“Cuối năm nay nghe nói có cuộc thi tài năng dành cho tù nhân. Phòng chúng ta không định chuẩn bị gì à?”
Người mở lời đầu tiên là Man Bom. Mọi người ở phòng giam số 7 đang ăn cơm trong nhà ăn, cầm thìa đũa và ngẩng đầu lên nhìn về phía Man Bom. Bây giờ đã là tháng 12, cuối năm rồi.
“Định làm gì nào?” Bong Sik gật đầu, vội vàng hỏi.
Đại ca miệng đang nhồm nhoàm cũng góp một lời. “Nghe nói năm nay gia đình phạm nhân cũng được mời đến tham dự đấy, Bong Sik mày cũng gọi cho con gái yêu của mày đến đi.”
Thật là một tin bất ngờ. Mắt Bong Sik sáng bừng lên. “Thật ạ? Yahoooooo!”
Bong Sik vui quá mà không để ý cơm trong mồm đang bắn hết ra ngoài. Anh ta vội vã chạy tới búng những hạt cơm dính trên mặt Đại ca xuống thì Đại ca hét lên.
“Tởm! Thằng bẩn thỉu này…”
Bong Sik không còn tâm trí để ý đến những lời trách mắng của Đại ca, chỉ biết ngoác miệng cười. Ông già Soe ngồi im lặng nãy giờ mới mở miệng đề cập.
“Phòng chúng ta đông người như này thì có khi hát hợp xướng là ổn đấy.”
“Tôi hát cũng hay lắm. Bài Thủy thủ mặt trăng!”
Yong Goo nghe thấy hát hò thì cực kỳ phấn khích, đột nhiên giơ tay xung phong. Nhưng Chun Ho cho rằng nếu chỉ có thế thì không được, bèn lắc đầu nói.
“Phải thật lôi cuốn…”
Chun Ho đặt cái thìa xuống ra chiều muốn từ bỏ. Đại ca nhìn biểu hiện của Yong Goo liền nói nhanh.
“Cậu không muốn gặp Ye Seung à? Thử viết kịch bản một lần xem nào!”
Chun Ho vừa nghe nhắc đến Ye Seung thì giật mình. Cái mà Đại ca muốn đề nghị là một loại nhạc kịch. Bong Sik giả vờ thân thiết tiến sát đến gần Đại ca. “Em sẽ làm nhân vật chính vô điều kiện.”
“Có được không thế?”
Chun Ho khiến mọi người phá lên cười. Ở ngoài kia, ngọn gió lạnh lẽo của tháng 12 đang tràn về, duy chỉ có bầu không khí quanh những con người ở phòng giam số 7 là ấm áp.
* * *
Dạo này tuyết rơi nhiều. Hôm nay cũng vậy. Những bông tuyết trắng bay bay xuống như rót đầy khoảng sân nhỏ trong trại giam. Trên nền xi măng xám, cả trên nền đất bẩn cũng đầy những bông tuyết trắng. Hiếm hoi lắm mới thấy những tảng tuyết lớn. Toàn bộ phong cảnh bên ngoài đã bị phủ kín bởi một thế giới tuyết.
Tâm trạng Min Hwan hôm nay rất tốt. Bởi từ sáng đã được ăn bánh sandwich do chính tay vợ và Ye Seung cùng nhau làm. Đến trại giam thì thấy các tù nhân đang thích thú nghịch những đụn tuyết đã chất thành đống như những đứa trẻ. Và vì hôm nay sẽ nhận được danh sách ân xá chính thức nhân dịp Giáng sinh.
Min Hwan tìm đến phòng giám đốc trại giam để lấy danh sách. Gõ cửa đi vào, Min Hwan thấy ông ta đang đứng bên cửa sổ nhìn ra khoảng sân nhỏ phủ đầy tuyết. Khoảng sân trắng đang bị nhuộm màu đỏ rực bởi bầu trời đã ngả sang sắc đỏ.
“Dịp ân xá lần này, tôi là người để cử nhiều phạm nhân nhất phải không ạ?”
“Cái này cũng phải do Chính phủ quyết…”
Ông ta vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, không quay lại nhìn và thì thầm.
“Dù sao cũng phải làm thế thôi. Nếu muốn cho quốc dân thấy được hình ảnh tốt đẹp…”
“Người phải đưa đi cũng nhiều…”
Giám đốc chặn ngang lời Min Hwan. Min Hwan ngẩng đầu lên nhìn bằng ánh mất ngạc nhiên, âm giọng xuống thấp một cách lạ lùng.
“Dạ?”
Đến khi đó ông ta mới quay đầu lại. Biểu hiện nặng nề, u tối trái ngược hẳn với phong cảnh bên ngoài. Trái tim Min Hwan cảm giác như vừa có vật gì đó sắc nhọn và lạnh lẽo đâm sượt qua, các đầu ngón tay run lên vì đột nhiên dự cảm được một điềm xấu đang đến.
Giám đốc nhìn Min Hwan, ánh mắt đầy ẩn ý đáp.
“Ngày 23 tháng 12. Ngày hành quyết Lee Yong Goo.”
Chân Min Hwan tưởng chừng như mất hết sức lực, vội níu lấy ghế sôfa từ từ ngồi xuống. Đó là ngày Yong Goo phải thi hành án tử hình. Dẫu biết ngày ấy sẽ đến nhưng khi đó trước mắt Min Hwan mọi vật đều tối sầm đi. Anh tưởng tượng ra khuôn mặt ngây thơ của Ye Seung khi đang tỉ mẩn làm bánh sandwich và đưa ình.
Nhắm chặt hai mắt, Min Hwan nắm bàn tay đang run lẩy bẩy của mình lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Yong Goo và Ye Seung ở hai bên bức tường kính, cố gắng gọi tên nhau.
Mùa đông đã bắt đầu thở hổn hển như muốn nhanh chóng kết thúc tất cả mọi thứ.
* * *
Người ta có thể làm được gì cho người sắp ra đi?
Min Hwan suy đi tính lại biết bao lần. Sau khi biết ngày Yong Goo phải thi hành án, trong đầu anh chỉ nghĩ về mỗi chuyện ấy. Dù không làm gì sai nhưng mỗi ngày trôi qua anh đều cảm thấy đau khổ đến ngạt thở và hỗn loạn bởi cảm giác tội lỗi đè nặng lên ngực.
Min Hwan bắt đầu tìm cách để có thể làm điều gì đó cho Yong Goo. Min Hwan biết rõ nguyện ước của Yong Goo là gì. Đương nhiên điều đó liên quan đến con gái anh ta…Ye Seung. Anh ta mong Ye Seung lớn lên sẽ khỏe mạnh, bình thường và hạnh phúc như những đứa trẻ khác. Và muốn có thể ở bên cạnh để nhìn thấy hình ảnh Ye Seung trưởng thành như thế.
Có lẽ Yong Goo sẽ không thể thấy dáng điệu của Ye Seung khi chơi đùa cùng các bạn ở trường, cũng không thể biết được Ye Seung nhiều bạn thế nào, chúng là những đứa trẻ ra sao, hay con bé thường nói chuyện gì với các bạn… Yong Goo chắc chẵn sẽ không thể biết.
Chỉ khoảng mấy ngày trước cuộc thi tài năng cuối năm, Min Hwan đến gặp cô giáo của Ye Seung. Chờ đến khi buổi học kết thúc, Min Hwan mới bước vào lớp, lúc ấy cô giáo chủ nhiệm vui vẻ đứng dậy chào.
Hai người ngồi đối diện trước bàn giáo viên, Min Hwan do dự một lúc rồi mới khó khăn mở lời và bắt đầu giải thích về sự kiện cuối năm, Min Hwan đề nghị sự giúp đỡ.
“Thế nên… Gia đình của những tù nhân khác đều đến, chỉ Ye Seung đến một mình được thì cũng tốt… nhưng bây giờ các bạn của Ye Seung cũng cùng đến được thì có lẽ bố Ye Seung sẽ vui hơn nữa.”
Min Hwan đề nghị điều này vì Yong Goo. Muốn cô giáo đồng ý cho Ye Seung và các bạn đều đến nhà tù.
“À, vâng…”
Cô chủ nhiệm đang bình tĩnh nghe Min Hwan nói bỗng gương mặt hiện lên nét lúng túng. Ngay từ đầu cô đã thấy đây là một chuyện khó khăn và rất vô lý. Đang do dự và lo lắng không biết phải từ chối thế nào, Min Hwan lại cẩn trọng mở lời một lần nữa.
“Rất khó phải không ạ?”
Cô giáo nặng nề gật đầu. Việc này không chỉ khó mà còn gần như là bất khả thi.
“Quan trọng nhất là chúng ta phải nhận được sự đồng ý của thầy hiệu trưởng thì mới được. Các vị phụ huynh học sinh cũng sẽ cương quyết phản đối cho xem. Nếu biết việc bố Ye Seung ở trong tù thì sẽ nảy sinh thêm nhiều vấn đề khác…”
Đây là điều Min Hwan đã đoán được trước. Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc. Min Hwan muốn thực hiện bằng được việc này để tạo những ký ức hạnh phúc cho Ye Seung và Yong Goo. Họ vẫn chưa chuẩn bị gì cho sự ly biệt này cả.
Cuối cùng Min Hwan phải nói hết sự thật cho cô giáo chủ nhiệm của Ye Seung.
“Chính phủ đã có quyết định rồi, đây là khoảng thời gian cuối cùng của Yong Goo… Tôi e là Yong Goo phải thi hành án tử hình…”
“Sao? Anh nói gì?”
Nghe giọng nói đau đớn của Min Hwan, cô chủ nhiệm chấn động mạnh. Thi hành án tử hình. Giờ những từ ngữ đó mới ngấm dần trong cô.
“Vậy thì…”
Min Hwan tha thiết nhìn cô giáo chủ nhiệm.
“Xin hãy giúp cho. Xin nhờ cả vào cô.”
Những đầu ngón tay của cô chủ nhiệm run rẩy. Cô chớp mắt nhanh rồi nhìn lên trần nhà. Cô nghĩ đến Ye Seung – đứa bé già rặn, hoạt bát và cười nhiều hơn bất cứ ai. Và nghĩ đến bố của Ye Seung.
Trong căn phòng gặp mặt, qua lớp kính chắn, hai người đó thậm chí còn không thể cầm tay nhau. Đến tận bây giờ, dường như cô vẫn cảm nhận được tình yêu của hai bố con họ lớn đến mức nào. Trong thế giới chật hẹp của Yong Goo, duy chỉ có Ye Seung, và trong thế giới nhỏ bé của Ye Seung, toàn bộ lo lắng, suy nghĩ của cô bé là dành cho bố.
Người bố vì đứa con mà trở thành kẻ ngốc, đứa con vì bố mà trở nên trưởng thành.
“Tôi…” Cô giáo khó khăn lắm mới mở được lời. Giọng run run nhưng vẫn cố gắng nhìn thẳng Min Hwan và nở một nụ cười. “Dù thế nào tôi cũng sẽ cố gắng hoàn thành việc này. Tôi sẽ viết một lá đơn để trình lên thầy hiệu trưởng, đề nghị lập một chương trình cụ thể.”
Min Hwan lặng lẽ gật đầu.
“Chân thành cảm ơn cô.”
* * *
Tin tức về ngày Yong Goo phải thi hành án tử hình ngay lập tức đến tai phòng giam số 7.
“Khốn kiếp! Mới tuyên án chưa được mấy ngày mà đã cho xử tử hình rồi là sao?”
Bong Sik bỗng thốt lên và ngồi thụp xuống sân vận động. Những người khác đang đứng cũng lập cập ngồi xuống theo như không còn sức để đứng vững sau khi nghe tin Yong Goo sắp bị tử hình. Cả phòng giam số 7 chẳng ai màng đến chuyện vận động, mặt ai cũng ngây ra. Ông già Soe cố nén một tiếng thở dài. Ai nấy bỗng dưng mắt đỏ hoe, trên khóe mắt đã bắt đầu ầng ậng nước.
Vậy là giờ phút đáng sợ đó đã đến thật rồi.
Bình thường, từ khi tòa tuyên tử hình đến lúc thi hành án là một khoảng thời gian dài. Trong nhà tù này, có người đã bị giam mười mấy năm rồi mới xử tử. Nhưng trường hợp của Yong Goo, mới chưa đầy một năm kể từ khi tòa tuyên án.
Mọi người đều cảm thấy đau buồn và ấm ức thay cho Yong Goo, ai cũng yên lặng không nói lời nào. Giờ này dẫu có muốn giúp Yong Goo nói lời van xin tha thứ, dẫu có muốn sửa chữa những sai lầm với ai đó cũng không thể được nữa rồi. Bởi tất cả bọn họ cũng chỉ là những tên tội phạm đang bị giam cầm trong nhà tù này mà thôi.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Yong Goo. Anh ta đang say sưa gom những đụn tuyết trên sân vận động để làm người tuyết, không hề để ý mọi người đang lo lắng ình. Trên khuôn mặt hồn nhiên, ngây ngô như đứa trẻ của Yong Goo không hề biểu lộ một chút lo sợ hay oán thán về việc ngày hành hình đang dần đến.
“Phải phản đối mới được. Cho dù có là quyết định của Bộ tư pháp đi chăng nữa thì nó cũng trái với luật hiện hành!”
Chun Ho đưa tay lên lau khóe mắt đỏ hoe và nói lẩm nhẩm trong miệng, còn ông già Soe lại trút một tiếng thở dài.
“Sao thứ tự lại như vậy nhỉ? Nếu có đi thì tôi phải là người đi trước mới đúng…”
Đến lúc đó, Đại ca không nói không rằng ngẩng mặt nhìn về phía Yong Goo. Nom bộ dạng vừa nặn tuyết, vừa lẩm bẩm mấy bài hát Giáng sinh một mình của Yong Goo dường như không hề có sự buồn bã nào trong đó. Đại ca phải ngẩng mặt lên trời để ngăn những giọt nước mặt nóng hổi vừa lăn trên khóe mắt. Ông trời vô tâm không hay biết những chuyện đang xảy ra dưới trần gian, vẫn không ngừng thả những bông tuyết bay trắng xóa.
“Ở nhà tù này nếu nói là xử tử thì có ối người phải chết trước Yong Goo.” Đại ca lẩm bẩm. Bầu không khí ngày càng trầm xuống, mọi người ai nấy đều cúi mặt.
Thế nhưng đúng lúc đó, trong đầu Đại ca bỗng dưng lóe ra một ý hay. Đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng dưng mở to và nhìn quanh một lượt. Rồi đột nhiên, Đại ca túm gáy kéo Chun Ho lại và thì thầm.
“Không thể nào giao Yong Goo ra như vậy được!”
“Cái đó… Đại ca, gì cơ ạ?”
“Này, Chun Ho, nghe cho rõ đây! Vì thế cho nên mới nói…”
* * *
Thời gian cứ thế trôi đi, và ngày diễn ra cuộc thi tài năng cho các tù nhân cũng đến dần. Trong nhà tù không khí trở nên rộn ràng, vui tươi chưa từng có. Cảnh tượng hoang tàn ảm đạm của trại giam giờ được thay bằng hình ảnh của những tấm băng rôn, áp phích, và từng chùm bóng bay cũng đã được treo lên.
Các tù nhân ai nấy đều nghĩ rằng ngày hôm ấy sẽ được gặp mặt gia đình, trên khuôn mặt lộ rõ niềm vui sướng không giấu nổi. Mọi người đều cố gắng hết sức chuẩn bị để cuộc thi được diễn ra một cách thành công và ý nghĩa nhất.
Trước khi cuộc thi bắt đầu, một chiếc xe buýt dừng ngay trước sân nhà tù. Đó là xe chở học sinh lớp Một của trường tiểu học Soen Soeng, trong đó là Ye Seung và các bạn cùng lớp của cô bé. Đó là kết quả của việc cô giáo chủ nhiệm nhận lời đề nghị của đội trưởng Min Hwan, sau đó đề nghị ấy được ngài hiệu trưởng và hội nghị phụ huynh nhà trường chấp nhận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...