Chờ tâm tình bình phục một chút, Tần Trường An dừng bước, chỉ chỉ cho Diệu Diệu thấy, "Con mèo đen này rất giống như con mèo trong lời kể của em a."
Hắn chỉ vào một con mèo đen đang ngồi xổm trên cây làm bộ làm tịch nói.
Mèo đen thân hình mạnh mẽ, đôi mắt hai màu híp thành một đường thẳng, ngồi xổm trên cây.
Diệu Diệu nhìn kỹ một chút, đột nhiên vui vẻ, "... Đây là con mèo đó!"
Diệu Diệu đi về phía cái cây đó, "Nhưng mà nó xuất hiện từ lúc nào vậy? Vừa nãy Diệu Diệu nhìn cũng không thấy nha."
Đúng là xuất quỷ nhập thần.
Tần Trường An hơi dừng lại, nhìn thoáng qua con mèo đen chỉ biết hố mình, nghiêm trang, "Có thể là lúc chúng ta nói chuyện thì nó bò lên."
Mèo đen cũng không tới gần Tần Trường An, thậm chí là một cái liếc mắt cũng không cho hắn, nhìn chằm chằm Diệu Diệu, khò khè một tiếng, từ trên cây trực tiếp nhảy xuống, nhào vào trong lòng Diệu Diệu.
"......" Diệu Diệu không kéo nó ra được, vậy nên đành ôm.
Dù sao mèo đen cũng không phải yêu tinh, không có linh trí, không cần tị hiềm.
Cô nâng nó lên cọ cọ, meo meo một tiếng.
Cô đã lâu không được cọ lông với mèo con, nhà của sen chỉ có một mình Diệu Diệu.
Tần Trường An được ôm vào trong ngực: "........."
Cơ thể đại thần Mộ Quang đột nhiên cứng đờ.
Trò chơi này cũng không có chủng tộc tinh linh và người lùn gì đó, chỉ có Nhân tộc, chia ra làm vài nghề nghiệp, hắn là đạo tặc, theo lý mà nói là không thể nuôi thú cưng, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Hắn có được một quyển sách kỹ năng, gọi là ám ảnh thuật, có thể triệu hồi một cái ám ảnh, ám ảnh triệu hồi ra có cảm thụ tương thông với hắn, hơn nữa hiệu quả kỹ năng không hạn chế thời gian.
Nghĩ nghĩ... Hắn là đạo tặc, nếu lại triệu hồi một cái ám ảnh, hai đạo tặc cùng nhau động thủ, còn có ai có thể thắng được? Trò chơi không thể xuất hiện một kỹ năng như vậy, cho nên ám ảnh được triệu hồi cũng không phải là người, mà là một con mèo đen.
Đương nhiên, ám ảnh thuật vẫn rất quan trọng, ví dụ như có thể dùng để thăm dò, mèo đen có thể nhìn trong bóng tối, tương đương với hắn cũng có thể nhìn. Khi PK mà triệu hồi mèo đen ra, cũng tương đương với chuyện có hai tầm nhìn.
Bây giờ mèo đen được ôm vào trong ngực, cũng giống như hắn được ôm, có thể cảm nhận được rõ ràng, con mèo kia còn khò khè hưởng thụ.
Tần Trường An liếc nhìn khuôn mặt hưởng thụ của mèo đen"Lưu manh!"
Sao con mèo này không giống hắn chút nào vậy? Còn làm người ôm, nam nữ thụ thụ bất thân không hiểu sao?
"......" Mèo đen nghe thấy nội tâm của hắn, ngoan ngoãn lại meo meo một tiếng, ngẩng đầu hôn hôn Diệu Diệu.
Tần Trường An: "........." Đặc biệt lưu manh!
Nếu muốn đánh Chúng Thần Điện trở tay không kịp, vậy phải nhanh chóng đột ngột, mới có thể làm Chúng Thần Điện không có sự chuẩn bị.
Cho nên Long Đằng cũng không muốn để vài ngày sau, mà chỉ trong hai tiếng, kêu gọi chủ lực trong bang hội quay về, lại đột nhiên tuyên bố tin tức này.
Nhóm chủ lực rất không hiểu, bọn họ và Chúng Thần Điện không có tranh chấp gì, vì sao phải trêu chọc bọn họ?
Kỷ Phong cười lạnh, bang chủ bị Chúng Thần Điện giết, bọn họ không phản kích, Long Đằng còn có mặt mũi mà tồn tại sao?
"Tôi đặt lời nói ở đây, không muốn đánh thì cút đi, bảo vệ thanh danh của bang phái cũng không làm được, bang phái phát nhiều tiền cho mấy người như vậy còn không bằng mang đi cho chó!"
Hắn ta đang nổi nóng, lời nói khó nghe, nhóm chủ lực đã có mấy mười không vui.
Nhưng mà Kỷ Phong bình thường ra tay hào phóng, mọi người nói thầm vài câu cũng hậm hực đồng ý, tập hợp lại, đi tới vài nơi luyện cấp của Chúng Thần Điện.
Mộ Quang ở trong nghĩa trang, nghĩa trang thuộc về khu an toàn khu, cho nên Long Đằng chia làm vài nhóm, bao vây tổ đội tinh anh đang luyện cấp trong phó bản của Chúng Thần Điện.
Kỷ Phong và Lý Thanh Thanh tự dẫn đội, bay vây tổ đội luyện cấp của Ba Ngàn Ca, Ba Ngàn Ca và Kiếp Phù Du thuộc tổ đội chủ lực tinh anh của Chúng Thần Điện, là những người nổi tiếng nhất sau Mộ Quang.
Nếu bọn họ tụt cấp, Chúng Thần Điện tổn thất thật sự không nhỏ.
Đánh xong phó bản, Kiếp Phù Du ngáp một cái, nhìn thoáng qua lịch sử đánh phó bản, "Lịch sử này đánh hai lần nữa hẳn là đã đến cực hạn."
Phá vỡ lịch sử phó bản sẽ được rất nhiều phần thưởng, Chúng Thần Điện vẫn luôn đánh chậm, sau đó mang từng đội đến đánh, lần sau nhanh hơn lần trước một chút, cho đến khi không thể nhanh hơn nữa thì dừng lại.
Đây cũng là cách Mộ Quang lười mà còn có thể có được cấp bậc cao như vậy.
Trời Xanh cũng gật đầu, "Lần sau đi cùng Mộ Quang đi, thử lại một lần, không được thì đổi."
Dù sao phó bản tiếp theo cũng sắp ra.
Vài người đang nói chuyện, đang chuẩn bị bước ra phó bản, đã thấy có tin nhắn riêng vang lên không ngừng.
Kiếp Phù Du cúi đầu nhìn, nháy mắt đã tỉnh táo lại, buồn ngủ trở thành hư không, "U!"
Có việc làm rồi!
"Làm sao vậy?" Vài người nhìn qua.
"Có chuyện vui." Kiếp Phù Du cười ha hả cho mọi người xem, lấy độc ra bôi lên chủy thủ của mình.
Trời Xanh cũng hưng phấn.
—— Mấy ngày này không có ai khiêu khích, ngày tháng quá nhàm chán, mỗi ngày chỉ có thể PK với người trong bang, lại không thể giết chết, thật mẹ nó nhàm chán.
Mấy người có vài phần đáng khinh cười hắc hắc, sôi nổi lấy túi độc ra, bôi một tầng lại một tầng lên chủy thủ.
Trước cửa phó bản.
Phó bản ở trong một cái động trên núi gần thành Thự Quang, cái động đó chính là lối vào.
Kỷ Phong dẫn đội tinh anh gần 50 người ngồi canh trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm lối vào phó bản, bảo đảm khi người của Chúng Thần Điện đi ra, nhanh chóng xử lý.
Các bang chúng Long Đằng cũng nhìn không chớp mắt, tim đập bùm bùm, bọn họ ngay từ đầu thật sự không muốn khai chiến với Chúng Thần Điện, nhưng nếu thật sự đánh lén thắng, vậy...
Đến lúc đó bọn họ sẽ là người có thể đánh thắng Chúng Thần Điện, muốn cái gì còn không có?
Tổ đội tinh anh nắm chặt vũ khí, nếu có thể làm cái khiên của Chúng Thần Điện rơi ra thì tốt, tấm khiên kia là trang bị đánh Boss thế giới rơi ra, thuộc tính kia... Tất cả đều đang chảy nước bọt.
Đang tưởng tượng, lại đột nhiên cảm thấy phần lưng tê dại, cổ họng cảm thấy hơi lạnh lẽo, thanh máu trên đầu nhanh chóng giảm xuống.
Vừa phản ứng lại, hoảng sợ nâng khiên lên, "Là Chúng Thần Điện, mau phòng ngự!"
Vừa quay đầu, đã thấy thanh máu của mục sư trống rỗng, đồng thời ngã xuống mặt đất, mấy tên đạo tặc đang tìm đến những mục tiêu khác.
Các pháp sư muốn đi viện trợ, lại đột nhiên phát hiện, trên đầu mình đã có trạng thái trầm mặc.
Kỷ Phong nhìn tình hình trước mắt.
—— Một đám đạo tặc xuống hiện từ phía sau, xuống tay tàn nhẫn.
Chỉ trong nháy mắt, mục sư máu giấy và pháp sư đã ngã xuống đất, mười mấy tên đạo tặc đang nhanh chóng lùi lại.
Kỷ Phong phẫn nộ hét to, "Đừng để bọn chúng..." Chạy!
Vừa nói bản thân cũng vừa sử dụng pháp trượng.
Nhưng còn chưa kịp nói xong, một mũi tên đã bay đến từ phía xa.
Chính xác, trực tiếp bay vào trong miệng hắn ta.
Kỷ Phong rên một tiếng.
Một xạ thủ thả cung xuống, vây quanh bọn họ, đứng ở bên cạnh Mộ Quang nhướng mày, giơ tay, cho hắn ta một nụ hôn gió.
"......" Kỷ Phong tức giận thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lý Thanh Thanh cũng ngốc, giọng nói sắc nhọn, "Sao mấy người lại ở đây?!"
Tần Trường An chậc một tiếng, cảm thấy nhóm người này quá ngốc, không muốn nói thêm, phất phất tay.
—— Chúng Thần Điện có thể đứng vững lâu như vậy, khẳng định là có năng lực, điều gì cho bọn chúng tự tin, làm cho bọn chúng cảm thấy chit bằng vào Long Đằng là có thể kéo Chúng Thần Điện xuống?
Bọn chúng không nghĩ tới trong Long Đằng có người của bọn họ?
Chúng Thần Điện ngao ngao vọt lên, mẹ nó có ngốc hay không, vì sao các ông ở đây, đương nhiên là vì giết mấy người!!
Diệu Diệu cũng ném mèo đen cho Tần Trường An, cầm chủy thủ tiến lên.
Kỷ Phòng cao hơn cô vài cấp, không đánh lại, nhưng Lý Thanh Thanh là mục sư, lực công kích thấp, không giết được lớn thì mình giết nhỏ trước! o(^`)o
Đôi mắt Diệu Diệu tỏa sáng, chủy thủ mang theo ánh sáng lạnh lẽo, chỉ trong chớp mắt đã chọc xuống, "Bôi nhọ này!"
"Xúi giục này!"
"...A!" Lý Thanh Thanh đau đến nỗi run rẩy, muốn tránh, lại bị pháp sư trong Chúng Thần Điện đóng băng.
"Làm bộ làm tịch này!"
Diệu Diệu tiếp tục chọc chọc chọc chọc, một hồi đã chọc mười bảy tám phát, lại không đâm vào nơi nguy hiểm.
"Hư này!"
"...Lê Diệu Diệu!" Lý Thanh Thanh hận đến nỗi đỏ mắt.
Diệu Diệu: "... Hừ!"
Gọi Diệu Diệu làm gì?!
"Gọi là bà nội cũng giết!"
Lý Thanh Thanh bị tức hôn mê.
Đây là cuộc chém giết nghiêng về một phía, phần lớn người của Long Đằng còn chưa lấy lại tinh thần đãngã xuống, sau khi lấy lại tinh thần cũng không thể kiên trì lâu.
Sau khi đưa hai người cuối cùng đến điểm sống lại, mọi người còn có chút chưa đã thèm.
Diệu Diệu cũng đưa Lý Thanh Thanh về điểm sống lại, đi về ôm lấy mèo đen trong tay Tần Trường An.
"......" Mấy người xung quanh còn chưa đã thèm đột nhiên ho khụ khụ, cũng không thèm tiếc nuối, nhìn về phía Tần Trường An, liếc liếc sang Diệu Diệu.
—— y! Cầm thú!
—— Lưu manh!
—— Không biết xấu hổ!
—— Quá không biết xấu hổ!
Tần Trường An nhướng mày, coi như không nhìn thấy, ngữ khí mang theo vài phần uy hiếp, "Có đánh không?"
Mọi người lập tức thu lại ánh mắt "Đánh!"
Đánh đánh đánh!
Bát quái có thể lát nữa lại tám! — thật vất vả mới được giết người, không đánh đều là kẻ ngốc!
Đừng hỏi nữa, làm trước rồi nói sau!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...