Diểu Diểu Hướng Mộc

Trong câu chuyện về chị Tang Tang, chị gọi nam chính của mình là Tam Mộc.

”Tam Mộc là một trợ giảng điềm đạm.” Chị Tang Tang miêu tả anh ta như vậy.

*

Đầu tháng chín của cuối thế kỷ trước, ánh nắng chiếu chói chang xuống lớp mười ban tự nhiên vào giờ học thêm.

Không ai muốn học tiếp khi giờ học chính thức của ngày hôm nay đã kết thúc.

Tam Mộc lặng lẽ đứng trên bục giảng mà không ai trong lớp hay biết. Do lớp học lặng phắc như tờ nên trước hay sau khi anh đi vào đều không có gì khác biệt.

”Ai vậy?”

Chị hé mắt trái nhìn Tôn Du Thánh hết mở miệng rồi khép miệng ngồi cách chị một lối đi. Đúng đấy, cậu ấy chính là người trùng tên trùng họ với em.

Các bạn học nghe thấy bèn ngước đầu lên, trong đó bao gồm cả chị.

”À, chào mấy em. Chuyện là giáo sư bận đi họp, tiết học này do tôi dạy thay...” Anh ấy thông báo với vẻ chần chừ. Giọng của anh ấy rất đặc biệt, khàn khàn như bị nghẹt mũi.

Có điều những ánh mắt không mấy thân thiện của mọi người trong lớp cắt ngang lời nói của anh ấy trong chốc lát.

Chị ngồi giữa hàng đầu tiên, ngang tầm bục giảng. Chị không ngồi thẳng lưng mà lười biếng nhoài người lên bàn, chỉ cần nhướng mắt lên là thấy ngay anh ấy đang vuốt viên phấn bảng vô tội bằng ngón cái và ngón trỏ.

”Trả lời thắc mắc được chứ?” Người nói câu này vẫn là Tôn Du Thánh.


”Được...” Anh ấy đồng ý, ngón tay tiếp tục sờ viên phấn, “Vậy mấy em có...”

Anh ấy còn chưa kịp nói hết câu, đủ loại tập vở, tài liệu luyện thi giành giật nhau đẩy từ phía sau thẳng hết lên trước.

Chị nghe thấy anh ấy buông tiếng thở dài: “Không hổ là trường chuyên.”

Trường chuyên là trường học cừ nhất nhì thành phố, bước vào cánh cổng của trường chuyên chẳng khác nào đặt chân vào cửa trường đại học danh tiếng. Mà lớp tự nhiên của chị lại chính là nơi tập hợp nhiều cao thủ học siêu giỏi.

Trong kỳ nghỉ hè sau khi thi xong, danh sách trúng tuyển vào trường của chị dán rất bắt mắt trong tủ kính của cung thiếu niên, mục đích là để mọi người cùng chiêm ngưỡng. Trong đó, tên của Tôn Du Thánh và chị được xếp hàng trên cùng, kèm theo cụm từ ban tự nhiên trong ngoặc.

Ba mẹ chị chưa bao giờ quan tâm chuyện học hành của chị nhưng tự nhiên vào quãng thời gian đó, ba mẹ chị cứ hết giờ làm việc lại lượn đến cung thiếu niên. Sau đó, ba mẹ chị sẽ về nhà trao đổi rôm rả, vui vẻ giống như đồ ngốc.

Ví dụ như mẹ chị nói: “Anh biết không, chủ nhiệm của em chẳng khen ai bao giờ, thế mà cũng phải mở miệng khen Tang Diểu nhà mình giỏi giang, đi học sớm một năm lại còn đứng hạng nhất, mới mười ba tuổi đầu đã thi đậu vào ban tự nhiên của trường chuyên. Thế này không phải thiên tài thì là gì...”

Hay ví dụ như ba chị: “Ngày hôm nay anh tình cờ nghe một đứa trẻ hình như biết Tang Diểu nói với ba mẹ mình: "Tang Diểu thông minh, ba mẹ không chịu nhìn xem trình độ của ba mẹ bạn ấy ra sao, ba mẹ có không?" Lúc đó anh cảm thấy ngại ghê...”

Chị phì cười, tiếp tục sấy mái tóc dài của mình, rồi lặng lẽ thu dọn đồ đạc, kết thúc sớm kỳ nghỉ hè rảnh rang.

Lớp tự nhiên khai giảng trước hai tuần, giáo viên chủ nhiệm của chị là giáo viên giỏi toán nhất trường. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ đâu nhé! Giờ học thêm còn ghê hơn cả giờ học chính thức, thỉnh giảng cả giáo sư của trường đại học kế bên.

Chị vốn tưởng làm giáo sư rất nhàn nhã, nếu không thì làm sao có thời gian nghiên cứu và sáng tạo ra những cái mới nhưng không ngờ giáo sư lại bận tối mày tối mặt. Cũng bởi vì giáo sư quá mức bận rộn, sau khi trợ giảng vật lý, trợ giảng hóa học đến dạy thay, trợ giảng toán Tam Mộc cũng tới đứng lớp.

Khác biệt với hai trợ giảng trước, lớp chị ngầm nhất trí gọi anh ấy là “Tiểu trợ giảng“... vì trông anh ấy rất trẻ.

Có lẽ đều thuộc thế hệ thanh niên trẻ tuổi, cách làm việc của anh cũng giống với bọn chị.

Giáo sư của anh ấy nhiệt tình giải đáp từng thắc mắc nhưng anh ấy thì ngược lại. Tam Mộc mời lần lượt từng học sinh lên trao đổi, có người tranh thủ tìm tòi thêm hoặc cũng có người chớp thời cơ ngủ bù.

Nhìn tay anh ấy đến mức mắt mỏi nhừ, chị phát hiện ra mỗi lần anh ấy trả lời thắc mắc, tay anh ấy hay xoa tới xoa lui viên phấn. Dựa theo hành động này để suy đoán, anh ấy đang căng thẳng.

Quan sát xong, chị cũng vùi đầu xuống ngủ li bì. Cho đến khi giọng nói của anh ấy quấy nhiễu cõi mộng của chị…

”Bài C này của ai?” Anh ấy nhíu mày giơ cao tờ giấy, “Không có ghi tên.”

Một bạn học trả lời: “Chắc chắn là Tang Tiểu Yêu.”

Yêu (Tang Tiểu Yêu) đồng âm với Diểu (Tang Diểu).

”Ai?” Anh ấy nghe không rõ.

Chị nhắm nghiền mắt đứng dậy, đầu óc chị váng vất, còn người chị cứ loạng choạng, lắc lư.


”Em.” Chị nói.

Anh ấy cúi đầu cầm bút chì lên ghi, hỏi: “Em tên gì?”

“Tang Diểu.” Chị cố tình chỉnh anh ấy, “Tang trong tang tang du úc tương vọng, Diểu trong diểu diểu hàn sơn đạo.”

Tang tang du úc tương vọng: Hoàng hôn buồn bã vọng về. Diểu diểu hàn sơn đạo: Đường Hàn Sơn xa xăm mờ mịt.

Anh ấy quả nhiên khựng lại, tay trái vuốt nhẹ sống mũi. Vài giây sau như thể đã hiểu, anh ấy viết tên chị vô cùng chính xác.

”Tang trong tang tang du úc tương vọng, Diểu trong diểu diểu hàn sơn đạo.” Anh ấy lặp lại, nhìn thẳng vào hai mắt đã chịu mở ra của chị, mỉm cười, “Rất dễ nhớ.”

Dựa vào lần giải đáp thắc mắc đó, chị khẳng định anh ấy là một nhà toán học chuẩn mực nhưng tuyệt đối không phải người làm nghề giáo dục đúng chuẩn… làm gì có thầy cô giáo nào lại xuất quỷ nhập thần như vậy. Anh ấy keo kiệt đến mức cả cái họ cũng không để lại.

Học kỳ hai của lớp mười, chị gặp anh ấy vẻn vẹn hai lần, mỗi lần cách nhau một học kỳ. Lần thứ hai chị và anh ấy gặp gỡ khá bất ngờ.

Khi kỳ nghỉ đông của trường đại học kết thúc, chị xui xẻo chọn trúng một bến xe đông nghịt người. Chị đứng thấp hơn mấy anh mấy chị một cái đầu nên cứ để mặc họ xô đẩy, nào ngờ cuối cùng cũng tới được hàng đầu tiên.

Lúc này một giọng nói khá quen thuộc vọng vào tai chị: “Tang Diểu.”

Chị sững sờ ngẩng đầu nhìn người đứng bên cạnh, gọi một cách nhát gừng: “Thầy Lư?”

Nếu không nhờ giáo sư của anh ấy từng nhắc đến họ anh ấy, e là chị đã thốt lên “Tiểu trợ giảng“...

”Ừ.” Anh ấy cười đáp lại chị.

”Thầy còn nhớ em ạ?” Trong lòng chị vừa lâng lâng vừa e dè.

“Dĩ nhiên.” Anh ấy nói, “Tất cả cũng nhờ vào chủ nhân của tên giảng giải hợp lý.”

Vào đúng lúc này xe buýt chạy tới, cởi bỏ xấu hổ giúp chị. Chị vội vã chào tạm biệt anh anh ấy, leo lên xe ngay tức khắc.


Cửa xe đằng sau lưng chị đóng lại. Tài xế vừa định nhấn ga thì nửa sau xe có vài hành khách sực nhớ bản thân quên xuống bến đỗ, hấp ta hấp tấp bước qua đống hành lý to nhỏ đủ cỡ.

Trong xe lúc đó cực kỳ lộn xộn.

Chị xoay người, đeo cặp lên chắn lại đoàn người phía sau. Không ngờ chị lại mặt đối mặt với anh ấy qua cửa kính.

Anh ấy vẫy tay với chị.

Chị cũng vẫy tay với anh ấy...

Chị bỗng dưng lấy bài kiểm tra ra và viết lên mặt sau.

”Bất công!” Chị viết hai chữ này to đùng.

Anh ấy ngớ ra, sau đó cũng rút giấy bút ra viết: “Tôi tên Tam Mộc.”

Chị tặng anh ấy biểu cảm không tin, lại vẽ thêm một cái nhăn mặt cau có lên giấy.

Anh ấy viết tiếp: “Ngũ hành thiếu mộc.”

Nhìn chị gật gù với vẻ nửa ngờ nửa tin, anh ấy bỗng cười ngoác cả miệng, đôi mắt phía sau cửa kính cũng híp lại.

Trông dáng vẻ của anh ấy lúc đó ngây ngô hồn nhiên như một đứa trẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui