Dịch: Kidlove - Crescent Moon team _ PHL
Biên: Hoa Thiên Cốt
An có thể hiểu ngôn ngữ của một ít động vật nhưng với vi sinh vật cũng thật sự có loại năng lực thông hiểu này sao?
An cũng phát hiện loại nấm khuẩn này tồn tại trong không khí thời gian rất ngắn, từ khi sinh ra đến khi biến mất ước chừng không tới nửa phút. Thân thể loài người trở thành vùng đất dựng dụng của chúng, thông qua hô hấp mà chúng đi tới vào thế giới này, rồi sau đó bắt đầu tìm kiếm “nhà” thích hợp cho chúng sống nhờ. Nếu không tìm được thì chúng sẽ hoàn toàn biến mất.
Song, ban đầu chúng được hình thành như thế nào? Nói chung cũng phải có nguồn gốc.
An đi đến bên người vài người hôn mê, xốc quần áo họ lên, nhìn những vết máu đọng trên làn da của họ, hình dáng rất giống đóa hoa nở rộ.
“Đây không phải là vết máu đọng bình thường.” Milos nói, “Vết máu đọng bình thường sẽ không có và không tồn tại hình dạng đặc thù.”
An cũng tỏ vẻ đồng ý.
“Cô cũng không có manh mối sao?” Milos nhìn về phía cô.
An không gật đầu cũng không lắc đầu, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào cổ tay trái của hắn.
Milos nhìn theo tầm mắt của cô, khi nhìn thấy viên cốt châu đeo trên cổ tay mình. Hắn nâng tay lên, ngay sau đó ngừng động tác một chút, đột nhiên nói: “Thì ra là như thế, sở dĩ ta không bị mùi hương ảnh hưởng là bởi vì viên cốt châu này.”
Hắn nhìn về phía An, trong con ngươi màu vàng chiếu rọi ánh sáng khác thường, dường như muốn nghiên cứu toàn bộ cô.
An bị hắn nhìn đến tập mãi cũng thành thói quen, khoảng thời gian này, hắn không có việc gì đều thích dùng ánh mắt phân tích cô. Cho dù phân tích một chút hiệu quả đều không có thì hắn vẫn cứ làm không biết mệt.
An cũng phát hiện một tầng ánh sáng mờ ảo bao phủ quanh thân Milos, nếu không phải vì ánh sáng trong lều hơi tối, sợ rằng cô cũng không chú ý tới. Như vậy xem ra, Phạn văn Phật châu hẳn là có tác dụng trừ bệnh các loại vi khuẩn. Sau khi có phật châu, An tuyệt đối hoài nghi Milos hiện tại hít thở không khí trong lành hơn so với người khác.
“Loại cốt châu này có thể cứu bọn họ không?” Milos dò hỏi.
An lắc đầu. Loại nấm khuẩn này đã ký sinh trong cơ thể bọn họ, chắc là Phật châu không cường đại tới mực có thể sử dụng làm thuốc giải trực tiếp.
Ta là nấm hảo chân, ta là nấm hảo chân, ta là nấm hảo chân ……Thanh âm lập đi lặp lại xung quanh An rất có tác dụng tẩy não.
Nấm Hảo chân… Có chỗ nào tốt chứ? Các ngươi thật ra là vi khuẩn chân khuẩn thì có!
Ta là nấm hảo chân … Ta là nấm hảo chân …… Ta…… Ta là virus…… Ta là vi khuẩn chân khuẩn…… Ta là virus chân khuẩn…
Xảy ra … chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy? Suy nghĩ của cô vừa mới bị bọn chúng tiếp thu sao? Hơn nữa còn tự động đem nấm hảo chân chuyển hóa thành vi khuẩn chân khuẩn. Năng lực học tập này cũng quá mạnh mẽ đi!
Ta là vi khuẩn chân khuẩn … Ta là vi khuẩn chân khuẩn … Vẻ mặt An đầy hắc tuyến: Không, các ngươi vẫn nên trở về làm nấm hảo chân đi!
Không, ta … chúng ta là vi khuẩn chân khuẩn … Chúng ta là vi khuẩn hảo chân khuẩn…
Được rồi, các ngươi là vi khuẩn hảo chân khuẩn… An cảm thấy có vô số con vịt con gào khóc kêu loạn đòi ăn bên tai cô. Là một sinh vật nguy hiểm với nhân loại, các ngươi ngốc manh như vậy thì tốt sao?
Milos không biết An đang ở trong hỗn loạn, hắn do dự một lát rồi xoay người rời khỏi lều trại. An cũng đi theo, cô không nghĩ rằng những thứ chân khuẩn kia cũng đi theo phía sau. Bởi vì bọn chúng tồn tại trong không khí không lâu, lúc trước biến mất, phía sau lại mọc lên, vẫn luôn kéo dài ba mét ngoài lều trại, một bước không tiến không lùi.
An quay đầu nhìn một chút, cô tiếp thu suy nghĩ cầu sinh của những sinh vật này. Chúng nó khát vọng sinh tồn, khát vọng tiến hóa, khát vọng có trí tuệ…
“Thượng tướng Milos, lại có người ngất xỉu!” Một người đàn ông khẩn trương hoảng sợ chạy tới báo cáo Milos.
Lại có người ngất xỉu? Vẻ mặt Milos nghiêm túc, cuối cùng thì bốn binh lính kia cũng không may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều bị lây nhiễm, trong đó cũng có thân binh của hắn là Âu Mạc. Toàn bộ doanh trại, giờ chỉ còn có ba người thanh tỉnh, Milos, an và nghiên cứu viên Nadine.
Rõ ràng hắn đã cách ly người hơn mê, tại sao vẫn còn lây nhiễm? Milos nghi ngờ khó hiểu.
“Thiếu tướng Milos, có phải rất nhanh chúng ta sẽ giống bọn hay không? Thanh âm hoảng sợ của Nadine truyền vào trong tai Milos.
Milos ngừng một chút, sau đó bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Nadine.
Nadine bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi sống lưng run lên, khẩn trương hỏi: “Sao vậy?”
“Ngươi có ngửi thấy mùi hương gì không?” Milos hỏi.
Nadine lắc đầu.
“Những nghiên cứu viên kia có từng nói bọn họ đã ngửi được mùi hương gì không?” Suy nghĩ Milos dần rõ ràng. Hắn có cốt châu hộ thân, mà An thì không phải nhân loại, bọn họ không bị ảnh hưởng thì có thể hiểu được, nhưng Nadine vì sao lại không ngửi được mùi hương? Phát bệnh đầu tiên đều là nghiên cứu viên, Nadine là người tiếp xúc sớm nhất với bọn họ mà đến giờ vẫn bình yên vô sự.
Trong lòng Nadine hơi động, vội vàng trả lời: “Có! Là vào bữa trưa hôm nay.”
“Cẩn thận nói rõ mọi chuyện một lần cho ta!”
Vì vậy, Nadine kể lại chuyện từ quá trình đem thực vật kia cho mọi người xem đến khi bọn họ nhắc tới mùi hương.
“Mang ta nhìn cây thực vật kia một chút.” Milos rất nhanh ý thức được nguyên nhân lây bệnh là từ thực vật kia.
Nadine lấy hòm giữ đò ra, để cho Milos kiểm tra.
Milos nhìn một hồi, nói với Nadine: “Trong khoảng thời gian ngắn ngươi có thể phân tích đặc điểm của loại thực vật này không?”
Nadine bối rối, nói: “Chỉ sợ là không được, chúng ta mang theo thiết bị cơ sở nên không thể tiến hành xét nghiệm tầng sâu.”
“Trong quá trình ngươi đào loại thực vật này có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không?”
Nadine suy nghĩ một chút, cởi xuống bao tay của mình. Milos nhìn thấy một vết đốm đỏ trên mu bàn tay hắn, không chờ hắn hỏi, âm thanh thắc mắc đã phát ra: “Ai? Không biết Vết bớt đỏ này xuất hiện khi nào nữa?”
Milos kỳ quái nói: “Ngươi không biết sự tồn tại của vết bớt đỏ này sao? Vậy ngươi cởi bao tay làm gì?”
Sắc mặt Nadine trắng bệch, nói: “Trước lúc đào được, tôi có lột ra một Chu quả, muốn nhìn chất thịt của nó một chút, kết quả chất lỏng không cẩn thận rơi vào bên trong bao tay, nhưng trên da lúc đó cũng không xuất hiện hiện tượng kỳ lạ gì, cho nên tôi cho rằng loại trái cây đó có thể ăn được.”
Hắn kinh ngạc nhìn thực vật trong gương, run giọng nói: “Chẳng lẽ chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là do tôi?”
“Đừng nóng vội kết luận.” Thanh âm Milos trầm ổn mang theo sự trấn an, nói: “nếu như loại thực vật này chính là nguyên nhân, vậy tại sao chất lỏng rơi vào tay ngươi mà ngươi lại không xảy ra chuyện gì, mà những người khác chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn ngược lại xảy ra chuyện?”
Rất đơn giản, nguyên nhân chân chính lây nhiễm không phải là loại thực vật này mà là dịch nước Chu quả ký trở thành ký sinh cơ thể mẹ Nadine.
An cũng nhìn chằm chằm miệng và mũi của Nadine không ngừng thở ra nấm Hảo chân, lần này không có tiếp thu tin tức của đám chân khẩn này, rất hiển nhiên, chân khuẩn từ cơ thể mẹ sinh ra cũng không có ý thức chân chính. Chỉ trải qua lần thứ hai sống nhờ, chúng nó mới có thể tiến hóa. Từ tình huống vừa rồi suy đoán, chờ chúng nó sau khi ký sinh một trăm linh mười lần sẽ tiến hóa thành sinh vật cao cấp hơn.
Thừa dịp lúc Milos còn đang nói chuyện, An cầm cây thực vật kia lên, chính là nó dựng dục ra sinh vật kì lạ này sao?
“Thượng sĩ Anthony, mau buông xuống, cẩn thận!” Nadine liếc thấy động tác của An, vội vàng nhắc nhở.
An cũng không có ý định buông ra, ngược lại còn bóp nát một Chu quả, chất lỏng đỏ tươi lập tức chảy xuống ngón tay cô.
“Thượng sĩ!” Nadine đề cao âm điệu kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng cầm thuốc khử trùng định giúp cô lau sạch chất lỏng ở trên tay.
“Không vội, cứ để hắn chơi.” Milos lên tiếng ngăn cản.
Để hắn chơi? Đây là thứ có thể tùy tiện chơi sao? Trên mặt Nadine hết xanh lại trắng đan xen.
Milos cũng nhìn chằm chằm An, hắn nghĩ toàn bộ Staous cũng không có người nào hiểu rõ về tinh cầu này hơn cô, cho nên hắn sẽ để ý nhất cử nhất động của cô, cũng rất coi trọng tin tức cô cung cấp.
An thì nhìn chằm chằm vào chất lỏng trên ngón tay mình, cô kinh ngạc phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ. Nadine thở ra chính là chân khuẩn, giống như bị thứ gì hấp dẫn toàn bộ đều vọt tới chất lỏng. Một chút dung nhập trong đó. Theo sự dung hợp của chúng nó, chất lỏng vốn đang chảy dần dần đọng lại, cuối cùng biến thành trạng thái vật chất, lấy tay bóp một cái liền vỡ thành bột phấn.
Chẳng lẽ chất lỏng này chính là kẻ dựng dục hảo chân khuẩn sao, cũng là kẻ cuối cùng của bọn họ sao?
An nhìn về phía Milos, người sau nhạy bén hỏi: “Cô muốn làm cái gì?”
An giơ thực vật trên tay, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài lều.
Milos không nói lời nào đi theo sau.
Một lần nữa đi vào lều trại tập trung người hôn mê, nhóm chân khuẩn lập tức đánh tới, đem An vây kín mít.
Chúng ta là vi khuẩn nấm hảo chân, chúng ta là vi khuẩn nấm hảo chân … An lại tiếp tục tiếp nhận tin tức này, nhưng mơ hồ nghe được điểm khác biệt, như là câu chào hỏi.
Ừ, chúng ta là vi khuẩn nấm hảo chân. An cũng đáp lại một câu, sau đó cô tiếp nhận các loại cảm xúc hưng phấn, tò mò, vui sướng dao động.
An cũng cảm thấy tri thức chúng nó nhận biết có thể do cô ảnh hưởng mới khiến chúng trong thời gian có thể tiến hóa.
Đây có vẻ giống như đang giáo dục đứa trẻ … Tâm tình của An có chút phức tạp, đột nhiên có chút không đành lòng hủy diệt chúng nó. Chúng nó chỉ có thể sống sót ba mươi giây, bây giờ ngay cả ba mươi giây cũng bị cô cướp đoạt, chỉ vì sự tiến hóa của chúng sẽ gây hại cho sinh mạng con người.
An đi tới bên một người hôn mê, đút cho hắn dịch nước trái cây màu đỏ.
Milos chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn, cũng không có ngăn cản. Nadine bị hắn để lại bên ngoài lều, nếu như hắn ở chỗ này nhất định sẽ ngăn cản An. Dẫu sao thực vật này còn chưa trải qua thực nghiệm, không biết hậu quả sau khi ăn vào sẽ xuất hiện cái gì.
An cũng thật lớn mật, trực tiếp lấy người sống làm thực nghiệm. Nếu để Milos biết rằng cô thật ra căn bản cũng không nắm chắc việc cứu người thì không biết sẽ có phản ứng gì.
Một người một cốt đứng chờ bên mép giường, một lát sau, vết máu đọng trên người hôn mê giống như suy yếu, dần dần tản ra, rồi cuối cùng biến mất không dấu tích.Đồng thời, trong miệng trong mũi người hôn mê kia cũng không thở ra chân khuẩn nữa, mà những chân khuẩn khác cũng không lựa hắn ký sinh.
Trong mắt Milos hiện sự vui mừng, ánh mắt rụt rè nhìn về phía An. Lúc này hắn lại thiếu cô một lần, về sau đoán chừng phải liều mạng báo đáp.
Tuy rằng giống loài khác biệt, nhưng Milos cảm thấy càng nhìn cô càng thấy thuận mắt.
Số lượng Chu quả không nhiều lắm, cũng chỉ đủ để cứu năm người. Milos lập tức kêu Nadine đi vào trong rừng rậm thu thập thêm nhiều Chu quả.
Chờ bọn họ đi xa, một mình An yên tĩnh đợi trong doanh trại, đột nhiên nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để cô rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...