Diệu Cốt Sinh Hương

La Chiêu chính là nghe thấy tiếng thét chói tai kia, hắn mới xác định được chính xác phương hướng mà tìm đến, nhưng đồng thời, hắn vẫn là nhịn không được nhíu mày —— cái thằng ranh này như thế nào mà kêu khó nghe vậy. Nếu Hoàng Thượng ở ngay cạnh hắn, thế mà không chém hắn làm đôi sao?

Sự việc Hoàng Thượng và Tô đại công tử mất tích chỉ có vài người bọn họ biết. Những người tới tìm chính là đội cận vệ của Hoàng Thượng. Do đó bọn họ cũng biết, khẳng định là có chuyện ngoài ý muốn.

La Chiêu nhanh chóng hướng chỗ có tiếng thét chói tai lao đi, liền thấy phía trước có lửa trại. Tô Mạch đang trừng mắt hoảng sợ nhìn vào bóng đêm. Cảnh Đế nằm ở ngay bên người nàng, mà xung quanh lửa trại, không khó phát hiện ra một đám đen thi thể.

La Chiêu có chút buồn bực, mùi máu tươi nồng nặc như vậy rất dễ dàng dụ dã thú đến, cũng may hắn tới kịp thời. La Chiêu 

đi qua, dò xét hơi thở của Triệu Nghị, lại nhìn thoáng qua Tô Mạch đầy người máu me, “Ngươi có bị thương không?”

Tô Mạch lắc đầu.

La Chiêu liền đốt hoả tiễn tuỳ thân, một mũi tên xuyên qua đám mây, mũi tên xuyên qua đám mây mang theo đặc chế hoả dược rít một tiếng rồi phóng lên cao, triệu hoán những người tìm kiếm ở phụ cận, cũng đưa tín hiệu cho những người ở nơi xa: Đã tìm được người rồi.

La Chiêu khiêng Triệu Nghị lên, một chân dẫm tắt lửa trại, quay đầu bước đi, thế nhưng tay Triệu Nghị vẫn gắt gao túm chặt tay Tô Mạch, mà Tô Mạch vẫn nằm liệt trên mặt đất.

“Chúng ta cần phải rời đi ngay lập tức". La Chiêu nhắc nhở nói.

“Chân ta nhũn không đi nổi.” Tô Mạch ngẩng mặt nhìn La Chiêu, trong mắt có chút kinh hách quá độ, yếu ớt nhìn qua, làm trái tim của hắn không tự chủ mà đập mạnh.

La Chiêu nghẹn cả lời, vì cái gì mỗi lần gặp gỡ thằng ranh tiểu thế tử này là không có chuyện gì tốt cả? La Chiêu dứt khoát đem Tô Mạch cũng xách lên, nhanh chóng hướng phía doanh trại đi đến.

“La tướng quân, ngươi là người tốt……” Tô Mạch tìm được độ ấm, giọng nói cũng vững vàng chút. Trong tình thế này, nếu La Chiêu hơi có dị tâm, nàng và Triệu Nghị hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Khoé miệng La Chiêu run rẩy, cũng lười cùng nàng nói lời vô nghĩa. Nhưng này một bên là Tô Mạch ôn hương mềm mại, đối lập là một bên Triệu Nghị rắn chắc lãnh ngạnh, làm cho hắn có ảo giác như chính mình đang ôm nữ nhân vậy. Tưởng tượng như vậy, mặt La Chiêu hết đen lại đỏ.

Có lẽ là rốt cuộc cũng tìm được người dựa vào, Tô Mạch an tâm hơn, căng thẳng thần kinh được thả lỏng liền hôn mê.

Trương Thỉ xem mạch cho hai người, mạch đập không yên ổn, “Đúng là trúng độc, nhưng không sâu, chắc hẳn đã dùng qua thuốc giải".

Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Lúc này Tô Dự mới đem tầm mắt dừng ở tay Triệu Nghị trước sau nắm chặt cổ tay Tô Mạch, hắn liền cởi áo choàng ngồi xổm xuống, đem ngón tay của Triệu Nghị từng cái một tách ra.


Đột nhiên Triệu Nghị mắt mở ra, Trương Thỉ đang kiểm tra miệng vết thương cũng sợ tới mức giật thót cả mình. Dường như là nhìn đến những người quen thuộc, rốt cuôc Triệu Nghị buông lỏng bàn tay nắm tay Tô Mạch, lại lần nữa nhắm mắt lại.

“Hoàng Thượng?” Trương Thỉ thật cẩn thận mà gọi một tiếng, Triệu Nghị một chút phản ứng cũng không có. Trương Thỉ lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, lúc này mới xác định hành vi nhiều lần “Xác chết vùng dậy”, sau đó hắn liền ổn định trái tim cũng không tiêu hoá nổi việc này!

Đại tướng quân Mông Trí liền cảm thán nói: "Nhất định là Hoàng Thượng vì bảo hộ Tô thế tử mới có thể bị thương……” Một câu nói leng keng hữu lực đầy nhịp điệu, 

không thể dùng ngôn ngữ của nhân loại để  biểu đạt tình cảm kính ngưỡng của hắn đối với đương kim thánh thượng.

Tô Dự trong lòng mừng thầm, may mắn cái

vị này chính là người thô thiển, nếu không, 

hắn nhất định phải nêu trước toàn quân với hàng vạn ngôn từ ca tụng công đức của thánh thượng để còn lưu danh thiên cổ.

Hôm sau Triệu Nghị mơ mơ màng màng tỉnh lại liền nghe thấy âm thanh của vật nhỏ đang ở trong doanh trướng. Hắn nỗ lực mở to mắt vài lần mắt, tròng mắt lăn lộn vài cái, lại không thể mở được. Cả người mềm nhũn vô lực, tứ chi dường như không chịu hắn khống chế, khó mà nhúc nhích.

Tối hôm qua Tô Mạch liền tỉnh, cũng là thời điểm Tô Dự tính toán bảo nàng tắm rửa. Lúc này nàng mới vừa uống thuốc xong, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nhìn Trương Thỉ đang cắt thuốc.

“Ngày hôm qua ta bắt được một con thỏ vô cùng mập mạp".

“Thật vậy chăng?”

“Là sự thật, Hoàng Thượng cũng thấy. Không tin ngươi hỏi người.”

Trương Thỉ duỗi tay thử một chút độ ấm trên trán Tô Mạch, Tô Mạch liền ngửa đầu, nhìn vẻ mặt hắn ý cười ôn nhu, ấm áp như vậy, chưa từng có người nào đối xử với nàng như vậy, dù là phụ vương hay Tô Dự cũng vậy, càng đừng nói những người không liên quan. Tô Mạch nhìn nhìn liền có điểm hoảng hốt.

"Vẫn có chút nóng lên, ăn nhiều rau dưa củ quả, không được ăn thức ăn mặn".

"Ta bắt được con thỏ, tặng ngươi ăn, tạ lễ ngươi cứu mạng ta".


“Đây đều là việc ta lên làm. Huống chi, người cứu ngươi không phải ta, là Hoàng Thượng mới đúng.”

Tô Mạch tựa như không nghe thấy lời này, tiếp tục nói: “Ta biết một cô nương trông vô cùng giống ta, tính tình cũng tốt...".

Mẹ ơi, sao tự nhiên lại nhớ đến đôi môi...?

Triệu Nghị tuyệt đối bị làm giận dữ đến mức phải tỉnh. Hoá ra Tô Mạch trộm con thỏ của hắn không phải vì cùng Trương Thỉ tỷ thí mà là vì muốn đạt được hảo cảm của Trương Thỉ. Hai người này còn ở đây “Khanh khanh ta ta”, là xem Triệu Nghị hắn là người chết sao?

Cho nên, đột nhiên Triệu Nghị lại “Xác chết vùng dậy”, ngồi thẳng tắp trên giường, Tô Mạch và Trương Thỉ sợ tớ mức cả hai đều song song ngậm miệng.

Trương thỉ chạy tới, lại bắt đầu vọng, văn, vấn, thiết *. 

*vọng, văn, vấn, thiết: là phương pháp tứ chẩn,  chẩn đoán của y học cổ truyền: khám tai mũi họng, sờ nắn bụng, ngửi hít...

Triệu Nghị quay đầu lại nhìn về phía Tô Mạch, mắt trừng to, làm gì giống như ma ốm cơ chứ. Tô Mạch vốn dĩ nhìn về hướng ấy, lập tức sợ đến mức cả người bất động.

Trương Thỉ không biết ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bằng kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm cùng nhau liền đoán rằng hẳn là Tô Mạch liên lụy Cảnh Đế. Cảnh Đế có muốn trách tội nàng cũng không có gì là kỳ quái.

Trương Thỉ nhịn không được vì Tô Mạch nói vài lời, “Hoàng Thượng độc có thể giải nhanh như vậy, cũng là nhờ đại công tử. Hắn đã lấy máu đút cho Hoàng Thượng uống, thanh trừ hơn phân nửa độc tố.” Trong tình thế nguy hiểm như vậy vẫn có thể nghĩ đếh phương pháp lấy máu để giải độc, Trương Thỉ không thể không đối với vị thế tử yếu nhược này lau mắt mà nhìn.

Ánh mắt Triệu Nghị hoà hoãn đi không phải do Trương Thỉ nói những lời này, mà là do bộ mặt đáng thương kia của Tô Mạch.

“Trẫm muốn tắm gội thay quần áo, Tô ái khanh, ngươi lưu lại hầu hạ.”

Tô Mạch nào dám chậm trễ, Triệu Nghị lưu lại nàng tất nhiên có quan hệ đến sự việc ám sát ngày hôm qua.

Quả nhiên, Triệu Nghị được hầu hạ vào bồn tắm, liền nói: "Như thế nào ngươi và Trương Thỉ lại quen thuộc như vậy?"


Tô Mạch sửng sốt, chẳng lẽ không phải kêu nàng giữ kín sự tình ngày hôm qua sao?

Lần này ám sát tuyệt đối là có mưu tính, đối phương rõ ràng là ôm cây đợi thỏ. Quân đội Triệu Nghị đều có thói quen săn bắn nhưng không phải lần nào Triệu Nghị cũng đi săn. Hành quân mấy tháng qua, Tô Mạch cũng chỉ thấy hắn đi săn ba lần. Nàng nghe Trương Thỉ kể rằng, địa điểm đi săn bắn hôm qua là nơi mà Triệu Nghị thời điểm vẫn là hoàng tử đi săn bắn nhiều lần. Chuyện lần này xảy ra, hắn tự mình đi săn, nhất định không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Điểm này quá rõ ràng, chắc chắn là người có liên quan đến Triệu Nghị. Quan hệ đến những người trong hoàng gia, Tô Mạch là người ngoài cho nên cần phải bịt miệng.

Nhưng ai biết Triệu Nghị lại nói lời này, không hiểu ý hắn là sao, đành phải cẩn thận mà trả lời: “Trương Thỉ làm người rất hoà ái, thần chịu ân huệ của hắn nhiều lần, cho nên có ít nhiều quen thuộc".

Triệu Nghị đối với cái đáp án bày tỏ ý gậy đầu, lúc này mới chuyển sang chuyện chính.

"Sự tình ngày hôm qua ngươi hẳn phải quên rồi nhỉ."

Đơn giản rõ ràng, lại khiến Tô Mạch rốt cuộc an tâm. Nếu Triệu Nghị không nói lời này, nàng liền hoài nghi liệu có phải hay không Triệu Nghị sẽ tìm một kẻ nguỵ trang để giết nàng diệt khẩu.

Đội quân nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày. Hôm sau, tất cả tinh thần đều phấn chấn lên đường vào kinh.

Hai mươi vạn đại quân, trùng trùng mà tiến vào kinh thành. Cách kinh thành khoảng mấy chục dặm, nơi nơi đều có dân chúng ven đường hoan nghênh. Cách mười dặm văn võ bá quan cũng ra nghênh đón. Hoàng thất lấy An Vương Triệu Tùy cầm đầu, đám quan lại thì Tể tướng Hạ Khải chương dẫn đầu.

Tô Mạch và Tô Dự hai cái con tin này, tất nhiên là phải lưu lại. Hai cái phiên vương khác cũng đã sớm đệ trình tội thư, liền cử người làm con tin sớm lên đường vào kinh. Chờ bốn con tin đều đến đông đủ là có thể thống nhất cách an bài.

Cảnh Đế chiêu cáo thiên hạ rằng bồi dưỡng nhân tài cho phiên vương, đương nhiên sẽ không giam lỏng bọn họ tại kinh thành, mà cần thiết tỏ vẻ khoan dung độ lượng để chiều lòng thế nhân.

Tất cả đều là cảnh tượng hoàng thất và quan lại vui vẻ hoà thuận, nơi nào nhìn ra được tình thế Triệu Nghị mới bị ám sát ngày hôm qua?

An Vương Triệu Tùy bưng rượu nói rằng vì 

Tô Mạch và Tô Dự đón gió tẩy trần. Làm con tin, bị người có ý đồ mượn sức là chuyện bình thường, Tô Mạch tự nhiên cũng phải thật cẩn thận tiếp đãi. 

Đặc biệt vị An Vương này, nghe nói hắn là 

hoàng tử được sủng ái nhất của đương kim Thái Hậu tuy rằng không phải là thân sinh mẹ ruột. Trưởng tử của Trương Thái Hậu là Kiến nguyên đế, Kiến nguyên đế hoa mắt ù tai, tuổi còn trẻ liền chết non.

Sau đó lập cháu đích tôn năm tuổi lên kế vị, tả tướng phụ chính, quản lý chung các loại quan lại, đại chính vương triều liền rơi vào thời kì đen tối nhất trong vòng hai năm. Chẳng những dân chúng phải chịu khổ, loạn phiên vương, hoàng thất nhiều người cũng bị giết hại. Một vị hoàng tử khác của Trương Thái Hậu cũng bị chết trong trận rung chuyển này.

Đoan Vương Triệu Nghị phản công kinh thành diệt trừ gian thần, giúp đỡ xã tắc, Trương Thái Hậu có ý định lập An Vương làm hoàng đế, nhưng vì Triệu Nghị quá cường thế, bà ta cũng chỉ đành thỏa hiệp. Cho nên, hiện giờ, An Vương Triệu Tuỳ chính là uy hiếp lớn nhất của Triệu Nghị.


Có Thái Hậu chống lưng, hoàng thất tông thất đối An Vương rất là tôn sùng, lại thân thiết với nhiều quan lại trong triều, mối lo này rất là lớn mạnh.

Cảnh Đế Triệu Nghị đối toàn bộ hoàng thất mà nói, hắn chính là một đóa hoa kì lạ trong rừng, cả người tài ba, mặc dù là quan hệ huyết thống, cũng là kính sợ có thừa mà thân thiết là không đủ.

Triệu Tùy năm vừa rồi mới tròn hai mươi, cũng đã lộ ra một hương vị cáo già khôn khéo. Trước mặt bọn họ luôn cười đến ôn hòa vô hại, càng là như vậy, Tô Mạch càng là cảm thấy sởn tóc gáy.

Tô Dự nói: “Gia huynh thân thể ôm bệnh nhẹ, kỵ rượu, nếu An Vương điện hạ không chê, tại hạ liền tiếp rượu với ngài?".

Triệu Tùy cũng không ỷ vào thân phận mà làm khó hắn, chỉ nói: “Đại thế tử nên bảo trọng thân thể.”

Tô Mạch âm thầm hít vào một hơi. Người này tâm tư sâu sắc, không phải tiểu nhân như nàng có thể giao thiệp được. Đối với phương thức xã giao, Tô Mạch cực kì an phận đứng ở vị trí của mình, nếu ai quá nhiệt tình nàng cũng chỉ có thể dùng lạnh lùng đáp lại. Ai biết người nào đó khuôn mặt tươi cười không giấu con dao nhỏ thọc sau lưng mình một cái.

Trong triều đình, chuyện mượn đao giết người nàng đã nghe nói quá nhiều, tất nhiên là phải tránh. May mắn là sắc trời đã muộn, không thể trì hoãn lâu, đoàn người sôi nổi vào kinh thành. Hai mươi vạn đại quân đóng tại vùng phụ cận kinh thành.

Cảnh Đế muốn khao thưởng tam quân, cho phép những tướng lĩnh cùng binh sĩ sống tại kinh thành có thể trở về nhà nghỉ tạm ít hôm.

Tô Mạch và Tô Dự, hai huynh đệ được sắp xếp ở viện tiến tấu Tương Nam. Trương Thỉ tự mình đưa bọn họ đến. Khi vừa vào cửa, Tô Mạch còn định mời Trương Thỉ vào ngồi, Tô Dự lại rất sảng khoái mà tiễn khách.

“Sắc trời đã tối, Trương đại phu mời trở về thôi, ngày khác huynh đệ chúng ta ắt tới cửa bái tạ.”

Trương Thỉ chân trước vừa bước vào cửa viện tiến tấu, nghe thấy lời này liền rụt trở lại, liền tiện tay đưa phương thuốc của Tô Mạch cho Tô Dự, “Ta đây đi trước.”

Tô Mạch hận không thể đem thằng này đạp lên tường, ngay lập tức nàng liền đi theo Trương Thỉ vài bước, “Xá đệ không hiểu chuyện, ngươi chớ nên đa tâm.”

Trương thỉ quay đầu lại mỉm cười nhìn Tô Mạch, “Đại công tử, thân phận các ngươi đặc thù, nếu có quan viên đến thăm, tránh được nên tránh. Nhị công tử cũng là suy nghĩ vì ta, không muốn cuốn ta vòng xoáy thị phi này". Hiện tại Hoàng Thượng an trí chất tử còn chưa rõ ràng. Kết giao quá sâu cũng là không thoả đáng.

Trương Thỉ xoay người lên ngựa, lại hướng Tô Dự ở hành lang chắp tay, giục ngựa mà đi.

Tô Dự nhìn theo Trương Thỉ, đi đến trước mặt Tô Mạch nói: “Tình huống ở nơi này như thế nào chúng ta còn chưa lắm rõ, tuỳ tiện mời khách nhân vào, sợ mất lễ nghĩa.”

Tô Mạch nhíu mày, Tô Dự khi nào trở nên lõi đời như vậy?

Tô Dự cũng nhướng mi, chẳng lẽ để hắn đi vào tiếp tục cùng ngươi “Khanh khanh ta ta”?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui