Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm

Trong phòng nghỉ, Tô Tẩm cầm cốc rượu hồng chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ quần áo đang mặc không phải là đồng phục của hộp đêm nữa, Đại Dũng bước vào nói, “Tô Tẩm, Vô Y đến rồi đây”. Tô Tẩm chỉ rượu đang bày trên bàn, ý nói tôi hãy uống một cốc, tôi dửng dưng đáp, “Tôi không uống. Cô nói đưa tôi đến một nơi, là đây sao? Vậy hãy kể tôi nghe đi”. Tô Tẩm không trả lời câu hỏi của tôi, “Đây là rượu do Đại Dũng cất giữ nhiều năm, không uống thì đáng tiếc lắm đấy”. Đại Dũng bật cười đưa tay xoa vào vai cô ấy, hai người họ cùng nhìn tôi.
Tôi thở dài, bước đến cầm cốc rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Tô Tẩm và Đại Dũng nhìn nhau cười nói, “Làm gì vội vàng vậy, vẫn còn có người đến nữa mà”. Tôi ép hơi rượu xuống, khàn khàn giọng nói, “Chẳng lẽ không phải ở đây à? Vẫn còn ai nữa?”. Đại Dũng tiếp lời, “Thực ra là do Chu Hoàn muốn cậu đến đây. Anh ta sẽ nói hết cho cậu nghe”. Đúng lúc đó ngoài cửa vang lên giọng của Chu Hoàn, “Đại Dũng, Vô Y tới rồi à?”
Dưới sự sắp xếp của tên béo đó, mấy người chúng tôi ngồi trong phòng, uống loại rượu mà tên béo thề thốt thành khẩn là cất giữ rất nhiều năm. Bầu không khí lúc đó có vẻ hơi buồn, tôi lại nâng cốc rượu lên uống cạn, Chu Hoàn rót tiếp vào cốc cho tôi, cười nói, “Không làm việc nữa, cậu có dự định gì không?”. Tên béo đang định mở miệng nói thì bị cái lườm sắc nhọn của tôi làm im bặt.
Tô Tẩm cười nhẹ, nói lảng, “Vô Y chẳng lẽ đã có kế hoạch rồi sao? Nhìn anh chẳng có chút gì là lo lắng cả”. Tôi nâng cốc rượu lên, lắc lắc vài cái, dưới ánh đèn chiếu, những giọt rượu hồng sóng sánh không mang một chút tạp chất, mùi rượu thật nồng. Tôi nói khẽ, “Đúng là rượu ngon!”. Tên béo ngay lập tức nói, “Đây là rượu tôi chỉ chuẩn bị cho Tô Tẩm”. Tô Tẩm đẩy nhẹ anh ta một cách đáng yêu, vẻ mặt dễ thương đến động lòng người.

Chu Hoàn gượng cười, “Hai người có cần phải ra ngoài tán tỉnh nhau không?”. Tô Tẩm nũng nịu nói, “Người ta chỉ muốn làm không khí ấm áp lên chút thôi mà. Gian phòng có bốn người, vậy mà vẫn cứ thấy lạnh lẽo thế nào ấy”. Tôi cười lên vài tiếng, “Tô Tẩm đoán đúng rồi đấy, đúng là tôi đã tìm được công việc rồi”. Ba người họ đều nghiêng tai lắng nghe một cách hiếu kỳ câu nói của tôi. Thấy họ chăm chú như vậy, tôi nói, “Mấy người làm sao đấy? Tôi thất nghiệp thì không thấy ai ý kiến gì, ngược lại tôi tìm được công việc thì mọi người lại ngạc nhiên, chẳng lẽ muốn tôi chết đói à?”. Tên béo làu bàu, “Tôi hy vọng cậu đến giúp tôi…”. Nhìn gương mặt thanh tú của Tô Tẩm, tôi giả vờ như không nghe thấy gì, Chu Hoàn cười, “Tốt rồi, cậu có công việc là tốt rồi, cứ sợ cậu suy sụp tinh thần”. Tôi nói, “Tôi là người rất lạc quan mà”. Tô Tẩm đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, “Đúng rồi, lúc nãy tôi nhìn thấy các đồng nghiệp cũ của anh, hình như là Cố Đại Nhân lần trước đã gặp”. Tôi ngạc nhiên hỏi, “Anh ấy cũng ở đây à? Đi cùng ai?”. Tô Tẩm nhún đôi vai thon thả, ý nói không quen biết, tôi đứng dậy nói, “Tôi qua đó chào hỏi họ đã”. Tô Tẩm nói, “Tôi gọi Chu Hoàn đến đây là vì tôi không có thời gian”. Tên béo với giọng ồm ồm của mình cũng nói, “Tôi cũng phải đi kiểm tra công việc đây”. Tôi chớp mắt, trong lòng thầm nói, đâu có hỏi anh. Chu Hoàn ngẩng đầu dựa vào sofa, nhìn lên trần nhà, hai chân gác lên bàn uống trà, tư thế rất bừa bãi, tùy tiện, nhưng lại không hề thấy có một chút mất lịch sự nào. Sau khi uống một ngụm rượu anh ta quay lại nhìn tôi cười nói, “Chân tướng của sự việc tối nay tôi tạm thời chưa nói với cậu, đợi ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến một nơi, cuối cùng thì vẫn là tôi đưa cậu đi”.
Tôi nâng cốc rượu lên mỉm cười không nói và bước ra khỏi cửa, tự lúc nào mà đến Chu Hoàn cũng học cách trêu chọc tôi. Theo số phòng Tô Tẩm nói, tôi nhanh chóng tìm ra căn phòng có Cố Đại Nhân trong đó. Định đẩy cửa bước vào, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này làm sao Cố Đại Nhân lại có tâm trạng đi uống rượu cùng mọi người trong công ty được cơ chứ? Chẳng lẽ là tiệc chia tay? Nhưng cũng không thể sớm thế này. Tôi kéo người nhân viên đứng chờ ngoài cửa hỏi, “Bên trong có mấy người?”. Cậu nhân viên trả lời, “Anh muốn hỏi số cô gái hay chỉ số khách không? Hỏi số khách là đàn ông, hay phụ nữ?”. Tôi ngẩn người, đang định phát cáu lên, thì cậu ta vội nói, “Bên trong mới có ba người”. Tôi hậm hừ, giọng điệu thằng nhỏ này sao mà giống tên béo kia thế. Tôi lặng lẽ nghĩ, sau đó nói thầm vào tai cậu nhân viên đó vài câu, cậu ta liền bước vào trong, vài phút sau, cậu ta bước ra, nhìn tôi cười nói, “Tôi vừa nghe được vài câu, chỉ biết bên trong có một người tên là anh Cố, một người tên là anh Kỳ và một người là tổng giám đốc!”. Tôi gật đầu, lấy ra một trăm đồng rồi đút vào túi áo cậu ta, cười nói, “Bây giờ cậu đi vào, đừng ra ngoài nữa, hãy ghi nhớ cho tôi tất cả những gì mà họ nói với nhau, sau đó tôi sẽ tìm cậu, hiểu chưa?”. Cậu nhân viên gật đầu lia lịa. Sau khi nhìn cậu ta bước vào trong, tôi mỉm cười quay người bước về phòng của Tô Tẩm. Lúc này tôi không cần phải nghi ngờ cái gì cả, mà tôi cũng lười để nghĩ điều đó, điều tôi cần nhất bây giờ là chân tướng sự thật.
Khi quay về phòng, đã thấy Chu Hoàn mặt mũi đỏ gay gắt nằm ngủ say trên sofa, Tô Tẩm đã đi đâu đó, tên béo mặt mũi nhăn nhó với lấy chai rượu không, tôi bật cười nói, “Hết rượu rồi, nhưng người vẫn còn, ít nhất thì anh vẫn còn người yêu, đúng không?”. Nghe xong tên béo giật mình, đôi mắt vốn đờ đẫn của anh ta bỗng chốc sáng lên, cảm động nói, “Câu nói này nghe hay đấy, tôi đang suy nghĩ xem có nên thêm chai nữa không, vừa đúng lúc cậu đến anh em ta cùng uống”. Lúc này thì đến lượt tôi nhăn nhó, tôi bất lực nói, “Tha cho tôi đi. Anh không thấy Chu Hoàn vẫn đang nằm kia à?”. Tên béo thở dài, “Thực ra tôi và Tô Tẩm không phải là bạn trai bạn gái gì đâu”.
Tôi ngạc nhiên trộm nghĩ, nếu thế thì hai người là mối quan hệ tình nhân, đúng lúc đó, ngoài cửa có một nhân viên mang đến thêm một chai rượu hồng, tên béo nhận lấy và mở ra, sau đó lại rót vào cốc, uống vài hơi hết sạch, anh ta ngồi xổm xuống đất lầm bầm, “Cậu có biết tôi quen biết với Tô Tẩm, Hinh Văn, Lý Tử Lô và Chu Hoàn thế nào không?”. Tôi lắc đầu, chờ đợi tên béo nói phần tiếp của câu chuyện, nghe ngữ khí của anh ta, có lẽ là một câu chuyện buồn. Tên béo lấy một viên đá bỏ vào cốc rượu, sau đó lại rót rượu vào và uống sạch. Một lúc sau, anh ta quay sang nhìn Chu Hoàn đang ngủ say rồi mở miệng nói, “Năm đó mấy người bọn họ hay đến đây chơi lắm, lâu ngày rồi tự nhiên cũng trở thành bạn bè, lúc đó tôi vẫn còn là một nhân viên trưởng”. Tôi rất muốn trêu chọc cậu ta là cậu ấm phải không, nhưng nhìn đôi mắt đang đỏ ngầu của anh ta, sợ anh ta sẽ nổi điên và xảy ra chuyện không hay.

Tên béo nói tiếp, “Lúc đó Thanh Đài là nhân viên phục vụ vừa đến làm, mọi người nhìn anh ta khá thuận mắt nên mỗi lần đến đều chiêu đãi anh ta”. Tôi im lặng trong lòng thấy kinh ngạc, cuối cùng cũng được nghe chuyện bạn trai của Hinh Văn trước kia rồi. Tôi với tay lấy chai rượu rót đầy vào cốc cho gã béo và cũng rót đầy ình một cốc. Tên béo thở dài rồi nói tiếp, “Vô Y, cậu có biết tại sao tôi luôn muốn cậu đến chỗ tôi làm việc không? Vì trong thời gian đó, Thanh Đài đã luôn làm tôi rất vui, đó là thời gian tôi vui vẻ nhất trong cuộc đời mình”. Giữa câu nói, đôi mắt của anh ta tràn đầy niềm hạnh phúc khó nói thành lời. Tôi cầm cốc rượu lên uống hết. Tên béo không uống mà nói tiếp, “Lúc đó Hinh Văn cũng có thiện cảm với Thanh Đài nên cô ấy rất hay đến đây, tôi cảm thấy vui vì thường xuyên được nhìn thấy Tô Tẩm, tuy tôi chỉ là một nhân viên trưởng, dưới tay chỉ có vài cô nhân viên, nhưng điều này không hề vấy bẩn vào tâm hồn trong sáng của tôi…”. Tôi không bật cười, tên béo nói tiếp, “Sau khi Thanh Đài xảy ra chuyện, Hinh Văn thay đổi, Lý Tử Lô cũng thay đổi, Tô Tẩm cũng thay đổi”. Tôi ngạc nhiên, “Hinh Văn và Lý Tử Lô thay đổi thì tôi hiểu, nhưng Tô Tẩm thay đổi thì tôi không hiểu lắm”.
Tên béo hậm hừ, thớ thịt trên mặt giật giật, “Cậu vẫn không hiểu à? Vì Lý Tử Lô yêu Hinh Văn, mà Tô Tẩm lại yêu Lý Tử Lô. Điều làm người ta cảm thấy buồn cười là, sau khi Hinh Văn và Thanh Đài yêu nhau, thì Lý Tử Lô và Tô Tẩm lại không hề có phản ứng gì, cho đến tận khi Hinh Văn khép mình, thì Tử Lô cũng lạnh lùng vô tình, Tô Tẩm vì tức giận với sự tuyệt tình của Tử Lô mà quay sang tôi, bây giờ thì cậu biết tại sao Tô Tẩm lại làm thêm chỗ tôi rồi đấy…”. Tôi thở dài, thật không ngờ sự phiền phức yêu ghét của mấy người này rắc rối đến vậy. Tên béo với tay lấy chai rượu uống ừng ực vài ngụm. Anh ta học tư thế của Chu Hoàn, ngửa mặt và nằm lên sofa, than thở, “Cô ấy ở bên tôi thì sao? Tôi có được cô ấy thì sao? Mãi mãi tôi không bao giờ có được trái tim của cô ấy”.
Tôi ngồi xuống đất, nói với ý tứ sâu xa, “Có những tình yêu, tuy có được trái tim người ấy, mà lại không có được thể xác của cô ấy, nhưng lại có những mối tình, tuy giành được thể xác của người ấy, nhưng lại không có được trái tim của họ. Được như anh cũng là rất hạnh phúc rồi, anh đừng quên rằng, có những người không thể có được cả trái tim và thể xác của họ”. Tên béo phá lên cười, lại uống thêm vài ngụm rượu nữa, “Đại Dũng tôi lại cứ muốn có được cả hai, cho nên tôi xin cậu nhất định phải mở trái tim băng giá của Hinh Văn ra, để cô ấy ở bên Lý Tử Lô, như vậy Tô Tẩm sẽ quên được anh ta và có thể mãi mãi ở bên tôi”. Tôi cười nhạt, “Thì ra lòng dạ anh sâu xa như vậy”. Tên béo đột nhiên đứng dậy, đến ngồi cạnh tôi, vỗ vào vai tôi rồi nói, “Xin lỗi, Vô Y, không phải tôi không coi trọng cậu và Hinh Văn, tôi chỉ hy vọng Tử Lô có thể ở bên cô ấy. Anh thấy tôi rất tội nghiệp mà. Tôi thực sự rất yêu Tô Tẩm…”. Ngửi thấy mùi rượu từ hơi thở của anh ấy, nhìn thấy ánh mắt chân thành của anh ấy, trong giây phút, tôi cảm động cho Tô Tẩm khi có người yêu mình sâu sắc đến vậy. Ngay lúc đó, Chu Hoàn trên sofa ngáp dài, từ từ ngồi dậy và đi ra khỏi cửa, đồng thời nhẹ nhàng nói, “Đại Dũng, đừng quá miễn cưỡng như vậy, có được tình yêu từ sự vứt bỏ của người khác, cậu thấy vui lắm à? Tô Tẩm sẽ thật lòng sao?”. Nói xong anh ta nhẹ nhàng bước đi.

Nghe xong tên béo bạc nhược lăn xuống đất, cuộn tròn thân hình béo mập của mình lại giống như con cừu bị thương. Tôi với tay nắm lấy chai rượu, dốc thẳng vào miệng, khẽ thở dài rồi đi ra khỏi cửa. Lúc này tôi không thể an ủi anh ấy. Mỗi người đều có tình yêu của mình, chẳng ai có thể thâm nhập vào vương quốc tình yêu của ai, người có thể giúp anh ta, chỉ có thể là Tô Tẩm và bản thân anh ấy. Sau khi đóng cửa phòng, tôi quay người lại nhìn vào trong phòng, Tô Tẩm đang ở đó, tôi hỏi, “Cô nghe thấy hết rồi à?”. Tô Tẩm cắn môi, đôi mắt đỏ ngầu, cứ đứng yên lặng vậy, tôi lắc đầu mỉm cười đi về phía phòng của Cố Đại Nhân, không chú ý đến đôi oan gia phía sau nữa.
Đi đến cửa phòng của Cố Đại Nhân, thấy cậu nhân viên đang một tay dựa vào tường, một tay chống sườn chờ đợi. Thấy tôi đến, cậu ta cười nói, “Khách trong phòng về hết rồi”. Tôi gật đầu, lôi cậu ta vào phòng vệ sinh, không chú ý đến các cô gái và những người khác ở hành lang, làm cậu nhân viên mặt mày trắng bệch. Đến phòng vệ sinh, hai tay anh ta ôm ngực, đứng với vẻ cảnh giác, tôi không chịu được bật cười, “Đừng có sợ, tôi không hứng thú gì với cậu đâu, lôi cậu đến đây, là muốn biết cậu đã nghe được những gì”.
Lúc này, cậu nhân viên mới chuyển sang trạng thái thoải mái hơn, “Thực ra sau khi tôi bước vào, họ cũng không nói gì, chỉ có cái ông tổng giám đốc và anh Đàm gì đấy nói với nhau tương đối nhiều”. Tôi dằn giọng nói, “Họ nói gì?”. Cậu nhân viên trả lời, “Ông tổng giám đốc nói, “Lý Tử Lô nói như vậy với cậu à?”. Anh Đàm đáp, “Vâng, chủ tịch Lý nói anh và anh Cố có thể không đi, ở lại công ty, sau đó giao hết quyền lực cho anh. Nếu cần thiết có thể giao cho ba chúng ta một nửa cổ phần của công ty”. Lúc đầu tổng giám đốc và anh Cố không nói gì, ba người im lặng rất lâu. Anh Đàm lại nói, “Thực ra tổng giám đốc ạ, anh cũng biết mở công ty mới sẽ gặp rất nhiều khó khăn, phải có vốn, có đội ngũ, thời gian đầu tư thực sự rất khó khăn, hơn nữa chủ tịch Lý cũng đã nói, chỉ cần các anh dám thành lập công ty sẽ sử dụng những gì có trong tay để đối phó với các anh”. Nghe xong câu nói đó, tổng giám đốc đứng dậy kéo anh Cố đi”. Những lời của cậu nhân viên vừa kể khiến lòng tôi bỗng trào lên một cơn sóng lớn, cả người tôi như bần thần hết cả.
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy mình giống như một cái cây yếu ớt lung lay trong gió lạnh. Tại sao tôi luôn phải chảy nước theo sóng, mà không thể làm việc theo ý nguyện của bản thân mình thế này? Chuyện công việc như thế, chuyện với Hinh Văn cũng vậy, luôn phải thay đổi theo buồn vui của cô ấy, không có nguyên tắc của bản thân, chẳng lẽ đó là số kiếp của tôi sao?

Tôi đứng trong phòng vệ sinh với gương mặt xanh xám, cậu nhân viên đã bỏ đi từ lúc nào, rất lâu sau, tôi bước ra khỏi phòng vệ sinh và đi về phía cửa chính. Chỉ có tìm Cố Đại Nhân hỏi cho rõ mới là việc bây giờ nên làm, chứ không phải đứng đây mà hoang mang rồi không biết làm thế nào. Cứ cho là họ vứt bỏ tôi, điều tôi mất đi chỉ là công việc, cũng chỉ là một người bạn, đã ra ngoài làm việc, đương nhiên phải đối mặt với nhưng nhân tố phụ như lừa bịp, chèn ép, phản bội, con người không phải lúc nào cũng có quý nhân phù trợ. Nghĩ đến đây, trong lòng tôi cảm thấy thoải mái hơn. Đi đến cửa chính của hộp đêm, tôi lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Du, lúc này, hành tung của mấy người Cố Đại Nhân chắc chỉ có cô ấy mới giúp tôi hỏi được và dặn đi dặn lại cô ấy rằng không được nói là tôi đang tìm anh ấy. Tôi nghĩ tôi không trực tiếp gọi điện cho Cố Đại Nhân, một là không thể chịu được khi nghe anh ấy lừa tôi, hai là tôi muốn gặp nói chuyện trực tiếp với anh ấy. Quả nhiên vài phút sau, Tiểu Du rất rõ việc tôi điều tra Cố Đại Nhân, nhưng tôi giả bộ cười nhăn nhở nói vợ của anh ấy đang tìm anh ấy, Tiểu Du cũng tin luôn, sau vài câu trêu đùa, tôi bắt taxi đến quán cà phê, nơi mấy người Cố Đại Nhân đang ở đó, khuôn mặt vốn đỏ dừ vì rượu của tôi, bây giờ đã trở lại bình thường.
Đến trước cửa quán cà phê, nhìn thấy xe của tổng giám đốc, tôi thầm thở dài, nhưng vẫn lặng lẽ kéo cao cổ áo khoác lên, che lấy cả cằm dưới, trông giống như sát thủ hành động trong phim, rồi bước vào quán cà phê mờ ảo. Tôi nhìn quanh và nhận ra ngay dáng người quen thuộc của Cố Đại Nhân. Tôi bước lại gần, kín đáo chọn một chỗ hơi tối, sau đó kéo một cô nhân viên nói thầm vào tai cô ấy, cô ấy liền đi tới vị trí đằng sau mấy người Cố Đại Nhân đang ngồi, tắt ngọn nến trên bàn đi, ngay lập tức vị trí đó trở nên đen kịt, đó chính là điều mà tôi muốn.
Nhân lúc Cố Đại Nhân và tổng giám đốc đang hút thuốc, gương mặt đang nói gì đó vẻ rất nghiêm trọng, tôi chậm rãi đi đến vị trí đó, thản nhiên dửng dưng, lọt thỏm vào bóng tối. Cách một chỗ ngồi, tôi đã có thể nghe được tiếng thở dài của Cố Đại Nhân, anh ấy nói, “Kế hoạch lần này coi như đã thành công, chỉ tiếc cho Vô Y”. Tổng giám đốc cười khì khì nói, “Làm sao? Không đành rời xa cậu ta à?”. Cố Đại Nhân trầm lặng một lúc rồi bạc nhược nói, “Dù sao cũng là người do mình tuyển dụng đào tạo nên cũng có tình cảm”. Tổng giám đốc nói một cách nặng nề, “Tình cảm? Chẳng lẽ cậu vì một chút tình cảm đó mà bằng lòng rời xa công ty, nơi mà cậu phải nỗ lực năm, sáu năm qua sao? Sau đó là chẳng có gì cả và lại bắt đầu từ đầu à? Nếu muốn vậy thì cậu có thể rời công ty, tôi ở lại? Nhưng đáng tiếc là cậu Cố ạ, tôi biết cậu sẽ ở lại vì cậu là người tôi tuyển dụng và đào tạo, tôi hiểu rõ suy nghĩ của cậu”.
Ngừng một lát tổng giám đốc nói tiếp, “Lần này cậu làm rất tốt, rất kịp thời với những thương lượng mà tối hôm đó tôi và cậu đã nói, tôi thấy lần này Lý Tử Lô cũng không còn cách nào nữa, mua cái công ty này, trước tiên là khai thác triệt để cậu Đàm, sau đó muốn loại trừ những người như chúng ta, hơn nữa tôi thấy hắn lợi dụng cậu Đàm để nói cho Vô Y. Chúng ta đã lợi dụng sự đa tình mềm yếu của Vô Y để cậu ta cho rằng, chúng ta cũng rời bỏ công ty để thành lập công ty mới sau đó tự động xin nghỉ. Nếu để Vô Y kết hợp với Đàm Kỳ Vĩ thì công ty sau này chả có việc gì để chúng ta làm nữa. Vô Y vừa đi, chúng ta tung ra tin đồn sẽ thành lập công ty mới, đương nhiên Lý Tử Lô sẽ không thể ngồi yên được và tất nhiên sẽ phải lựa chọn thỏa hiệp với chúng ta”. Nói xong hai người cùng phá lên cười. Trong bóng tối ngón tay đang cầm điếu thuốc của tôi run lên bần bật, tàn thuốc với đốm lửa nhỏ tạo ra một vòng cung tuyệt đẹp trong không trung sau đó nhởn nha rơi xuống bàn, điều đó giống như sự ảm đạm trong lòng tôi bây giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui