Mới khoảng bảy giờ sáng, trong khi Tử Khiêm đang ngủ say thì Tử Di nhẹ nhàng thức dậy, nó khẽ khàng để không đánh thức anh hai đánh răng rửa mặt, thay bộ quần áo hôm qua mới giặt sạch sẽ, cột tóc hai bên dễ thương rồi đi đến nhà Nhật Minh.
Nhà Nhật Minh cách nhà nó không xa lắm, Tử Di đi bộ bảy-tám phút là đến, nó đứng dưới cửa bấm chuông hai cái. Chạy ra mở cửa là bác Hoa, bác Hoa hình như đã biết nó làm osin riêng cho cậu rồi nên tự nhiên mời nó vào.
-"Cháu tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?" Bác Hoa dẫn nó ngồi xuống ghế gỗ, nhà cậu có sofa nhưng cả hai đều không dám ngồi.
-"Cháu tên Tử Di, đã tám tuổi rồi ạ!" Tử Di đánh yêu trả lời.
-"Ừ, bác là bác Hoa, Nhật Minh giờ vẫn còn ngủ, cháu vào bếp cùng bác làm bữa sáng cho cậu nhé!"
-"Vâng ạ!" Nó nhanh nhẹn trả lời.
-"Cháu ăn sáng chưa? Để bác làm cho cháu luôn nhé!" Bác Hoa tốt bụng, vì cùng xóm nên bác có biết bố mẹ nó mới mất, chỉ còn lại hai anh em nó.
-"Cháu...cháu cám ơn bác ạ!" Nó ngại ngùng cúi đầu.
-"Không có gì phải xấu hổ, đi, vào đây cùng bác!" Bác Hoa ngoắc ngoắc nó đi vào bếp.
Tử Di đi theo bác vào bếp, căn bếp to như nhà nó vậy, nồi niêu xoong chảo bát đũa đủ hết, còn có cái gọi là tủ lạnh để bảo quản đồ ăn nữa. Nhà Nhật Minh đúng là giàu nhất vùng có khác, bố cậu buôn bán đồ gỗ ở trên thành phố, còn mẹ cậu làm giáo viên trường chuyên cấp ba trên huyện, đồ dùng mọi thứ trong căn nhà đều hiện đại mà nó thỉnh thoảng thấy trên TV của bác Đại nhà kế bên.
Bác Hoa đang làm trứng ốp la với xúc xích (tự nhiên ta liên tưởng ra cái gì đó...), bày biện trang trí rất đẹp: rau diếp lót phía dưới, hai trứng chiên để đè lên trên, xúc xích cắt mỏng rải lên trứng, còn có chút sốt cà chua nữa, nhìn thật hấp dẫn. Tử Di nuốt nước bọt vì bữa ăn sáng đẹp mắt của Nhật Minh, con bé nhìn chằm chằm vào miếng xúc xích (ây, ta cũng không muốn biến Di thành biến thái đâu...).
-"Con muốn ăn như thế không bác Hoa làm cho con?" Bác Hoa trìu mến nhìn nó.
-"Con..." Nó muốn ăn nhưng không biết mở lời thế nào.
-"Nhưng ở đây hết xúc xích rồi, bác chỉ làm được trứng ốp la cho con thôi!"
-"Dạ, con cám ơn bác!" Tử Di hơi buồn vì nó muốn ăn xúc xích hơn, nhưng nó vẫn vui vẻ cám ơn bác Hoa.
-"Ừ, xem nào...bảy giờ bốn lăm rồi, con lên gọi Nhật Minh dậy đánh răng nhé! Xong thì con xuống lấy đồ ăn đem lên cho cậu, bác phải ra chợ mua đồ ăn rồi!"
-"Vâng ạ!" Tử Di nhanh chóng chạy lên phòng Nhật Minh, nó cẩn thận mở cửa ra rồi đi vào trong.
-"Anh Nhật Minh~ em Tử Di đến rồi nè, anh mau dậy đánh răng đi~~" Nó nhẹ giọng nói, lấy tay lay lay cậu.
-"..." Nhật Minh vẫn nằm nguyên không nhúc nhích.
-"Anh Nhật Minh~ anh mau dậy đi~~" Nó tiếp tục lay lay.
-"..." Tên này vẫn tiếp tục ngủ.
-"Anh Nhật Minh~ mau dậy đi mà~~" Lần này nó ghé sát vào tai cậu thổi thổi hơi.
-"Shit! Phiền chết!" Nhật Minh giật mình quơ tay đập ngay vào mặt nó.
-"Aaa!" Tử Di bất ngờ bị táng, con bé bụm má trái la lên.
Nhật Minh nghe thấy hoảng hốt ngồi dậy, nhìn ra là Tử Di phá giấc ngủ của cậu liền mắng: "Mày không thấy tao đang ngủ sao? Tao bảo mày tám giờ mới qua đây, mày qua sớm làm gì?"
-"Em...em..." Nó tủi thân ôm má, mặt muốn khóc.
-"Mặt mày bị làm sao?" Nhật Minh thấy nó ôm má hỏi, thật sự không còn nhớ là do mình làm, vì lúc đó cậu còn đang mơ ngủ.
-"Em không sao, bác Hoa nói anh mau đánh răng rồi ăn sáng!" Nó nghĩ là do nó nên mới bị cậu tát nên nó che giấu không nói (con bé đáng thưn!.
Nhật Minh đứng dậy đi vào nhà tắm, Tử Di không biết làm gì nên lẽo đẽo theo sau. Phòng tắm rộng mà hai đứa nó cứ đứng sát lấy nhau, Nhật Minh còn cố tình chèn nó sát vào cái góc bồn rửa mặt.
-"Lấy kem cho tao!" Nhật Minh thảnh thơi khoanh tay ra lệnh.
Tử Di làm theo, nó nặn kem đánh răng ra cái bàn chải đưa cho cậu, lấy cả cốc nước cho cậu súc miệng. Nhật Minh hài lòng với biểu hiện ngoan ngoãn của Tử Di thấp bé chỉ cao đến ngực cậu.
-"Lấy khăn!"
Tử Di lại làm theo giặt sạch khăn mặt đưa cho cậu rửa mặt, rồi nó thấy cậu cởi quần áo, hình như là muốn tắm, thế là nó muốn đi ra.
-"Đứng đó!" Nhật Minh không biết xấu hổ bắt nó đứng nhìn mình tắm.
-"Em...em còn phải mang đồ ăn lên cho anh nữa!" Tử Di đã bước chân ra đến cửa chuẩn bị chuồn lẹ.
Thấy cậu không nói gì, nó liền đi ra. Thật ra thì Nhật Minh cũng không muốn nó nhìn mình tắm, chỉ là muốn trêu đùa nó một chút thôi!
Bữa sáng đã được bác Hoa chuẩn bị đầy đủ đặt trong cái khay to, nó được đặt thêm hai cốc sữa nữa. Tử Di ham ăn nhìn rất vui vẻ bưng lên phòng cậu, đặt xuống cái bàn kính rồi chờ đợi cậu tắm.
Thiếu niên Nhật Minh tắm xong đi ra, tay cầm khăn lau loạn tóc, Tử Di nhìn...một hai ba năm...loạn nhịp... anh thật đẹp trai!
-"Nhìn đủ chưa? Mau lại đây lau tóc cho tao!" Nhật Minh tự tin về vẻ ngoài làm con gái chết mê chết mệt của mình, dù mới dậy thì không bao lâu, nhưng gương mặt cùng cơ thể cậu biến đổi rất lớn, về mặt dinh dưỡng luôn được ăn uống đầy đủ các chất, cậu còn đang tập làm người lớn tập luyện vóc dáng, thêm cả gương mặt đẹp trai được kế thừa từ bố càng làm cho con gái yêu thích.
Người thiếu niên chỉ mới mười ba tuổi nhưng vừa có tiền vừa đẹp trai thì thử hỏi xem ai không thích chứ, và con bé tám tuổi Tử Di cũng có vẻ mê mệt cậu rồi...
-"Vâng..." Nó rụt rè đi lại cầm lấy khăn, mà nó thấp quá nên không với tới đầu cậu được.
Nhật Minh nhìn nó, đi lại ngồi xuống bàn để nó dễ lau tóc cho mình hơn, rồi cầm thìa nĩa lên ăn. Nó vừa xoa đầu vừa nhìn cậu ăn mà thèm thuồng, nó rất đói rồi, nhưng không dám nó thì bất ngờ cái bụng nói hộ.
Nhật Minh quay lại nhìn nó: "Ngồi xuống ăn đi!"
-"Vâng, cám ơn anh!" Nó như được cậu ban ơn, ngồi xuống bên cạnh cầm thìa nĩa, nhìn cách cậu ăn rồi cũng làm theo.
Ăn được hai miếng, mùi xúc xích lùa vào trong mũi nó, nó nhìn sang bên cậu, không dám nói chỉ nhìn chăm chăm vào miếng xúc xích!
-"Lấy đi!"
Con bé không thèm khách sao "Chọt chọt" hai phát hai miếng xúc xích, mùi vị xúc xích chiên cực kì ngon, ngon hơn cả trứng, ngang bằng với món thịt yêu thích của nó. Thế là bữa sáng cứ như vậy trôi qua.
Nhật Minh ăn xong trước nằm lên giường, nó ăn sau vơ vét sạch mọi thứ, cả cốc sữa cũng uống cạn, sau đó sắp xếp thìa nĩa bát đĩa lên khay đem xuống bếp.
-"Để đó bác Hoa rửa rồi lên đây, tao có chuyện muốn nói!" Nhật Minh vừa xem gì đó trên điện thoại vừa nói, hình như cậu vừa mới nảy ra được một ý hay thì phải.
Thế là nó lại nghe lời làm theo, nhưng khi vừa lên đến phòng thì bị Nhật Minh nắm lấy bàn tay còn đang đặt lên nắm cửa kéo lên giường, hơn nữa còn chốt cửa.
-"Cởi đồ!"
-"A! Anh...làm sao vậy?" Tử Di không hiểu chuyện gì, tưởng mình chọc giận cậu nên hỏi.
-"Cởi đồ ra, tao muốn khám phá mày một chút!" Nhật Minh trưng ra bản mặt như mấy ông yêu râu xanh chuẩn bị hãm hiếp ấu dâm.
-"Anh...em có gì đâu...mà anh khám phá..." Con bé tự nhiên lo sợ điều gì đó, nép người vào đầu giường.
-"Tao nói mau cởi, tốt nhất là mày nên nghe lời!" Nhật Minh đi tới đưa tay định cởi áo con bé ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...