên cạnh tôi, nên hỏi, “Ở chỗ anh hình như hơi ồn nhỉ? Anh đang ở quán bar à?”.
Tim tôi đập mạnh, nhớ lại có lần cô ấy đã từng nói rất không thích đến các quán bar, tôi vội nói, “Không phải đâu, ở chỗ sân chung cư bên anh có dạ hội giao lưu của quân đội ấy mà!”. Nghe vậy, một anh bạn đang đứng đi vệ sinh bên cạnh phá lên cười.
Hinh Văn lại hỏi, “Bên cạnh anh có người cười à, có phải đang diễn tiểu phẩm không?”.
Tôi lau mồ hôi đang chảy trên trán mình, quay sang nhìn anh bạn đang vui sướng “tưới nước”, liền bắt chước giọng điệu của Tống Đan Đan nói, “Đúng vậy, đó là một cảnh rất hùng vĩ!”.
Nói chuyện với Hinh Văn xong, tuy tối nay không ra ngoài cùng cô ấy, nhưng lòng tôi vẫn cảm thấy rất vui. Tôi đứng trước gương, rửa mặt rồi nhìn gương mặt nhợt nhạt của mình, khuôn mặt vốn đỏ lên vì rượu đang chuyển sang trắng bệch.
Tôi quay về chỗ ngồi. Cố Đại Nhân cũng uống tương đối nhiều, và có vẻ hơi say, đang ngây người ngắm nhìn cô gái trên sàn nhảy. Tôi quay đầu nhìn sang chỗ Lý Nhược, nhưng không thấy, chắc họ đã về rồi.
Cả tôi và Cố Đại Nhân đều ngây người nhìn cô gái đang nhảy trên sàn, chúng tôi không uống rượu nữa, cho đến tận khi cô ấy nhảy xong tôi mới nhìn đồng hồ, cũng đã hơn mười một giờ rồi. Tuy cao trào vẫn còn ở đằng sau, nhưng ngày mai còn phải đi làm, nên chúng tôi đành phải bước ra khỏi quán bar.
Cố Đại Nhân nói, “Được rồi, tôi phải gọi xe về nhà, cậu hãy tự mình giải quyết mọi chuyện cho rõ ràng, tôi không hy vọng nhìn thấy bi kịch xảy ra giữa hai cấp dưới đắc lực của tôi đâu!”.
Một mình đi trên đường, tôi lại nghĩ đến Lý Nhược. Nhớ lần cô ấy đi đằng sau nũng nịu phản đối việc đi quá nhanh của tôi, nhớ lần ôm cô ấy vào lòng và nghe và nghe nhạc trên đường. Tôi cứ mải nghĩ, không biết đã đến nhà từ khi nào, về nhà tôi chìm ngay vào giấc ngủ mơ màng.
Thứ hai ở công ty bận nhất họp hành, giải quyết nốt việc từ lần trước, sau đó lên kế hoạch trong tuần, bận bịu đến tận trưa. Tôi không ra ngoài ăn cơm. Hôm đó, Lý Nhược cũng đi qua đi lại trước mặt tôi mấy lần nhưng tôi giả vờ không để ý và tỏ ra lạnh nhạt hơn, ít nói cười hơn thường ngày. Tôi nghĩ, nếu cô ấy đã hẹn hò với người khác thì tôi cũng không nên quá nhiệt tình với cô ấy nữa.
Sau khi ăn qua quýt suất cơm ở căng tin, tôi lại vùi đầu vào công việc, trong lòng chỉ mong nhanh hết giờ làm, để sau đó cùng Hinh Văn ngồi tàu điện ngầm. Có thể do quá chú tâm làm việc nên tôi đã làm xong công việc của mình trước giờ tan ca một tiếng. Thế là đành phải cầm bút vẽ linh tinh lên giấy. Có thể biết tâm trạng tôi không được tốt nên Cố Đại Nhân cũng không trêu chọc gì nữa. Tôi liếc nhìn sang Lý Nhược, thấy sắc mặt cô ấy hơi nhợt nhạt, tôi đoán chắc tối qua uống nhiều quá. Có khi tối qua Lý Nhược đã thuê khách sạn với Đàm Kỳ Vĩ rồi cũng nên! Suy nghĩ này vừa lé trong đầu, thì tâm hồn đa cảm của tôi lại bắt đầu trỗi dậy, tôi ngẫu hứng viết một bài:
Sương Diệp Phi
Cây cầu gãy cuối cơn mưa,
Một mình cô quạnh, mưa dầm ướt thân.
Biệt ly làm tóc đổi màu.
Người vô tình cho liễu rủ la đà,
Để thân buốt lạnh, bước đi một mình.
Miệng cười để nước mắt rơi,
Hàng mi nhuốm bụi, thân này ở đâu.
Ánh đèn một bóng trong đêm,
Tỉnh trong giấc mộng, chờ người đi xa.
Đường đi đã thuộc lối về,
Đã là duyên phận, mãi chờ người ơi!
Viết xong, đặt bút xuống là đúng lúc hết giờ làm. Các đồng nghiệp xung quanh đều đang nhìn tôi với ánh mắt dửng dưng, bao gồm cả Cố Đại Nhân, xem ra tất cả mọi người đều biết tâm trạng của tôi đang không tốt. Tôi thong thả bước ra cửa chính của công ty. Điện thoại đột nhiên đổ chuông, tôi không nhìn hiển thị, mệt mỏi đưa lên tai nghe, “A lô… A! Hinh Văn à? Em tan ca rồi à? Chờ anh ở ga tàu nhé! Được, bây giờ anh đến đó luôn!”. Nhận điện thoại xong, tâm trạng tôi vui vẻ phấn khởi hẳn, vội vàng bước nhanh về phía ga tàu.
Vừa bước được vài bước thì tôi nghe thấy một giọng nói rất dịu dàng sau lưng mình, “Tống Vô Y…”. Tôi cứng đơ người quay lại với vẻ mặt lạnh tanh, nhìn vào cô gái đang có nỗi oán hận thầm lặng trong lòng ngay gần đó.
Vừa nhìn thấy Lý Nhược đang đứng đó, đôi môi mím chặt lại, tôi lạnh lùng hỏi, “Có chuyện gì không?”.
Thấy tôi lạnh lùng như vậy, Lý Nhược tỏ ra rất tủi thân, mặc dù trong lòng dường như có điều muốn nói. Tuy mối quan hệ của cô ấy và tôi nửa nọ nửa kia, nhưng tối qua cô ấy đã thân mật bên cạnh Đàm Kỳ Vĩ như vậy thì tôi cũng sẽ không quấy rầy cô ấy nữa. Cứ coi như mối quan hệ giữa tôi và Hinh Văn cũng giống như mối quan hệ giữa Lý Nhược với Đàm Kỳ Vĩ. Bước năm mươi bước thì mọi người vui một trăm bước. Chỉ là năm mươi bước mà Lý Nhược bước nhiều hơn tôi ấy lại làm tôi không thể chịu được.
Lý Nhược cuối cùng cũng mở miệng, hình như cô ấy phải lấy hết sức mới thốt ra được, “Việc không như anh nghĩ đâu!”.
Tôi mỉm cười, hình ảnh tối qua Lý Nhược vừa ăn vừa cười, vừa dựa vào người Đàm Kỳ Vĩ đã in rõ trong đầu tôi, tôi khẽ nói, “Anh nghĩ em có thể hiểu rõ mối quan hệ giữa anh và em, em có thân mật cùng người con trai khác, uống rượu cũng không cần phải giải thích với anh. Anh không là gì của em cả, cũng chưa từng thích em”.
Lý Nhược ngẩn người, nước mắt lại lã chã tuôn rơi, tôi nghĩ chiêu này của cô ấy cũng vô tác dụng thôi. Nghĩ đến việc Hinh Văn đang chờ ở ga tàu, tôi định quay người bước đi. Lý Nhược ném soạt một tờ giấy xuống đất, đó là tờ giấy mà tôi ngẫu hứng viết lúc nãy ở công ty, nói với vẻ đau buồn, “Vậy đây là cái gì? Anh còn nói chưa từng thích sao?”.
Đang tức giận tôi bỗng nhiên thấy buồn cười, cười sự sơ suất của bản thân, cười sự ngốc nghếch của Lý Nhược, “Thưa cô Lý, trong túi còn có một tập ca từ thời Tống. Nếu ai đó nhặt được, chẳng lẽ họ cũng nghĩ là anh thích họ sao?”.
Tôi lạnh lùng quay người bước đi, vẫn còn nghe thấy thấp thoáng lời của Lý Nhược nói nước mắt, “Không phải, không phải anh nghĩ vậy, không phải, không phải…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...