Giữa trưa.
Ở trong rừng rậm không thể đốt lửa, mấy cành khô lá úa đều dễ dàng cháy, cuối cùng lại không thể dập lửa.
Diệu Diệu nghĩ đi tìm mấy tảng đá, tốt nhất là hơi bẹp, có thể nướng bên trong, nhưng loại đá này cách đây không xa, nhưng làm thế nào để chuyển tới đây mới là vấn đề.
Diệu Diệu chỉ có thể bảo Tần Trường An đưa cô lên núi trước, trực tiếp nướng ở chỗ đó. Con ưng khổng lồ không nói hai lời, khẽ meo meo mang cô mang lên vách núi mình đang ở.
Trên vách núi có một cái sơn động, trong sơn động có một cái ổ, trong ổ để mấy thứ hắn thấy thú vị, ví dụ như có một loại trái cây, hương vị có chút chua chua, nếu bôi cái này lên vết thương sẽ không đau nữa, vĩ dụ như lông chim đủ loại màu sác.
Còn có da của những con mồi trước kia hắn giết…… Hắn không thể biến thành hình người, cho nên rất khó làm da lông, hơn nữa hắn cũng không sợ rét, cho nên cũng chỉ để lại hai tấm da của gấu trắng tương đối mềm mại.
Tần Trường An vào trong sơn động, lật tung tất cả đồ vật lên, đẩy tới trước mặt Diệu Diệu.
Diệu Diệu đã biến thành hình người, trên người vây quanh da lông, cái đuôi dài hơi hơi nhếch lên, chớp chớp mắt, “Đây là cái gì? Nơi này là nhà của anh sao?”
Hắn quen cửa quen nẻo như vậy…
Đầu con ưng khổng lồ gật gật.
Diệu Diệu cười, “Vậy anh cất đi giúp Diệu Diệu đã, Diệu Diệu đói bụng, chúng ta ăn cơm trước.”
Ở trên núi cuối cùng cũng có thể sưởi ấm, nhưng phải cần một ít gỗ.
Diệu Diệu phát hiện con ưng khổng lồ có thể nghe hiểu lời mình nói, bèn dứt khoát đi ra ngoài, phát hiện vách núi này quá cao, bên trên cơ hồ không có cây cối, cho nên cô bảo hắn đi nhặt ít củi khô tới.
“Anh cũng có thể mang con mồi của anh trở về, Diệu Diệu nướng giúp anh a.”
Cô nhất định có thể nướng ngon O(≧▽≦)O
Nơi này là địa bàn của hắn, Tần Trường An cũng không lo lắng sẽ có nguy hiểm, không có người dám tới nơi này, cho nên giật giật cánh, bay vào trong rừng rậm.
Diệu Diệu đi tìm một cục đá, không lớn, hẳn là từ đỉnh núi lăn xuống, chuẩn bị đợi lát nữa làm cái cục đá này thành cái nồi, sau đó sẽ đốt lửa trong cái nồi này.
Nếu tộc Thực Ô chuyên tâm phi hành, thì tốc độ rất nhanh, cơ hồ là trong nháy mắt, con ưng khổng lồ đã dùng móng vuốt quắp lấy củi mang về, còn có một con con mồi, không tính lớn, hẳn là một con heo sữa nhỏ.
“Heo sữa nha.” Diệu Diệu nhìn, “Thật lợi hại, thịt heo sữa ăn rất ngon.”
Con ưng khổng lồ vỗ vỗ cánh, dựng thẳng ngực.
Diệu Diệu không định thử cái gì đánh lửa, cô cũng không biến ra được thứ đồ kia, trực tiếp dùng chút linh lực, ném vào trên đống củi.
Oanh một tiếng,
Đống củi đang chồng lên nhau đột nhiên bốc cháy, nhiệt độ ập vào trước mặt.
“Lệ ——” Hai mắt con ưng khổng lồ mở to, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị uy hiếp, phản ứng nhanh chóng dùng một cánh đẩy Diệu Diệu ra, một cái cánh khác đập vào trong đống lửa.
Lông chim bên ngoài của hắn cũng không mềm mại, mà có một độ cứng rắn nhất định, khi dựng thẳng lên đều có thể dùng được như phi tiêu, lần này đập xuống, ngọn lửa trực tiếp tắt ngóm.
Sau khi hắn dập lửa, mới đào Diệu Diệu từ trong cánh ra, nôn nóng phát ra tiếng chít chít.
“………” Diệu Diệu hoảng sợ, cho đến khi đối diện với đôi mắt nôn nóng của hắn, mới hiểu rõ vì sao.
Cô đứng lên, cọ cọ lông chim của hắn, “Đừng lo lắng nha, Diệu Diệu không có việc gì, đây không phải là chuyện nguy hiểm, đây là dùng để nướng thịt.”
“Tức ——”
“Thật sự không nguy hiểm nha.” Diệu Diệu an ủi hắn.
Con ưng khổng lồ được an ủi, lông chim dựng lên trên người mới dịu lại, đi nhặt lại củi.
“Anh có muốn tránh đi chỗ khác không?” Diệu Diệu chần chờ một chút, hỏi.
Con ưng khổng lồ dùng sức lắc lắc đầu, kiên trì muốn ở bên cạnh cô.
Diệu Diệu chỉ có thể cùng hắn cùng nhau.
Lần này, tuy rằng thân thể của con ưng khổng đồ căng chặt, nhưng không dập lửa nữa.
Nướng thịt cũng không có gì khó khăn, Diệu Diệu thông minh như vậy còn có thể không biết làm??
Không tồn tại meo meo.
Cô nhớ lại cách nướng thịt, dùng móng tay cắt cắt vài cái trên miếng thịt, rửa sạch, rồi sau đó liền dùng một cái gậy buộc thịt lại nướng.
…… Cháy.
Chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, rõ ràng ngay từ đầu còn sống, sau đó nháy mắt đã biến thành màu đen, mùi khét……
Diệu Diệu: “………”
Diệu Diệu nhìn nhìn gậy gỗ, thứ này nóng không đều, cho nên thịt mới có thể cháy, nhất định không phải là vấn đề của cô ╯^╰
Cô suy nghĩ một chút, cầm một tảng đá tới, cầm lấy móng vuốt của con ưng khổng lồ, cắt xuống một phiến đá mỏng.
Con ưng khổng lồ cũng theo ý cô,móng vuốt bén nhọn cẩn thận sợ làm cô bị thương.
Diệu Diệu làm bề mặt phiến đá kia bằng phẳng, sau đó đặt trên đống lửa
, lại cắt thịt heo thành từng lát mỏng.
Không bao lâu sau, lát thịt được nướng phât ra tiếng xèo xèo, mùi thịt nướng tràn ra.
Diệu Diệu có chút đắc ý, gắp một miếng đút cho chim lớn ngoan ngoãn, “Tới, nếm thử xem ăn ngon không!”
Đây chính là kiệt tác của cô!
Chim lớn cúi đầu, mở miệng.
Lát thịt chui vào trong cổ họng, hắn kích động phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc, chưa bao giờ ăn thứ gì ngon như vậy, hơn nữa còn là do Diệu Diệu tự mình nướng… Tần Trường An đột nhiên có một loại cảm giác như đang ở trên thiên đường.
Tức —— giống cái nhỏ của hắn nướng thịt cho hắn!
Chim lớn dùng đầu cọ cọ cổ Diệu Diệu, ăn một miếng lại vui sướng giật giật cánh.
Diệu Diệu thấu hắn ăn ngon như vậy cũng thử một miếng.
Trên thực tế, thịt nướng không có gia vị, không có muối không có ớt không có dầu, kỳ thật rất khó ăn, dù sao Diệu Diệu tạm thời không ăn được…… Chờ đến lúc không thể không ăn lại nói tiếp.
Cô ăn hai miếng rồi không ăn nữa, chỉ chuyên chú đút cho chim lớn.
Một người một chim dựa vào nhau, ăn hết một con heo sữa.
Lúc sau thu dọn một chút, Diệu Diệu dùng móng vuốt của con ưng khổng dễ dàng cắt những hòn đá còn dư lại thành mảnh nhỏ, ghép lại với nhau có thể đốt lửa bên trong.
Hiện tại phải làm thế nào để mang về.
Móng vuốt của con ưng khổng lồ rất sắc bén, Diệu Diệu dứt khoát chọc năm cái lỗ, để hắn quắp lấy mang về, một lần chỉ mang hai ba cái, chạy mấy chuyến là được.
Sau khi trở về, Diệu Diệu ghép mấy khối đá này thành một cái lò nhỏ hình vuông đặt dưới gốc cây, nghĩ nghĩ, lại vào núi với Tần Trường An, làm ra một ít hòn đá hình hộp chữ nhật.
Hòn đá hình chữ nhật cao khoảng ba mươi centimet, rộng ba mươi centimet, vây quanh cái lò nhỏ hình vuông dưới gốc cây, có thể coi như vòng bảo vệ, có gió thổi qua cũng không sợ lửa lan ra chỗ khác, cũng có thể coi như ghế để ngồi.
Tuy rằng Tần Trường An bay rất nhanh, nhưng chờ xong hết mọi chuyện, trời cũng sắp tối.
Diệu Diệu ăn mấy quả màu trắng coi như cơm chiều, duỗi eo, nếu rảnh có thể mang cây ăn quả này về đây trồng…
Đương nhiên, đây là chuyện sau này, nơi này buổi tối không an toàn, cô vẫn phải làm một rào tre quây xung quanh nơi này.
Sau đó bắt mấy con chó săn tới đây, không cần chúng nó giữ nhà bảo vệ chủ, chỉ cần khi cô ngủ có thứ gì tới kêu hai tiếng gọi cô dậy là được.
Khi Diệu Diệu đang suy nghĩ mình phải làm những gì, đôi mắt của Tần Trường An lại nhìn nhìn về phía hốc cây, thu cánh, khẽ meo meo chui vào.
Hắn nằm trên cỏ, mở một cánh ra coi như đệm, chờ Diệu Diệu đi vào.
—— Không phải hắn muốn chiếm tiện nghi a, chỉ là hốc cây của giống cái nhỏ chưa sửa xong, không mềm mại chút nào, ngủ ở đó sẽ cảm lạnh, cánh của hắn có thể làm đệm và chăn. Hơn nữa buổi tối cũng không an toàn, hắn phải ở lại đây.
Còn những chuyện khác……
Ân, Tần Trường An tin tưởng, hắn thân là thú nhân của tộc Thực Ô, tín niệm kiên định, sẽ không làm ra chuyện gì không nên làm, tuyệt đối là Liễu Hạ Huệ phiên bản mới!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...