Diệt Thiên vừa đi ra ngoài thì Triệu Phượng Nghi đã đi tới hỏi thăm:
"Huynh mệt mỏi đến mức không muốn rời giường hay sao?"
Hắn ta khẽ xoa đầu của nàng cười nói:
"Muội không cần lo lắng cho ta làm gì, mệt mỏi thì ta chỉ cần ngủ một giấc thôi, bây giờ thì tất cả đều tốt cả rồi."
Triệu Phượng Nghi còn muốn nói gì thì hắn đã đẩy nàng đi dùng giọng vui vẻ nói:
"Muội ra ngoài đợi một chút, ta sẽ làm nhanh đồ ăn rời mang ra ngoài."
Thấy hắn ta có vẻ không vấn đề gì Triệu Phượng Nghi khẽ giọng nói:
"Thế thì huynh phải làm nhanh lên, Thiên Lam tỷ đói quá lên đang quạo lắm đấy."
Diệt Thiên bĩu môi nói:
"Tỷ ấy lớn như thế còn không biết nấu ăn thì sao lại trách ta."
Triệu Phượng Nghi đi ra ngoài Diệt Thiên mới bắt đầu chế biến đồ ăn, cũng ngay lúc đó Thiên Phạt lên tiếng:
"Chủ nhân, tình trạng của ngài lúc này không phải bình thường đâu."
Diệt Thiên nhíu mày động tác chậm lại chau mày hỏi:
"Ngươi nói thế là có ý gì?"
Thiên Phạt nghiêm túc nói:
"Chủ nhân đã sử dụng hết toàn bộ nguồn năng lượng tốt tích trữ trước đây, khoảng mấy tuần rồi thứ ngài nhận toàn bộ đều là năng lượng xấu hấp thu từ Quỷ Phục, còn ta thì chỉ giúp ngài chuyển hóa rất ít.
Nguồn năng lượng xấu vượt trội đã ảnh hưởng đến cách hành xử của ngài, đầu tiên là một chút thiếu kiềm chế trong lời nói nhưng ảnh hưởng không lớn, còn chuyện tối qua ngài nghĩ trước đó nếu lâm vào hoàn cảnh tương tự ngài sẽ làm thế nào."
Diệt Thiên lại bắt đầu thái rau một cách đều đều khẽ giọng nói:
"Nếu là trước kia thì ta sẽ xin lỗi sau đó nhanh chóng tìm cách sửa lỗi, có điều nếu như thế thì ta rất có thể bị nàng làm thịt rồi, bản thân ta thấy độ ảnh hưởng của phần xấu cũng không tệ, dù sao làm người tốt quá cũng sẽ bị thiệt thòi rất nhiều."
Thiên Phạt cũng phải công nhận:
"Ngài nói không sai, trước kia ngươi quá tốt nên bọn ta rất lo lắng nhưng bây giờ có lẽ ngươi cũng ổn hơn rất nhiều rồi. Chúng ta cũng không quan trọng ngài tốt hay xấu chỉ cần ngài giữ được lý trí thì chúng ta vẫn sẽ đi theo ngài."
Diệt Thiên mỉm cười thầm nói:
"Thế thì chẳng có gì xấu ở đây cả, nếu ta hấp thụ quá nhiều năng lượng xấu đến ngưỡng ảnh hưởng cả lý trí thì phiền ngươi nhắc nhở ta trước."
Thiên Phạt không chút do dự đáp:
"Ta đã rõ."
Diệt Thiên sau đó tập trung vào việc chính là làm đồ ăn, làm xong thì hắn ta nhanh chóng mang một phần vào cho Nam Thiên Yến, lúc vào phòng thì nàng đã ngủ khá say rồi, hắn đặt đồ ăn lên bàn ngủ rồi đi ra ngoài nhanh chóng dùng bữa với mọi người.
Hắn dùng bữa rất nhanh sau đó lấy lý do muốn đi vào trong Thiên Bảng một mình thế nên cần nơi riêng tư, vào phòng lần này thì đã thấy nàng ngồi trên giường quần áo đoàng hoàng, thấy hắn ta đi vào thì nàng cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Diệt Thiên thật cẩn thận đi tới khẽ hỏi:
"Đồ ăn có ngon không?"
Nam Thiên Yến nhún vai cười nói:
"Rất ngon, ngon hơn mọi ngày nữa."
Hắn càng cảm thấy yên tâm hơn nên mạnh dạn hỏi:
"Tỷ có giận ta vì tối qua đã....."
Nói đến đây hắn không dám nói nữa, khi làm nghĩ nhiều lắm nhưng khi đợi phán quyết hắn mới sợ nàng bình tĩnh như thế này chính là dấu hiệu của một cơn bão sắp ấp tới, nàng đặt đũa nhìn thẳng mắt hắn ta rồi hỏi:
"Ta còn nhớ đêm qua ngươi nói rằng ngươi thích ta thế ngươi có thể cho ta biết chính xác lý do được hay không?"
Diệt Thiên không phải kẻ ngốc, lúc đó nói để đối phó nhưng hắn thực chất cũng rất có thiện cảm với cô gái tốt như Nam Thiên Yến, chỉ có điều nhiêu đó không đủ để Diệt Thiên phải theo đuổi nàng.
Hắn thở ra một hơi, hai tay nắm chặt tay nàng khẽ nói:
"Ta thích tỷ bởi tỷ là một cô gái tốt, một người biết sót thương những kẻ yếu thế như ta, đặc biệt là khi tỷ chẳng cần suy nghĩ mà đi cùng ta cứu Tuyết Tình tỷ. Nói cho cùng đến lúc đó thì chúng ta cũng vẫn chỉ là người dưng nhưng ta chưa thấy một chút do dự của tỷ, thậm chí khi tỷ bị thương rất nặng.
Con gái của ta có lẽ đã mất mẹ nếu tỷ không đồng ý đến, lúc đó ta không thể nói lên sự cảm kích của mình bằng lời nói của mình được, quan trọng nhất người con gái vừa dịu dàng lại tốt bụng như thế thì ai lại không yêu."
Diệt Thiên cực kỳ chân thành bởi hắn ta muốn nàng cũng cảm giác được sự chân thành của hắn ta, nàng nghe thế thì vốn dễ mủi lòng thế nên cũng dễ dàng tha thứ. Có điều giá thì vẫn phải giữ thế là nàng hứ một tiếng rút tay ra tiếp tục ăn, khi đã xong hết nàng mới kéo tay áo của mình lên rồi nói:
"Mẹ ta trước kia có để lại ấn ký trên tay của ta, cha mẹ ta cả hai người đều không muốn ta có người yêu khiến ta bị ảnh hưởng nên đã ra quy định rõ ràng."
Nàng lấy từ nhẫn không gian một tờ giấy đưa cho hắn ta, Diệt Thiên cầm tờ giấy bắt đầu đọc:
"Ấn ký biến mất cha mẹ liền biết ngươi đã mất đời con gái, người nào làm thì phải chịu trách nhiệm nhưng con rể Nam gia thì không thể bình thường. Sau hai năm kể từ ngày ấn ký biến mất bọn ta sẽ đến kiểm tra.
Thế gia đệ tử thì phải hơn ngươi một đại cảnh, cứ hơn một tuổi thì cộng thêm một tiểu cảnh. Hàn gia đệ tử thì phải hơn ít nhất năm tiểu cảnh điều kiện tương tự bên trên nếu hơn tuổi.
Thấp tuổi hơn thì điều kiện cũng tương tự thế nên đừng làm trâu già gặm cỏ non, thân gửi con gái cha mẹ yêu con."
Diệt Thiên nhe răng cười hỏi:
"Trong đây hình như không ghi nếu ta không đạt thì sẽ bị như thế nào nhỉ?"
Nam Thiên Yến vẻ mặt hơi lo lắng nói:
"Cái này ta cũng không đoán được nhưng Nam gia chúng ta nam nhân nổi danh nóng tính, nếu biết ngươi nhỏ hơn ta quá nhiều như thế này, đã thế tu vi còn thua xa như thế ta lo cha ta sẽ một chưởng kết liễu ngươi không chừng."
Diệt Thiên kéo nàng vào lòng của mình rồi khẽ giọng nói:
"Tỷ đừng lo lắng, ta tin tưởng vào khả năng của mình, hai nam nữa ta sẽ vượt qua tỷ một đại cảnh, Diệt Thiên ta nói được nhất định làm được."
Nàng bĩu môi nói:
"Ngươi lấy đâu ra tự tin như thế, nói cho ngươi biết ta bây giờ đã Vũ Vương nhất trọng rồi, ngươi nghĩ hai năm nữa sẽ đạt Vũ Hoàng nhất trọng hay sao?"
Hắn ta vẫn không chút lo lắng nói:
"Sự tự tin của ta không hề có chút cơ sở nào cả đó là sự thật, nhưng dù là tỷ hay Phượng Nghi đều có gia thế không tầm thường, một tiểu tử không có gì trong tay như ta cả tự tin cũng không có thì sao dám đụng vào các ngươi."
Tay Diệt Thiên sợ soạng khắp nơi làm cho Nam Thiên Yến cả người mềm nhũn, hắn ta khẽ giọng hỏi:
"Tối hôm qua ta thể hiện không tệ chứ?"
Nam Thiên Yến dùng tay đè tay hắn ta lại cầu xin:
"Bây giờ ban ngày ngươi đừng làm bây không thì tỷ giận đấy."
Diệt Thiên cười nói:
"Ngày hay đêm thì có gì quan trọng, đợi xong việc ta truyền cho tỷ Ngạo Phong Kiếm Pháp."
Nam Thiên Yến cố gắng hết sức dãy giụa tiếp tục cầu xin:
"Ngươi buông tha tỷ đến tối thì ngươi thích làm gì cũng được."
Diệt Thiên thấy nàng cầu khẩn như thế đành phải bỏ qua nàng, hắn khẽ cười nói:
"Cái này là tỷ nói đấy, tối nay nhất định phải sang đây, bây giờ thì ta sẽ truyền kiếm pháp cho tỷ."
Nam Thiên Yến sáng mắt lên hỏi:
"Ta nghe nói đệ còn biết rất nhiều vũ kỹ cấp cao khác, thực sự thì tỷ cũng cần chúng lắm, nếu đệ chấp nhận truyền thụ thì tỷ có thể lấy đồ vật ra trao đổi."
Diệt Thiên bỗng nhiên im bặt không nói gì làm cho Nam Thiên Yến rất hồi hộp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...