Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7


“Đại ca, chỉ cần nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức nhìn vào gương để theo dõi tín hiệu!” Chun Ho nói rồi quay lại dựng Man Bom dậy. “Man Bom lôi chăn và trùm lên người. Bong Si, lấy khăn mặt để che bức tranh lại. Yong Goo! Anh trùm chăn lên Ye Seung rồi cho con bé ra góc tường đằng kia, rõ chưa?”
“Tôi phải làm gì vậy?” Bong Sik hỏi.
Chun Ho ra vẻ không biết quát lên. “Bệnh tật! Tôi giấu Ye Seung dưới tấm đệm thì đã làm sao hả?”
“Oa…”
Ngạc nhiên về phương pháp mới của Chun Ho, tất cả đều chăm chăm nhìn vào anh ta.
“Tôi cũng phải làm gì đó chứ?” Ông già Soe nhẹ nhàng đứng dậy nói. Chun Ho nghĩ một lát rồi lắc đầu.
“Ờ… ông cứ ngồi xuống đi! Ưu tiên người già!”
“Nếu giấu dưới tấm đệm thì cháu thở làm sao được!” Ye Seung nãy giờ chỉ yên lặng nghe mọi người bàn bạc, giờ mới lên tiếng.
“Cái gì vậy?”
Bên ngoài bỗng có tiếng gót giày vọng lại. Đại ca vội chạy lại khe cửa, đưa chiếc gương con ra và hết hồn khi thấy phản chiếu khuôn mặt quản giáo Jeong. Quản giáo Jeong đang tiến lại phía cửa phòng số 7. Mọi người đều luống cuống nhìn Ye Seung, rồi không biết từ lúc nào con bé đã nhanh chóng chạy ra ngồi thụp xuống dưới cửa phòng. Ai nấy trống ngực đập thình thịch, ngồi im re ngước mắt lên nhìn quản giáo Jeong. Quản giáo thấy trong phòng khác lạ liền nghiêng đầu nhòm vào phòng. Rồi thình lình, ông ta ngồi thụp xuống mở ô cửa bên dưới để kiểm tra xem có thực là không có gì bên dưới cửa hay không.
Ngay lập tức Đại ca và Man Bom liến nhấc bổng Ye Seung lên. Quản giáo Jeong không phát hiện được gì nhưng vẫn không thôi nghi ngờ, đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt nữa.
Ực… có ai đó vừa nuốt nước bọt. Trong phòng ai nấy căng thẳng đến đỉnh điểm và sự căng thẳng ấy đang chuẩn bị bùng phát. Chợt Man Bom đưa tay lên bịt mũi rồi bắt đầu cất giọng. Quản giáo Jeog cúi xuông xem tên này lại đang giở trò gì. Lần này Man Bom lại bắt chước giọng của một bé gái đáng yêu và thỏ thẻ.
“Không thở được! Em không thở được!”
Bong Sik vờ như đang trêu đùa với Man Bom, cũng cười khúc khích. Lại một lần nữa quản giáo Jeong không phát hiện được đứa bé, vừa quay đi vừa lẩm bẩm.
“Chuyện quái quỉ gì thế không biết!”
***

Đêm hôm đó, trong phòng làm việc, loạt ảnh chụp buổi lễ tôn giáo lần trước được đặt trên bàn làm việc của đội trưởng.
“Đội trưởng, ngài hãy chọn một cái làm áp phích đi!”
“Tôi chọn ư? Tôi đâu rành mấy chuyện này!”
Nói vậy nhưng đội trưởng vẫn cầm lấy tập ảnh quản giáo Kim đưa cho, xem từng bức một. Hình ảnh điên cuồng của Ba Park và tên thuộc hạ chột một mắt bổi bật giữa đám tù nhân, hình ảnh những người tù nghe bài thánh ca, rồi hình ảnh đoàn biểu diễn, hình ảnh dàn hợp xướng, những bức ảnh đa dạng ấy nom chẳng khác nào hài kịch. Không hiểu sao nhìn những bức hình ấy Min Hwan lại khẽ nở nụ cười.
Nhưng bỗng có một bức hình khiến Min Hwan chú ý và dừng lại. Đó là bức hình chụp ba đứa bé biểu diễn trong dàn hợp xướng bài thánh ca. Nhìn tấm hình một lúc, dường như có gì đó lóe lên trong đầu, Min Hwan đưa tay mở ngăn kéo lấy ra tập “Phiếu điều tra những người ra vào trong ngày” và vội vàng lục tìm. Những ngón tay Min Hwan chuyển động nhanh chóng tìm ngày tháng của buổi hoạt động ton giáo ngày hôm đó.
Trẻ em: vào 3 người, ra 2 người.
Đếm sai rồi. Tại sao đến giờ vẫn không xác nhận được rõ ràng việc này nhỉ?
Min Hwan lại lật tìm tài liệu về nhân sự của đoàn hoạt động tôn giáo ngày hôm ấy. Trong đó có viết tên và địa chỉ liên lạc của những đứa trẻ được biểu diễn bài thánh ca. Và ánh mắt Min Hwan chợt dừng lại trước một số điện thoại.
Lee Ye Seung, số điện thoại 031-745-8700.
Tự nhiên Min Hwan nhớ đến số điện thoại mà Yong Goo trong hôm đầu tiên đến đây đã hét lên.
Lee Ye Seung, tỉnh Gyeonggi-do, 031-745-8700.
Cùng tên, cùng số điện thoại. Min Hwan lập tức đá chân ghế rồi đứng dậy. Quản giáo Kim thấy vậy nhìn đội trưởng Min Hwan bằng ánh mắt hoang mang không hiểu. Min Hwan vừa đặt xuống tấm hình chụp đứa bé đứng cuối sân khấu biểu diễn bài thánh ca, Lee Ye Seung.
***
Lúc ấy, cả phòng giam số 7 cùng ngước lên chiếc đồng hồ treo tường. Kim đồng hồ đang dần chạy đến số 12. Sắp đến 12 giờ đêm. Sắp có một lượt kiểm tra phòng nữa. Khi kim giây chuẩn bị chạy đến 12 giờ, Chun Ho lập tức giơ tay lên và nói.
“Chà, chuẩn bị…”
Mọi người ai nấy giống như sắp bước vào cuộc thi chạy, mông nhấp nhổm và mắt nhìn thẳng vào tay của Chun Ho. Trước lúc kim giấy chạy qua số 12, Chun Ho lập tức hạ tay mạnh xuống và hô.
“Bắt đầu!”

Tất cả bắt đầu di chuyển một cách trật tự theo những gì đã thống nhất trước với nhau. Nhưng không ai biết một sự thật rằng tất cả những việc ấy đã lọt vào tầm mắt theo dõi của Min Hwan nhanh hơn dự kiến. Yong Goo, Bong Sik và Man Bom theo chỉ định của Chun Ho nhanh chóng di chuyển về chỗ ngồi. Lúc đó, Min Hwan cũng đã bước đến gần phòng giam số 7.
Thao tác cuối cùng, Chun Ho dựng tấm đệm lên giấu Ye Seung.
Thình lình, cửa sổ mở bật ra. Bất ngờ thấy khuôn mặt đội trưởng ngoài cửa sổ đang nhìn vào, Chun Ho quá đỗi ngạc nhiên và hoảng sợ buông tấm đếm ra.
“Khô… không thể nào…”
Cùng lúc với tiếng nói chói tai cảu Chun Ho thì tấm đệm che Ye Seung cũng đổ ụp xuống sàn nhà.
***
Mưa ào ào trút xuống. Nước mưa nhanh chóng đọng lại thành từng dòng trên mái nhà và chảy xuống mặt sân, nom như cả nhà tủ đồ sộ đang than khóc. Min Hwan với khuôn mặt lạnh lùng mở cửa hành lang và đi ra. Quản giáo Jeong, và Yong Goo hai tay đã bị còng lại lặng lẽ bước theo sau.
Yong Goo chưa kịp nói một lời dặn dò với Ye Seung đã bị lôi ra ngoài. Nước mưa đọng lại trên mái vẫn đang rơi lộp bộp, Yong Goo lảo đảo bước đi theo quản giáo Jeong. Cảm giác như Ye Seung đang khóc, cứ chốc chốc Yong Goo lại ngoái nhìn ra sau. Chợt Min Hwan lên tiếng.
“Đứa bé đã ở trong này đến hai ngày, vậy mà không một đứa nào phát hiện ra!”
Giọng nói khá nặng nề, nhưng quản giáo Jeong dường như không hiểu ý, vẫn hồn nhiên đáp lại. “Bọn em biết rõ mà. Bọn em nghe được cả từng hơi thở…”
“Thế sao?”
Min Hwan hỏi lại và quay sang nhìn khiến quản giáo Jeong sợ hãi im bặt. Yong Goo người ướt đẫm, liên tục quay lại nhìn về phía phòng giam.
“Tất cả những người trong ngục đang trong giao đoạn lao động đều phải lập tức thi hành xét xử.”
“Vâng ạ!”
Quản giáo Jeong dõng dạc đáp lại mệnh lệnh của sở trưởng rồi biến mất trong đêm tối. Khi ông ta quay lại thì quản giáo Kim cầm ô từ phía hành lang chạy đến che cho đội trưởng và thì thầm.
“Đứa bé đó trước mắt đã được đưa đến phòng chờ rồi ạ.”

Min Hwan giận dữ đứng lại. “Cậu diên rồi sao? Lập tức đưa nó đi!”
“Vâng, đợi mưa ngớt rồi…”
Nhưng Min Hwan không đồng tình, nhìn quản giáo Kim bằng ánh mắt sắc lạnh và đe dọa. “Cậu muốn bị đuổi việc không?”
“Vâng, em biết rồi ạ!”
Rồi cục quản giáo Kim đành phải đưa ô cho người khác cầm và vội vã chạy đi cùng quản giáo Jeong. Họ chạy về phía phòng chờ để mang Ye Seung đi nơi khác.
Lúc đó, Yong Goo mặc dù còng số 8 vẫn kêu lúc lắc trên tay và đang bị lôi đi, bỗng giật mình dừng lại. Rồi không hề biết sợ, Yong Goo nắm lấy tay đội trưởng Min Hwan.
“Ye Seung… sẽ đi đâu ạ? Trời mua như thế này Ye Seung sẽ bị cảm lạnh mà…”
“Cái gì? Cảm lạnh?”
Mưa vẫn rơi ào ào không ngớt, cả người Min Hwan và Yong Goo đều ướt sũng. Min Hwan đang trong trạng thái vô cùng phẫn nộ, khuôn mặt tức giận đến biến dạng, túm lấy cổ họng Yong Goo và gằn giọng nói.
“Miệng mày vẫn thốt ra được từ cảm lạnh ư?”
Rồi Min Hwan túm lấy cơ thể run rẩy của Yong Goo đẩy mạnh xuống nền sân nhớp nháp toàn bùn đất. Cả người Yong Goo ướt sũng giờ lại lấm bùn, mặt mũi xây xát, nhưng vẫn vội vàng đứng dậy như con lật đật, lại chạy đến vịn tay áo Min Hwan không sợ hãi.
“Ye Seung không có ô… ô…”
“Cái gì? Mày đã giết chết con gái nhà người khác mà còn gặp con gái mình ư?”
Min Hwan một lần nữa lại túm lấy cổ Yong Goo. Yong Goo run rẩy lắc đầu.
“Không… không… Không phải như vậy đâu!”
“Tao cũng muốn gặp con gái mày lắm! Đồ khốn kiếp!”
Thân hình to lớn của Yong Goo lại một lần nữa bị xô ngã xuống nền sân. Những quản giáo khác không bao giờ nghĩ đội trưởng Min Hwan lại tức giận đến vậy, chỉ dám đứng ở xa nhìn. Min Hwan giơ nắm đấm, trong lòng chỉ muốn giết Yong Goo ngay lập tức.
Nhưng Yong Goo dù đang nằm sõng soài trên mặt đất, cũng không hề nhận tội về mình và cầu xin tha thứ. Yong Goo co chân lại và nằm sấp xuống đất sợ hãi, toàn thân ướt sũng, lấy hết sức bình sinh và hét lên.
“Tôi! 5482! Không… không… không…”
Không biết có phải do xúc động quá, hay do mưa lạnh mà đôi môi run run của Yong Goo không cất nên lời. Yong Goo nhắm chặt hai mắt, cố gắng lấy hơi rồi gào lên.

“5482 không hề giết Ji Young!”
Nước mắt anh ta tuôn ra nóng hổi trên khuôn mặt hòa cùng với nước mưa, đôi mắt đỏ hoe, mặt cũng dần dần đỏ lựng lên vì khóc và vì lạnh. Nhưng trong cơn mưa ồn ào ấy, chẳng ai biết được những giọt nước mắt đau buồn kia của Yong Goo.
“Ji Young… cũng… cũng giống như Ye Seung… rất… rất…”
Lần nay Yong Goo khóc nấc lên không nói tiếp được hết câu. Yong Goo đưa tay áo đã lấm lem bùn đất lên lau mặt, rồi lại tiếp tục gào lên.
“Rất xinh đẹp!”
Dù Yong Goo có cố lau cũng chẳng có tác dụng gì. Nước mắt vẫn tuôn trào trên khuôn mặt, Yong Goo úp mặt và bắt đầu khóc to hơn. Trái tim như có ai cào xé, anh ta lại tiếp tục nói.
“5482! Không hề giết Ji Young! Các anh cảnh sát đã nói chỉ cần điểm chỉ sẽ được về nhà… đã nói sẽ mua cho cặp sách Thủy thủ mặt trăng… Tôi… tôi… không hế giết Ji Young. Không hề… giết…”
Thế nhưng bộ dạng khóc lóc và những lời kêu gào của Yong Goo khi ấy đối với Min Hwan chẳng khác gì những lời dối trá. Min Hwan ném cái nhìn lạnh lùng vào Yong Goo rồi bỏ đi. Trong cơn mưa, những bước chân của đội trưởng cứ xa dần.
Chương 7: Cuộc gặp gỡ phụ huynh
Đó là một đêm gây chấn động với tất cả mọi người.
Tất cả ký ức ngày ấy hiện về trong tâm trí giống như những thước phim quay chậm, không biết phải kể sao cho hết.
Tôi đã được những người chú tốt bụng của phòng giam số 7 đưa về phòng, được gặp bố, đó quả là điều không thể nào tưởng tượng. Chú Chan Ho, chú Man Bom thường nhìn tôi với bộ mặt nhăn nhó ngộ nghĩnh, ông Soe giống như ông nội đã nhường chăn và cho tôi mượn cả áo ấm nữa…
Tôi đã chạy đến ôm lấy một chú quản giáo và chúng tôi đi qua hành lang giá lạnh. Sau đó tôi được đưa đến một căn phòng rất tối. Ở đó người quản giáo đặt tôi ngồi trên ghế sofa và liên tục thè lưỡi trêu tôi.
Người đó nói rằng khi nào trời tạnh, tôi sẽ được ra ngoài, nhưng hóa ra đó chỉ là một lời nói dối. Ngoài trời vẫn đổ mưa rất lớn, nước mưa xối xả trên mặt sân, đập vào cửa phòng. Tôi tụt xuống ghế, muốn ra khỏi căn phòng ấy ngay lập tức.
“Bố ơi…”
Tôi bắt đầu sợ hãi và bật khóc. Tôi khóc càng lúc càng to và nghĩ rằng nếu người ta trông thấy, ít nhất cũng sẽ cho tôi gặp bố để tạm biệt, nhưng có lẽ vì mưa quá to nên chẳng ai nghe thấy tiếng khóc của tôi cả.
Sau khi vào trại trẻ mồ côi, nỗi nhớ bố trong tôi ngày càng lớn, lớn đến mức lúc nào tôi cũng nghĩ đến bố. Mà đâu phải chỉ có bố, giờ đây còn cả các chú tốt bụng của tôi, tôi cũng nhớ cả họ nữa. Hóa ra trên thế gian này, ngoài bố vẫn còn có những người đối xử tốt với tôi…
Ban ngày tôi chỉ ở trong phòng nhìn ra cửa sổ, còn khi đêm xuống, tôi nhìn lên bầu trời đen sẫm, mông lung nghĩ ngợi rồi chợt nhớ bây giờ bố đâu thể đến mà đưa tôi đi được nữa! Nghĩ thế, tôi lại không kìm được nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận