Diệu Cốt Sinh Hương

Trương thỉ kiểm tra miệng vết thương của La Chiêu rồi thay thuốc. Mùa hè mà phải chăm sóc vết thương là cực kì phiền toái, không cẩn thận sẽ khiến vết thương sinh mủ gây chết người. Bọn họ chỉ có thể càng chăm chú hơn, chỉ sợ khiến vết thương của La Chiêu thêm nặng. Thay thuốc xong, Trương Thỉ lau cái trán đầy mồ hôi, "Hắn đang nóng lên, ngươi dùng nước lạnh lau thân thể cho hắn". Dứt lời, trong lúc chờ đợi Tô Mạch đi múc nước, hắn còn tốt bụng đem La Chiêu cởi sạch quần áo.

Tô Mạch vừa đi vào thì thấy trên giường một người đàn ông thân thể trần truồng, tay bưng chậu nước khẽ run, giả vờ trấn định mà tiến vào, mắt cũng không dám nhìn người.

Haizz, Nàng là nữ giả nam trang, nàng cũng biết thân thể đàn ông và đàn bà là khác biệt. Cần phải cực kì bình tĩnh để đối diện với thân thể không một mảnh vải che của người đàn ông kia. Đây đúng là khiêu chiến điểm cực hạn của nàng a. 

Trương Thỉ thấy người trở về, đứng dậy nói:

“Nơi này giao cho ngươi.”

Tô Mạch nghển cổ gật đầu.

Trong lúc mơ màng La Chiêu cảm giác có một bàn tay nhỏ mềm mại đang cẩn thận mà sờ soạng toàn thân hắn. Khi mà bàn tay kia du ngoạn đến vị trí bộ bị của hắn, hắn liền mở choàng mắt ra. Ngay lập tức hắn thấy một cái cằm tinh tế, một khuôn mặt như hoạ, hắn khẽ ngẩng đầu, liền nhìn thấy đỉnh lều trại, còn bàn tay kia vẫn như cũ mà lau chùi thân thể hắn.

Khoảnh khắc đôi tay kia sắp chạm tới bộ vị nào đó, đột nhiên La Chiêu cả người nổi da gà, nghẹn lời, giận giữ quát lên: “Ngươi đang làm gì?”


Tô Mạch căng thẳng thần kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nàng phản xạ có điều kiện mà rụt tay lại. Nhìn khuôn mặt hung thần sát ý của tên kia, nàng cảm thấy được một không khí vô cùng quỷ dị- tên hung thần này đang thẹn thùng sao?.

“Giúp ngươi lau thân thể.” Tô Mạch trả lời rất mạch lạc, thậm chí khi sự phẫn nộ mãnh liệt của La Chiêu hạ xuống, nàng vẫn cực kì thành khẩn mà nhìn hắn.

La Chiêu bị nhìn đến giật mình, cơ bắp toàn thân đều cứng đờ. Tô Mạch gợn lên khóe môi, lộ ra một bộ dáng tươi cười, La Chiêu lại nổi da gà. Tô Mạch đứng dậy, không thèm để ý đi ra ngoài doanh trướng gọi người đi thông báo cho bạo quân và quân y: La Đại tướng quân đã tỉnh lại.

Tô Mạch quay lại doanh trướng thì La Chiêu đã mặc đầy đủ quần áo, lụa trắng vừa thay băng nhiễm máu đỏ thắm. Thấy vậy, Tô Mạch lập tức tiến lên đỡ hắn, cánh tay nhỏ bé đơn bạc giống như cái dây mỏng quấn lên cây đại thụ. Thân thể La Chiêu lại chấn động, muốn đem người ném ra, lại liên luỵ đến miệng vết thương, đau đến mức hắn hít vào thở ra.

“Đại tướng quân, Trương đại phu nói, ngươi không thể cử động.”

Bị bàn tay này chạm vào, La Chiêu chỉ cảm thấy nội tâm cực kì xao động, thân thể không chịu được mà ngồi xuống dưới, trong lòng càng thêm bực bội.

Hắn không kiềm chế được rống lên: "Cút ngay".

Tô Mạch biết điều lui sang một bên, nhìn vị đại tướng quân này sắc mặt tái xanh, ngẫm lại hành vi của bản thân từ lúc hắn tỉnh lại, xác định là không có mạo phạm đến hắn, lúc này mới sâu kín nói:

“Đại tướng quân, một đao kia ta không phải cố ý.”

La Chiêu hung hăng trừng mắt nhìn nàng, ngay sau đó đầu óc xoay chuyển, mới ý thức được, tên nhóc con xấc xược này chính là người đâm hắn một đao vì thế 

sát khí càng tăng lên.

“Triệu Nghị đâu? Ta muốn gặp hắn!”

“La tướng quân cấp bách muốn gặp trẫm, trẫm không có cảm động đâu.” Một binh sĩ vén mành lên, Triệu Nghị chắp tay sau lưng đi đến.


Triệu Nghị hướng Tô Mạch ra hiệu ánh mắt, nói cho nàng, ngươi có thể lăn.

Tô Mạch giậm chân tại chỗ không chịu đi, lá gan run rẩy: “Hoàng Thượng, La tướng quân đã tỉnh, đệ đệ thần đâu?” Tên bạo quân này, chẳng những lấy bọn họ làm mồi dụ La Chiêu cắn câu, mà khi biết nàng đâm bị thương La Chiêu thì nhốt Tô Dự lại. Lúc Tô Dự đánh lạc hướng rất nhiều người, không biết có bị thương hay không. Tuy rằng đối với người đệ đệ này không có nhiều tình cảm nhưng vào thời điểm quan trọng hắn vẫn có tình có nghĩa mà cứu nàng một mạng.

Triệu Nghị nói với một binh sĩ, "Mang Tô đại công tử đi.”

Binh sĩ lĩnh mệnh, Tô Mạch nhanh chóng đuổi kịp.

Khi Tô Mạch nhìn thấy Tô Dự, Tô Dự đang cửi trần, lộ ra nửa phần trên cơ thể rắn chắc, ngồi ở doanh trướng hưởng thụ đường phèn tuyết lê, ăn nho và dưa hấu, thậm chí trước mặt còn đang nướng một con thỏ cực ngon.

Tô Mạch nhìn chằm chằm con thỏ kia, nước miếng nghẹn đầy, “Ta cứ tưởng hắn đem ngươi đi nhốt?” Không nghĩ tới tên này vậy mà đang hưởng thụ, còn nàng ngay cả miếng cơm cũng chưa được nhai đâu.

Tô Dự nghĩ chắc là một tên lính canh, căn bản cũng không nhìn về bên này, vừa nghe thấy giọng nói, lưng hắn liền cứng đờ, ngay sau đó, nhìn như lơ đãng nhặt ngay cái áo mà tròng lên người. 

“La Chiêu tỉnh rồi hả?”

“Hoàng Thượng nói, nếu hắn không tỉnh, sẽ bắt ta và ngươi chôn cùng." Tô Mạch lại nhìn lướt qua một bàn đầy dưa và trái cây, và con thỏ béo núc thịt đang nướng kia. 


"Ngốc ngếch!” lời nói này cũng khiến Tô Mạch bị doạ sợ. Tô Dự thoáng nhìn theo ánh mắt của Tô Mạch, đem con thỏ kia tùy tiện đẩy đến trước mặt Tô Mạch,

“Hôm nay ra ngoài săn.”

“Bắt được một con sao?”

Tô Dự mày dựng lên, lười nhác trả lời, “Ta ăn rồi.”

Tô Mạch chẳng biết xấu hổ mà nói: “Một khi đã như vậy, vi huynh liền mang đi? Đêm nay ta còn phải gác đêm.”

Tô Dự không phản đối, Tô Mạch bưng mâm lên đi luôn. Chân còn chưa bước đi xa, liền nghe Tô Dự ở phía sau nàng sâu kín mà nhắc nhở một câu, “Ngươi đã tám ngày không tắm gội.”

Tô Mạch lưng cương lại, hiện tại cũng không cùng ngươi cùng trướng, ghét bỏ cái gì?

Nàng không tắm gội, nhưng cũng có cọ qua thân thể, mặc dù vẫn không thoải mái, nhưng mà cũng không đến mức không chịu nổi. Thật ra thì ở bẩn cũng quen


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui