Lại là thứ sáu, nếu bình thường Tô Đình Chi đã sớm rời giường làm bữa sáng rồi đi làm ở trạm y tế rồi, nhưng hôm nay là một ngày quan trọng, anh gọi điện đến trạm y tế xin nghỉ.
Hai ngày trước anh nhận được điện thoại của Uyển Uyển, nói là muốn dẫn đối tượng kết hôn tới. Hôm qua Tô Đình Chi với Tiết Đồng đi mùa các loại với bột mì về, tối gói mấy trăm cái sủi cảo, để chật kín trong tủ lạnh.
Lúc Tiết Đồng rời giường Tô Đình Chi vẫn còn đang ngủ, tối qua anh làm vằn thắn đến khuya, đến tận lúc ngủ còn nói mơ lo lỡ sủi cảo không đủ thì làm sao.
Tiết Đồng lẳng lặng nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh, chỉ nhìn thôi, cũng cảm thấy đáy lòng tràn ngập ấm áp.
Tô Đình Chi chẳng phải đẹp trai, cũng chẳng có nhiều tiền, miệng không nói điều ngọt ngào thì còn siêu tiện, nói trắng ra chính là một tên dân đen bình thường. Thế nhưng anh lại yêu cái tên dân đen này, vì người kia, anh có thể bỏ lại cuộc sống đầy thú vui trước kia, chọn cùng người kia sống cùng nhau.
Đúng vậy, là chung sống.
Bọn họ hai người đàn ông một người đối ngoại một người đối nội, ai tan sở về rảnh thì đi mua đồ ăn, muốn ăn gì chỉ cần nói sẽ có người làm bưng đến trước mặt. Sống cùng họ còn có bé Tô Nam bảy tuổi, ngày nào cũng có những ý tưởng hay ho, khiến cuộc sống vui vẻ hơn rất nhiều.
Dù không có kích thích như trước kia, nhưng anh rất rất yêu cái cuộc sống gia đình bình yên thế này.
Đối với một đồng chí àm nói, lúc vừa bước vào giới chủ yếu là vì kích thích, nhưng hồi sau mới biết, cuộc sống gia đình yên bình như vậy là mong ước khó thành.
Cho nên, anh từ đầu đã luôn vô cùng quý trọng cuộc sống thế này.
Hiện giờ, Tô Đình Chi đã thực sự thuộc về anh.
Từ lúc anh mười tám tuổi, biết được tính hướng của mình vẫn luôn quan hệ với đàn ông, dùng sức hấp dẫn của mình chinh phục rất nhiều người, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có một chỗ trống. Anh mong có thể gặp được một người đàn ông đáng để yêu, cho dù vì đối phương mà làm 0 cũng được.
Trong giới đồng chí số 0 luôn nhiều hơn số 1, nhưng đại đa số đều là 0.5, thuần 0 hay thuần 1 là rất ít. Trước kia chỉ làm 1 vì anh cảm thấy chưa có người đàn ông nào đủ tư cách chinh phục mình, vậy mà hiện tại anh vậy mà lại thuần phục dưới thân người đàn ông này.
Này… hẳn vì Tô Đình Chi người kia có thể chất không thể bị chinh phục đi. Rõ là có chm lớn đến vậy mà mặt sau lại chặt đến thế, đúng là cực phẩm vạn năm 1 mà.
Nhưng mà nếu hai người họ có thể cứ vậy mà sống, anh cho dù cả đời làm 0 cũng không sao. Dù sao Tô Đình Chi ngoài việc kĩ thuật hơi kém chút, phương diện khác đều làm anh rất hài lòng.
Tiết Đồng xuống giường, vào nhà tắm rửa mặt chải đầu. Đơn giản tắm nước lạnh một cái rồi cứ vậy trần truồng đứng trước gương ở bồn rửa tay định cạo râu. Nhìn chính mình trong gương, cũng không tính là đẹp trai gì nhưng ngũ quan cân đối, mày rậm mắt to, rất đàn ông. Chính bởi nam tính thế này trước kia mới thuận lợi trong giới đồng chí như vậy.
Nhưng mà giới đồng chí bây giờ ẻo lả nhiều lên, có những tên trông đàn bà còn hơn cả đàn bà mà cũng làm 1. Nghĩ đến lần trước tới Vườn địa đàng sơ khai tìm lk có thằng dẹo mới tới lắc mông tới gần anh, nói thích nhất là đè các anh cường tráng, làm họ đến kêu oa oa.
Tiết Đồng tức giận đá cho thằng không có mắt kia một cái, làm hắn ta ngất đi một bên. Mẹ, anh cho Tô Đình Chi làm còn chưa tính, ngay cả thằng ẻo cũng muốn đè anh, chẳng nhẽ anh giờ càng thu hút khiến đàn ông muốn đè?
Anh đứng trước gương soi nửa ngày, còn tạo dáng mấy cái mà sao cũng vẫn thấy chả khác gì ngày xưa, sao có người lại thấy anh nên bị đè chứ?
Xem ra, có khi phải luyện tập làm 1 thêm chút mới được.
Đúng lúc này, ngoài nhà vệ sinh có người gõ cửa: “Tiết Đồng, mở cửa.”
Anh mở cửa cho Tô Đình Chi vào, tiếp tục cạo râu. Dù sao trong nhà giờ cả lớn cả bé cũng có mỗi ba ông đàn ông, hơn nữa, dù bị Tô Đình Chi nhìn hết cũng có sao, gì thì bọn họ đã bên nhau bao nhiêu năm, còn có chỗ nào chưa thấy chứ.
Tô Đình Chi đứng trước bồn cầu tụt quần ngủ xả nước, xả nước xong liền cởi quần áo, rồi mở nước tắm luôn.
“Sao vậy? Anh muốn tắm nước lạnh?” Tiết Đồng hơi sửng sốt, Tô Đình Chi bình thường đều tắm nước ấm, hôm nay lại đổi tính.
“Tôi muốn tỉnh táo một chút, lát nữa còn phải gặp Uyển Uyển với người kia cơ mà.” Tô Đình Chi bị nước lạnh vòi sen phun cho rùng mình một cái, nhưng vẫn xông vào tắm.
“Tỉnh táo?” Tiết Đồng nhìn không được, đi qua tắt nước lạnh, cầm vòi sen chỉnh thành nước ấm: “Cách để tỉnh táo có rất nhiều, không cần thiết phải dùng cách hại thân thế này.”
“Nhưng anh cũng tắm nước lạnh mà.”
“Đừng so với tôi, thể chất chúng ta không giống nhau. Hơn nữa, tắm nước lạnh, làm việc đó không thoải mái.” Tiết Đồng từ phía sau đưa tay nắm của Tô Đình Chi, bắt đầu động.
Tô Đình Chi đè tay anh lại, nói: “Tôi muốn giữ sức.”
“Không sao, tôi đến là được rồi.” Tiết Đồng đưa thứ nóng như lửa của mình chọc giữa hai chân Tô Đình Chi, khiến anh kẹp chặt chân.
Nhìn động tác của Tiết Đồng, Tô Đình Chi thật áy náy, thấp giọng nói: “Này, Tiết Đồng, anh nếu muốn làm tôi, thực ra chúng ta có thể thử lại xem sao.”
“Không cần, lần trước chưa gì anh đã chảy máu. Tôi muốn hai người chúng ta đều thoải mái, không cần để khoái cảm của tôi biến thành thống khổ của anh. Vậy nên thế này là tốt rồi.” Tiết Đồng cũng không đồng ý với đề nghị của Tô Đình Chi.
Dù bị Tô Đình Chi đè, anh thực sự cũng cảm thấy không tâm lý không được cân bằng, nhưng nếu chỉ để anh thích mà không để ý đến thân thể của Tô Đình Chi thì thật quá vô sỉ. Hơn nữa… lúc bị Tô Đình Chi đè, anh cũng không phải không có khoái cảm.
Trong dòng nước ấm áp, Tiết Đồng bôi sữa tắm lên người cả hai, vừa vuốt ve thân thể đối phương, vừa rất nhanh va chạm Tô Đình Chi, khiến Tô Đình Chi không thể không chống hai tay lên tường, chống lại lực đẩy phía sau.
Nước ấm từ vòi sen chảy dọc lưng anh, lại chảy xuống nơi hai người gắn vào nhau, dưới va chạm của Tiết Đồng phát ra tiếng nước bạch bạch.
Nắm eo Tô Đình Chi va chạm anh từ phía sau, dù không thực sự đi vào nhưng hưởng thụ thị giác bây giờ lại khiến Tiết Đồng vô cùng hưng phấn. Từ đằng sau nhìn từ gáy và lưng Tô Đình Chi thật đẹp. Dù Tô Đình Chi bình thường không rèn luyện nên cơ thể có chút rệu rạo nhưng bởi bọn họ vận động trên giường nhiều nên lưng, eo, mông Tô Đình Chi đều rất khỏe khoắn.
Tiết Đồng dán lên lưng Tô Đình Chi, lưỡi liếm cái gáy mẫn cảm. Nhìn trên bả vai kia còn có vết lần trước bị anh cào, Tiết Đồng đột nhiên thấy tình trạng giờ có chút không đúng. Thậm chí anh hi vọng một ngày có thể đè Tiết Đồng làm một lần, khiến Tô Đình Chi lưu lại vết cào trên lưng mình.
Mỗi lần đến lúc này Tô Đình Chi đều có thể cảm giác được khát vọng chinh phục đang cuộn trào trong cơ thể Tiết Đồng, dù anh ta chỉ động ở giữa hai chân anh, không thực sự tiến vào nhưng anh có loại cảm giác giống như mình thực sự bị Tiết Đồng chinh phục.
Lúc phun ra chất dịch nóng bỏng, Tiết Đồng cắn lên sau gáy Tô Đình Chi, đau đến khiến anh hét thảm một tiếng.
Tô Đình Chi bị anh cắn rất đau, nhưng sau gáy thật sự là nơi mẫn cảm của anh, trong đau đớn mang theo khoái cảm khiến anh cơ hồ không thể chống đỡ thân thể nữa. Anh ngửa cổ về phía sau, tựa vào vai Tiết Đồng, phóng ra nhiệt tình của mình trong tay Tiết Đồng.
“thế nào, tôi là đàn ông nhỉ?” Sau khi kết thúc, Tiết Đồng thở hổn hển từ phía sau ôm Tô Đình Chi, giúp anh rửa bọt xà phòng còn trên người.
Tô Đình Chi đang dựa trên vai anh nghe như vậy, nhịn không được trở mình xem thường. Tiết Đồng trông vậy không phải đàn ông chẳng nhẽ là đàn bà sao? Anh uể oải nhìn Tiết Đồng nói: “Nếu anh là phụ nữ, tôi lập tức cưới anh về.”
“Cưới tôi á?” Tiết Đồng cười, ghé vào bên tai Tô Đình Chi nói: “Anh làm việc nhà tốt như vậy, không phải anh mới nên làm nữ chủ nhân sao?”
Tô Đình Chi nghiêng đầu, hơi nhíu mày: “Cái gì gọi là việc nhà làm tốt thì nhất định là phụ nữ? Trên thế giới, đại đa số đầu bếp nổi tiếng đều là nam đó.”
Tiết Đồng biết lời này chọc đến cái tính đàn ông của Tô Đình Chi liền im lặng. Vạn nhất chọc giận anh ta, anh ta bãi công thì mọi người cũng chỉ có thể ra ngoài ăn mỗi ngày thôi.
Hai người ra khỏi nhà tắm, thay xong quần áo xuống lầu đã thấy Tô Nam đang xem phim hoạt hình ở dưới chào khinh bỉ.
“Ba già, chú Tiết, hai người cũng hơi quá đáng rồi đấy, con vẫn còn là một hoa hoa mỹ thiếu niên thôi đó, hai người chỉ nghĩ đến mình, làm loạn trong nhà tắm, cũng chẳng làm bữa sáng, con sắp chết đói rồi đây.”
Tô Đình Chi đen mặt, bị con trai nghe thấy tiếng mình và Tiết Đồng làm thật là hơi ngượng. Việc có một người cha đồng tính luyến ai có thể ảnh hưởng nhất định đến thể xác cũng như tinh thần của đứa bé, nói như vậy… nếu người kia của Uyển Uyển không tồi, để Tô Nam ở với Uyển Uyển cũng tốt.
Anh vào bếp, làm món cháo đơn giản. Cháo thì tối qua đã nấu, chỉ cần đun nóng lên, cho thêm trứng chim, chân giò hun khói, rau xanh, hành thái linh tinh nữa là được rồi, rảnh việc.
Nếu có thời gian anh sẽ làm một nồi canh, tẩm bổ cho Tiết Đồng với Tô Nam một chút. Nhưng giờ không có thời gian nên chỉ có thể nấu đồ đơn giản, hôm sau mua đồ ăn nhất định phải làm một bữa tiệc lớn ngon lành mới được.
Nhìn Tô Đình Chi đang làm cháo trong bếp, Tiết Đồng cảm thấy những ngày này thật tươi đẹp biết bao.
Trước kia bọn họ ở là nhà cưới của Tô Đình Chi, gia cụ với giường đều là của hai vợ chồng người ta, anh vẫn luôn thấy không thoải mái. Anh luôn lo lắng có ngày Tô Đình Chi quay lại với Uyển Uyển, đá anh đi.
Hiện giờ hai người đang ở nhà anh mua, hơn nữa, hôm nay Uyển Uyển sẽ mang bạn trai mới tới. Nếu họ cảm thấy người kia không tồi, Tô Đình Chi có thể ly hôn với Uyển Uyển, chính thức trở thành người của anh.
Dù rằng Tô Đình Chi có nói ly hôn xong sẽ bán nhà cũ, lấy tiền trả nốt nợ căn nhà này. Nhưng chuyện này còn rất xa vời, Tiết Đồng vẫn chưa dám tin.
Lúc Tô Đình Chi bưng nồi cháo nhỏ vào, Tô Nam vội vàng cầm ba cái bát bày lên trên bàn. Nhìn Tô Nam, Tiết Đồng thật lo nếu bọn họ ly hôn, nó theo Uyển Uyển thì phải làm sao.
Dù có khi anh thấy thằng ranh con này thật phiền toái, nhưng nếu không có nó, cuộc sống có khi lại kém phần thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...