Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm

Người thanh niên đó lầm rầm vài câu gì đó rồi khoác chiếc áo lên. Hinh Văn tỏ vẻ hài lòng rồi bảo anh ta xoay vài vòng, sau đó bảo người bán hàng gói lại. Người thanh niên đó cũng tiện tay cầm một chiếc áo đông xuân thử. Đôi mắt của Hinh Văn lấp lánh vẻ ngọt ngào, ánh mắt đó tôi chỉ nhìn thấy vào buổi tối mà chúng tôi đã hôn nhau.
Thấy tôi nắm tay chặt, Tiểu Du nhẹ nhàng hỏi, “Vô Y, sao rồi? Còn bao lâu nữa mới ra được đây?”. Tôi quay đầu lại nhìn Tiểu Du, cô ấy giật mình, vì lúc này sắc mặt của tôi đã trở nên xanh xám, tôi lạnh lùng đáp, “Chờ tí nữa đi, không cần mua quần nữa!”.
Trái tim tôi cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, thật không ngờ Hinh Văn lại như vậy, tôi có cảm giác mình bị lừa. Tiểu Du đứng sát tôi hỏi, “Bên ngoài là ai vậy? Để tôi xem chút!”, nói xong Tiểu Du nhào người về phía trước, tôi đưa tay giữ lấy cánh tay của cô ấy, nhìn cô ấy lắc đầu, ý nói là không được xem. Nếu Tiểu Du nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng tôi là đáng đời, cự tuyệt Lý Nhược để rồi bị lừa, chẳng lẽ vừa được làm trưởng phòng đã bị người khác cười rồi sao? Tôi gượng cười nói, “Không cần nhìn đâu, về công ty tôi sẽ nói cho nghe”.
Tiểu Du chằm chằm nhìn tôi rồi gật đầu, hai chúng tôi cứ thế đứng ở trong phòng thử đồ nhìn nhau, tôi không tìm ra được chủ đề nào để nói, trong khi Tiểu Du cũng không biết nói gì. Để tránh sự bối rối đó, tôi nói, “Cô dùng nước hoa gì vậy?”. Tiểu Du đáp, “Làm sao?”. Tôi nói nhỏ, “Thối quá!”. Tiểu Du lườm tôi căm ghét, “Tôi lao ra ngoài, hay hét lên một tiếng vô lễ nhé?”. Tôi nhìn ra ngoài Hinh Văn đã mua xong đồ, chắc cũng sắp đi rồi. Tôi cười nói, “Kiên nhẫn thêm tí nữa đi, sắp xong rồi. Đúng rồi, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gần nhau thế này đấy nhỉ!”. Tiểu Du hậm hực nói, “Về công ty tôi sẽ nói với Cố Đại Nhân rằng trưởng phòng vô lễ với tôi!”. Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề, “Trưởng phòng? Vẫn chưa thấy thông báo mà!”.
Cuối cùng thì Hinh Văn và người thanh niên kia cũng đi ra khỏi cửa hàng, tôi bước ra nhìn theo hai người họ, chiếc quần bò trên tay tôi được trả lại cho cô bán hàng. Tôi buồn rầu cùng Tiểu Du quay về công ty. Thấy tôi quay về mà vẫn mặc nguyên chiếc quần cũ, Cố Đại Nhân liền hỏi, “Không mua à?”. Tôi uể oải đáp, “Vâng tôi sẽ nói sau!”. Nói xong tôi đi thẳng đến vị trí của mình. Thấy kỳ lạ, Cố Đại Nhân kéo Tiểu Du ra để hỏi, nhưng đáng tiếc Tiểu Du cũng chẳng biết gì cả.
Tôi vùi đầu vào công việc cho đến tận chiều, làm việc để tránh cái nhìn nghi ngờ của hai đồng nghiệp. Có những người khi trong lòng cảm thấy muộn phiền thì hiệu suất làm việc rất tốt, tôi thuộc kiểu người như thế. Khi đồng hồ đánh sáu tiếng, tôi mới biết đã tan ca, và cũng nhớ ra là lát nữa phải đến nhà Hinh Văn. Tôi không biết sẽ đối diện với cô ấy như thế nào đây, giả vờ như không biết gì về chuyện trưa nay, rồi mỉm cười nhẹ nhàng ôm cô ấy? Tôi thực sự không làm được, mỗi một giây trôi qua, cây gai trong tim tôi càng đâm sâu hơn. Tôi và Cố Đại Nhân cùng bước ra khỏi cửa , anh ấy cười ma mãnh nói, “Cố gắng lên! Hết sức cố gắng!”. Tôi gượng gạo gật đầu, trong lòng thì cứ như ăn phải cây Hoàng Liên. Hinh Văn, rút cuộc thì em là người con gái như thế nào?

Khi bước vào thang máy, tôi lại gặp phải hai người không muốn gặp là Đàm Kỳ Vĩ và Lý Nhược, thấy tôi bước vào, Đàm Kỳ Vĩ ngẩng đầu nhìn camera, Lý Nhược nhìn tôi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lộ vẻ đau khổ và khó xử. Tôi hỏi, “Em tan ca rồi à?”. Lý Nhược miễn cưỡng đáp, “Vâng, tan rồi!”. Thấy chúng tôi nói chuyện, Đàm Kỳ Vĩ nói, “Chúng tôi đi ăn cơm, cậu có đi cùng không?”. Tôi lắc đầu, “Cảm ơn, tôi có việc rồi!”. Ba chúng tôi cùng lúc đó chẳng biết nói them gì nữa, cùng nhìn vào đèn báo trong thang máy, tôi cảm thấy thời gian trôi đi sao mà lâu thế.
Đàm Kỳ Vĩ và Lý Nhược đi ra trước, tôi đứng trong thang máy, nhìn theo dáng của hai người họ, cảm thấy xúc động. Nếu không có sự tình cờ trên tàu điện ngầm thì người bên cạnh Lý Nhược lúc này có lẽ là tôi.
Tôi thầm trách bản thân nghĩ ngợi lung tung, đã đi đến bước này rồi, người mà tôi đối diện bây giờ phải là Hinh Văn, chứ không phải giả dụ như trước kia, giả dụ như bây giờ, biết quý trọng những gì đang có là đủ rồi. Nhưng sự xuất hiện của Hinh Văn trưa nay làm ý nghĩ đến lúc này của tôi có một chút dao động. Khi tôi ra khỏi công ty, Hinh Văn gọi điện nói “Anh biết nhà em ở đâu chưa?”. Tôi trả lời, “Ừ , anh biết rồi”. hinh Văn cười ngọt ngào nói, “Em đã ngồi xe công ty về rồi, khoảng mười phút nữa sẽ đến nhà, anh đến nhanh nhé!”. Tôi đồng ý rồi tắt máy, trong lòng bỗng hiện lên ý nghĩ không muốn đi chút nào, bởi tôi rất lo lắng, bản thân sẽ không kìm nén được rồi lại truy vấn Hinh Văn chuyện trưa nay, lại sợ sẽ biết được chân tướng sự việc. Vừa lắc đầu tôi vừa ỉu xìu đi về phía tàu điện.
Đứng dưới khu nhà của Hinh Văn, tôi ngẩng đầu nhìn những tòa nhà cao chót vót, tất cả đã bật điện sáng, tôi lại thở dài, cuối cùng là lên hay không lên đây? Sau khi rút hai điếu thuốc, tôi quyết định đi vào. Người bảo vệ của tòa nhà thấy tôi bước vào, vôi vàng gọi tôi lại hỏi, “Anh muốn tìm ai?”. Tôi khó chịu lầm bầm một tiếng, vì không biết Hinh Văn ở tầng bao nhiêu, phòng mấy nên tôi rút điện thoại ra gọi cho cô ấy, giọng Hinh Văn trong điện thoại nói, “Anh đang ở đâu đấy, sao vẫn chưa đến?”. Tôi trả lời, “Anh đến rồi, giờ đang đứng ở khu trước nhà em, bảo vệ yêu cầu anh phải đăng ký”. Hinh Văn nói, “Thế này đi, để em xuống đón anh”. Vài phút sau, Hinh Văn bước xuống với những bước đi uyển chuyển, cô nói với bảo vệ vài câu rồi cùng tôi cũng bước vào khu nhà sang trọng đó. Nghĩ lại khu tôi ở, trình độ quản lý ở đó đúng là như khu ký túc xá.
Hinh Văn nhẹ nhàng dắt tay tôi, vừa đi vừa cười nói, “Hôm nay em làm ba món, trong đó có hai món hơi cay, không biết có hợp khẩu vị của anh không?”. Tôi bật cười nói, “Chỉ cần là món em làm thì anh đều thích!”. Hinh Văn gật đầu một cách hạnh phúc, kéo tôi bước nhanh về phía trước. Tôi nghĩ đến cách ăn mặc khác người của mình, nên lo lắng hỏi, “Bố mẹ em có nhà không?”. Hinh Văn ngạc nhiên nói, “Sao? Anh không dám lên à?”. Tôi cười đáp, “Không phải, anh chỉ tiện hỏi thế thôi”. Nhưng bản thân tôi biết cái quần nát này của mình sẽ xảy ra vấn đề. Ôi, biết thế này thì mua luôn cái quần đó cho xong!
Bước vào cầu thang mà tôi vẫn thấy mình hồi hộp, vẫn biết rằng còn có bạn của Hinh Văn nữa, nhưng cuối cùng vẫn phải gặp bố mẹ cô ấy. Cho dù họ biết hay không chuyện của tôi và Hinh Văn, nhưng đã là bạn trai của cô ấy, tôi vẫn thấy rất hồi hộp. Hinh Văn lại nói, “Đừng như vậy, anh hãy thư giãn một chút đi!”. Vậy là sự gò bó của tôi đã bị cô ấy nhìn ra mất rồi, tôi hít một hơi dài, nhướn lông mày cười nói, “Không sao mà”. Đến tầng thứ hai mươi lăm thì cầu thang máy dừng lại, Hinh Văn lại nắm tay tôi, hai chúng tôi bước ra khỏi thang máy, tôi cười nói, “Nhà em ở cao thật!”. Hinh Văn đáp, “Vâng, em thích nhìn ra ngoài từ trên cao”.

Bước vào nhà cô ấy, điều đầu tiên đập vào mát tôi là ánh đèn màu da cam chiếu rọi, một phòng khách rộng rãi, đang ngồi trên sofa là bốn người hai nam, hai nữ, trong đó có người đang cười nói chính là trưa nay đi cùng với Hinh Văn, ngồi bên cạnh là một thanh niên thanh tú, đeo cặp kính có viền vàng xung quanh, miệng đang cười khi nghe cậu bạn đi cùng Hinh Văn trưa nay nói chuyện. Tôi không kịp nhìn rõ hơn hai người còn lại, bốn người đều quay ra, khi nhìn thấy tôi bước vào, tất cả những nụ cười của họ dường như phải dừng lại vài giây. Phải thôi, có lẽ họ sẽ không nghĩ Hinh Văn lại có thể quen biết một người bạn nhếch nhác thế này, tôi càng hối hận vì đã không mua chiếc quần đó.
Hinh Văn chỉ vào bốn người đó giới thiệu, “Vô Y, đây đều là đồng nghiệp của em, và có cả bạn thân nữa!”. Khi nói đến đồng nghiệp, cô ấy chỉ vào cậu thanh niên nho nhã và một cô gái, và khi nói đến từ bạn thân thì chỉ vào cậu thanh niên đi cùng Hinh Văn trưa nay và một cậu nữa. Cô gái ngồi bên cạnh cười nói, “Hinh Văn, bạn cậu nhìn rất quen!”. Tôi tranh thủ cơ hội nhìn sang cô gái đó, tôi bỗng giật mình, là cô ấy!
Cô gái đó chính là cô tiếp viên đã dẫn đường giúp chúng tôi tại hộp đêm, phản ứng của tôi bị Hinh Văn phát hiện, cô ấy cười nói, “Anh sao thế? Hai người quen nhau à?”. Tôi và cô gái đó lặng lẽ nhìn nhau rồi đồng thanh nói, “Không quen!”. Tôi nói không quen là để giấu chuyện tôi ở hộp đêm khi đó, còn cô gái kia sao cũng nói không quen? Tôi nghĩ chắc cô ấy có điều gì đó che giấu, nhưng trong lòng tôi bắt đầu có cảm giác tuyệt vọng, Hinh Văn nói là đồng nghiệp của cô gái kia, vậy chẳng lẽ họ đều làm ở hộp đêm sao? Tôi thấy choáng váng khi Hinh Văn cười nói, “Tô Tẩm tuy làm việc không cùng phòng với em, nhưng mối quan hệ của chúng em rất tốt”. Trong lòng tôi như có lửa đốt, buổi trưa thì sự việc xảy ra như vậy, bây giờ lại đến nghề nghiệp của cô tiếp viên kia, tôi bỗng cảm thấy Hinh Văn không còn cao vời vợi như trên mây nữa. Cậu thanh niên có bề ngoài nho nhã đứng dậy bắt tay tôi rồi cười nói, “Chào cậu, tôi tên là Chu Hoàn”. Hinh Văn đứng bên cạnh nói, “Chu Hoàn là văn thư phòng giám đốc trong công ty em”. Tôi gượng cười nói, “Vậy em ở phòng nào?”. Tô Tẩm cười đáp, “Hinh Văn ở phòng chăm sóc khách hàng!”. Lúc đó người thanh niên đi cùng với Hinh Văn trưa nay giễu cợt nói, “Làm gì phải khách sáo thế, Vô Y lại không phải khách khứa gì!”. Hinh Văn hừ nhẹ một tiếng, rồi cười nói với tôi, “Gia đình Tử Lô và gia đình em là bạn lâu năm, chúng em chơi với nhau từ nhỏ”. Tử Lô cười gượng nói, “Các bạn ngồi nói chuyện nhé, tôi và Chu Hoàn vào bếp xem bác trai bác gái làm cơm”. Nói xong lôi Chu Hoàn đi làm chưa kịp để cậu ta phản ứng gì, hai người không ngừng nói thì thầm vào tai nhau điều gì đó. Nghe thấy họ nói cha mẹ Hinh Văn có nhà, tâm trạng vẫn cảm thấy gò bó khi nghĩ đến việc gặp cha mẹ Hinh Văn đã biến mất ngay sau khi tôi gặp cô gái tiếp viên tại hộp đêm ở đây, thay vào đó là cảm giác buồn chán thất vọng, tôi bắt đầu thấy vô vị.
Cậu thanh niên thứ ba có tên là Đại Dũng, dáng người hơi béo, nhìn thấy tôi cứ như dã thú nhìn thấy con mồi vậy. Tôi nghĩ không biết đám bạn này của Hinh Văn cuối cùng là có chuyện gì, mà ánh mắt của ai cũng kỳ lạ vậy.
Cuối cùng thì cũng nghe thấy bước chân và tiếng cười của Tử Lô vang đến, tôi biết bữa tối đã được bắt đầu. Vừa nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên từ bếp bước ra, tôi đoán ngay đó là cha mẹ của Hinh Văn, Hinh Văn bước đến cạnh và nói, “Bố, mẹ đây là bạn của con, tên là Tống Vô Y…”. Không chờ hai bác kịp nói gì, tôi cười nói, “Cháu chào hai bác!”. Bố mẹ Hinh Văn trợn tròn lên mắt nhìn tôi, hình như rất ngạc nhiên với cách ăn mặc của tôi, sau đó hai người gật đầu, rồi gọi chúng tôi vào ăn cơm.
Bước vào phòng ăn, trước tiên là Tử Lô và Chu Hoàn lịch sự kéo ghế mời bố mẹ Hinh Văn ngồi, sau đó ra vẻ rất phong độ ra hiệu cho Hinh Văn ngồi, chỉ có tôi cùng Đại Dũng và Tô Tẩm ở sau theo thứ tự ngồi phía ngoài, bên trái tôi là Tô Tẩm, bên phải là Chu Hoàn. Hinh Văn cười nói với mọi người, “Mười mấy món trong này có ba món do em làm, mọi người thử đi, xem tài nghệ của em có tiến bộ không”. Tử Lô nói, “Nhìn thức ăn là biết tài nghệ của Hinh Văn tiến bộ rất nhiều rồi!”. Hình như Hinh Văn đã quá quen với cách gọi đó của Từ Lô, nhưng lại chẳng lọt lỗ tai tôi chút nào. Nhân lúc Hinh Văn múc canh ọi người, Tô Tẩm nghiêng đầu sang tôi nói nhỏ, “Trùng hợp quá!”. Tôi cũng nghiêng đầu sang nói nhỏ, “Ừ, trùng hợp quá”. Tô Tẩm lại nói, “Cám ơn anh lúc nãy đã không nói ra”. Lúc đó Chu Hoàn đưa canh lại, Tô Tẩm vội vàng quay sang nói chuyện với Đại Dũng, tôi nhận bát canh rồi gật đầu cảm ơn, Chu Hoàn đẩy đẩy cặp kính rồi cười nói, “Không biết Vô Y làm nghề gì?”. Vừa nghe thấy câu hỏi đó của cậu ấy, bố mẹ Hinh Văn và Tử Lô đều quay sang nhìn tôi, dường như họ đều rất muốn biết đáp án. Tôi quay lại không phải không biết ý nghĩ của họ, bản thân tôi ăn mặc thế này, chắc chắn họ cảm thấy kỳ lạ là tại sao Hinh Văn lại có thể quen biết loại người như tôi.

Tôi cười trả lời, “Là một nhân viên bình thường trong một công ty”. Chu Hoàn nhướn lông mày lên cười, tôi không nhìn thấy sự khinh bỉ trong ánh mắt của anh ta, ngược lại còn rất thân thiện, nhưng tôi lại thấy sự thất vọng trong mắt của bố mẹ Hinh Văn.
Tôi thầm thở dài nghĩ, hôm nay thực sự là không nên đến, gặp những người không nên gặp, cũng nghe những chuyện không nên nghe. Tôi quay sang nhìn Hinh Văn, cô ấy đang nói nhỏ và cười với mẹ cô ấy điều gì đó. Tôi uống bát canh sung hầm thịt mà chẳng thấy có vị gì cả. Sau khi ăn cơm xong, tất cả chúng tôi ngồi trong phòng khách nói chuyện. Đầu tiên là bố của Hinh Văn hỏi Tử Lô gần đây công ty làm ăn thế nào, Tứ Lô cười nói, “Rất tốt ạ, chỉ còn thiếu một bà chủ thôi”. Nói xong thì đưa mắt sang nhìn Hinh Văn, Hinh Văn lườm lại anh ta. Nhìn thấy những điều này, trái tim tôi như bị cứa một nhát rất đau. Sau đó bố Hinh Văn quay sang hỏi Chu Hoàn về công việc, Chu Hoàn đang từ cười đùa chuyển sang nét mặt nghiêm túc nói, “Trước mắt công việc của công ty phát triển rất tốt ạ, có kế hoạch để phối hợp cùng với khách hàng của phòng”. Bố Hinh Văn gật đầu, tôi nghĩ sao Chu Hoàn lại lễ phép với bố Hinh Văn như vậy, giống như thái độ của Cố Đại Nhân với tổng giám đốc ở công ty tôi vậy, bố Hinh Văn không phải là sếp của công ty đấy chứ?
Nói chuyện khoảng chừng mười phút, tôi chỉ chen vào một vài câu, cười theo vài tiếng rồi nhân lúc mọi người đang vui vẻ, tôi lặng lẽ ra ngoài ban công. Ngắm quang cảnh buổi tối từ trên cao quả nhiên là rất đẹp, chỉ đáng tiếc bây giờ tôi không còn tâm trí đâu mà thưởng thức nó. Chim sẻ mãi mãi là chim sẻ, mãi mãi không có cơ hội cùng bay trên bầu trời cao ngắm cảnh cùng thiên nga. Tôi lấy một điếu thuốc đưa lên miệng, bỗng bật lửa được bật lên trước mặt, tôi quay đầu lại thì ra đó là Chu Hoàn. Tôi rút ra một điếu nói, “Anh có hút được không?”. Chu Hoàn cầm điếu thuốc, hai chúng tôi cùng chụm đầu vào châm lửa, sau đó ngẩng lên cùng cười. Khi Chu Hoàn cười có cái gì đó dịu dàng giống con gái, cậu ấy nói, “Người không biết thì cho rằng cậu thường xuyên đến nhà Hinh Văn, ban công này là nơi duy nhất trong nhà Hinh Văn để khách hút thuốc”. Tôi cười rồi hỏi, “Bố của Hinh Văn là sếp của công ty anh à?”. Chu Hoàn gật đầu cười, sau đó nhìn tôi nói, “Vô Y, cậu quen với Hinh Văn bao lâu rồi?”. Tôi do dự một lát vì cho rằng anh ta đang thăm dò điều gì đó, “Cũng chưa lâu, khoảng hơn một tháng!”. Chu Hoàn hít một hơi thuốc thật sau rồi nói, “Hinh Văn à? Cậu muốn đi tiếp thì rồi lại quay về thôi!”. Nói xong vứt mẩu thuốc vào gạt tàn rồi đi vào, ném lại cho tôi câu nói cuối cùng của anh ta.
Vài giây sau, lại có thêm một người nữa ra ban công, đó là Tô Tẩm, vì đây là lần thứ hai chúng tôi gặp nhau nên không còn cảm giác lạ lẫm, tôi cười nói, “Cô cũng ra hút thuốc à?”. Tô Tẩm lắc đầu. Một cơn gió thổi đến, tôi ngửi thấy mùi nước hoa khác với mùi nước hoa ở hộp đêm từ cô ấy, cô ấy nói, “Tôi đến xem người bạn mới của Hinh Văn, không ngờ lại là anh”. Tôi nói, “Tôi biết là không nên đến”. Tô Tẩm ngạc nhiên, “Tại sao anh lại nói vậy?”. Tôi cười, “À, không vì tại sao cả, đúng rồi lúc nãy khi ăn cơm cô có nói tôi không nói ra chuyện gì?”. Tô Tẩm có vẻ lo lắng quay đầu lại nhìn mọi người trong phòng, khi thấy không ai gần chúng tôi mới nói, “Việc tôi làm ở hộp đêm là làm thêm, anh có thể giúp tôi giữ bí mật được không?”. Trong lòng tôi cảm thấy hơi vui, “Làm thêm? Cô nói cô làm ở hộp đêm là làm theêm sao?”. Thấy tôi nói hơi lớn, Tô Tẩm lại quay vào phòng khách rồi nói nhỏ, “Nói nhỏ thôi!”, rồi nhíu mày nói tiếp, “Dù sao anh cũng giữ bó mật giúp tôi nhé!”. Ngừng một lát rồi cô ấy thở dài nói, “Dù cho anh và Hinh Văn có mối quan hệ như thế nào nhưng anh nhất định phải chăm sóc tốt cho cô ấy”.
Nói xong, cô ấy lại quay vào trong.
Có một lúc mà vừa vui vừa buồn, vui vì Tô Tẩm chỉ làm thêm ở hộp đêm, cũng có nghĩa là hoàn cảnh của Hinh Văn không phải như những gì tôi đã tưởng tượng; lo là vì vả Chu Hoàn và Tô Tẩm mỗi người đều hỏi một câu không hiểu ra sao cả. Trong lòng tôi có một chút xáo trộn. Nhưng việc Hinh Văn đi mua quần áo với Tử Lô lúc trưa nay vẫn cứ canh cánh trong lòng.
Tôi tắt điếu thuốc đi, đang định bước vào phòng thì bố của Hinh Văn đi ra, tôi cười nói, “Bác Vương, bác hút thuốc chứ ạ?”. Ông ấy gật đầu, tôi vội vàng đưa mời điếu thuốc Trung Nam Hải của mình mà trong lòng cảm thấy hơi lo lắng. Dù sao bác ấy cũng là sếp của một công ty, chắc chắn hay hút những loại thuốc đắt tiền trong khi tôi lại chỉ có loại thuốc Trung Nam Hải sáu đồng rưỡi này thôi, Bác Vương không nhìn vào điếu thuốc và đưa tay cầm lấy, tôi vội vàng châm lửa, ông ấy rít một hơi dài, chắc cảm thấy mùi vị không hợp lắm, nhưng đã chót hút rồi, tôi thầm mắng bản thân mình, sau này nhất định phải nâng cấp thuốc lá của mình mới được. Bác Vương cười nói, “Vô Y này, cậu đến thành phố này lâu chưa?”. Tôi trả lời, “Cũng được hơn một năm rồi ạ!”. Bác Vương gật đầu nói tiếp, “Tôi hỏi cậu một việc, cậu có thể trả lời tôi một cách thật thà không?”. Tôi trả lời rất thành thực, “Bác nói đi ạ!”.

Bác Vương hút thêm một hơi rồi thở dài nói, “Cậu cảm thấy Hinh Văn thế nào?”. Sau khi nghe xong tôi cảm thấy lạnh hết da đầu, không biết câu nói này của bác ấy có ý nghĩa gì, chẳng lẽ muốn cho Hinh Văn đính hôn với tôi? Tôi lại tự mắng bản thân mình bởi cái suy nghĩ lung tung ấy, thân phận con cóc thì làm sao xứng được với thiên nga. Thấy tôi không nói gì, bác Vương lại nói, “Đã lâu lắm rồi Hinh Văn mới đưa bạn mới về nhà, trước kia nó có nhiều bạn lắm, một năm trước sau khi xảy ra chuyện với nó, từ đó nó không hề đưa bạn về ăn cơm nữa, nó sống khép mình và trầm lặng hẳn đi. Hôm qua nó bỗng nói với chúng tôi là sẽ mời vài người bạn đến ăm cơm, tôi và mẹ nó rất mừng, tôi tự hỏi không biết người đã làm nó thay đổi là ai, cậu có thể nói cho tôi biết cậu và Hinh Văn quen nhau như thế nào không?”.
Những gì bác Vương vừa nói làm đầu óc tôi cứ loạn cả lên, tôi không biết phải trả lời thế nào, hay là hỏi bác ấy Hinh Văn đã xảy ra chuyện gì trước? Tôi quay nhìn vào phòng khách, Hinh Văn đang nói gì đó với mẹ mình, thấy tôi nhìn, cô ấy mỉm cười lại với tôi, làm tất cả những người còn lại trong phòng khách cũng quay lại nhìn. Xem ra tất cả bọn họ đều biết chuyện trước kia với Hinh Văn. Vừa rồi Chu Hoàn và Tô Tẩm chắc cũng thắc mắc tôi có phải là người làm Hinh Văn thay đổi hay không.
Tôi cười nói, “Bác Vương, cháu và Hinh Văn quen nhau trên tàu điện ngầm”. Bác Vương lại hỏi, “Sau đó thì sao?”. Tôi trả lời, “Sau đó chúng cháu cùng đi leo núi, ăn cơm, xem phim”. Bác Vương ngạc nhiên, “Chỉ là vậy sao?”. Tôi gật đầu, tất nhiên tôi không thể nói ra chuyện tôi và Hinh Văn đã hôn nhau. Bác Vương cười rồi vỗ vai tôi nói, “Cảm ơn cậu!”. Lúc đó Hinh Văn đi từ sau chúng tôi nói, “Bố và anh đang nói chuyện gì thế?”. Bác Vương vội vàng nói, “Bố đang hỏi Vô Y về chuyện công việc cậu ấy, mà đúng rồi, Vô Y này, cậu vừa nói cậu làm ở công ty nào nhỉ?”. Tôi cười và nói tên công ty mình, sau đó giải thích qua về hoàn cảnh và loại hình của công ty. Bố Hinh Văn cười, “Cậu có hứng thú chuyển đến công ty tôi làm không?”. Chưa để tôi trả lời, Hinh Văn nũng nịu, “Bố, bố lại bắt đầu lôi kéo người khác rồi, Vô Y mới được thăng chức mà”. Bác Vương cười nói, “Hai đứa nói chuyện đi, bố vào trước”. Ban công chỉ còn lại tôi và Hinh Văn, tôi đưa mắt nhìn theo bố Hinh Văn, đồng thời nhìn thấy Tử Lô đi ra phía chúng tôi, nhưng lại bị bố Hinh Văn cười kéo lại và ngồi xuống.
Hinh Văn hỏi, “Anh vừa nói chuyện gì với bố em thế?”. Tôi cười, “Toàn là chuyện về công việc ấy mà!”. Hinh Văn không nói gì, im lặng một lúc rồi buồn buồn nói, “Anh nói dối, em đã nhìn thấy mắt bố em đỏ lên, có phải đang nói về em không?”. Tôi thấy không thể ngụy biện được, nên đành gật đầu, “Bác chỉ hỏi anh và em quen nhau như thế nào?”. Hinh Văn hỏi, “Vậy anh trả lời thế nào?”. Tôi cười, “Tất nhiên là trả lời quen nhau trên tàu điện ngầm bằng Bluetooth”. Hinh Văn không nhìn tôi nói, “Có những chuyện em chưa thể nói cho anh nghe được, nhưng hãy cho em thời gian được không?”.
Tôi nghĩ, ví dụ như chuyện trưa nay em đi dạo cùng Tử Lô sao? Nhưng nghe ngữ khí của Hinh Văn tô lại thấy mềm lòng, nhẹ nhàng nói, “Không cần vậy đâu, khi nào em muốn nói thì hãy nói với anh”. Hinh Văn gật đầu. Lúc đó Chu Hoàn vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi đi vào, tôi nói, “Họ đang gọi chúng mình đấy”. Hinh Văn quay lại mỉm cười với họ rồi cùng tôi bước vào phòng khách.
Chúng tôi cùng ngồi nói chuyện với nhau hơn một tiếng đồng hồ, bố mẹ Hinh Văn tỏ ra rất vui, trong khi Chu Hoàn nhìn tôi với ánh mắt có một chút thân ý, tôi có thể đọc được một chút niềm vui trong lòng anh ta. Một lúc sau, Đại Dũng nhìn đồng hồ nói, “Ồ, đã gần mười giờ rồi, chúng ta về thôi!”. Tô Tẩm hừm một tiếng nói, “Anh lại bắt đầu mất kiên nhẫn đấy!”. Chu Hoàn đứng dậy nói, “Tổng giám đốc Vương, cũng muộn rồi, hai bác còn nghỉ ngơi, chúng cháu không làm phiền hai bác nữa”. Tử Lô trách, “Nói chuyện thêm một chút nữa đi, mọi người đều có xe, về đến nhà cũng chỉ hơn mười giờ, có đúng không cậu Vô Y?”. Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta mà chỉ cười, Tử Lô như vô tình nói, “Ha ha, xin lỗi, quên mất là Vô Y đi tàu điện, thế này đi, hôm nay chúng ta đã đến đây rồi, để tôi đưa cậu về nhà!”. Tôi nói cảm ơn rồi quay sang nhìn Hinh Văn, Hinh Văn nhìn tôi rất nhanh và ra hiệu hãy gọi điện cho cô ấy. Gia đình Hinh Văn tiễn chúng tôi đến cầu thang máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui