Vũ Đồng trở lại trang trại thì đã hơn bốn giờ chiều, mặt trời đã mấp
mé nơi cuối trời nhưng trong dáng chiều vẫn mang hơi ấm của vần thái
dương. Kính Hoài trở về nhà không gây một tiếng động cũng là lúc cô đang tắm để lấy lại tinh thần và phục hồi sau những mệt mỏi.
Trong phòng tắm, hơi nước đầy cả căn phòng. Cô cởi quần áo và quấn
quanh mình bằng một chiếc khăn nhưng do tiếng nước quá lớn nên cô đã
không nhận thấy có người ở phía sau.
“Em đã trở lại!”- Kính Hoài không biết đã đứng phía sau cô từ khi
nào. Anh đội mũ phớt rộng vành và mặc một chiếc áo bông rộng cùng quần
jean như một cao bồi, trông thật tráng kiện, khỏe khoắn.
“Em đang chuẩn bị tắm.”- Cô mỉm cười với anh.
Anh nổi hứng, lập tức ném bỏ mũ của mình vào phòng ngủ. “Em sẽ không muốn tắm đâu!
“Á.”- Khăn tắm trượt khỏi người Vũ Đồng, cô nhanh chóng vào bồn tắm
nhưng anh vẫn còn đứng đó dường như không rời khỏi phòng tắm, anh chăm
chú nhìn cô làm cô cảm thấy rất xấu hổ.
“Anh muốn tắm với em à?- Sau đó khi thốt ra câu đó, cô hận là không thể tự cắn lưỡi mình một cái.
“Anh rất muốn nhưng bây giờ anh muốn ngồi xem em tắm thế nào.”- Anh mỉm cười hạ nắp bồn cầu xuống, ngồi lên trên đó nhìn cô.
“Chuyến đi tốt không?”
“À, chỉ mệt một chút thôi.”- Cô khép mắt nằm trong bồn tắm trả lời,
bong bóng xà phòng cùng hơi nước che khuất cơ thể mệt mỏi của cô. Mùi
hoa oải hương tươi mát tràn đầy phòng tắm.
“Hôm nay anh làm những gì?”- Cô muốn biết một số tin tức của Niệm Dư.
“Không có gì quan trọng, anh cùng công nhân đỡ đẻ cho một con bò.”- Anh vừa nói vừa đi đến kì lưng cho cô.
“Ngoài gia súc, trên trang trại cũng có ngựa, phải không?”
“Làm thế nào mà em biết? Anh vừa nuôi thử một vài con ngựa nhỏ, không nhiều nhưng rất thú vị.”
“Ánh Thần đã nói với em là Niệm Dư cưỡi ngựa nên em đoán là phải có.”
“Hai người đã liên lạc với nhau từ trước.”- Anh vừa xoa bóp cột sống cô để cô thấy thoải mái hơn vừa nói.
“Anh nghĩ em sẽ đổi ý, ở lại Đài Bắc.”
Vũ Đồng vẫn nhắm nghiền mắt, thì thầm: “Kể từ khi em đến đây, không
bao giờ em nghĩ rằng sẽ trở lại Đài Bắc.”- Cô không biết rằng lời thú
nhận trân thành đó khôn ngoan như thế nào.
“Em có gặp ai khi trở về Đài Bắc không?”- Anh đề cập đến Hạo Minh.
Vũ Đồng mở hờ mi mắt trộm nhìn vào anh. “Anh ghen?”- Không! Nhưng trong thâm tâm cô lại hy vọng anh có một chút ghen tuông.
“Có, Hạo Minh đã đến căn hộ của em.”- Cô thừa nhận với anh.
“Hắn ta nói những gì?”- Anh nhìn chòng chọc đấy ý tứ vào thân hình ẩm ướt của cô.
“Anh ấy chỉ muốn thấy em lên đường và nói lời tạm biệt với em thôi!”- Vũ Đồng tránh né vấn để quan trọng nhiều nhất có thể.
“Anh ta có biết chúng ta sống với nhau không?”- Câu hỏi bất ngờ của anh làm cô mất vui.
Từ sống chung khiến cô khó chịu!
“Có!”- Cô vẫn trả lời thẳng thắn.
“Không phải là anh ta cho em một số lời khuyên à?”
“Có.”- Vũ Đồng hạ mi mắt công nhận. “Hạo Minh cho em biết một số chuyện khiến em cảm thấy hơi khó chịu, hy vọng anh ấy sai.”
“Anh ấy nói rằng anh sử dụng Niệm dư để uy hiếp em, rằng anh không hề có ý định để em gặp Niệm Dư. Có lẽ, anh chỉ muốn lấy con bé ra để báo
thù em.”- Vũ Đồng không thể không nói ra, thực sự cô cũng muốn biết cô
như thế nào trong long Kính Hoài.”
“Thật không?”- Giọng nói Kính Hoài thay đổi, trở nên sắc lạnh. “Em cũng nghĩ như vậy?”
“Không, em nói với anh ấy là anh sẽ cho em gặp Niệm Dư!”- Nói đoạn,
cô đưa tay định chạm vào người anh nhưng anh đã đứng dậy không để cô
chạm vào.
“Kính Hoài, anh cho em gặp Niệm Dư, phải không?”- Cô nôn nóng hỏi.
“Chúng ta cần một khoảng thời gian nữa.”- Anh trả lời lạnh lùng.
“Lâu hơn nữa sao?”- Vũ Đồng đứng dậy, bước theo anh. Cô biết nếu anh
thực sự yêu cô thì sẽ không tách Niệm Dư ra khỏi cô và anh sẽ thích Niệm Dư biết sự hiện diện của cô.
“Đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!”- Đôi mắt đen sâu thẳm của anh ánh lên tia khó chịu.(cái nỳ tranh giữ nguyên theo bản
tiếng trung chứ không theo như ss misssoco dịch hộ là “đừng có được voi
đòi tiên”—- thanks ss nhiều nhiều)
Vũ Đồng nhụt chí một chút nhưng sau đó lại can đảm nói: “Em không thể đợi từng ngày như thế này nữa.”
Kính Hoài rõ ràng là đang tức giận, mặt anh thật là đáng sợ. “Cô
không đủ điều kiện để mặc cả với tôi, nếu không chịu được thì chỉ cần bỏ đi thôi!”- Giọng anh trở nên trầm trọng và lãnh khốc khiến cô không tự
chủ được mà cúi gằm mặt xuống.
Kính Hoài bước ra khỏi phòng tắm. Vũ Đồng kinh ngạc đứng lên theo, với vội một chiếc khăn tắm nhanh chóng quấn quanh mình.
“Kính Hoài – em không yêu cầu anh gì nữa!”- Cô hoảng hốt nhưng anh đã đi về phía trước mà không nhìn lại, cô chỉ có thể sợ hãi đuổi theo anh. Cô biết cô không nên tức giận hay buộc anh phải làm gì.
“Kính Hoài- đừng đi, đợi em với!”- Cô chạy theo anh xuống lầu, không
thấy anh trong phòng ngủ. Cuối cùng cô thấy anh đang ngồi trong nhà bếp
uống rượu. Cô sợ tình hình không khuyên giảm liền lao đến ôm lấy anh.
“Tuyệt, anh nghĩ em sẽ đến.”- khuôn mặt cô bị vùi trong cơ bắp khỏe mạnh của anh.
Kính Hoài đặt ly rượu xuống trong nháy mắt hoài nghi nhìn cô: “Có không?”
“Vâng, nhưng xin anh đừng đi!”- Vũ Đồng thoải mái vòng cánh tay của mình quanh eo anh, thì thầm.
Anh giơ tay kéo cô vào vòng tay của mình và nhẹ nhàng tháo khăn. Cô vô lực dựa vào anh, không muốn kháng cự.
Anh nhẹ nhàng miết ngón tay cái lên…cô. (he, tranh biết các nàng thừa hiểu.)
“Nếu em thực sự vui vì anh đã không đi thì sao lại không cho anh thấy điều đó nhỉ?” giọng anh nói của anh khàn khàn, trầm thấp.
Vũ Đồng nhìn ra, cửa sổ vẫn mở cùng dư âm của ánh hoàng hôn bên ngoài, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy hai người từ đó.
“Kính Hoài, ai đó đứng ở cửa sổ sẽ thấy chúng ta.”- Cô rên rỉ.
“Không có ai ở trang trại cả, anh đã cho tất cả bọn họ nghỉ rồi.”-
Kính Hoài nhìn lên, quả thực ánh mặt trời chiếu lên tấm thân mịn màng,
tinh tế của cô có hơi lộ liễu quá! Anh không muốn có bất kỳ nguy cơ
người nào nhìn thấy.
Vì vậy, anh đành bế cô lên phòng ngủ trên lầu, bắt đầu khởi động một
loạt cuộc tấn công cuồng nhiệt, để lại không ít dấu ấn của mình lên cô.
RRR
Mối quan hệ của cô Và Kính Hoài ngày một hài hòa hơn, sống với anh
làm cô cảm thấy rất hạnh phúc. Mỗi ngày đều nấu ăn cho anh và làm việc
nhà đã trở thành một niềm vui của cô. Nhưng anh không đề cập đến việc
cho cô gặp Niệm Dư làm cho rất cô rất khó chịu.
Tháng bảy đã qua được hơn một tuần, miền nam Đài Loan vẫn là nơi vui chơi thu hút trong nước và du khách đến đây cũng tăng lên.
Từ khi Vũ Đồng tới đây, cô chưa có cơ hội đi dạo quanh trang trại .
“Em muốn đi dạo quanh trang trại không?”- Đột nhiên Kính Hoài đề xuất.
Vũ Đồng thấy thật lạ lùng nhưng cũng rất hạnh phúc vì họ chưa bao giờ làm bất cứ việc gì với nhau vào ban ngày cả. Cô phải chờ đến bảy giờ
tối mỗi ngày mới được thấy anh.
“Hôm nay anh không phải làm việc à?”- Cô cố nén để không nhảy lên vì vui sướng.
Kính Hoài nhún vai thờ ơ. “Những việc ở trang trại và nông trại đã
được tá điền giải quyết hết rồi nên không có vấn đề gì.”- Anh cắn bánh
mì và uống sữa. “Nếu em không muốn đi thì anh không miễn cưỡng.”
“Ồ, em muốn đi!”- Vũ Đồng vội vàng trả lời. Ở đây rất lâu rồi nhưng
cô chưa bao giờ được thăm thú toàn bộ trang trại, cô nhớ cảm giác được
nằm trên nền cỏ xanh hòa mình với tự nhiên.
Kính Hoài tiếp tục ăn sáng, trên khuôn mặt ẩn hiện nụ cười. “Nhớ đội
một cái mũ đấy, đó là biện pháp hữu hiệu để bảo vệ em khỏi cái nắng gắt
của mùa này nếu em không muốn bị cháy da.”
Vũ Đồng vui vẻ lên lầu chuẩn bị cho chuyến đi.
Cô mặc một chiếc quần bò cùng áo phông màu trắng, bôi chút kem chống
nắng và sau đó chải hết tóc ra sau, túm lại, cột thành một cái đuôi
ngựa, đi đôi dép bệt mềm mại. Trông cô giống hệt một thanh niên mười
bảy, mười tám tuổi tràn đầy nhựa sống và trẻ trung.
Như có thần giao cách cảm giữa họ, Kính Hoài cũng mặc quần bò và áo phông trắng thật mát mẻ và sang trọng.
Họ mặc giống như một cặp tình nhân làm trái tim cô ngập tràn hạnh phúc.
Họ mặc giống như một cặp tình nhân làm trái tim cô ngập tràn hạnh phúc.
Kính Hoài không biết lấy được ở đâu ra một chiếc xe đạp, Anh để Vũ Đồng ngồi trên thanh sườn xe phía trước mình.
Gió nhẹ nhàng lách qua từng sợi tóc mai của cô. Cơ thể cô thư giãn tựa vào Kính Hoài, hai tay khoanh trước ngực.
Trước mắt là trời xanh, mây trắng hòa cùng dốc cỏ xanh tươi. Cô cảm
thấy vô cùng hạnh phúc và hiểu được cảm giác đó đang trào dâng trong tim cô như thế nào. Cô hy vọng những phút giây yên bình, hạnh phúc này sẽ
không bao giờ hết.
“Muốn xuống đi dạo không?”
“Có!”- Cô vui vẻ trả lời.
Họ dừng lại, để chiếc xe đạp bên cạnh con đường mòn rồi đi đến dốc cỏ xanh vô tận. Ánh nắng mặt trời, cây cỏ xanh tươi. Cảnh quan quen thuộc
cùng không khí thân quen như để nhắc nhở họ hoài niệm về mùa hè xưa.
Những đám mây trên bầu trời thong thả trôi, từng cơn gió nhẹ nhàng
đùa nghịch trên thảo nguyên tạo thành nhiều đợt sóng cỏ xanh rì. Vũ Đồng sâu sắc hít hương thơm của cây cối nơi đây, thật quen thuộc, thật quyến luyến tựa như bảy năm trước. Nước mắt lại trực trào ra, cô vội vã hít
sâu, thu gọn những giọt nước mắt đó vào trong lòng. Đây là một ngày tốt
đẹp và cô không muốn bụi bặm của quá khứ giết chết tâm trạng tốt đẹp của mình.
“Ngồi xuống đây đi!”- Kính Hoài đưa cô đến bãi cỏ, nơi có bóng mát của cây. Cô nép sát vào ngực anh.
“Như thế này thật đẹp, giống như trước kia vậy!”- Vũ Đồng hài lòng, giọng nói dễ chịu.
Kính Hoài gật đầu: “Em trong trí nhớ của anh cũng như bây giờ, đều rất đẹp.”
Vũ Đồng ngẩng đầu lên, đưa hai tay của mình vòng quanh cổ anh, cao hứng hôn lên mặt anh một cái.
Kính Hoài ôm cô vào lòng, dường như trong tích tắc rơi vào một đoạn
ký ức. “Vũ Đồng, cho anh biết tại sao lúc đó em lại không cho anh biết
khi mang thai nhưng dì em và cha mẹ anh lại biết?”
Vũ Đồng im lặng, cô nghĩ rằng anh không muốn nói về quá khứ.
“Em không biết mình có thai. Mỗi sáng thức dậy, em cảm thấy mệt mỏi
và buồn nôn. Vì vậy, em đã đi đến bác sĩ khám và rất bất ngờ khi biết
kết quả, trong khi em không biết làm thế nào thì dì em đã gọi điện nói
với cha mẹ anh và sau đó anh đến.”- Đó không phải là một ký ức hạnh
phúc.
“Anh nhớ.”- Giọng nói Kính Hoài rất buồn. “Anh nhớ cha mẹ anh đã nói
chuyện với chú của em về em. Khi đó tại sao em không tin vào anh?”
Vũ Đồng nhớ lại, không tránh khỏi xấu hổ, nóng mặt lên: “Em cảm thấy rất xấu hổ.”
“Anh nói chuyện về việc là bố của bào thai em đang mang một cách công khai nhưng em không có cách nào để chấp nhận tất cả mọi thứ.”
“Tại sao em lại cảm thấy xấu hổ?”- Sau bảy năm, Kính Hoài rất muốn biết sự thật lý do tại sao cô lại kháng cự?”
“Ách, em đang mang thai mà chúng ta chắc chắn…”- Vũ Đồng không thể tiếp tục chủ đề.
“? Phải không?”- Anh ngắt lời cô.
Cô hít một hơi thật sâu và gật đầu: “Khi đó em mới yêu, không có khái niệm gì về hôn nhân, không lâu sau khi cha mẹ em mất, em đã mang thai.
Đó là một sự xấu hổ, không phải sao?”
Cô biểu hiện đau đớn tiếp tục: “Và anh nhìn rất tức giận, em càng sợ
liên lạc với anh hơn. Anh có tức giận hay không khi em không nói cho anh đầu tiên?”
“Có lẽ!”- Anh nhìn xa xăm vào chiếc quần bò, hai tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô: “Em nghĩ rằng anh giận ư?”
“Em nghĩ anh tức giận với em vì anh phải kết hôn vì em lỡ mang thai.”- Đôi mắt Vũ Đồng buồn bã.
“Anh nói sẽ kết hôn với em.”
“Em biết.”- Vũ Đồng trả lời. “Nhưng anh cũng đã nói với em rằng vì em mang thai, nếu không anh có thể sẽ không cưới em.”- Câu này vào thời
điểm đó đã làm cô đau đớn vô cùng
“Có.”- Anh ôm chặt cô và chống cằm lên đầu cô, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
“Thời điểm đó, em còn quá trẻ nên anh muốn chờ khi em lớn lên một
chút thì mới…(chỗ nỳ mọi người tự hỉu, ai hem hỉu hỏi ss misssoco naz)
Ngay từ đầu, anh không nên có ý định chạm vào em nhưng anh không thể
không… mới làm em mang thai.
Họ đột nhiên lạc trong ký ức. Nước mắt Vũ Đồng trượt dài, khẩn thiết
nhìn anh trong khi anh cũng chằm chằm nhìn cô, ánh mắt ngưng đọng và sâu sắc.
“Vũ Đồng, cho anh biết em đã bao giờ yêu anh chưa?”- Kính Hoài phá vỡ sự im lặng hỏi.
“Ôi, em luôn yêu anh, Kính Hoài!’- Cô quay lại và ôm chầm lấy anh ta không còn đàn áp
Ánh mắt Kính Hoài ánh lên tia đau đớn dữ dội nhưng sau đó lại ngay lập tức trở lên đen tối.
Anh đẩy cô ra. “Thật không? Nếu em yêu tôi thì bảy năm trước sẽ không bỏ lại Niệm Dư và tôi để bây giờ khi đã đạt được mục đích nghiên cứu
của em thì lại em xuất hiện trước mặt tôi!”- Anh lạnh lung chất vấn.
Vũ Đồng sốc trước sự thay đổi sâu sắc trong tâm trạng của anh, nó diễn biến không như mong đợi một cách nhanh chóng.
“Anh có biết là anh cứng đầu và độc đoán như thế nào không, nếu em có một sự lựa chọn thì em đã không rời khỏi con và anh!”- Cô xin lỗi một
cách chân thành.
“Hừ!”- Kính Hoài lạnh lùng cười. “Tôi sẽ khóc nếu cô lựa chọn những
việc khác để không ngần ngại bỏ tôi và con tôi sang một bên nhưng cô lại không thế, cô chỉ muốn bỏ con lại đây để đến Đài Bắc.”
Vũ Đồng thấy biểu hiện lãnh đạm của anh trầm xuống, thuận theo nói:
“Kính Hoài, anh như vậy là không công bằng! Anh biết rằng em chỉ cần đến trường đại học ở Đài Bắc thôi nhưng em không thể hiểu tại sao anh luôn
không muốn em tiếp tục học tập? Tại sao anh không thích em học đại
học?”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa.”- Kính Hoài rống lên giận dữ, đột ngột ngắt lời cô. Sau đó, anh bỏ đi.
Vũ Đồng vội vã chạy về phía trước nắm lấy cánh tay anh và nói với sự
thất vọng và lo lắng: “Kính Hoài, chúng ta không nói về những chuyện
trước đây nữa được không. Những ngày này không đủ để chứng minh rằng em
yêu anh hay sao? Em thật sự không nói dối anh = em luôn luôn yêu anh,
nói với em là anh tin em đi!”
Đôi mắt Vũ Đồng trong sáng thay lời bào chữa, khuôn mặt Kính Hoài cuối cùng đã dịu lại.
Giọng anh bình bình và hơi chế giễu: “Có thể! Có thể một ngày nào đó tôi thực sự sẽ tin.” Sau đó, anh rút tay về phía sau lưng
Vũ Đồng do dự không biết nên hay không nắm lấy tay anh lần nữa. “Hiện tại Kính Hoài không yêu thương cô, cô thực sự có thể có khả năng trao
tình yêu của mình cho anh sao? Không quan trọng ngay cả khi thất bại
không?”
Cuối cùng, cô kéo tay anh, nắm chặt lấy nó. Có lẽ bây giờ anh không
tin cô do vẫn bị đả kích bởi việc bảy năm trước đây nhưng cô sẽ cố làm
mọi thứ có thể để chứng minh cho anh thấy rằng cô yêu anh. Bảy năm qua,
trái tim cô không bao giờ thay đổi. Cô muốn giành lại tình yêu của mình
một lần nữa!
RRR
Hôm nay là một ngày đẹp trời, Vũ Đồng nhìn quanh, việc nhà đã hoàn
thành. Cô xem các tạp chí, thấy nội dung cuốn nào cũng chán ngán và cô
không thể tập trung vào việc đọc chúng.
Đột nhiên một ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí cô – cô có thể gọi đến
trang trại để tìm Ánh Thần nếu may mắn thì có thể nói chuyện với Niệm
Dư. Bây giờ, chắc Kính Hoài sẽ không đề phòng cô mạnh mẽ như ban đầu.
Cô quyết tâm gọi điện thoại.
“Alô! Xin hỏi có việc gì ạ?”- Cô nghe thấy tiếng nói của một phụ nữ trung niên.
“Tôi muốn gặp cô Diệp Ánh Thần.”- Vũ Đồng hắng giọng.
“Xin lỗi, nhưng hiện tại cô ấy không sống ở đây, thưa cô.”
“Cô ấy không sống ở đấy á? Có thể nói cho tôi cô ấy đã đi đâu không?”- Vũ Đồng kinh ngạc.
“Tôi không biết, chỉ biết là cô ấy đi nghỉ thôi.”
“Vậy có cháu gái của cô ấy, Niệm Dư ở nhà không?”- Vũ Đồng hồi hộp cố lấy thêm thông tin.
“Chỉ có ông Diệp ở nhà, ngoài ra những người khác đã không có ở nhà một tháng nay rồi.”
Vũ Đồng hoàn toàn ngây người. Lẽ nào Kính Hoài đã cho tất cả mọi người đi?
“Xin chào!”- Giọng trong điện thoại thoại gián đoạn suy nghĩ của cô.
“Cảm ơn! Cô là Tô Vũ Đồng, vừa hỏi thăm mọi người trong nhà phải không.”
“À! Không phải khách khí, tôi là quản gia kiêm đầu bếp tại đây.”
“Xin hỏi, bà có biết làm thế nào để liên lạc với Diệp tiểu thư không?”- Vũ Đồng kích động, yêu cầu.
“Tôi không biết, có thể Diệp tiên sinh biết. Cô có muốn tôi giúp cô báo lại với ông ấy không?”
Vũ Đồng rõ ràng là biết Diệp tiên sinh mà bà ấy đang nói đến chính là Kính Hoài.
“Không, không, cảm ơn bà!”- Sau đó, cô ngay lập tức cúp máy.
Có lẽ cô sẽ nhận được một số manh mối khi bắt đầu năm học mới. Dù sao,
chiếc xe của cô đã được Kính Hoài trả lại, cô tận dụng lợi thế đó quyết
tìm ra manh mối.
Vũ Đồng lập tức lái xe đến trường học của Niệm Dư. Vì bây giờ vẫn
nghỉ hè nên trong trường học vẫn vắng lặng. May mắn thay, cô vẫn tìm
được một người trong văn phòng.
Cô hướng tới một giáo viên trong trường: “Xin hỏi, học sinh bắt đầu học lại vào thời gian nào?”
“Ô, bạn đã để lỡ mất một ngày rồi. Ngày hôm qua chính là khai giảng
của trường chúng tôi.”- Nữ giáo viên nói. “Cô là phụ huynh của học sinh
nào, nhà trường có thể cấp cho cô một tờ ghi chú nhưng cô không được
quên đến trường vào ngày nhập học đâu đấy.”- Cô ta khuyên nhủ.
“Thực ra tôi là dì của Niệm Dư. Tôi đến phía Nam học vài ngày trước,
tiện thể tôi nghé qua xem Niệm Dư như thế nào thôi.”- Vũ Đồng mặt không
biến sắc, hít một hơi, nói dối.
“Cô là người nhà Diệp gia? Thật là đáng tiếc, cuối học kỳ vừa rồi
Niệm Dư đã làm thủ tục chuyển trường.”- Giáo viên đó nói một cách hối
tiếc.
“Cái gì! ?”- Cô nhìn chằm chằm ra ngoài một thời gian dài trước khi hỏi tiếp: “Cô có biết con bé học ở đâu không?”
“Tôi không biết, họ không để lại thông tin gì.”
“Cảm ơn cô.”
Cô như người mất hồn đi ra khỏi trường. Kính Hoài cố tình ngăn cản cô gặp Niệm Dư bằng cách bắt con bé đi học ở nước ngoài? Với khả năng tài
chính của anh thì điều đó hoàn toàn không phải là vấn đề. Cô cảm thấy
khủng hoảng cực độ.
Không! Bất luận là ở hai đầu của trái đất, cô cũng sẽ đưa con gái trở lại. Nhưng người duy nhất có thể nói cho cô biết nơi Niệm Dư ở- Ánh
Thần cũng mất tích.
Vũ Đồng bi thương cùng phẫn nộ, ngay từ đầu Kính Hoài đã không có ý định cho cô gặp Niệm Dư.
Hắn muốn cô sống trong trang trại chỉ đơn giản là một trò lừa bịp.
Tất cả những điều hắn nói với cô đều chỉ là những lời ngọt ngào giả tạo!
Nước mắt cô âm thầm trượt xuống, cô yêu hắn nhiều hơn bảy năm trước
đây vậy mà ngay từ đầu hắn chỉ muốn tra tấn cô để trả đũa cho sự ra đi
của cô bảy năm trước! thù hận của hắn quá sâu sắc đến vậy sao? Và cô đã
mong đợi và mơ tưởng quá xa vời rằng có một ngày hắn sẽ tha thứ cho cô
như một kẻ ngốc!
Cô thấy mình bị lừa mất việc, mất nhà, mất chính mình và thậm chí bị
mất cả con gái của mình một lần nữa! (thực sự đoạn này tranh muốn đập
vào mặt cha Kính Hoài này lắm, nên không tự chủ được mà dịch là “hắn”
không muốn dùng lời lẽ nhẹ nhàng mà gọi tên độc ác này nữa!!!)
RRR
Vũ Đồng như một u hồn không biết làm thế nào mà có thể trở lại trang
trại. Cô cuộn tròn trong chiếc ghế sofa, thất thần nhìn vào khoảng
không, bất động giống như một pho tượng.
Kính Hoài trở về nhà, nhìn thấy cảnh này. Anh bật sáng chiếc đèn nhỏ phía trước cô.
“Em đã gọi đến nông trại, có phải không?”- Giọng anh bình bình.
Anh nghĩ rằng cô sẽ có phản ứng gì? Từ chối, nói dối hay xin lỗi một cách yếu ớt?
Vũ Đồng đứng dậy nhìn vào bàn tay nắm lại thành nắm đấm và nói với
anh: “Đúng, tôi đã gọi đến nông trại.”:- Tiếng nói của cô bình tĩnh một
cách ngạc nhiên: “Tôi đang tìm Ánh Thần.”
“Em đã đến trường học.”- Anh không cần phải hỏi cô cũng xác định được vấn đề.
Cô không nhận thấy phản ứng giận dữ của Kính Hoài, anh nắm lấy cánh tay của cô:
“ Không được sự cho phép của tôi, cô không được phép đi đâu!”
Vũ Đồng nhìn vào đôi mắt đang trừng to nhưng u ám của anh: “Anh nghĩ rằng tôi là tù nhân của anh à?”
Kính Hoài không trả lời nhưng sự chuyển động của lồng ngực anh cho thấy rằng anh đang cố gắng để kiểm soát cảm xúc của mình.
“Tại sao vậy?”- Vũ Đồng gần như bật khóc. “Tại sao lại không cho tôi
gặp Niệm Dư? Tôi đã phải trả giá đắt, từ bỏ gia đình, con gái của tôi
những năm qua để cố gắng có được thứ tôi muốn, bây giờ anh còn muốn
những gì ở tôi nữa? Tôi phải từ bỏ những gì nữa đây?”- Cô tuôn mọi bất
bình trong lòng ra.
“Tôi muốn cô từ bỏ chính mình!”- Kính Hoài gầm lên, nắm tay đập xuống bàn cà phê khiến Vũ Đồng giật mình lùi lại.
“Cô bảo tôi làm thế nào để tin cô? Khi không biết cô sẽ làm bất cứ điều gì đằng sau lưng tôi?”- Anh gầm gừ.
“Đây là xuy nghĩ của anh về tôi?”- Vũ Đồng không còn sợ sự giận dữ của anh, đấu tranh cho cô!
“ Vô luận tôi có làm gì thì anh cũng không thay đổi quan điểm về tôi. Tôi không cần phải lén lút làm gì sau lưng anh cả, không thể phủ nhận
được việc Niệm Dư là con gái của tôi, tôi có quyền gặp con bé một cách
nghiễm nhiên. Anh đừng có gán tội cho tôi.”- Cô vẫn tiếp tục.
“Đừng có nói chuyện quyền lợi với tôi!”- Kính Hoài rống lên giận dữ.
“Bảy năm trước, cô đã từ bỏ quyền của cô và bây giờ cô chỉ bù đắp cho những sai lầm trong quá khứ mà thôi!”- Mắt anh nheo lại, lông mày chụm
lại thành một cụm ở giữa, tán loạn xuất ra âm thanh.
Vũ Đồng càng tức giận thêm. Sao anh dám nói dối với cô, tiếp tục để cô trong bóng tối!
“Bao lâu? Anh đã nói dối tôi bao lâu rồi? Ánh Thần và Niệm Dư đâu?”
“Kể từ ngày tôi đến trang trại này, họ đã đi rồi. Tôi tách riêng Ánh
Thần và Niệm Dư ra vì tôi biết cô sẽ tìm cách tiếp cận và liên lạc với
Ánh Thần! Bây giờ ngoài tôi ra thì không ai có thể tìm thấy họ.”- Anh
cười lạnh, chế nhạo.
“Vậy, bây giờ người nào chăm sóc Niệm Dư?”- Vũ Đồng quan tâm về vấn đề này.
“Đừng lo lắng, Ái Nguyên là một người sẽ chăm sóc rất tốt cho con bé
như một người mẹ và như một giáo viên, đây là lựa chọn tốt nhất cho Niệm dư [theo tài liệu tuyển chọn].”- Anh cố tình nhấn mạnh để gợi ý rằng cô không có đủ điều kiện làm một người mẹ.
“Ra là như vậy!”- Vũ Đồng nghẹn ngào, chán nản. Vị trí của cô trong
tâm trí anh vĩnh viễn không bằng người phụ nữ tên Ái Nguyên. Anh coi
trọng giáo viên piano của Niệm Dư hơn cô. Cô nếm trải vị cay đắng của
ghen tỵ hòa cùng sự tra tấn của tuyệt vọng.
“Anh coi thường tôi như vậy thì sao còn để tôi ở đây?”- Cô gần như loạn trí, chất vấn.
“Đó là do cô không biết, nếu cô nghe lời tôi…” – Anh chưa nói xong thì bị cô ngắt lời.
“Tôi không nghe, tôi không nghe! Anh là đồ dối trá, anh nói dối tôi,
ngụ ý rằng sẽ cho tôi gặp Niệm Dư nếu nghe lời anh!”- Vũ Đồng hét lên
dữ dội.
“Có thể, nếu cô nghe lời tôi, nhưng bây giờ cái mà tôi muốn nói là,
không nghi ngờ là thực tế cô không nghe lời tôi! Trừ khi tôi gật đầu nếu không, cô không bao giờ tìm thấy Niệm Dư.”- Anh nhấn mạnh một cách ảm
đạm và lạnh lùng.
“Kẻ Lừa đảo, tên nói dối! Tôi muốn kiện anh ra tòa!”- Vũ Đồng giận dữ đe dọa anh.
“Kiện tôi! ?”- Kính Hoài không quên cười mỉa, trong giấy tờ viết cô
phải đợi đến sau khi con bé mười tám tuổi. Tôi nghĩ cô không cần gặp con bé.
Lời nói tàn nhẫn đó của anh đâm vào tim cô khiến nước mắt dàn đầy
trong mắt. Anh như một động vật máu lạnh! Cô đã khóc, la mắng anh. “Bây
giờ thì tôi đã biết lý do tại sao tôi rời khỏi anh, không muốn sống với
anh rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...