Điều Kỳ Diệu
Âm thanh ngân vang của một tiếng cười của phụ nữ kéo những ý nghĩ của Julianna trở lại với bữa tiệc hóa trang, và nàng lắng nghe tiếng những người lớn cư xử như những đứa trẻ hư đốn, tự hỏi có bao nhiêu danh tiếng của phụ nữ đã bị “hoàn toàn phá hủy” ở ngoài kia đêm nay. Dựa trên những gì Julianna thu thập được từ những bài thuyết giảng thường xuyên của mẹ nàng, thì dường như có vô số cách để bị hủy hoại, nhưng có hai kiểu bị hủy hoại khác nhau và rõ rệt. Những lỗi lầm do chính cô gái gây ra, chẳng hạn như tỏ ra quá thông minh, quá khôn ngoan, quá ham thích sách vở, hay quá luyến thoắng, có thể “hủy hoại” các cơ hội kiếm được một cuộc hôn nhân hoành tráng của cô ta. Nhưng bất kì một lỗi lầm nào liên quan đến danh dự của một quí ông đều sẽ kết thúc trong sự “hủy hoại hoàn toàn,” bởi vì nó tiêu diệt toàn bộ cơ hội để cô ta có thể kiếm được bất kì một mối nhân duyên nào.
Thật là ngốc nghếch, Julianna quyết định nhẹ nhàng khi nàng suy nghĩ đến những cách bí ẩn để vướng vào một sự “hủy hoại hoàn toàn.”
Một cô gái có thể bị “hủy hoại hoàn toàn” bằng cách cho phép bất kì quí ông nào được ở một mình với cô ta trong một căn phòng, hoặc là cho phép anh ta thể hiện sự mê đắm đối với cô ta, hoặc thậm chí là cho phép anh ta được nhảy điệu thứ ba với cô ta.
Khi Julianna nghĩ lại tất cả những chuyện này, nàng nhận ra nàng sẽ ở vào tình cảnh tốt hơn rất, rất nhiều nếu nàng đã làm chỉ một trong số vô vàn những việc có thể “hủy hoại hoàn toàn” những cơ hội kết hôn của một cô gái. Nếu nàng đã bị hủy hoại hoàn toàn, nàng nhận ra với một tia sáng suốt mới bất chợt, giờ đây nàng sẽ không phải đối mặt với cuộc hôn nhân kinh tởm với Ngài Francis Bellhaven! Ý nghĩ về ông ta làm cạn kiệt niềm vui trong thoáng chốc của nàng và khiến mặt trăng nhập nhòe đi vì đôi mắt đẫm nước mắt của nàng. Nàng với tay lấy chiếc khăn tay của nàng, nhận ra rằng nàng không có một chiếc, và sụt sịt. Rồi nàng uống một ngụm rượu khác, cố gắng một cách không thành công để làm tâm hồn đang trĩu nặng của nàng phấn chấn lên.
Một vài phút sau khi chàng hút hết điếu xì gà, Nicki vẫn đứng ở chỗ Valerie đã bỏ lại chàng, cân nhắc xem nên rẽ phải và trở về với khu vườn hay là rẽ trái và đi sâu hơn vào trong mê cung cho tới khi chàng đi tới một con đường mà chàng biết sẽ dẫn vòng qua một bên của tòa nhà và cuối cùng là thẳng tới phòng ngủ của chàng.
Chàng thấy mệt, và phòng ngủ của chàng có một chiếc giường lớn và rất thoải mái. Nếu mẹ chàng không đặc biệt yêu cầu chàng dừng lại ở đây trên đường rời London và chuyển lời thăm hỏi của bà tới mẹ của Valerie, chàng đã không đến. Theo như bức thư của cha chàng, sức khỏe của mẹ chàng đột ngột chuyển biến theo hướng không ổn định và xấu đi, và Nicki không muốn làm bất kì điều gì, bất kể là nhỏ đến đâu, khiến bà thất vọng hay buồn khổ. Quay người, Nicki đi theo con đường quanh co dẫn ra khỏi mê cung và tiến vào khu vườn, sẵn sàng hoàn thành nốt cái bổn phận xã hội của chàng tối nay và bổn phận làm con vào sáng ngày mai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...