*Cái chương này nó dài quá, mình edit mãi mới xong. Cảm giác hoàn thành như vượt qua một kì thi vây.
Khi Tô Dự tìm được Tô Mạch, nàng đang bị La Chiêu kẹp ở dưới nách, giống y như một con búp bê vải.
Tô Dự rửa mắt mà nhìn, trong lòng hận không thể rèn sắt thành thép, tiếp nhận Tô Mạch trong tay, không quên hướng La Chiêu nói lời cảm tạ.
La Chiêu sắc mặt lãnh ngạnh, chỉ hơi giật khóe miệng, cũng không nói gì, chỉ là nhìn thoáng qua Tô Mạch bị ôm đi, xoay đầu nói với Trương Thỉ: "Ta chuẩn bị trở về.”
Náo loạn một hồi như vậy, ai còn tâm tư mà thưởng thức phong hoa tuyết, Trương thỉ cũng nói: “Tất cả cùng về thôi, thuận đường ta viết một đơn thuốc cho đại công tử giải men rượu".
Canh giải rượu nơi này, hắn biết là có chút không bình thường.
Tô Dự cực kì không vui, bế Tô Mạch vào xe ngựa, quyết định dẹp đường hồi phủ.
Cũng chả thèm cảm kích suy nghĩ của Trương Thỉ, hai huynh đệ này đúng là đặc biệt. Mới vừa rồi ba người họ uống rượu, Tô Dự còn nói muốn tìm cho Tô Mạch một phòng thiếp thất, đảo mắt một cái, Tô Mạch liền “Uống say phát điên”, từ trong phòng của cô nương nguyệt lâu nhảy xuống dưới.
Mặc dù cảm thấy kì quái, Trương Thỉ cũng không nghĩ nhiều, hắn là một tên ngốc đam mê y dược, trên nhiều mặt phản ứng vô cùng trì độn: chẳng hạn như nữ nhân, triều đình, hay đạo lí đối nhân xử thế...
Từ viện tiến tấu Tương Nam đi đến nguyệt lâu không xa, xe ngựa lắc lư không bao lâu thì đến. Trương Thỉ nhảy xuống xe ngựa, đang chuẩn bị đi tiếp “Con ma men” ở trong xe ngựa đằng sau kia, thì thấy một bóng người chạy lại đây, Trương Thỉ không kịp trốn tránh, cứ như vậy đùi bị người ta ôm vào trong ngực. Quỷ dị nhất chính là, cái ôm ấp này rất mềm mại ấm áp khiến hắn vừa bối rối vừa hứng thú, cách mấy tầng quần áo áp lên đùi, cảm giác này……
Trương Thỉ đã từng đối mặt thiên quân vạn mã tinh phong huyết vũ sắc mặt luôn không đổi, nay trong tích tắc Trương đại quân y của chúng ta toàn thân đều nhũn ra, trái tim không chịu được khống chế mà nhảy lên, bên tai truyền đến giọng nói mếu máo nỉ non.
“Gia, gia, ngươi rốt cuộc đã trở lại! Ô ô ——”
Nữ tử khóc đến tê tâm liệt phế, Trương Thỉ phục hồi lại tinh thần, cau mày, theo ánh đèn nhìn nàng một cái, đầu bù tóc rối, quần áo tả tơi, như là một tên ăn mày không biết chui từ đâu ra.
Từ trước đến nay, Trương Thỉ là người lương thiện, cũng không bởi vì bị một tên ăn mày ôm đùi mà có gì bất mãn, ngược lại còn kiên nhẫn xoa vai nàng. “Cô nương, đứng lên mà nói.”
Hiểu Nguyệt cả kinh, giọng nói này, cái đùi này đều có điểm khả nghi....
Nàng lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn Trương Thỉ, sợ đến mức lập tức bỏ từng móng vuốt ra khỏi đùi hắn, nhanh nhẹn xin lỗi, “Xin, xin lỗi……”
Trương Thỉ nhìn bộ dáng đáng thương kia, trong lòng mềm nhũn, đem người nâng dậy.
Chiếc xe đằng sau cũng ngừng lại, Tô Dự ôm Tô Mạch xuống xe, La Chiêu cũng nhảy xuống ngựa.
Hiểu Nguyệt lúc này mới nhìn thấy chủ nhân của nàng, trong lòng một trận ảo não, chỗ này cũng ít người đến, nàng đã quan sát thật lâu, trừ bỏ người của viện tiến tấu, hầu như là không có ai ra vào. Chẳng lẽ viện tiến tấu này ngoài công tử nhà nàng ra còn có người khác sao? Thế nhưng sao nàng lại có thể ôm sai người cơ chứ! Ôi trời ơi chỉ có thể nói trời quá tối đi!
Tô Dự cũng nhận ra Hiểu Nguyệt, mà lúc này hắn đang ôm Tô Mạch say ngủ khó mà nói lên lời. La Chiêu đứng ở cạnh hắn, Tô Dự nghĩ nghĩ, liền hướng La Chiêu nói: “Phiền La tướng quân trước mang huynh trưởng ta về phòng được không?".
La Chiêu hơi thở cứng lại, đôi tay ôm ngực, mắt sáng như đuốc, mắt không có nhìn Tô Dự đang nói chuyện với hắn, mà là trừng mắt Tô Mạch.
Tô Dự trong lòng cũng lo sợ không thôi, chỉ sợ vị La Chiêu này nhìn ra cái gì khác lạ. Như vậy mặt mũi của Tô gia đều bị Tô Mạch ném sạch.
Tô Dự đang định từ bỏ, La Chiêu đột nhiên thò tay sang, đem Tô Mạch tiếp qua đi, đôi mắt nhìn chằm chằm cái mặt đang ngủ trương ình lên bị hắn bổ một phát sau gáy. Thú thực là hắn cũng muốn xem thử cái thằng tiểu thế tử gà con này có bị hắn đập hỏng cổ hay không. Cơ thể mềm mại thơm tho, cánh tay La Chiêu một trận tê mỏi, thiếu chút nữa không sử dụng được sức lực, căng da đầu hướng bên trong đi đến.
Hiểu Nguyệt mắt sắc lẹm nhìn một đại nam nhân ôm Tô Mạch đi, trái tim loạn đập thình thịch. "Gia, ngài làm sao thế này?".
Hiểu Nguyệt ra vẻ trấn định, Tô Dự xua tay, cũng không tính nói ra những chuyện khiến người ta sốt ruột của Tô Mạch, hắn chỉ dò hỏi tình hình của Hiểu Nguyệt, còn hỏi đến đặc biệt cẩn thận, Hiểu Nguyệt thiếu chút nữa làm trò như cái vị chủ tử táo bạo này —— nhưng thôi nàng còn vội vã xem gia nhà nàng đâu, vừa rồi nam nhân kia là chuyện gì vậy? Tại sao nàng ấy có thể để đàn ông ôm?
Đương nhiên, nàng cũng không quên chính mình nên diễn suất.
Tô Dự hỏi thăm tình huống, mới biết được hai mẹ con nàng đi theo Tô Mạch đến đây, nửa đường gặp phải đạo tặc, đành phải ném bỏ ngân lượng, ăn xin đến kinh thành.
Thật vất vả mới tìm được nơi Tô Mạch đặt chân, lại bị người hầu ngăn ở bên ngoài, họ nói rằng các nàng và phủ Tương Nam vương đã không còn bất luận quan hệ gì, muốn đuổi các nàng đi.
Hiểu Nguyệt khóc đến tội nghiệp, theo đó hơi thở của Tô Dự cũng không thuận. Người biết mẹ con Hiểu Nguyệt rời phủ tất nhiên là người của vương phủ, Lý Ký vẫn còn chưa có gan dám đem người của Tô Mạch ngăn cản bên ngoài.
“Là ai?”
“Nô tỳ cũng không quen biết.” Hiểu Nguyệt đương nhiên nhận thức, chẳng qua là ai thì không thể nói ra từ miệng nàng, nếu không lại thành nàng châm ngòi ly gián, cuối cùng nhưng thật ra lại khiến Tô Mạch trêu chọc phiền toái.
Tô Dự tự nhiên cũng minh bạch, không hề truy vấn, chỉ nói: “Ngô ma ma ở nơi nào?”
Hiểu Nguyệt nói, Trương Thỉ vẫn luôn ở bên cạnh nghe ngóng: “Nơi này ta biết, không bằng ta bồi Hiểu Nguyệt cô nương đi tiếp lệnh đường*?”
Lệnh đường: mẹ
Hiểu Nguyệt lắc đầu, nhìn Tô Dự nói: “Mới vừa rồi nô tỳ thấy gia hình như vừa uống rượu xong, nô tỳ muốn ở lại chăm sóc thiếu gia...".
Tô Dự nói: “Ngươi đi đi, có ngươi ở đó ta mới yên tâm. Ngô ma ma, ta sẽ đi đón"
Ngô vương phi ra đi sớm, Tô Mạch căn bản là do Ngô ma ma nuôi lớn. Sau này mặc dù thất thế, trượng phu lấy hưu thư áp bức, Ngô ma ma cũng không bỏ rơi hay mặc kệ Tô Mạch. Tô Dự cũng nhiều lần cảm khái, nếu có người đối đãi với mình như vậy, mình có liều mạng cũng phải bảo vệ bọn họ an toàn.
Lần này trước khi vào kinh, Tô Mạch điều hai mẹ con đi, sợ rằng bản thân mình ở kinh thành cũng khó lòng bảo toàn, lại liên luỵ đến các nàng. Nhưng dù vậy, đôi mẹ con này vẫn là theo đến.
Tô Mạch chưa từng xem mẹ con họ là hạ nhân, Tô Dự đối với các nàng tự nhiên cũng không tỏ vẻ chủ tử.
Hiểu Nguyệt cảm kích gật đầu, lại hướng người tốt bụng là Trương Thỉ hành lễ, Trương Thỉ đưa cho nàng một phương thuốc giải rượu để nàng mang cho Tô Mạch, lúc này Hiểu Nguyệt mới cầm lấy xoay người tiến vào tòa nhà.
Quan tiến tấu Lý Ký hiển nhiên cũng biết việc này, vội vội vàng vàng chạy tới. Hôm nay nghe Hiểu Nguyệt muốn tìm Tô Mạch, hắn đương nhiên là vẫn làm việc khách sáo, để cho nàng ở đại sảnh tiếp đãi như khách chờ Tô Mạch trở về định đoạt, nhưng ai biết thị thiếp của Tô Dự là Ái Liên lại biết việc này, nàng ta mang theo chúng gia đinh đem Hiểu Nguyệt đuổi ra khỏi phủ, nàng ta nói rằng đây là gia nô mà Tô Mạch đuổi đi, chạy theo tới tận kinh thành nhất định có rắp tâm khác.
Từ Ái Liên chính cháu gái của Tương Nam vương phi Từ thị, có thể ương ngạnh kiêu ngạo như thế kia cũng là do thói quen được chiều chuộng cho phép, Lý Ký nào dám kháng lệnh nàng.
Nghe xong lời này, hơi thở Tô Dự có điểm lạnh đi, “Lý đại nhân, viện tiến tấu Tương Nam là ngươi quản chế, ngươi có hoàng mệnh trong người, không cần cố kỵ những mặt khác.”
Tốt xấu gì cũng là một mệnh quan triều đình, thế nhưng lại sợ hãi một phòng tiểu thiếp, như thế này tính gì?
Lý Ký rủa thầm trong lòng, thưa dạ xưng vâng. Dưới sự chỉ dẫn của tỳ nữ La Chiêu đem Tô Mạch đặt ở trên giường, nhịn không được đem phòng ốc đánh giá. Nhà cửa sạch sẽ, bài trí không có một vật phẩm dư thừa, hắn không khỏi khó coi một chút.
Bọn tỳ nữ cũng không biết vị nam tử cao to này là ai, hầu hạ vô cùng cẩn trọng, bưng trà mang đến cũng chỉ dám trộm nhìn.
Hiểu Nguyệt vừa đi vào lập tức phân phó hai tỳ nữ đi nấu canh giải rượu, La Chiêu nhìn nàng này ăn mặc quần áo rách rưới lại dạy dỗ hai nữ tử ăn mặc sạch sẽ, tuổi tác không chừng so với nàng còn lớn hơn, khí thế kia không phải ỷ thế hiếp người mà là một loại dịu dàng bình tĩnh liệu trước ôn hòa, loại cảm giác này cùng Trương Thỉ có chút tương đồng.
La Chiêu lẳng lặng phẩm trà, Hiểu Nguyệt ở bên kia cũng phân phó xong rồi, nàng đi vào xem xét cái trán của Tô Mạch, “Công tử nhà nô tỳ là do uống quá nhiều rượu?"
"Ba ly, rượu quế nhưỡng hoa ủ từ năm trước".
"Gáy công tử không biết làm sao lại sưng u một cục thế này?".Hiểu Nguyệt lúc này mới phát hiện sau gáy Tô Mạch có một cục u sưng tím.
La Chiêu vẫn như cũ bưng trà chậm rãi phẩm, “Đại khái là tự hắn vấp ngã". Vừa rồi hắn mới kiểm tra, tuy rằng người này không tỉnh, nhưng xương cổ vẫn bình thường.
Hiểu Nguyệt âm thầm hít một hơi lạnh, vấp ngã lại có thể ngã thành như vậy? Đùa nàng à?
Nhưng xem qua thì Tô Mạch cũng không có gì khác thường, lúc này mới quay đầu hướng La Chiêu hành lễ, “Cảm ơn vị công tử này, nô tỳ muốn hầu hạ công tử nhà ta rửa mặt, phiền toái công tử lảng tránh một chút.”
Có người tiếp nhận Tô Mạch, La Chiêu cầu còn không được, không có ý kiến gì liền rời đi.
Chờ Tô Dự và Trương Thỉ đón Ngô ma ma trở về. Hiểu Nguyệt cũng đã rửa mặt sạch sẽ, một khuôn mặt trắng nõn, lộ ra một tiểu nữ tử tinh tế non mềm, dưới ánh đèn càng tăng thêm một vẻ đẹp kì ảo.
Trương Thỉ vừa nhìn thấy, lại có điểm thất thần, có lẽ là đêm nay ánh trăng quá đẹp, cũng có lẽ là đêm nay rượu hương quá nồng nàn. Trong nháy mắt, như có một giọt sương rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo lên từng gợn sóng, mất một lúc lâu nhưng cũng không thể bình ổn……
Tô Dự an bài chỗ ở cho Ngô ma ma và Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt tự mình đưa
Trương Thỉ tiễn khỏi Tây Sương. Cuối cùng khi một chân bước ra khỏi cửa, Trương Thỉ quay đầu lại hỏi: “Mạo muội xin hỏi phương danh của cô nương là gì?".
“Ngô Hiểu Nguyệt.”
Hiểu Nguyệt……
Trên mặt Trương Thỉ như nóng lên, “Tại hạ Trương Thỉ.”
“Vâng!”
Trương Thỉ lại bổ sung một câu, “Ta là bạn của Tô đại công tử. Nàng có thể gọi ta là Trương đại ca.”
Lần thứ hai có người đánh vỡ quy củ thâm nghiêm của dòng dõi, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào nàng.
Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn vào Trương Thỉ, quý công tử nhẹ nhàng, thái độ lại hết sức hiền lành, ánh mắt nhìn nàng còn lộ ra một cỗ cảm xúc không quen thuộc khiến nàng đỏ mặt tim đập nhanh. Hiểu Nguyệt chạy nhanh rũ mi gật đầu, ngăn chặn nhịp đập của con tim đang tuỳ ý nhảy lên.
Trương thỉ cũng đứng trong yên lặng một lát, không chờ nàng đáp lại xưng hô kia, hắn liền tỉnh lại, nhất định là mình quá đường đột, đỏ mặt, cùng Hiểu Nguyệt cáo từ, lúc này mới tâm thần hoảng hốt mà ra cửa.
Mới ra cửa môn, hắn liền thấy La Chiêu cũng đang rời đi.
La Chiêu nói với hắn: “Tâm tình Tô đại công tử này hơi cổ quái, về sau ngươi cách hắn xa một chút.”
Tô Mạch đối với Trương Thỉ tốt một cách không bình thường, La Chiêu và Trương Thỉ giao tình không tồi, tất nhiên phải nhắc nhở vài câu.
Trương Thỉ cũng biết La Chiêu và Tô Mạch có nhiều khúc mắc, Vị Đại tướng quân anh minh thần võ này tài ba vô cùng không hiểu sao lại bại hai lần dưới tay Tô Mạch, có thể không sốt ruột sao?
Nhưng cho dù có sốt ruột còn không đến mức làm hắn nói ra nói như vậy. “Có phải đêm nay đã xảy ra chuyện gì hay không?". La Chiêu dẫn theo Tô Mạch trở về, thái độ của hắn có gì đó khó hiểu, lúc trước hai người đánh đàn múa kiếm, hắn rõ ràng cảm giác được thái độ của La Chiêu đối với Tô Mạch có điều hòa hoãn, nghe thấy Tô Mạch nhảy xuống lầu, người đầu tiên chạy đi tìm cũng là hắn.
La Chiêu chỉ cảm thấy trên cổ bị Tô Mạch liếm quá như có lửa đốt, khẩu khí lại lãnh ngạnh vài phần, “Không có gì. Sắc trời đã tối, Trương huynh cũng sớm hồi phủ nghỉ ngơi.”
Dứt lời, nhảy lên ngựa, một roi đánh xuống, con ngựa giống như mũi tên xông ra ngoài.
Trương thỉ: “……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...