Chap 14: Sự hiểu lầm tai hại
-Sao vậy, Nhật Hạ? Đói bụng hả? Thiên Lam kéo ghế ngồi xích lại gần tôi quan tâm.
Sau khi mọi người giải tán thì chúng tôi nán lại ở nhà hàng để Thiên Lam bồi thường chi phí cho những món đồ bị tôi làm vỡ. Tôi vẫn còn tức cậu ta nên vẫn ngồi một chổ giận dỗi.
-Nhật Hạ, tớ gọi thức ăn cho cậu nhé? Thiên Lam xoay mặt tôi lại mỉm cười thật tươi. Tôi xô cậu ta ra càu nhàu.
-Cậu là đồ khát tình à? Đã bảo chỉ là đóng giả thôi…vậy mà cậu lại làm sai kịch bản…lại còn dám hôn tớ trước mặt tất cả mọi người…cậu có biết khi nãy tớ xấu hổ đến mức nào không?
-Haha!
Thiên Lam đưa tay chống cằm nhìn tôi mỉm cười. Thái độ của cậu ta khiến tôi chỉ muốn nhảy lên đấm ấy cái. Bất ngờ cậu ta vươn tới đưa tay vuốt mặt tôi cợt nhã.
-Nhìn cũng đẹp trai lắm! Nhưng vẫn còn kém tớ một chút.
-Hứ! Tôi nổi cáu gạt tay cậu ta ra.-Phải nói tớ đẹp trai hơn cậu gấp 100 lần mới đúng. Không những đẹp hơn mà tớ còn hấp dẫn hơn và có giá trị hơn cậu nhiều.
-Vậy sao? Thiên Lam liếc tôi cười nhạt.-Cậu dám cược không?
-Cược gì?
-Xem ai hấp dẫn hơn.
Tôi nhíu mày nhìn cậu ta khó hiểu, tên này lại định giở trò gì nữa? Mỗi lần nó đề nghị tôi làm gì thường không có kết quả tốt. Thấy khuôn mặt tôi lộ ra vẻ đề phòng, Thiên Lam cười đểu:
-Sợ rồi sao?
Máu sĩ diện bốc lên đầu, tôi đập bàn đứng dậy.
-Ai sợ cậu, cược thì cược. Nhìn lại Thiên Lam, tôi thắc mắc.-Mà cược thế nào đây?
-À! Thiên Lam liếc khắp một lượt căn phòng rồi quay lại tôi mỉm cười.-Xem ai giỏi tán tỉnh hơn. Trong vòng 30 phút, ai có thể bắt chuyện và xin được số điện thoại của một cô gái thì thắng.
Đơn giản vậy thôi à? Tôi cười nhạt đồng ý và để cho Thiên Lam bắt đầu trước. Cậu ta ung dung đi đến bên một cô gái đang ngồi một mình trong góc phòng lên tiếng.
-Chào em! Cô gái kia quay lại và có hơi ngẩn ngơ trước bộ dạng của Thiên Lam, tôi chu mỏ khinh khỉnh, trên đời này thật lắm kẻ dại trai.-Em đang đợi bạn sao? Anh có thể ngồi ở đây không?
-Em…em đi một mình thôi. Cô gái kia ấp úng.-Anh ngồi đi.
Thiên Lam đưa tay ra sau ra dấu chữ V với tôi, 5 phút sau thì cậu ta đi lại với nụ cười ngạo mạn và vui vẻ lắc lắc chiếc điện thoại mới nạp số cô gái kia trên tay. Tôi mím môi, giờ đến lượt tôi. Tôi đưa mắt dáo dác nhìn khắp căn phòng tìm đối tượng, cuối cùng cũng phát hiện ra một cô gái ngồi một mình ở gần lối đi, tôi mỉm cười bước lại, chỉ cần bắt chước Thiên Lam là OK.
-Chào bạn! Bạn đi một mình hả? Tới trước mặt cô gái đó, tôi lịch sự mở lời.
Cô gái đó nghe tiếng thì ngước lên nhìn. Tôi hơi bất ngờ, cô ấy thật đẹp, khuôn mặt trang điểm nhạt nhưng nhìn vô cùng thánh thiện.
-Không! Tôi có hẹn với bạn.
Ơ…dường như không giống trường hợp của Thiên Lam rồi. Tôi hơi lúng túng. Ở chiếc bàn gần đó, Thiên Lam đang theo dõi nhất cử nhất động của tôi, ánh mắt của cậu ta nhìn tôi xoi mói, khóe miệng gian xảo đôi lúc nhếch lên tạo thành một nụ cười giễu cợt. Tôi bực bội, càng quyết tâm chinh phục cô gái trước mặt hơn.
-Tôi có thể ngồi xuống không? Tôi nhìn cô gái trước mặt mỉm cười thật tươi.
Cô gái đó nhìn tôi vài giây, ánh mắt diễm lệ tỏ vẻ hơi khó hiểu, rồi cô ấy cũng dịu dàng mỉm cười gật đầu.
-Ngồi đi.
-Cám ơn bạn.
-Tôi hơn tuổi em, phải gọi tôi là chị.
Cô gái nhìn tôi mỉm cười, ánh mắt đen thẳm có vẻ phức tạp. Tôi cảm thấy có gì đó lúng túng khi nhìn vào đôi mắt đen thẳm tuyệt đẹp của cô ấy, cả nụ cười dịu dàng kia nữa. Rồi tôi cảm thấy cô gái này dường như rất quen, tôi lục lọi trí nhớ xem mình đã gặp cô ấy ở đâu chưa, nhưng tôi không thể nhớ nổi.
-Bạn…à chị…chúng ta đã từng gặp nhau lần nào chưa ạ?
Tôi nhìn cô ấy chăm chú, khuôn mặt thanh tú này, ánh mắt đen thẳm này, đôi môi gợi cảm nữa, rõ ràng tôi đã từng nhìn thấy.
-Đây là lần đầu chị nhìn thấy em, sao em lại hỏi vậy? Cô gái kia mỉm cười đáp lại.
-Em cảm thấy…chị rất quen, có cảm giác như em đã từng gặp chị ở đâu rồi.
-Khuôn mặt của chị rất phổ biến sao?
-Không ạ, Tôi đưa tay gãi gãi đầu.-Chị rất đẹp, chị là người đẹp nhất trong số những cô gái em từng gặp gỡ.
-Vậy sao?
Cô gái kia mỉm cười đưa tay lên che miệng. Tôi hơi nghiêng đầu, cả phong cách của chị này cũng rất quen, tất cả khiến tôi nhớ lại một ai đó. Một ai đó rất thân thương. Nhưng hình ảnh Thiên Lam giơ tay lên xem giờ báo hiệu cho tôi thời gian sắp hết thì tôi lập tức nhớ lại mục đích của mình.
-Chị à! Tôi nhìn cô gái cười ngọt ngào, có lẽ bộ dạng của tôi bây giờ rất giống một thằng nhóc đẹp trai đang học cách tán tỉnh ve vản con gái nhà lành.-Chị có thể cho em biết tên và số điện thoại của chị được không ạ?
-Lý do? Chị gái trước mặt tôi vẫn bình thản mỉm cười.
-Bởi vì. Tôi bắt chước hành động của Thiên Lam khi nãy, nháy mắt với đối tượng, nói lời ngọt ngào.-Chị là một người rất đặc biệt với em, em muốn kết bạn với chị.
-Đặc biệt như thế nào?
Cô gái vẫn nhìn tôi mỉm cười. Tôi hơi chột dạ, sao nụ cười của chị ấy bây giờ có gì đó giống hệt Thiên Lam, cứ như là chị ấy đang trêu chọc tôi chứ không phải tôi tán tỉnh chị ấy vậy.
-Có thể nói trái tim em đã lệch nhịp khi lần đầu tiên nhìn thấy chị.
-Ý em nói là tình yêu sét đánh hả? Cô gái mỉm cười ngắt lời tôi. Tôi hơi ngẩn ngơ, còn chưa kịp nói gì thì chị ấy lại nhìn tôi trêu chọc.-Em là con gái mà lại đi tỏ tình với con gái sao? Vậy ra em thích người cùng giới à?
-Chị..chị…
Tôi nhìn chị ấy kinh ngạc, chị ấy nhận ra tôi là con gái sao? Sao có thể như thế được, rõ ràng tôi hóa trang rất đạt kia mà, ngay cả thím Dương và Kiều Anh cũng không nhận ra tôi thì sao cô gái này lại biết tôi là con gái? Không lẽ vì giọng nói của tôi đã hết khan khan hay sao? Trực giác của cô ấy nhạy bén thật.
Thiên Lam thấy tôi bị bể mánh thì ngồi cười ngặt nghoẻo. Tôi hơi xấu hổ, còn chưa biết phải làm gì trong tình cảnh này thì một giọng nói ấm áp vang lên.
-Thanh Nhã! Sao chị còn ngồi đây? Bố mẹ đang chờ chúng ta trên lầu, mau lên đó thôi.
Tôi giật mình quay lại nhìn người mới lên tiếng, người con trai đó thấy tôi cũng có vẻ bất ngờ. Tim tôi đập mạnh, trái đất này tròn đến vậy sao.
-Thiên Phong…sao cậu lại ở đây?
-Nhật Hạ? Thiên Phong nhìn tôi ngạc nhiên.-Chị hai tớ mới du học bên Anh về nên hôm nay gia đình tớ đi ăn nhà hàng.
-Chị hai cậu? Tôi hỏi Thiên Phong rồi nhìn lại cô gái kia nghi hoặc.-Chị ấy…
-Thanh Nhã là chị hai của tớ, mới đi du học về. Thiên Phong gật đầu xác nhận.
Tôi cười ra nước mắt. Chị ấy là chị gái của Thiên Phong? Vậy tôi mới làm trò mèo gì trước mặt chị ấy vậy trời? Thanh Nhã nhìn tôi, rồi nhìn Thiên Phong chợt mỉm cười khó hiểu.
-Nhật Hạ, sao hôm nay cậu lại ăn mặc như vậy? Thiên Phong nhìn bộ dạng kì quái của tôi thắc mắc, lúc này tôi mới tá hỏa.-Mà cậu quen chị tớ từ bao giờ thế?
-Thiên Phong…thực ra…tớ…tớ…
Tôi nhìn Thiên Phong ấp úng muốn giải thích, nhưng còn chưa biết thế nào thì chị Thanh Nhã đã lên tiếng giải thích giúp tôi.
-Thì ra cô bé này là bạn em à? Chị ấy nhìn tôi cười bí hiểm.-Khi nãy cô bé mới tỏ tình với chị, chị khá là bất ngờ đó, lớn bằng này tuổi, đây là lần đầu tiên có một người cùng phái tỏ tình với chị.
-Hả?????
Thiên Phong nhìn chị ấy, rồi nhìn tôi kinh hoàng. Tôi thì hóa đá tại chổ. Thiên Lam ở một góc đang ôm bụng cười có vẻ rất khoái chí khi thấy tôi gặp nạn. Tôi nhìn chị em Thiên Phong, rồi liếc sang cậu ta cầu cứu, hi vọng Thiên Lam sẽ vì chút tình nghĩa bạn bè mà giải thích giúp tôi chuyện hiểu lầm này, nhưng không, cậu ta vẫn đứng đó, háo hức coi kịch hay.
-Thiên Phong…thực ra…thực ra không phải như vậy đâu…cậu đừng hiểu lầm tớ…tớ….
Tôi líu cả lưỡi mà vẫn chưa biết phải làm sao để giải thích thì chị Thanh Nhã lại bồi cho tôi một đòn chí mạng.
-Xin lỗi cô bé, chị hiểu cảm giác của em, nhưng chị chỉ muốn yêu người khác phái.
-Không phải như vậy. Tôi nhìn chị ấy mếu máo muốn khóc.
Chị Thanh Nhã vẫn tỏ vẻ bình thản trước thái độ của tôi, nhưng nhìn kĩ khóe môi của chị ấy tôi có cảm giác như chị ấy đang cố nén cười. Thiên Phong im lặng một hồi lâu, nhìn tôi suy nghĩ gì đó có vẻ rất nghiêm túc rồi vổ vai tôi an ủi.
-Mình hiểu rồi, Nhật Hạ!
Tôi nhìn Thiên Phong, tim đập thình thịch vì lo lắng. Cậu ấy nói hiểu, nhưng hiểu cái gì? Sau cùng thì tôi cũng biết cậu ấy đang hiểu lầm.
-Hèn chi trước giờ tớ luôn thấy cậu đặc biệt hơn so với những cô gái trên lớp, thì ra cậu chỉ thích người cùng giới.
-Thiên Phong… không phải đâu. Tôi giảy nảy lên.
-Cậu đừng lo lắng Nhật Hạ. Tớ hiểu cậu không muốn cho bạn bè biết về thiên hướng giới tính của cậu, tớ hứa sẽ giữ kín chuyện này với tất cả mọi người. Mà cậu cũng đừng quá lo lắng, thế giới bây giờ đã nghĩ thoáng hơn về vấn đề này rồi, nên tớ tin cậu sẽ sớm không còn thấy mặc cảm nữa.
-Không…không phải vậy…
Tôi mếu máo nhìn cậu ấy, Thiên Phong dường như càng lúc càng hiểu lầm về tôi hơn. Giờ thì tôi đã biết linh cảm của mình không hề sai, đồng ý giúp Thiên Lam là tôi sẽ rơi vào tình huống chết người này đây.
Mà tất cả cũng vì cái tính sĩ diện của tôi, lần nhập học trái khối kia tôi còn chưa rút ra được chút kinh nghiệm nào, vậy mà hôm nay tôi còn cao hứng đi cá cược với Thiên Lam, mà chọn đối tượng thí nghiệm là ai không chọn, lại chọn trúng ngay chị gái của Thiên Phong. Tôi nhìn họ, khóc không ra nước mắt, thôi không còn cách nào khác là lôi cổ Thiên Lam lại giúp tôi giải thích với họ, tôi không thể để Thiên Phong của tôi hiểu lầm mình bị less được. Nhưng chưa kịp để tôi làm gì, chị em Thiên Phong đã đứng dậy đi mất tiêu.
-Tạm biệt Nhật Hạ, gặp lại cậu ngày mai nhé. Thiên Phong mỉm cười vỗ vai tôi.
-Chị xin lỗi nhé, cô bé! Thanh Nhã cũng nhìn tôi với vẻ áy náy rồi quay đi.
Tôi đứng đó, đóng vai Từ Hải chết đứng giữa trời.
9h30 phút tối.
-Huhu..huhu…huhu…
-Nhật Hạ…cậu còn định khóc đến bao giờ nữa?
Thiên Lam vừa thở dài vừa lẽo đẽo theo sau tôi. Từ lúc ra khỏi nhà hàng tôi đã khóc một trận long trời lở đất, mà còn gì đau đớn hơn khi người mình thích lại hiểu lầm mình bị less, rồi ngày mai làm sao tôi có thể đối mặt với cậu ấy? Làm sao có thể giải thích hiểu lầm với cậu ấy? Càng nghĩ càng thấy đau lòng muốn chết đi được. Lẽ ra hôm nay tôi không nên đi đến đây.
Càng nghĩ tôi lại càng khóc to hơn.
-Ê nhóc kia!
-Sao lại để bạn gái mình khóc lóc tội nghiệp thế hả?
-Chú mày có phải con trai không vậy?
Mấy người đi đường hiếu kì quay lại hai chúng tôi, vài ông chú nhìn Thiên Lam trách móc, không biết từ lúc ra khỏi nhà hàng đến giờ chúng tôi đã nghe những câu như thế này bao nhiêu lần rồi. Thiên Lam cũng không buồn giải thích, chỉ gãi gãi đầu kiên nhẫn đi theo tôi. Cho đến lúc tôi đã khản cả giọng, hết cả nước mắt thì cậu ấy cảm thấy không chịu nổi nữa, kéo tôi đến một công viên gần đó dỗ dành.
-Được rồi…được rồi…Thiên Lam lấy khăn lau nước mắt cho tôi thở dài.-Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa…Cùng lắm là ngày mai tớ gặp thằng nhóc kia giúp cậu giải thích là được mà.
-Hic…tôi nhìn cậu ta oán trách, tất cả cũng đều tại cậu ta, bây giờ muốn giúp tôi giải thích, giải thích bằng cách nào chứ.-Cậu nghĩ Thiên Phong sẽ chịu tin lời cậu sao?
-Hừ…Thiên Lam ngồi dựa lưng ra sau ghế đá.-Cũng đâu có phải chuyện gì to tát đâu, nếu nó không tin thì thôi, cùng lắm là bỏ đi, tìm người khác, con trai trên thế giới này đâu đã chết hết đâu mà cậu lo.
-Cậu im đi. Tôi hung hăng đấm bụp bụp vào ngực cậu ta.-Tớ chỉ muốn Thiên Phong thôi. Thiên Phong của tớ…Tớ chỉ yêu Thiên Phong…sau này tớ chỉ muốn lấy Thiên Phong. Cũng tại cậu mà cậu ấy hiểu lầm tớ. Cậu nói đi, nếu sau này Thiên Phong không chịu lấy tớ thì tớ phải làm sao đây?
Thiên lam thở dài, còn chưa tỏ tình được với người ta mà đã mong lấy người ta.
-Cùng lắm là tớ chịu trách nhiệm với cậu, cưới cậu làm vợ, vậy được chưa?
-Hứ. tôi quay ngoắt sang liếc cậu ta ghét bỏ.-Ai mà thèm lấy cậu, đồ con trai xấu tính, gian xảo, hoang tưởng. Tớ chỉ muốn Thiên Phong thôi, nếu cậu ấy không lấy tớ, tớ thà ở giá còn hơn lấy cậu.
-Này! Cậu nói gì đấy? Lấy tớ thì có gì không tốt hả? Từ trước đến giờ trong mắt người khác tớ luôn là một chàng trai tuyệt vời, nhưng sao qua cái miệng của cậu tớ lại không khác gì một tên khốn thế hả?
-Tớ nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thấy cậu có chút ưu điểm nào cả, tất cả những tốt đẹp mà cậu nói chỉ là do cậu tự ngộ nhận ra thôi.
Chúng tôi cứ thế, ngồi cãi nhau huyên náo một góc công viên cho đến tận khuya mới nhớ đường về nhà. Tối hôm đó tôi mất ngủ, đêm dài lắm mộng, chỉ cần nhắm mắt lại là những hình ảnh ở nhà hàng lại ùa về, tôi lại càng thấy muốn khóc.
Ngày hôm sau.
Tôi một mình lang thang trên phố, tâm trạng của tôi hôm nay không được tốt, nguyên nhân chính là sự hiểu lầm tai hại hôm qua, sau khi về nhà tôi đã ném văng bộ tóc giả cũng như bộ đồ hầm hố trên người, thay vào đó là bộ váy dễ thương anh trai mới mua tặng. Tôi tự thề với lòng từ nay trở đi sẽ không bao giờ đụng đến những thứ dễ gây hiểu lầm đó nữa.
-Nhật Hạ!!! là cháu phải không, Nhật Hạ?
Có ai đó đang gọi tôi, tôi quay lại thì thấy thím Dương đang đi đến tươi cười.
-Cháu đang đi dạo đó à?
-Chào thím ạ! Tôi cúi đầu lễ phép.
-Con bé này! Thím Dương nhìn tôi trách móc.-Đừng có nghe lời thằng con trời đánh của cô, cô còn trẻ lắm, gọi là cô được rồi.
-Ờ…vâng ạ! Tôi đưa tay gãi gãi đầu, hình như sợ già là bệnh chung của phụ nữ.
-Cô bé! Khi nào rảnh rỗi thì đến nhà cô chơi nhé. Cô nhìn cháu rất vừa ý. Thiên Lam nhà cô cũng có vẻ mến cháu lắm, cô hi vọng sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà.
-Dạ?
Tôi nhìn thím Dương ngơ ngác, mới hôm qua còn chê tôi là đồ nhà quê, nhìn không vừa mắt, sao hôm nay thím ấy lại thay đổi 180 độ như thế?
Sau vài phút suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề. Hôm qua nhà Kiều Anh từ chối kết thông gia với nhà thím ấy, chắc gia đình thím ấy-trừ Thiên Lam sốc lắm, bây giờ thì thím Dương đã quyết định chẳng thà để con trai mình thích một con bé quê mùa còn hơn là thích một đứa con trai. Nghĩ lại thì nếu để mẹ Thiên Lam mà biết hôm qua là tôi và cậu ấy giở trò chắc chắn sẽ xé xác tôi thành trăm mảnh.
Tôi nói chuyện với thím Dương thêm vài phút, mà chính xác chỉ là tôi đắng im nghe thím ấy thao thao bất tuyệt, thái độ của thím ấy với tôi đã khác hoàn toàn hôm qua. Thân thiện hơn, niềm nở hơn. Cũng tỏ ra quý mến tôi hơn.
“Rồi sẽ đến lúc mẹ coi cô ấy như cứu tinh của đời mình cho xem”
Tôi nhớ lại lời Thiên Lam nói hôm qua cười nhạt, thì ra cậu ta đã dự đoán được tình huống đến mức này luôn rồi, quả là tên nhóc gian xảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...