Bọn họ không cười cô, Iain có mỉm cười, nhưng mấy người còn lại không có phản ứng gì trước lời nói khoác lác báng bổ của cô cả. Judith vẫn còn cảm thấy mình đang đỏ mặt, và giấu thái độ xấu hổ bằng cách quay sang gói lại các hộp đựng thức ăn.
Không còn chút đồ ăn thừa nào để cất đi. Một khi Brodick đã bắt đầu ăn thì anh ta không dừng lại cho đến khi mẩu bánh cuối cùng đã biến mất.
Judith cáo lỗi và quay lại suối để rửa sạch những ngón tay dính đầy nhựa táo. Cô ngồi xuống bờ cỏ gần mặt nước và chải đầu cho đến khi da đầu rát lên. Cô kiệt sức, nhưng vẫn mê mẩn vẻ đẹp và sự tĩnh lặng yên bình của cảnh vật xung quanh đến mức không thể rời đi.
Khi mặt trời hầu như đã biến mất trên bầu trời, chỉ còn lại những vệt sáng màu vàng cam mờ mờ, Iain đến đón cô về.
Cô mỉm cười chào khiến anh ngạc nhiên, và phản ứng lại với vẻ cộc cằn hơn thông thường. “Cô nên ngủ một chút đi, Judith. Mai sẽ là một ngày vất vả với cô đấy.”
“Có vất vả với anh không?” Cô hỏi rồi đứng dậy, vuốt những nếp nhăn trên váy, rồi bắt đầu xuống bờ dốc. Trong lúc vội vã cô quên mất chiếc lược. Nó vướng vào chân, làm cô vấp ngã. Iain di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc so với một người đàn ông có kích cỡ khổng lồ như thế. Anh chộp được cô trước khi cô ngã chúi.
Judith hoảng hồn trước sự vụng về của mình. Cô ngẩng lên và cảm ơn anh đã giúp đỡ, nhưng lời nói tắc nghẽn trong cổ họng và cô chỉ có thể ngây người nhìn anh bối rối. Ánh mắt dữ dội của anh khiến bên trong cô run rẩy. Phản ứng với bản thân trước người chiến binh này làm cô khó hiểu, và vì thế cô càng khó lòng kiểm soát được phản ứng đó.
“Không.” Câu trả lời của anh là một lời thì thầm. Cô hoàn toàn mù mờ trước điều anh đang nói.
“Không ư? Không chuyện gì?” Cô thì thầm hỏi lại.
“Mai sẽ không phải là một ngày vất vả với tôi”, anh giải thích.
“Vậy thì với tôi cũng chẳng vất vả gì”, cô nói.
Mắt anh lấp lánh vẻ thích thú. Anh cũng mỉm cười làm đầu gối cô bủn rủn. Chúa ơi, anh là con quỷ đẹp trai vô cùng, nhận thức đó làm cô phải lắc đầu và buộc mình quay khỏi anh. Iain cúi xuống nhặt chiếc lược cùng lúc với cô. Trán họ va vào nhau. Tay cô chạm vào chiếc lược trước. Tay anh phủ lên tay cô. Hơi ấm từ bàn tay anh làm cô giật mình. Cô nhìn xuống đó, ngây người trước kích cỡ của nó. Ít nhất bàn tay đó phải to gấp đôi tay cô. Sức mạnh của anh hiển hiện quá rõ ràng đối với cô và anh có thể nghiền nát cô nếu muốn. Từ anh toát ra vẻ quyền lực bao trùm, nhưng sự dịu dàng khi anh chạm vào cô cũng rất rõ rệt. Cô biết mình có thể rụt tay lại nếu muốn.
Cô đứng dậy cùng anh, nhưng vẫn không rụt tay lại. Anh cũng vậy. Họ cứ đứng như thế trong một khoảng thời gian như vô tận với Judith, nhưng cô biết mới chỉ một hoặc hai phút trôi qua mà thôi.
Cô không rõ nên hiểu sao với biểu cảm khó hiểu của Iain. Rồi bất thình lình anh rụt tay lại. Hành động đột ngột đó khiến cô ngượng ngùng. “Anh làm tôi bối rối đấy, Iain.”
Không nhận ra mình đã nói điều đó thành lời cho đến khi câu đó thốt lên, cô liền lùi khỏi anh rồi vội vã bước xuống sườn dốc.
Iain nhìn cô bỏ đi, hai tay anh chắp sau lưng. Khi nhận ra tư thế của mình cứng nhắc thế nào, anh mới ép bản thân thả lỏng.
“Quỷ tha ma bắt”, anh tự lẩm bẩm. Anh muốn cô và không ngần ngại chấp nhận thực tế đó. Anh tự bào chữa cho thái độ của mình bằng cách tự nhủ rằng bất kỳ người đàn ông nào có những khao khát lành mạnh cũng sẽ bị cô thu hút. Suy cho cùng cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mềm mại đến không ngờ và cũng quá là nữ tính.
Và phát hiện mới đây cho thấy cô cũng bị cuốn hút về phía anh khiến anh choáng váng và không thoải mái chút nào. Anh biết mình có thể điều khiển nỗi khao khát của bản thân, nhưng anh chẳng biết làm thế nào để điều khiển được nỗi khao khát của cô.
Cái công việc đưa đón đơn giản này đã trở nên phức tạp rồi. Iain kết luận tốt nhất mình nên tránh cô càng xa càng tốt trong suốt thời gian còn lại của cuộc hành trình. Anh sẽ phớt lờ cô.
Sau khi lên kế hoạch cho hành động của mình, anh cảm thấy khá hơn. Anh quay lại khu cắm trại và thấy Judith đã chui vào trong chiếc lều mà Alex và Gowrie dựng lên cho cô. Iain đến bên gốc cây cạnh Brodick, ngồi xuống nghe chừng đã ngủ. Iain tưởng Brodick cũng đã ngủ cho đến khi anh ta quay lại nói với anh, “Cô ta là người Anh đấy, Iain. Cố mà đề cao chuyện đó đi.”
Iain trừng mắt nhìn bạn. “Ý là gì đây?”
“Anh muốn cô ta.”
“Làm thế quái nào cậu biết được tôi muốn gì chứ?”
Brodick chẳng nao núng trước giọng nói giận dữ của Iain. Hai người họ đã là bạn của nhau nhiều năm rồi. Bên cạnh đó, Brodick luôn đặt lợi ích của Iain lên hàng đầu, và biết rằng Iain sẽ hiểu động cơ của mình là tích cực.
“Nếu anh không che giấu cảm xúc đi, Alex và Gowrie sẽ sớm phát hiện thôi.”
“Khốn kiếp, Brodick…”
“Tôi cũng muốn cô ấy.”
Iain sửng sốt. “Cậu không thể có cô ấy”, anh ra lệnh trước khi kịp dừng lại.
“Anh nói theo kiểu rất sở hữu, Iain ạ.”
Thấy Iain không đáp lại trước sự thật hiển nhiên đó, Brodick thở dài thườn thượt.
“Tôi tưởng cậu ghét người Anh chứ, Brodick”, Iain lên tiếng sau vài phút im lặng.
“Tôi ghét”, Brodick trả lời. “Nhưng khi nhìn cô ấy, tôi quên mất điều đó. Đôi mắt của cô ấy …nỗi muộn phiền…”
“Vượt qua chuyện đó đi.” Giọng Iain trở nên khắc nghiệt.
Brodick nhướn một bên mày trước mệnh lệnh dữ tợn đó. Iain đã đặt dấu chấm hết cho cuộc nói chuyện. Anh nhắm mắt và hít vào thật sâu, không thể hiểu nổi phản ứng của mình trước lời thú nhận của Brodick rằng cậu ta cũng muốn Judith. Anh đã nổi điên. Quỷ tha ma bắt, anh vẫn còn điên tiết. Sao anh lại quan tâm Brodick có muốn cô gái đó hay không? Không, lẽ ra chuyện đó không nên khiến anh để tâm, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện ai đó chạm vào cô - bất kỳ ai không phải là anh, anh tự cho mình có quyền đó – là anh đã sôi máu lên rồi.
Một lúc rất lâu sau Iain vẫn trằn trọc. Anh cứ cố sắp xếp lại những ý nghĩ phi lý của mình.
Sáng hôm sau tâm trạng anh cũng chẳng khá hơn. Anh chờ đến giây phút cuối cùng mới đánh thức Judith dậy. Cô không cựa quậy gì cả đêm. Anh biết chắc điều đó vì anh đã dành cả đêm ngắm nhìn cô. Chiếc lều che gần hết cơ thể cô, anh chỉ có thể nhìn thấy hai bàn chân và cổ chân của cô, nhưng chúng không nhúc nhích suốt cả đêm.
Chỉ đến khi mấy con ngựa đã sẵn sàng Iain mới đến chỗ chiếc lều để đánh thức Judith. Anh quăng tấm phủ bằng lông thú cho Alex, rồi quỳ một chân xuống và nhẹ nhàng lay vai cô. Anh gọi cả tên cô nữa.
Cô không động đậy. Iain lại lay cô, lần này mạnh hơn.
“Chúa ơi, cô ta ngủ say như chết ấy nhỉ?” Gowrie nhận xét. Anh ta bước đến đứng cạnh Iain. “Cô ta có thở không?”
Cuối cùng Judith cũng mở mắt ra. Cô nhìn lên những kẻ khổng lồ lù lù bên trên mình và suýt hét lên, nhưng kịp ngăn mình lại và chỉ thở hắt ra hoảng hốt.
Iain nhận thấy nỗi sợ hãi của cô, cũng nhận thấy cô đã túm lấy tay mình. Anh đứng dậy, rồi đỡ cô đứng lên.
“Đến lúc phải đi rồi, Judith”, anh nói khi cô vẫn đứng yên tại chỗ. “Sao cô không ra suối và rửa mặt cho tỉnh ngủ đi?”
Cô gật đầu.
Cuối cùng cô cũng bắt đầu cử động. Brodick đón cô từ phía sau. Tay anh đỡ vai cô, từ từ xoay cô lại để cô đi đúng hướng. Thế rồi anh ta phải đẩy thì cô mới tiếp tục cất bước.
Đám đàn ông vô cùng buồn cười trước trạng thái ngẩn ngơ của Judith, nhưng không ai cười cho đến khi cô không còn trong tầm mắt.
“Có nghĩ cô ấy bước xuống nước không?” Alex hỏi.
“Có thể cô ấy sẽ tỉnh lại trước đó”, Gowrie cười khùng khục.
Lúc đến bờ suối Judith đã hoàn toàn tỉnh táo. Dòng nước thật là khoan khoái. Cô cố gắng làm vệ sinh cá nhân thật nhanh, rồi vội vàng quay lại khu cắm trại.
Tất cả mọi người trừ Iain đều đã lên ngựa và chờ. Judith không biết hôm nay cô sẽ phải đi với ai. Cả Alex và Gowrie đều ra hiệu cho cô đến chỗ họ.
Iain đứng ở bên kia bãi đất trống. Cô nhìn anh trèo lên lưng con ngựa chiến, và khi anh vẫn không nhìn về phía mình, Judith quyết định đi cùng Alex vì anh ta ở gần hơn.
Tối hôm trước Iain đã quyết định sẽ giữ khoảng cách với Judith. Tuy nhiên dự định đó hoàn toàn biến mất khi anh thấy cô bước về phía Alex.
Judith chỉ mới vừa nắm lấy tay gã chiến binh thì bị chặn ngay lại. Con ngựa của Iain vẫn không ngừng rảo chân. Anh cuốn lấy eo cô và nhấc cô lên lòng mình mà không hề dừng lại.
Cô thậm chí còn không có thời gian để bám chặt lấy anh. Iain dẫn đầu đoàn đi. Cô nghe ai đó cười vang ở phía sau, nhưng khi cô cố quay lại để xem ai đang gây ra tất cả huyên náo đó thì Iain đã kéo cô vào ngực anh và không để cô cựa quậy nữa.
Anh ôm cô chặt đến nỗi làm cô đau điếng. Nhưng cô không cần phải bảo anh nới tay. Ngay khi cô chạm vào cánh tay anh và ngả người trong lòng anh, vòng tay Iain liền buông lỏng.
Vài giờ tiếp theo đích thực là một thử thách khiến Judith kiệt quệ. Họ đổi hướng khỏi con đường mòn lên phía bắc và thúc ngựa như thể có một quân đoàn quỷ dữ đang đuổi theo phía sau. Tốc độ di chuyển luôn ở mức cao nhất cho đến khi họ đến khu vực núi non hiểm trở. Lúc đó họ phải đi chậm lại.
Cuối cùng Iain cũng đồng ý nghỉ chân trong chốc lát. Họ dừng lại ở một bãi đất trống bao quanh bởi một lớp kê[1] rậm rạp. Những bông hoa đỏ tía và vàng rung rinh bao phủ trên thân cây đầy gai. Judith nghĩ nơi đây thật đẹp. Cô bước vòng quanh khu thiên đường đáng yêu đó, cẩn thận không giẫm lên những bông hoa rực rỡ trong lúc vận động để xua cơn đau nhức khỏi hai chân. Cô cũng muốn xoa bóp cặp mông nhức nhối của mình, nhưng không dám vì đám đàn ông vẫn đang dõi theo mọi cử động của cô.
[1] Một loại cây dại ở vùng Địa Trung Hải, có trên quốc huy của Scotland.
Họ không phải là một nhóm cởi mở, thế nên Judith dành thời gian nâng niu những bông hoa bền bỉ đến bất ngờ và thưởng thức hương thơm kỳ lạ của chúng. Cô bước về phía hồ nước mà Gowrie đã kể với cô và uống thật nhiều nước lạnh. Khi cô quay lại bãi đất trống, Alex đưa cho cô một miếng phô mai và một lát bánh mỳ to bự.
Cô ngồi một mình trên một tảng đá bằng phẳng, bữa ăn để trên đùi. Iain quay lại bãi đất trống và nhập hội cùng đám đàn ông. Bốn chiến binh đứng cạnh mấy con ngựa và nói chuyện với nhau. Thi thoảng Iain quay lại nhìn cô như thể để chắc chắn cô vẫn đang ngồi ở đó.
Cô nhẩn nha ăn hết phần thức ăn của mình, dành hầu hết thời gian nhìn Iain. Cô chợt nhận ra mình thực sự không biết gì nhiều về mấy gã đàn ông kia, trừ việc họ là họ hàng gì đó với Frances Catherine và rất trung thành với cô ấy. Cô hy vọng người bạn thân thiết của mình nhận ra cô ấy may mắn nhường nào khi có bao nhiêu người xung quanh quan tâm. Dĩ nhiên cả bọn họ cũng cực kỳ may mắn khi có Frances Catherine trong gia đình rồi.
Đột nhiên cô nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau. Lúc đó cô quá nhỏ nên không thể nhớ được mọi chi tiết về ngày hôm ấy, nhưng rồi nhiều năm trôi qua, cha Frances Catherine đã rất thích kể lại câu chuyện lần đầu tiên ông gặp Judith. Cô nghe ông kể chuyện bị ong đốt nhiều đến nỗi không còn biết đâu là chi tiết mình nhớ được còn đâu là chi tiết do ông nghe kể nữa.
Lúc này cô đang nghĩ về cuộc gặp gỡ tình cờ đó. Theo lời cha Frances Catherine, có một con ong phiền nhiễu…
“Chuyện gì làm cô cười thế, cô gái?”
Judith đã nhắm mắt lại và quá mải mê với những hồi tưởng nên không nhận ra Alex đã đến gần cô. Cô mở mắt ra và thấy anh ta đang đứng cạnh mình chỉ một bước chân.
“Tôi đang nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Frances Catherine”, cô trả lời.
“Đó là lúc nào?” Alex hỏi.
Anh ta trông có vẻ thực sự hứng thú. Judith cho rằng anh ta muốn nghe về thời thơ ấu của Frances Catherine. Cô kể cho anh ta nghe họ đã gặp nhau như thế nào, và đến lúc câu chuyện kết thúc, Gowrie và Iain cũng đã đến ngồi nghe cô kể. Alex cũng nêu ra vài câu hỏi. Judith thành thật trả lời cho đến khi câu chuyện chuyển đến phần xuất hiện của cha Frances Catherine. Cô cứ nấn ná mãi ở đoạn mình đã gặp người đàn ông tuyệt vời đó như thế nào, thậm chí còn miêu tả vẻ bề ngoài của ông nữa. Ông có giọng nói nhẹ nhàng, đáng yêu. Iain nhận thấy sự thay đổi đó, cũng nhận thấy cô đã ba lần nhắc đến chuyện cha Frances Catherine tử tế với mình ra sao. Giống như qua từng đó năm rồi mà cô vẫn còn ngạc nhiên khi nhận ra điều đó.
“Frances Catherine có nghĩ về cha cô theo cái cách cô nghĩ về cha cô ấy không?” Gowrie hỏi.
“Cha tôi không có ở đó.”
Giọng cô tắt hẳn tiếng cười. Cô đứng dậy và bước về phía lùm cây kín đáo. “Tôi chỉ đi vài phút thôi”, cô nói vọng lại.
Judith im lặng suốt khoảng thời gian còn lại trong ngày. Cô cũng trầm ngâm trong bữa ăn tối. Gowrie, người nói nhiều nhất trong nhóm, đã hỏi cô có chuyện gì không ổn. Cô mỉm cười, cảm ơn anh ta đã quan tâm,và bảo mình chỉ hơi mệt để bào chữa cho thái độ của mình.
Tối hôm đó họ ngủ ngoài trời, bốn đêm tiếp theo cũng thế, và đến ngày thứ sáu của cuộc hành trình, Judith đã đạt đến ngưỡng kiệt sức thực sự. Những đêm lạnh cũng chẳng giúp gì thêm. Càng đi xa về phía bắc, những cơn gió càng lạnh hơn. Ngủ trở thành một nhiệm vụ gần như bất khả thi, chỉ thỉnh thoảng cô mới thực sự chợp mắt được vài phút. Chiếc lều không che chắn được nhiều cho cô trước cơn gió dữ dội, và có những lần trong đêm cô cảm giác như thể cái lạnh đang xuyên qua xương cốt.
Iain cũng trở nên thu mình lại. Anh vẫn nhất quyết bắt cô đi cùng mình, nhưng hầu như chẳng nói lời nào với cô.
Qua Alex, Judith biết được Iain là Lãnh chúa mới được bổ nhiệm của thị tộc, và thông tin ấy chẳng hề khiến cô ngạc nhiên. Anh sinh ra là để làm thủ lĩnh, một điều mà cô cho là điều may mắn vì anh ngạo mạn đến nỗi chẳng thể nghe lệnh từ người khác. Anh thích làm mọi chuyện theo ý mình. Ồ, cô đã nhận ra tính xấu đó ở anh rất nhanh.
“Có rắc rối gì ở nhà khiến anh lo lắng ư?” Cô hỏi khi sự im lặng suốt quãng đường dài bắt đầu khiến cô căng thẳng.
Lúc này họ đang đi qua một ngọn núi gồ ghề và tốc độ di chuyển đã chậm lại. Judith quay lại ngước lên nhìn anh, chờ câu trả lời.
“Không.”
Anh không nói gì thêm ngoài câu trả lời cụt lủn đó.
Một giờ đồng hồ nữa trôi qua trong yên lặng. Thế rồi Iain cúi xuống hỏi. “Còn cô?”
Cô không hiểu anh đang nói về chuyện gì, liền ngẩng lên nhìn anh lần nữa. Miệng anh chỉ cách miệng cô trong gang tấc. Ngay lập tức anh lùi lại. Cô cũng nhanh chóng quay đi. “Còn tôi cái gì cơ?” Cô hỏi lại bằng giọng thì thào căng thẳng.
“Cô có rắc rối gì ở nhà cần phải lo lắng không?”
“Không.”
“Chúng tôi rất kinh ngạc khi gia đình cô cho phép cô đi cùng chúng tôi.”
Cô nhún vai. “Mùa hè ở đây trời có ấm hơn không hay lúc nào cũng lạnh thế này?” Cô hỏi nhằm thay đổi chủ đề nói chuyện.
“Lúc này trời đang ấm như mọi khi”. Vẻ thích thú trong giọng nói của anh khiến cô bối rối. “Có gã quý tộc nào ở nhà hỏi cưới cô chưa, Judith? Cô có đính ước với ai không?”
“Không.”
Gã chiến binh không chịu từ bỏ những câu hỏi riêng tư của mình. “Vì sao không?”
“Chuyện phức tạp lắm”, cô trả lời, rồi vội thêm vào. “Tôi thực sự không muốn nói về chuyện này. Sao anh lại chưa kết hôn?”
“Không có thời gian cũng chẳng có ý định.”
“Tôi cũng không có ý định luôn.”
Anh bật cười. Cô quá ngạc nhiên trước phản ứng đó liền ngẩng lên nhìn anh. “Sao anh lại cười?”
Khỉ thật, mỗi khi vui vẻ trông anh thật lôi cuốn. Khóe mắt anh nheo lại đầy thích thú, và đôi mắt lấp lánh ánh bạc. “Thế nghĩa là cô không nói đùa với tôi?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu. Anh phá lên cười to hơn khiến cô không biết phải nghĩ thế nào. Cả Gowrie cũng vậy. Anh ta quay ngựa lại, xem chuyện gì đang xảy ra, trông có vẻ hơi choáng váng, Judith kết luận rằng gã chiến binh đó chẳng mấy khi nghe thấy Lãnh chúa của mình cười.
“Ở vùng Cao nguyên, phụ nữ có ý định hay không chẳng thành vấn đề”, Iain giải thích. “Tôi đã cho rằng ở Anh chuyện đó cũng tương tự.”
“Cũng như vậy thôi”, cô nói. “Phụ nữ chẳng có tiếng nói gì về tương lai của mình.”
“Thế thì vì sao…”
“Tôi đã nói rồi”, cô nói. “Chuyện phức tạp lắm.”
Iain nhường bước, thôi không hỏi nữa làm Judith vô cùng biết ơn. Cô không muốn nói về gia đình mình. Cô thực sự chưa bao giờ quá trăn trở về tương lai của mình, dẫu vậy cô nghi ngờ khả năng mẹ cô có thể sắp đặt một cuộc hôn nhân cho cô. Thực tế là cả cô và mẹ vẫn là tài sản của Lãnh chúa Maclean…nếu ông ta vẫn còn sống. Nếu ông ta không còn thì bác Tekel sẽ trở thành người giám hộ của cô…liệu có phải thế không?
Phải, chuyện thực sự phức tạp. Kết luận mình quá mệt mỏi nên không thể nghĩ đến nó được nữa, cô liền tựa người vào Iain và nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Iain cúi xuống thì thầm. “Trong khoảng một giờ nữa chúng ta sẽ đi qua lãnh thổ của kẻ thù đấy, Judith. Cô phải giữ im lặng đến khi nào tôi cho phép lên tiếng trở lại.”
Sự an toàn của cô nằm trong tay anh, và vì lý do đó cô ngay lập tức gật đầu đồng ý. Vài phút sau cô ngủ thiếp đi. Iain điều chỉnh lại tư thế của cô sao cho cả hai chân cô vắt qua một bên đùi mình. Một bên má cô tựa vào vai anh.
Anh ra hiệu cho cả Gowrie và Alex đi lên trước và để Brodick bọc hậu.
Khu vực hẻo lánh mà họ đi qua phủ đầy lá cây và hoa mùa hè rực rỡ. Tiếng thác đổ xuống khe núi khổng lồ ầm ầm át tiếng chân ngựa.
Đột nhiên Gowrie ghìm chặt cương ngựa và giơ một nắm đấm lên trời. Iain lập tức quay sang hướng đông và thúc ngựa chạy vào một lùm cây rậm rạp. Những người còn lại đi theo chỉ đạo của anh và ẩn náu trong khu rừng bao quanh.
Một tiếng cười rú lên từ phía con đường mòn cách nơi ẩn trốn của Judith và Iain chưa đến chục mét. Một tiếng cười khác hòa theo. Iain căng người lắng nghe qua tiếng thác đổ ầm ầm. Anh đếm có ít nhất mười lăm người Macpherson xuất hiện. Anh nóng lòng nắm lấy chuôi gươm. Khỉ thật, anh ước sao có thể nhảy bổ vào kẻ thù. Chiến đấu với chênh lệch về quân số luôn là sở thích của anh. Có Gowrie, Alex và Brodick bên phía mình, mười lăm hay hay hai mươi tên nhãi nhép Macpherson thậm chí vẫn còn chưa đủ để tạo nên một chiến thắng lẫy lừng.
Nhưng an toàn của Judith là trên hết. Theo bản năng Iain siết chặt vòng tay quanh eo cô. Cô rúc sát vào anh hơn, rồi bắt đầu nhè nhẹ thở. Tay anh đưa lên bịt chặt lấy miệng cô, làm cô tỉnh dậy, trừng mắt ngước lên nhìn anh. Anh lắc đầu, vẫn không buông tay. Rồi cô nhận ra họ đang ở trên lãnh thổ của kẻ thù. Thoắt cái mắt cô mở to lo sợ. Thế rồi cô buộc mình phải thả lỏng.
Cô sẽ an toàn chừng nào còn ở bên anh. Judith không hiểu sao mình tin cậy khả năng của anh đến thế, nhưng trong thâm tâm cô biết anh sẽ không để bất cứ ai làm hại đến mình.
Cô sẽ an toàn chừng nào còn ở bên anh. Judith không hiểu sao mình tin cậy khả năng của anh đến thế, nhưng trong thâm tâm cô biết anh sẽ không để bất cứ ai làm hại đến mình.
Hai mươi phút trôi qua rồi cuối cùng anh cũng bỏ tay khỏi miệng cô. Ngón tay cái của anh chậm rãi cọ nhẹ lên môi dưới cô và cô không hiểu nổi nguyên do ngay cả khi những cơn rùng mình thích thú chạy xuyên qua người cô. Anh lại nhìn cô lắc đầu; một dấu hiệu, cô đoán vậy, rằng cô phải tiếp tục giữ im lặng. Cô gật đầu ra hiệu rằng mình đã hiểu.
Đơn giản là cô phải thôi không nhìn anh nữa. Bụng cô đang xốn xang, cả trái tim cũng thế, và thế nào mặt mũi cô sẽ đỏ bừng bừng nếu không kiểm soát những suy nghĩ của mình. Cô cho rằng mình sẽ chết mất nếu anh loáng thoáng biết ảnh hưởng của mình đối với cô. Judith nhắm mắt lại và tựa vào người anh. Cả hai tay anh đều đang ôm chặt eo cô. Giả vờ anh muốn ôm mình sẽ dàng hơn cho cô, cũng dễ dàng để mơ những giấc mơ không tưởng về một vị Lãnh chúa đẹp trai.
Cô tự nhủ không được cho phép những chuyện ngớ ngẩn ấy xảy ra. Cô là một người mạnh mẽ hơn thế và chắc chắn có thể kiểm soát được những cảm xúc và ý nghĩ của mình.
Sự chờ đợi vẫn tiếp tục. Cuối cùng khi Iain chắc chắn những người Macpherson đã đi xa khỏi nơi ẩn nấp của họ, anh mới nới lỏng vòng tay mạnh mẽ quanh cô. Anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, để cô nhìn anh, ngón tay cái để dưới cằm cô.
Anh định nói mối nguy hiểm đã qua rồi, nhưng lại quên sạch ý định đó khi ánh mắt họ gặp nhau. Nỗi khát khao anh chưa một lần trải qua đã chiếm toàn bộ sự chú ý của anh. Khả năng kiểm soát rời bỏ anh. Sự lôi cuốn này khiến anh cảm thấy bất lực và không thể ngăn mình thưởng thức cô. Anh từ từ cúi xuống, cho cô rất nhiều thời gian để thoát khỏi anh nếu cô muốn, nhưng Judith không cử động. Miệng anh nhẹ nhàng chạm lên miệng cô. Một lần. Hai lần. Và cô vẫn không quay đi.
Iain muốn nhiều hơn nữa. Tay anh ôm gương mặt cô và miệng anh phủ lên miệng cô đầy chiếm hữu. Anh nuốt lấy hơi thở dốc của cô, phớt lờ nó đi. Anh định chấm dứt sự cuốn hút này bằng một nụ hôn thực sự, tự nhủ đến lúc đó sự tò mò của mình sẽ nguôi ngoai. Một khi nếm được mùi vị của cô, cảm nhận được đôi môi mềm mại đó, thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Anh sẽ thấy thỏa mãn.
Song Iain sớm nhận ra không hiệu quả. Dường như anh không thể có đủ từ cô. Khỉ thật, cô có vị thật tuyệt. Và cô quá mềm mại, quá ấm áp và hoàn toàn dâng hiến trong vòng tay anh. Anh cần nhiều hơn nữa. Anh ép cô hé môi, và trước khi cô đoán được ý định của anh, lưỡi anh đã trượt vào trong quấn lấy lưỡi cô.
Lúc ấy Judith đã cố đẩy mình khỏi anh, dù chỉ trong giây lát. Thế rồi cô vòng tay quanh eo anh và níu chặt lấy anh. Lưỡi anh vuốt ve lưỡi cô cho đến khi anh run rẩy vì khao khát. Lúc này chắc chắn cô không còn ngượng ngùng gì nữa. Không, cô đang chủ động hôn trả anh.
Anh khẽ gầm gừ trong cổ họng. Cô rên rỉ. Nỗi đam mê bùng nổ giữa họ. Miệng anh chiếm đoạt miệng cô hết lần này đến lần khác, và đến lúc nhận ra mình sẽ không thỏa mãn cho đến khi được ở giữa hai đùi cô thì anh buộc mình phải dừng lại.
Iain sửng sốt và cả điên cuồng, dù chỉ với chính bản thân mình. Tình trạng mất kiểm soát khiến anh hoảng sợ. Cô vẫn đang nhìn lên anh với vẻ mặt vô cùng hoang mang. Môi cô như sưng phồng …anh lại muốn hôn cô lần nữa.
Anh đẩy đầu cô áp vào vai mình, rồi giật mạnh dây cương thúc ngựa quay lại con đường mòn.
Judith biết ơn hành động vô thức của anh lúc này. Nụ hôn vẫn còn khiến cô run rẩy, và cô cũng bị sự đáp lại đầy đam mê của bản thân làm kinh ngạc nữa. Đây là trải nghiệm kỳ diệu nhất và cũng đáng sợ nhất mà cô từng có trong đời.
Cô muốn nhiều hơn nữa, nhưng không nghĩ Iain cũng như mình. Anh không nói một lời với cô, nhưng cái cách anh đột nhiên lảng tránh cùng nỗi tức giận thoáng qua trong mắt anh cho thấy anh không hài lòng.
Đột nhiên cô có cảm giác kém cỏi và nhục nhã tệ hại. Thế rồi cô thấy muốn hét vào mặt kẻ thô lỗ kia vì đã làm tổn thương đến cảm xúc và lòng kiêu hãnh của cô. Hai mắt rưng rưng, cô hít vào một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh. Sau vài phút cơn run rẩy của cô đã dịu đi đôi chút, và khi cô bắt đầu nghĩ mình sẽ thắng trong cuộc chiến với những cảm xúc hỗn loạn của bản thân thì Iain lại làm cô tổn thương. Anh ghìm cương cạnh con ngựa chiến màu nâu của Alex, và trước khi Judith có thể lờ mờ nhận ra ý định của anh, kẻ thô lỗ đó đã ném cô vào lòng Alex.
Thế đấy. Nếu anh không muốn dính dáng đến cô, cô sẽ đáp trả tương tự. Thậm chí cô còn chẳng thèm liếc về phía anh lần nào. Cô cẩn thận điều chỉnh lại váy áo, giữ ánh mắt luôn nhìn xuống và cầu xin Đấng tạo hóa đừng để Iain thấy gương mặt đỏ bừng của mình. Lúc này cô cảm giác như mặt mình đang bốc lửa vậy.
Iain làm nhiệm vụ dẫn đường. Gowrie thúc ngựa vào vị trí ngay sau Lãnh chúa, rồi đến Judith và Alex tiếp theo sau. Một lần nữa Brodick lại bọc hậu.
“Cô có lạnh không, cô gái?” Alex thì thầm câu hỏi sát bên tai cô. Sự quan tâm trong giọng anh ta thể hiện rõ ràng.
“Không”, cô trả lời.
“Vậy sao cô lại run thế?”
“Vì tôi lạnh.”
Cô nhận ra sự mâu thuẫn trong hai câu trả lời của mình và khẽ thở dài. Nếu Alex có cho rằng cô nói linh tinh, anh ta cũng đủ tử tế để không đề cập đến chuyện đó. Anh ta không nói thêm lời nào với cô suốt buổi chiều dài đằng đẵng đó, và cô cũng không nói gì với anh ta.
Dường như cô cũng không thấy thoải mái trong vòng tay Alex. Lưng cô cọ vào ngực anh ta vài lần, nhưng cô không tài nào cảm thấy đủ thoải mái để tựa hẳn vào người anh ta.
Khi màn đêm buông xuống, cô kiệt sức đến nỗi hầu như không thể mở mắt ra được nữa. Họ dừng chân tại một ngôi nhà vách đá xinh xắn lợp mái tranh, nép mình bên ngọn núi. Dây thường xuân rậm rạp che phủ phía nam ngôi nhà và có một con đường lát đá kéo dài từ nhà kho liền kề đến tận cửa ra vào.
Một người đàn ông tóc hoa râm với râu quai nón rậm rạp và bờ vai rộng đứng trên lối vào. Ông ta cười chào cả nhóm và vội vàng bước ra.
Judith nhìn thấy người phụ nữ lảng vảng trên ngưỡng cửa. Bà đứng sau lưng chồng, nhưng khi ông bước ra, bà lại lùi vào trong bóng tối.
“Chúng ta sẽ nghỉ đêm ở đây”, Alex nói. Anh ta xuống ngựa rồi quay lại giúp cô. “Cô sẽ được ngủ trong nhà và nghỉ ngơi thoải mái.”
Cô gật đầu, kết luận Alex là một người giàu lòng trắc ẩn. Anh ta giúp cô xuống ngựa, nhưng không buông cô ra. Anh ta biết cô sẽ ngã dập mặt nếu mình làm vậy. Anh ta không đề cập đến tính mạng đáng thương của cô, thậm chí còn để cô níu lấy tay mình cho đến khi chân cô hết run. Tay anh giữ chặt eo cô và cô biết anh ta có thể cảm thấy cô đang run lẩy bẩy.
“Bỏ tay khỏi cô ấy, Alex.”
Giọng Iain nghiêm khắc vang lên sau lưng Judith. Ngay lập tức Alex buông tay. Đầu gối cô khuỵu xuống. Iain đỡ lấy cô từ phía sau ngay khi cô lảo đảo chúi về trước. Cánh tay trái của anh ôm trọn eo cô và kéo cô không nhẹ nhàng chút nào vào người mình. Alex lùi lại trước ánh mắt của vị Lãnh chúa, rồi quay người bước về phía ngôi nhà.
Iain tiếp tục đứng đó ôm Judith thêm vài phút. Vai cô tỳ hẳn vào ngực anh. Cô vẫn cúi đầu, quá mệt mỏi đến nỗi chỉ muốn nhắm mắt lại và để mặc anh bế cô vào bên trong. Dĩ nhiên như thế chẳng hề thích đáng chút nào.
Làm sao một người đàn ông có thể sở hữu mùi hương tuyệt vời như thế sau một ngày dài cưỡi ngựa? Mùi từ Iain là sự kết hợp của không gian tinh khiết ngoài trời và …mùi đàn ông. Hơi nóng tỏa ra từ anh. Cô đang bị hút về phía hơi ấm của anh, và khi nhận ra điều đó, cô biết mình phải tránh đi.
Anh xa xôi như cơn bão nổi lên ở trời nam vậy. Judith biết anh ôm cô chỉ vì cô cần được giúp đỡ. Anh cảm thấy có trách nhiệm với cô và chỉ đang làm nhiệm vụ của mình mà thôi.
“Cảm ơn anh đã giúp”, cô nói. “Giờ anh có thể buông tôi ra. Tôi đỡ rồi.”
Cô cố ý đẩy tay anh ra, nhưng anh có ý định khác. Anh hơi quay người cô lại và nâng cằm cô lên.
Cô không biết phải nghĩ sao về nụ cười của anh. Chỉ vài phút trước anh còn xử sự như một con gấu nổi điên, mặc dù cô phải thừa nhận Alex mới là mục tiêu của anh.
“Tôi sẽ bỏ cô ra lúc nào tôi muốn”, anh thì thầm lên tiếng. “Chứ không phải khi cô cho phép tôi, Judith ạ.”
Vẻ ngạo mạn của anh thật là quá quắt. “Thế theo anh đó là khi nào?” Cô hỏi. “Hay liệu tôi có được phép hỏi không?”
Anh nhướn một bên mày trước giọng nói cáu kỉnh của cô, rồi lắc đầu nói, “Cô đang nổi giận với tôi. Cho tôi biết lý do xem nào”.
Cô cố đẩy tay anh khỏi cằm nhưng đành chịu thua khi anh siết chặt quai hàm mình.
“Tôi sẽ không thả cô ra đến chừng nào cô cho tôi biết vì sao cô lại khó chịu”, anh nói với cô.
“Anh đã hôn tôi.”
“Cô cũng hôn tôi.”
“Điều đó đúng”, cô thừa nhận. “Tôi cũng chẳng hối tiếc. Anh nghĩ sao về chuyện đó?”
Vẻ thách thức hiện lên rõ ràng trong giọng nói và ánh mắt của cô. Đàn ông có thể quên sạch mọi ý định trong đầu nếu để bản thân bị sắc đẹp này bắt giữ. Ý nghĩ đó chiếm lĩnh trong đầu anh ngay cả khi anh lên tiếng trả lời. “Tôi cũng không hối tiếc.”
Cô ném cho anh ánh mắt cáu kỉnh. “Có thể lúc đó anh không hối tiếc, nhưng giờ thì khác, đúng không?” Anh nhún vai làm cô chỉ muốn đá anh một cái. “Tốt hơn là anh đừng chạm vào tôi nữa, Iain.”
“Đừng ra lệnh cho tôi, cô gái.”
Giọng anh có vẻ rắn lại. Judith phớt lờ. “Nếu liên quan đến chuyện hôn tôi, tôi có thể tùy ý đưa ra tất cả mệnh lệnh. Tôi không thuộc về anh.” Cô thêm vào với giọng nhẹ nhàng hơn.
Trông anh như thể muốn siết cổ cô. Suy cho cùng cô đúng là hơi quá đáng với anh. Dường như tính Iain rất dễ nổi cáu.
“Tôi không định khó chịu như thế”, cô nói. “Và tôi biết anh đã quen việc làm theo ý mình, vì dù sao thì anh cũng là Lãnh chúa. Thế nhưng, là một người ngoài, lẽ ra tôi không phải tuân theo bất cứ mệnh lệnh nào của anh”, giọng cô đã chuyển thành lý luận. “Trong ví dụ này, với vai trò là khách…”
Cô thôi không cố giải thích nữa khi thấy anh lắc đầu. “Judith, cô có đồng ý rằng trong lúc ở nhà của em trai tôi, cô sẽ thuộc sự bảo vệ của cậu ấy không?”
“Phải.”
Anh gật đầu, rồi mỉm cười, cư xử như thể anh vừa thắng một cuộc tranh luận quan trọng, mà cô thậm chí còn chưa biết chắc đề tài là gì.
Anh thả cô ra vài bước đi. Cô liền bám theo anh. Khi đã bắt kịp, cô túm lấy tay anh, làm anh ngay lập tức dừng lại.
“Gì thế?” Anh hỏi.
“Sao anh lại cười?”
“Vì cô vừa đồng ý với tôi.”
“Như thế nào?”
Cô không cố tình bẫy anh. Anh có thể thấy vẻ bối rối trong mắt cô. “Trước khi cô quay lại Anh, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm về cô. Cô sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của tôi”, anh gật đầu khẳng định. “Đó là những gì cô vừa đồng ý.”
Cô lắc đầu. Gã đàn ông này mất trí rồi. Làm thế nào lời tuyên bố anh không được tiếp tục hôn cô lại dẫn đến cái kết luận rối tinh thế này?
“Tôi chẳng đồng ý với chuyện gì như thế cả”, cô nói.
Cô không thả tay anh ra. Anh ngờ là cô còn chẳng nhận ra mình vẫn đang níu lấy anh. Lẽ ra anh đã có thể lùi lại. Nhưng anh không làm thế.
“Anh bảo tôi sẽ chịu sự bảo vệ của Patrick”, cô nhắc nhở anh. “Vì thế, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm về tôi, Iain ạ, chứ không phải anh.”
“Phải”, anh đồng ý. “Nhưng tôi là Lãnh chúa và vì thế Patrick phải tuân lệnh tôi. Giờ cô hiểu rồi chứ?”
Cô rụt tay lại. “Tôi hiểu anh nghĩ cả anh lẫn Patrick đều có thể ra lệnh cho tôi”, cô trả lời. “Tôi hiểu như vậy đấy.”
Anh mỉm cười, rồi gật đầu. Cô cười phá lên. Anh không thể hình dung phản ứng ấy từ đâu mà ra. Anh không mất nhiều thời gian để đoán.
“Nghĩa là cả anh và Patrick sẽ phải chịu trách nhiệm cho những hành động của tôi sao?”
Anh gật đầu.
“Những lỗi lầm của tôi sẽ trở thành của anh?”
Anh chắp hai tay sau lưng và cau mày nhìn cô. “Cô lên kế hoạch quậy phá đấy à?”
“Ồ không, dĩ nhiên là không rồi”, cô trả lời thật nhanh. “Tôi thực sự rất biết ơn vì anh đã cho phép tôi đến nhà anh, và chắc chắn tôi không muốn gây ra rắc rối nào hết.”
“Nụ cười kia khiến tôi cảm thấy nghi ngờ lòng chân thành của cô đấy”, anh nhận xét.
“Tôi cười hoàn toàn vì một lý do khác”, cô giải thích, rồi gật đầu nói thêm khi thấy anh có vẻ nghi ngờ. “Tôi vừa nhận ra anh là một kẻ phi logic đến mức nào thôi.”
“Tôi chẳng phi logic chút nào cả”, anh vặc lại.
Cô không nhận thấy mình đã xúc phạm anh. “Đúng vậy đấy”, cô phản công. “Trừ khi anh giải thích làm sao quyết định không cho anh tiếp tục hôn lại dẫn đến cuộc nói chuyện kỳ cục này.”
“Chuyện tôi hôn cô không mấy liên quan đến cuộc nói chuyện này”, anh trả lời. “Chẳng có gì quan trọng.”
Chẳng khác nào anh đã tát vào mặt cô. Những lời vô tình của anh nhức nhối vô cùng. Nhưng cô không định cho anh biết anh đã làm cô tổn thương. Cô gật đầu, rồi quay người bỏ đi.
Anh đứng đó nhìn theo cô một lúc lâu.
Thế rồi anh thở dài mệt mỏi. Judith không hiểu, nhưng cô đã gây ra rắc rối rồi. Người của anh không thể rời mắt khỏi cô. Chết tiệt, ngay cả anh cũng thế.
Cô là một cô gái xinh đẹp, và bất kỳ gã đàn ông nào cũng nhận ra điều đó. Phải, chính là thế. Chuyện đó hợp lý thôi. Nhưng cái cảm giác chiếm hữu nguyên sơ của anh đối với cô lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Riêng chuyện này lại chẳng hợp lý một chút nào.
Anh tuyên bố cuối cùng thì anh là người sẽ chịu trách nhiệm về cô …cho đến khi cô quay lại Anh. Quỷ tha ma bắt, anh gần như mắc nghẹn khi nói ra điều đó. Ý nghĩ đưa cô quay về không hề dễ chịu. Có vấn đề quái gì đang xảy ra với anh thế.
Làm sao anh có thể để cô ra đi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...