Trần Noãn bị kéo lên sân thượng. Hôm nay mặt trời thật lớn, vừa đẩy cửa ra, hơi nóng liền đập vào mặt, ánh dương đang phô diễn vẻ rực rỡ nhất của nó, Trần Noãn dừng bước: “Nóng quá, chúng ta xuống đi, có gì đẹp mà xem!” Nói xong liền lùi lại.
Trác Nhất đang ở sau lưng liền đẩy cô ngược về phía trước: “Như cô thì sợ gì đen, phơi nắng giúp bổ sung canxi, mau tiến lên nào.”
“Sao tôi lại không sợ đen, tôi bị đen thành đàn ông mất thì sao?” Trần Noãn lại chạy ngược vào.
“Úi dào, cô yếu ớt vậy đó hả? Không thấy bên kia có một giàn nho à.” Thấy cô quyết tâm muốn xuống, Trác Nhất vội nói.
Trần Noãn thấy thế mới đi tiếp.
Đúng là có một gốc nho già đã vươn kín giàn, chia ánh mặt trời thành những đốm sao nhỏ rắc đầy mặt đất. Dưới giàn nho có đặt một chiếc bàn, chắc chỗ này là chuyên để nghỉ ngơi.
“Ồ, Sao nơi này lại có đầy đủ thế?” Trần Noãn vươn tay nghịch mấy chùm nho, Trác Nhất ngả lưng vào ghế mây, nhắm mắt lim dim.
“Bệnh viện tất nhiên cần có một nơi thích hợp để nghỉ ngơi rồi.” Trác Nhất bĩu môi, mắt vẫn nhắm tịt.
Trần Noãn nghĩ cái bệnh viện này chắc cũng chỉ có cậu ta là rảnh, nghĩ rồi cũng ngồi xuống. Nắng xuyên qua kẽ lá đậu lên mặt lâu có hơi ngứa nhưng cũng thật thích. Trần Noãn cũng cảm thấy muốn chợp mắt.
“Cô đừng có ngủ, canh đồng hồ giúp tôi, một tiếng nữa nhớ gọi đấy.” Trác Nhất dặn.
“Tại sao lại là tôi, tôi cũng muốn ngủ.”
Trác Nhất hình như đã quá mệt, không mở nổi mắt nữa: “Chốc nữa có ca mổ, nhờ cả vào cô đấy.”
Người này xưa nay chưa từng tử tế như vậy, Trần Noãn nhất thời ngạc nhiên, nhìn tên đó như thấy ma, không sao cãi lại nổi. Nhìn một lát lại cảm thấy đẹp mắt, muốn giữ hình để ngắm cho sướng mắt, sờ di động để chụp mới ngớ ra đã để quên ở phòng làm việc của Cố Thanh Thời.
Trần Noãn cau mày, lòng buồn bực, càng ngồi càng chán, giờ thì hay rồi, điện thoại không có, chẳng lẽ cứ ngồi trơ ra ở đây một tiếng á? Thế thì ngu người lắm. Nguy nữa là sao có thể tính giờ cho Trác Nhất được?
Cô chống cằm ngồi đực ra một lát, thấy Trác Nhất đã ngủ say, đột nhiên nảy ra một ý hay, tiến lại gần cậu ta.
Tên này chắc chắn có điện thoại, lấy ra nghịch chắc không sao.
Bỏ qua vụ nam nữ khác biệt thì vấn đề là nhìn mãi vẫn không nhìn ra tên đó để điện thoại ở đâu, nếu đưa tay sờ thử, Trác Nhất mà dậy thì lại bị nói là sàm sỡ!
Trần Noãn nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không dám liều thử vận may, nhìn thôi thì chẳng làm sao cả, ngồi xổm xuống chống cằm quan sát, người nào không biết lại nghĩ cô đang ngắm Trác Nhất đến mông muội cũng nên.
Soi tới soi lui cuối cùng phát hiện nó ở trong túi áo trắng, Trần Noãn thò tay rón rén mò vào kiểm tra.
“Cô đang làm gì thế?” Đỉnh đầu bỗng có một giọng nói ngái ngủ, tuy nói không to nhưng Trần Noãn vẫn giật thót.
Ngón tay vẫn còn cách chiếc áo mục tiêu đúng một phân, chưa hề chạm vào đối tượng nhưng vì tập trung quá nên mới giật mình, cả người ngã lăn quay ra đất, ngẩng đầu lên thì đập ngay mặt vào đầu gối Trác Nhất.
Trần Noãn đau điếng người, đứng chưa vững đã vội mắng Trác Nhất: “Cậu hỏi cái gì mà hỏi? Đau quá…”
Trác Nhất khoanh hai tay, cái mặt ấy đáng đánh đòn ấy chẳng làm gì cũng khiến cô thấy khó chịu: “Cậu không ngủ hả? Đùa tôi à?”
Trác Nhất nhún vai: “Đâu phải, anh đây đang ngủ thì thấy có một ánh mắt nóng bỏng nhìn mình ghê quá nên tỉnh, vừa mở mắt thì thấy cô đây đang âm mưu quấy rối anh.”
“Hứ, tôi có bị mù mới quấy rối cậu, đờ mờ, đau chết đi được.” Trần Noãn xoa má định đi, “Không đem điện thoại nên không xem được giờ, có lòng tốt còn bị trách.” Miệng lẩm bẩm như thật, nhất định không dám nói mình định lấy điện thoại của tên đó để nghịch.
“Vậy à?” Trác Nhất lấy di động trog túi áo ra đưa cho cô.
Quả nhiên là ở đó! Lòng Trần Noãn hú hét.
Trần Noãn cầm điện thoại, lườm lại tên kia một cái: “Đau chết mất, mà hủy dung là cậu phải đền đó!”
Trác Nhất đứng lên, kề sát vào nhìn: “Đau đến vậy cơ à?” Nói rồi kéo tay cô ra nhìn.
“Đương nhiên là đau, cái đầu gối của cậu chẳng có tí thịt nào, cậu thử tự thụi lên mặt mình mà xem.” Trần Noãn xoay má qua cho tên đó xem, định vòi vĩnh tống tiền Trác Nhất.
“Chỉ hơi đỏ chút thôi… hơn nữa cái mặt cô thì đáng mấy xu? Không hủy dung cũng đã chẳng có ma nào thèm rồi, tôi là đang giúp cô đập hết đi rồi xếp lại đó.” Tên đó dửng dưng nói, tay đưa lên xoa mặt cô.
Trần Noãn tức trợn mắt: “Cậu có ngủ nữa không hả?”
“Ngủ.” Trác Nhất che miệng lại ngáp, nước mắt trào ra, đang định ngồi xuống.
Trần Noãn thừa cơ đá chân tên đó một phát, đá xong thì nhảy lùi lại. Trác Nhất bị mất trọng tâm, chới với ngã, vươn tay theo bản năng, vớ được Trần Noãn. Thế là hai người đều bị ngã.
“Ôi chao, lưng của tôi!”
Trác Nhất va phải chiếc ghế, đau chảy cả nước mắt, lừ lừ nhìn sang Trần Noãn đang cười nghiêng ngả.
Người ta vẫn nói thứ đẹp nhất của mỗi người là đôi mắt, Trác Nhất vừa nhìn thấy hàng lông mi dài và dầy của con gái liền đờ cả người.
Trần Noãn híp mắt nhìn lại: “Này, hóa đá rồi à? Thả tôi ra.”
Trác Nhất xấu hổ quay đầu đi, thả tay Trần Noãn ra. Trần Noãn chống người đứng dậy, nói với tên đó: “Này, thế là hòa rồi nhé, tôi canh giờ cho, cậu mau ngủ đi.”
Trần Noãn trở lại chỗ của mình cũng khép mắt lại, mới ngủ một chốc thì giật mình sờ điện thoại, mật mã là gì thế hả trời?
Cô thử gọi Trác Nhất: “Này!” Không thấy đối phương có phản ứng gì, chắc ngủ thật rồi.
Trần Noãn ngồi chán quá lại bắt đầu gà gật.
“Bảo là canh giờ giúp tôi cơ mà? Sao cô lại ngủ luôn vậy hả?”
Trần Noãn ngủ không say lắm, nghe thấy tiếng người liền giật mình dậy luôn: “Mấy giờ? Mấy giờ rồi?”
Trác Nhất cầm điện thoại lên xem: “Vừa đúng giờ, tôi xuống đây, cô cứ ngủ tiếp đi nhé.”
Trần Noãn thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, tôi ngủ tiếp đây.”
“Á! Sao anh lại đứng ở đây! Làm em giật cả mình.”
Trác Nhất la toáng lên. Trần Noãn hé mắt ra nhìn: “Hồ ly tinh?”
“Hồ ly tinh?” Người nọ nhếch miệng cười, mắt kính phản chiếu ánh sáng mặt trời chói lóa.
Trần Noãn giật mình, vội dụi mắt, tỉnh táo hơn: “Ồ, bác sĩ Tạ à? Em ngủ mơ, nhận nhầm người.”
Trác Nhất nhìn lướt qua hai người, đang vội nên giơ tay chào rồi đi trước.
Trần Noãn thầm mắng Trác Nhất, là hắn đang vội đi làm thật hay là vội chuồn khỏi chiến trường hả? Tạ Bân Sam đâu có dễ gạt như Cố Thanh Thời.
Trần Noãn vội cười nịnh nọt: “Sao anh lại ở trên này?”
“Rất rõ ràng.” Tạ Bân Sam lắc đầu, “Thái độ hối lỗi rất rõ ràng, đúng là chột dạ mà, xem ra quan hệ hợp tác của chúng ta không cần tiếp tục nữa nhỉ?”
“Ngừng cái gì chứ, em nhận sai người mà, không phải chột dạ, anh nghĩ linh tinh quá đó.” Trần Noãn chối đây đẩy.
“Nhận nhầm thành ai thế?” Tạ Bân Sam hỏi.
“Một người bạn cũ, nhiều năm không gặp, vừa rồi ngủ mơ, lại bị cận nên mới nhầm, bác sĩ Tạ đừng có nghi ngờ tấm lòng trong sáng của em chứ? Sao em dám nói láo với anh được!”
Tạ Bân Sam cười xòa, không nói tiếp chuyện này nữa.
“Điện thoại của em này.”
“Điện thoại của em sao lại ở chỗ anh thế?”
Tạ Bân Sam không muốn nói, cười thâm ý khiến Trần Noãn chột dạ, vội đuổi theo: “Bác sĩ Tạ, tình đồng chí đi đâu cả rồi? Anh không thể vì đồng chí nhận nhầm mình mà chơi xấu thế chứ? Có gì thì nói với em đi.”
“Ồ? Nói chuyện gì?” Tạ Bân Sam giả ngây.
“Đừng có giả ngây với em, nhìn mặt anh là em biết rồi, anh nói hay không, chọn đi!”
“Tiểu Noãn à, xin người ta thì thái độ phải sao đó chứ nhỉ…” Tạ Bân Sam phớt lờ, đi tiếp.
“Một bữa sáng thì sao?”
“Anh ăn chán rồi.”
“Vậy một bữa tối?”
“Anh nói cô chứ, nhìn anh giống đứa thích ăn lắm hả?” Tạ Bân Sam quay đầu nhìn Trần Noãn.
“Không giống.” Trần Noãn lắc đầu, “Nhưng em không nghĩ ra còn cái gì có thể lấy ra để nịnh anh cả.”
Tạ Bân Sam nhìn cô một lát, cuối cùng đầu hàng: “Được rồi, thấy em ngốc nghếch thế này thật không chịu nổi, nói cho em biết, là Cố Thanh Thời bảo anh đưa nó cho em, anh cũng đứng đó một lát rồi, tất nhiên không phải anh cố tình rình trộm.” Thấy Trần Noãn ngạc nhiên lại bổ sung thêm một câu, “Thấy anh rảnh nên nhờ anh đưa điện thoại cũng bình thường thôi, cái không ổn là trông tên đó không ổn lắm, đúng thế đấy, bác sĩ Cố của chúng ta chưa từng giận ai đâu, em mau kiểm điểm lại xem mình có làm gì khiến cậu ta không vui không đi.”
Trần Noãn càng nghe càng bối rối: “Em có làm gì đâu. Em bị Trác Nhất kéo lên đó ngắm mặt trời mà. Có phải vì thế mà đắc tội anh ấy không ạ? Sao lại nhất định là do em?”
“Đông Sơ nói với anh là Thanh Thời vì em nên mới dạy bảo cô ấy một thôi một hồi.” Tạ Bân Sam nói.
Trần Noãn im lặng chờ anh nói tiếp.
“Em gái anh thân với Thanh Thời hơn anh nhiều, đừng nói là cậu ta chưa từng tỏ ra khó chịu, kể cả có thì cũng chưa bao giờ dạy dỗ gì Đông Sơ. Cho nên chúc mừng em nhé, cách mạng sắp đi đến thắng lợi rồi, em đừng có để xảy ra chuyện.”
Trần Noãn cười nhe răng, vừa vui hớn hở vừa thấy khó hiểu: “Vậy cũng không chứng tỏ được là em làm anh ấy giận mà? Hơn nữa em có làm gì đâu.”
“Anh muốn nói là, trên trái đất này, người có thể khiến cậu ta giận thì chứng tỏ là cậu ta có cảm tình, bởi vì đó là độc chiếm, em nghĩ lại xem vừa rồi em với Trác Nhất có phải đã làm gì không?”
Trần Noãn tái mặt: “Ồ…”
“Em lên sân thượng cậu ta có biết không?”
“Không biết.”
“Thế sao tên đó biết em ở sân thượng? Hơn nữa sao không tự đưa cho em mà còn phải nhờ anh.”
“Má ơi… Ý anh là anh ấy có lên sân thượng sao?” Trần Noãn méo mặt.
“Anh đâu biết đâu.” Tạ Bân Sam nhún vai bỏ đi, để lại Trần Noãn đứng một chỗ đau đầu suy tư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...