Bên ngoài trời đã khuya rồi nên không còn xe bus, Ninh Anh đành bắt taxi về nhà, lỡ phung phí lần này thôi, sau này phải tiết kiệm lại vì cậu còn phải lo cho bé con nữa.
Gia cảnh cậu không phải túng thiếu, nhưng để lo thêm cho một đứa nhỏ, cậu không thể xoay sở, cũng không thể xin tiền từ gia đình được, ba mẹ cậu đều ở nông thôn làm ruộng, cậu làm sao có thể lấy tiền mồ hôi nước mắt của họ mà tiêu sài.
Nói là về nhà vậy thôi, chứ thật ra đó là một căn phòng trọ nhỏ nằm cách xa trung tâm thành phố một chút, cậu về đến nhà thì cảm thấy mệt mỏi vô cùng, không muốn làm gì hết chỉ muốn ngủ thôi, dù sao cũng muộn rồi sáng mai còn phải đến lớp.
Bên này Tiêu Quân nhắm mắt dưỡng thần nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, rốt cuộc hắn bỏ qua thứ gì mà lại khó chịu như vậy, đã đau còn ngủ không được khiến hắn mệt mỏi vô cùng.
Hắn ngủ một đêm mà giật mình đến mấy lần, cuối cùng khó khăn lắm mới đợi được tới trời sáng, cảm giác khó chịu vẫn giữ nguyên không đổi khiến hắn càng bứt rứt.
Hắn được người nhà xin nghỉ hẳn một tháng để dưỡng bệnh, nằm ở nhà nhàn rỗi chẳng có gì làm nên sinh ra nhàm chán, lục lọi đủ thứ linh tinh trong phòng.
Mà một tháng này ngày nào cậu cũng chép bài giúp hắn, tan học thì đem đến trước nhà hắn, ấn chuông rồi sau đó rời đi, chia tay rồi nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, hơn nữa cậu còn yêu hắn thành ra giúp hắn là việc cậu muốn làm.
Tay chân hắn đã sớm lành thẹo, chỉ còn mỗi đầu là phải băng gạc, đến tập vở cũng có người chép cho, chữ lại vừa đẹp vừa ngây ngắn, khác xa mấy trang trước hắn viết nguệch ngoạc nhìn chẳng ra gì.
" Mẹ, bộ mẹ thuê người chép bài cho con à? Không cần thế đâu, mốt con tự chép bù hoặc photo của bạn ra học là được mà "
" Đâu có, mẹ không có thuê ai hết, bác quản gia nói chiều nào cũng nghe tiếng chuông cửa, đi ra mở thì không thấy ai hết, chỉ thấy tập vở của con được đặt ngay ngắn trước cửa thôi"
" Ai mà rảnh rỗi tốt bụng dữ vậy, con trong lớp chẳng còn ấn tượng với ai..." - hắn bĩu môi ngồi xuống sofa cùng mẹ Tiêu ăn táo.
" Mà chừng nào con được đi học lại vậy? Con khỏe lắm rồi, ở nhà con sắp đống rêu luôn rồi "
" Con chắc là khoẻ chưa đó, mẹ thấy con nên ở nhà nghỉ thêm một tháng nữa đi, đừng vội đi học như vậy " - mẹ Tiêu lo lắng nhìn hắn, có mỗi thằng con trai sao mà không lo cho được.
" Con năm nay cuối cấp rồi chẳng muốn nghỉ nữa đâu, vào lớp học lại không hiểu gì nữa "
Mẹ Tiêu khẽ cười xoa đầu hắn " Con của mẹ học giỏi như vậy sợ gì vào lớp không theo kịp bạn bè chứ, với lại không phải mỗi ngày đều có người đến đưa bài vở cho con sao? Con ở nhà xem cũng được mà "
" Nhưng mà ở nhà rảnh quá con không quen, ngày mai con đi học lại luôn nhá? "
" Bây giờ đến bệnh viện với mẹ kiểm tra lại một lần nữa, nếu không có vấn đề gì nữa thì ngày mai cho con đi học trở lại "
Vì để được đi học lại sớm, nên hắn ngoan ngoãn nghe lời cùng mẹ Tiêu đến bệnh viện kiểm tra, kết quả cho thấy sức khỏe hắn thật sự ổn định lại rồi.
Hắn vui mà mẹ Tiêu cũng vui.
Hai người vừa bước ra khỏi phòng khám thì gặp cậu đi ra từ phòng siêu âm.
Hắn thấy cậu nhưng không nhận ra, vì sau khi tai nạn chỉ chạm mặt một lần, mà kí ức của hắn luôn mơ mơ hồ hồ không rõ ràng liền mạch.
Cả hai cứ thế lướt qua nhau như hai người xa lạ, làm cậu vẫn luôn tự hỏi cậu đã làm sai điều gì, tại sao lại đối xử với cậu như vậy.
Tại sao lại không cần cậu nữa? Một lúc sau cậu mới hồi thần, sau đó nhận thuốc xong thì cũng bắt xe về nhà, bác sĩ nói sức khoẻ cậu yếu nên mới gặp tình trạng hay bị choáng, cần phải nghỉ ngơi bồi bổ nhiều hơn, giai đoạn đầu rất quan trọng với đứa nhỏ.
Sáng ra cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả người uể oải không muốn làm gì hết, cổ họng thì cứ nhờn nhợn làm cậu nôn một trận đến mơ hồ vì thế cũng đến lớp muộn hơn mọi khi.
Về phần hắn hôm sau hắn quay trở lại trường học, tất cả đều vừa lạ vừa quen khiến hắn bỡ ngỡ vô cùng nhưng vẫn phải tỏ ra bình thường nhất.
Chỉ có thể dựa theo cảm giác mơ hồ ngồi xuống chỗ trống duy nhất ở cuối lớp dù không biết có đúng không nữa.
Hắn vừa ngồi thì cậu cũng vội vội vàng vàng chạy vào lớp, vừa vào đến nơi cậu đã thấy hắn ngồi ở vị trí thường ngày, hơi khựng lại vài giây sau đó cũng đi đến ngồi xuống chỗ của cậu.
Hắn quay qua thấy cậu liền mỉm cười chào hỏi, hắn tuy không nhớ cậu là ai nhưng mà ngồi gần nên chào hỏi một chút xem như phép lịch sự.
Vậy mà cậu không thèm mở miệng, chỉ gật đầu với hắn làm hắn ngượng không thôi, biết vậy không chào cho rồi...
Cậu tranh thủ lúc giáo viên chưa vào lớp liền mở tập ra xem lại bài vở một chút, mấy hôm nay cậu bị bé con trong bụng hành vô cùng mệt, không còn chút sức lực nào để ôn bài hết.
Hắn thấy cậu lấy tập gì cũng lấy theo, nhìn nhìn cậu làm gì cũng bắt chước nhưng hắn nghỉ quá lâu có nhìn cũng theo không kịp.
Cậu nói với lòng không quan tâm hắn nữa nhưng vẫn thi thoảng len lén nhìn hắn, hắn cũng nhận ra, nên đánh liều hỏi
" Cậu gì ơi...!cậu có thể giảng cho tôi cái này được không? " - hắn chỉ vào vở mình, rồi lại chỉ vào vở cậu.
" A..? Cậu gọi tôi sao? " - Ninh Anh đang thẩn thờ suy nghĩ thì bị giọng nói của hắn kéo về.
" Đúng vậy, cậu có thể giúp tôi chút được không? " - hắn hơi ngại vì làm phiền gãi đầu nhìn cậu.
Cậu không chê phiền mà tỉ mỉ cẩn thận giảng cho hắn từng chút một, vậy mà hắn vẫn ngơ ra nhìn như nhìn mớ hỗn độn lạ hoắc.
" Rồi đó, cậu hiểu chưa? " - Ninh Anh mong chờ nhìn hắn, hắn ậm ừ rồi nói hiểu rồi, không muốn hỏi lại lần nữa.
" Hiểu thật không đó? Hay để tôi giảng lại lần nữa cho cậu nha? " - Cậu có chút hoang mang nhìn hắn, bình thường hắn hiểu bài rất nhanh mà, đôi lúc còn phải chỉ lại bài cho cậu nữa, sao hôm nay hắn lạ vậy chứ, hỏi hiểu không mà cứ ậm ừ.
" Không cần đâu cảm ơn cậu nhiều " - Tiêu Quân mỉm cười cảm ơn cậu, sau đó ngồi tự mình nghiền ngẫm lại.
" À...vậy cậu cứ xem bài đi, chỗ nào không hiểu nữa thì nói tôi chỉ cho "
Cậu im lặng nhìn hắn một lúc lâu, không nhịn được đành lên tiếng hỏi.
" Em cuối cùng đã làm sai điều gì, sao anh lại muốn chia tay với em? "
" Tôi thật sự không nhớ cậu là ai hết...!" - hắn ngẩng đầu nhìn cậu, giọng mang theo chút áy náy hỏi " Chúng ta thật sự là người yêu à...? "
" Vậy anh nhìn thử xem, các bạn trong lớp anh có nhớ được ai hay không? "
" Tôi không nhớ...sáng giờ toàn nhìn bảng tên thôi " - hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng thành thật nói
" Không nhớ ai hết sao? Vậy anh không nhớ ra em cũng không có gì lạ lắm " - cậu nghe hắn nói như vậy cũng yên tâm hơn, hắn là không nhớ tất cả mọi người chứ không phải chỉ không nhớ mình cậu.
Xem ra hắn không phải cố tình muốn chia tay cậu.
" Xin lỗi...nếu chúng ta yêu nhau thì tôi rất có lỗi với cậu..." - trong lòng hắn dâng lên cảm giác áy náy vô cùng mãnh liệt khó hình dung thành lời.
" Không sao...em không trách anh đâu, nhưng anh có thể nào đừng đòi chia tay em được không, anh có thể từ từ nhớ lại cũng được nhưng đừng chia tay em mà " - cậu ngồi trong lớp nên không dám cầm tay hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn.
Mà hắn nhìn cậu như vậy cũng không nỡ từ chối, khẽ gật đầu.
" Chúng ta có thể đến những nơi thường đến, có thể tôi sẽ nhớ lại? "
" Anh nhất định sẽ nhớ lại mà, em sẽ giúp anh nhớ lại mọi chuyện...vì...vì em còn chuyện quan trọng muốn nói với anh nữa " - câu cuối cùng âm lượng của cậu cũng giảm dần gần như không thể nghe thấy.
" Thầy vào rồi kìa " - nói như vậy cũng đủ rồi, hắn còn phải tập trung lấy lại kiến thức hỏng hóc của mình nữa.
Vào tiết học không nói chuyện với hắn nữa cậu muốn tập trung nghe giáo viên giảng bài nhưng không tập trung được bao lâu đã bị cơn buồn ngủ kéo đến làm mi mắt cậu cứ dính lại với nhau.
Hắn nghe giảng không thật sự hiểu hết nên cũng chán, mất tập trung thành ra nhìn sang cậu, nhờ vậy mà thấy cậu đang gục lên gục xuống, khẽ chạm vào tay cậu kêu cậu dậy.
" Đừng ngủ, nghe đi "
" A...? " - Ninh Anh giật mình mở mắt ra, hai tay vỗ vỗ vào má để giúp bản thân tỉnh táo hơn.
Nhưng chẳng khá hơn bao nhiêu.
" Sắp tan học rồi đừng ngủ nữa " - Tiêu Quân chìa tay ra đưa một viên kẹo trong túi áo cho cậu, không hiểu sao ở nhà hắn nhiều kẹo này, mỗi túi áo đều đó nên hắn tiện đem theo luôn.
Cậu nhận viên kẹo từ hắn, đây là kẹo mà cậu thích ăn nhất, nhỏ giọng nói " Cảm ơn anh "
Hai người chăm chú tiếp tục nghe giảng, đến lúc tan học hắn cũng hiểu được ít nhiều kiến thức bị gián đoạn, quay sang nhìn cậu
" Tan học cậu có đi đâu chơi không? "
" Không có, tan học tôi phải đến chỗ làm thêm rồi " - cậu vừa thu dọn tập sách vừa nói
" À vậy à...tôi định đi đâu đó nhưng mà cậu bận rồi thì thôi " - hắn cũng thu xếp tập vở vào cặp, gọi cho tài xế đến đón.
" Xin lỗi không đi được với cậu rồi, hẹn mai gặp lại "
Hắn gật đầu vẫy tay với cậu, rồi nhìn theo bóng lưng cậu, một lúc sau cũng nhanh chóng ra về.
Ninh Anh tan học liền bắt xe đến chỗ làm thêm, cậu làm việc đến tối muộn mới quay trở về nhà, đứng quá lâu làm chân cậu tê cứng lại, cơ thể lúc này cũng trong trạng thái mệt mỏi không còn chút sức lực nào hết.
Thời điểm về đến nhà đã khá muộn rồi, cậu liền nấu một tô mì qua loa ăn đại cho xong, nhưng ăn không được bao nhiêu lại phải ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, thức ăn vừa ăn vào không được bao nhiêu cũng nôn ra hết.
Cậu nôn đến không còn sức lực nữa liền ngã ngồi ra đất, lưng dựa vào tường thở dốc, tay xoa nhẹ bụng nhỏ giọng thì thầm với bé con " Em bé hư này, sao con hành baba mệt quá vậy a..? Ra ngoài rồi baba đánh đòn đó nha ".
Cậu cố ngồi một lúc cảm thấy đỡ hơn mới chống tay đứng dậy rửa mặt, mệt mỏi từng bước đi ra ngoài, nhìn thấy tô mì trên bàn cũng không muốn ăn nữa đành để bụng đói lên giường đi ngủ, ít ra như vậy cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
- ----------------------------
End chương 2
02:39 25/1/2023.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...