Mọi chuyện là như thế này.
Sáu người tập hợp, đạo diễn tự giới thiệu một chút, mọi người đều ử trong giới giải trí, mời đều à những gương mặt quen thuộc, mỗi người mói hai câu cũng không tốn nhiều thời gian.
Sáu người chơi cố định.
Hai người là ca vương, một người Đại vương một người Tiểu vương, rất biết cách tham gia show, đạo diễn mời từ một chương trình khác tới đây.
Còn Tần Trường An và Diệu Diệu, một người là tiểu hoa đán một người xứng đáng đứng thứ nhất trong vòng âm nhạc.
Một nam một nữ còn lại là trụ cột của đài Quả Quýt, nhà trai thông minh, nhà gái Triệu Điềm phóng khoáng.
Nói ngắn lại, vài người này mà tạo thành gánh hát tuyệt đối không phải gánh hát rong, trừ Tần Trường An và Diệu Diệu những người khác đều biết cách làm nóng bầu không khí, đạo diễn để lại cho bọn họ thời gian giới thiệu, liền kéo gần không ít khoảng cách.
Sau đó đạo diễn tuyên bố quy tắc, mọi người chia ra đứng hai bên, nói xong quy tắc lúc, hai đội liền bắt đầu thương lượng chiến thuật.
Bọn họ bên này do tiểu ca vương dẫn dắt.
Tiểu ca vương thương lượng chiến thuật, Diệu Diệu vừa nghe vừa nghiêm túc gật gật đầu nhỏ, đuôi ngựa đằng sau vung vung, đáng yêu không muốn không muốn.
Tần Trường An nhìn tâm ngứa, tâm thần dần dần mà liền chạy.
—— siêu cấp muốn kéo đuôi ngựa của cô...
Hắn đều vươn tay, cảm thấy không đúng, động tác này sao lại ấu trĩ giống học sinh tiểu học như vậy, học sinh tiểu học mới kéo đuôi ngựa...... Cho nên dứt khoát thay kéo bằng vỗ, "Diệu Diệu!"
Diệu Diệu quay đầu lại, ánh mắt thanh triệt linh động, "Ân? Sao vậy?!"
Tần Trường An nhìn súng bắn nước trong tau, nâng tay lên, phụt một tiếng bắn súng ——
Tươi cười đầy mặt.
Vui không! Bất ngờ không! Kinh hỉ không ~~
Diệu Diệu sợ ngây người, sờ sờ nước màu xanh trên mặt, phẫn nộ lông đều dựng lên!
Cũng dám bắn Diệu Diệu! Nhuộm màu bộ lông trắng bạc của cô!!
Diệu Diệu cầm lấy súng bắn nước, phốc phốc phốc bắn về phía hắn! Kẻ thù! Không biết xấu hổ! Tuyệt giao! Kéo đen!
Tần Trường An cầm lấy tay cô, nhắc nhở, "Làm cái gì làm cái gì, chúng ta là một đội!"
Trên mặt cười lại không dừng lại.
Diệu Diệu càng tức, hắn còn dám cười nhạo cô?!!
Siêu tức giận!
Đối phương: "........."
Tổ đạo diễn: "........."
Cùng đội tiểu ca vương: "........."
Tiểu ca vương còn sót lại sợ ngây người nhìn hai người kia giết hại lẫn nhau. Cho nên nói, đội bọn họ còn chưa bắt đầu cũng chỉ còn thừa mình cậu??
...... Ngọa tào, có thù oán có thể báo sau khi chơi xong không?!
Các fan trong phòng phát sóng trực tiếp: "........."
Có thể, quan báo tư thù... Thật có thể.
Đầu óc tương đối linh hoạt, một đám ăn dưa quần chúng không hiểu biết thù hận của Tần Trường An cùng Diệu Diệu lại dao động, che ngực, "... Không phải đâu, sao tôi lại cảm thấy đây là hiện trường ngược cẩu?"
Phảng phất thấy hai bạn nhỏ trong nhà trẻ, đặc biệt là bạn học Tần, đùa giỡn bạn gái nhỏ của mình.
Tuy rằng phần lớn mọi người kiên trì hai người này là quan báo tư thù, nhưng vẫn có một số người khẽ meo meo nhấn thích vào bình luận của lầu trên.
Ngay cả người đại diện cũng hoài nghi.
Tiểu ca vương thộn mặt nhìn Tần Trường An, chờ sau khi hai người bọn họ rốt cuộc ngượng ngùng dừng lại, mới đột nhiên đoạt lấy giấy ăn trong tay đạo diễn, giơ lên vẫy vẫy, tỏ vẻ, tôi nhận thua.
Vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Đối diện lúc này mới phản ứng lại, ha ha ha ha ha ha bắt đầu cười to.
"Không cần chiến đấu cũng thắng, ai nha thật là ngượng ngùng đâu."
"Đừng nói nữa! Tiểu ca vương đã đủ đau tim, chính chúng ta vui vẻ thì tốt rồi, đừng nói ra."
Đại vương cũng có nghiêm mặt, tận lực thâm trầm nói, "Phụt, khụ, tiểu vương còn cần rèn luyện a."
Tiểu ca vương khóc không ra nước mắt nhìn về phía hai người vẻ mặt vô tội kia, đột nhiên oa một tiếng khóc ra, nhào về phía đạo diễn, "Đạo diễn! Tôi cần đổi đội! Tôi cần thiết đổi đội! Hai người bọn họ hố đồng đội a a a a!"
Tần Trường An nhướng mày, không tiếng động bước hai bước về phía Diệu Diệu, tán đồng,...... Kỳ thật, hắn và Diệu Diệu một đội cũng khá tốt.
Phụt ha ha ha ha ha ha! Tất cả mọi người đều bị khuôn mặt khóc của tiểu vương chọc cười.
"........."
Ván này đội đỏ được một điểm, lúc trước Diệu Diệu và Tần Trường An tới sớm nhất, Diệu Diệu có vũ khí, đánh bại ác ma, được 5 điểm Tần Trường An không vũ khí, nhưng đến cùng lúc, được 3 điểm.
Diệu Diệu vốn dĩ định cho Tần Trường An 3 điểm... Nhưng Tần Trường An cũng không muốn.
Đánh chết cũng không cần!
Tỏ vẻ chính mình rất dễ nuôi một điểm là đủ rồi.
...... Ai biết điểm có ích lợi gì, vạn nhất cho hắn làm vợ yêu thiếu điểm thì sao?!
Diệu Diệu cũng không từ chối, vô cùng vui vẻ lấy lại hai điểm, dù sao là Tần Trường An, cô cho nhưng trả lại thì là của ckk! Mới sẽ không hiền huệ thiện lương khuyên hắn gì đâu!
Cho nên Diệu Diệu 5 điểm, Tần Trường An 3 điểm, đội bên kia 2 điểm, tiểu vương thảm nhất, 1 điểm.
Mọi người lại không lương tâm cười trong chốc lát, đạo diễn đánh gãy bọn họ, "Hiện tại chơi trò thứ ba, đập chuột... Mỗi người sẽ rút thăm ra hai người mình sẽ đánh, trong một phút đồng hồ nội đập được bao nhiên lần..."
"Người bị đập nhiều nhất sẽ phải đưa cho người đập được nhiều nhất 2 điểm."
Quy tắc rất dễ dàng.
Có nhân viên công tác kéo đạo cụ lên, lại lấy ra một cái búa...
Tiểu vương rút ra Tần Trường An cùng Đại vương, nữ chủ trì rút ra nam chủ trì cùng Đại vương...... Diệu Diệu rút ra Tần Trường An cùng nam chủ trì.
"........."
"Trời xanh rủ lòng thương!!" Tiểu vương cơ hồ là cười ha ha, cậu cầm lấy chiếc búa đập chuột, cười nham hiểm với hai người đã đi vào động chuột để lộ đầu ra bên ngoài, "Xem như có thể báo thù."
Đại vương: "........."
Tần Trường An nhìn về phía Diệu Diệu: QWQ cầu đau lòng.
"Chịu chết đi! Lão tử tới!"
Hậu trường bật nhạc hợp với tình hình làm mọi người càng thêm kích động.
"A!"
Tiểu vương mua may chiếc búa uy vũ sinh phong, đập Đại vương kêu a một tiếng, đầu váng mắt hoa, mới chui từ lỗ khác ra, lại bị đập vào...... Tần Trường An vừa lộ ra đỉnh đầu, lại vèo một tiếng không chút do dự rụt lại.
... Thật đúng là tàn nhẫn, đàn ông lúc nhẫn nhịn cần phải nhẫn nhịn.
"Phanh! Bang bang! Phanh phanh phanh!"
Đại vương vừa ra đã bị đập, xui xẻo làm mọi người xung quanh cười ngã trái ngã phải.
Tiểu vương hưng phấn hai mắt sáng lên, đánh! Bùm bùm bùm bùm bùm bùm!!
"Tần Trường An! Đại vương!"
Nhưng mà...
"Vì sao tôi không đánh trúng anh?!" Tiểu vương mệt thở hổn hển, tỏ vẻ phẫn nộ.
Tần Trường An từ ổ chuột chui ra, cao lãnh sách một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ, "Đại khái là... Cậu không được?"
Đầu của đàn ông không phải tùy tiện người nào cũng có thể đánh.
Mọi người:... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Tiểu vương:...MMP!
...... Đến Diệu Diệu.
Tần Trường An mỉm cười ngồi xổm trong ổ chuột, cẩn thận lúc nãy bay đâu hết, nhẹ nhàng thở ra, thỏa thuê đắc ý cười, tỏ vẻ chính mình không cần ngồi xổm.
Ai nha, hắn và Diệu Diệu quan hệ tốt như thế! Diệu Diệu tuyệt đối sẽ không đánh hắn!
"Tuýt ——" đạo diễn thổi còi.
Tần Trường An siêu cấp đắc ý, còn chưa kịp khoe khoang, liền cảm giác trên trời có một cây búa thật lớn đập xuống, bùm một tiếng, đánh gãy giấc mộng của hắn......
Tần Trường An mộng bức giương mắt, liền thấy Diệu Diệu hừ một tiếng, nâng nâng cằm nhỏ, cây búa một lần nữa rơi xuống......
Ai bảo anh bắn tôi! Chết nè!
Tần Trường An bị đập trúng mũi đau xót, mộng bức: "...... Này không đúng!"
......
Sao cô lại làm thế với hắn?! Bọn họ không phải chơi rất vui bẻ sao?! Sao... Sao cô có thể nhẫn tâm đập hắn?!
Giữa trưa nghỉ trưa dừng quay, Tần Trường An còn đang suy nghĩ không thông việc này. Chẳng lẽ cô không cảm giác được tình yêu nóng bỏng của hắn?!
Bất quá, sách, cô vợ nhỏ múa may chiếc búa cũng thật đáng yêu a ~
Người đại diện đi vào, thấy vẻ mặt hắng ngưng trọng, nhíu nhíu mày, nhịn không được khuyên bảo.
"Cậu lại nhịn một chút, xong hôm nay là một tuần không phải gặp Lê Diệu Diệu.
Phát sóng trực tiếp dù sao cũng là phát sóng trực tiếp, đừng quan báo tư thù lúc đó, như vậy có vẻ là lòng dạ hẹp hòi, dù sao cũng là đàn ông, người trên mạng cũng nói cậu......"
Tần Trường An kinh ngạc, "Vân Vân, anh nói gì vậy?"
Hắn quan báo tư thù khi nào?! Anh ta đang nói chuyện gì hắn nghe không hiểu?
Người đại diện sửng sốt một chút, cẩn thận đánh giá phản ứng của hắn, "Cậu bắn nước vào mặt Lê Diệu Diệu để loại người ta không phải sao? Trước kho tới cậu nói phải nhịn cả một ngày, ước gì sớm một chút rời xa Lê Diệu Diệu, làm tôi nhắc cậu đừng xúc động?"
!
Tần Trường An nhìn nhìn trái phải, trực tiếp phủ nhận tất cả sự thật: "Amh đừng hại tôi!! Khi nào tôi nói muốn rời xa Diệu Diệu, tôi ước gì cả đời ở cùng ở một chỗ với cô ấy! Anh nói đừng có mà đẩy cho tôi."
Hắn mới không nói như vậy, Diệu Diệu chính là vợ tương lai của hắn! Để cô ấy nghe thấy thì toi!
Người đại diện: "........." Mẹ nó cậu vui là được.
Anh ta đỡ trán, "Vậy lúc trước vì sao cậu bắn người ta?"
Lúc hắn bắn người anh ta vốn dĩ cũng cảm thấy có điểm không đúng...... Nhưng sau đoa nhìn ánh mắt Lê Diệu Diệu đập chuột kia, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai bọn họ không thể có gì đó... Có thù oán nhưng thật ra thật sự.
Tần Trường An đương nhiên sách một tiếng, "Đương nhiên là trêu vợ a!" Làm cô chú ý tới hắn không phải rất tốt sao??
Người đại diện: "........."
Anh ta rốt cuộc hiểu vì sao hắn lại độc thân, mẹ nó độc thân bằng thực lực của bản thân a!
Từ trong mắt người đại diện nhìn ra những lời này, Tần Trường An đen mặt, liếc mắt một cái, độc miệng, "Cũng đúng thôi, anh là cẩu độc thân thì biết cái gì!"
Người đại diện: "........."
Như thế nào ngươi còn chưa bị đánh chết?
Chờ người đại diện bị hắn độc miệng rời đi, Tần Trường An mới cầm lấy di động, nhìn số WeChat,...... Thực sự không tốt như vậy?
Số WeChat vừa rồi hắn mới tìm được, hình đại diện là một con mèo con đặc biệt ngạo kiều, tên là [ Diệu Diệu thích ngủ ngủ ]
...... Tần Trường An tự hỏi đã lâu, nhìn nhìn trai phải, bên tai đỏ bừng, giật giật ngón tay, đổi tên của mình thành [ Ngủ Ngủ ].
"........."
Ân, tôi tên là Tần Ngủ Ngủ.
Sờ poi chương sau:
"Năm mới có mong muốn gì?!"
Tần Trường An đóng tủ lại, bang một tiếng, chém đinh chặt sắt, "Có vợ!"
Ư Ư: Giỏi lắm, đúng là con trai của mẹ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...