Tần Trạm đứng trên không trung nơi kinh đô quen thuộc, quan sát thành thị dưới chân mình. Đây là nơi hắn sinh ra và lớn lên, những năm gần đây, vì tai họa liên tiếp xảy ra đã khiến mọi thứ thay đổi rất nhiều, kinh đô phồn hoa náo nhiệt trong trí nhớ chỉ còn là dĩ vãng, nhưng đâu đó vẫn còn đọng lại chút bóng dáng một thời đã qua, những nơi hắn và Luật đã từng sinh sống, từng đi qua, từng chung sống vẫn mơ hồ giữ lại một ít hình dáng ban sơ.
Vì sao Balberith lại bảo hắn đến kinh đô này? Tần Trạm cũng dễ dàng đoán được, y muốn hắn triệt để buông xuống quá khứ. Nếu hắn đã chọn Luật, lựa chọn đứng về phía bọn họ thì không thể hối hận, không thể đổi ý. Balberith muốn hắn tự tay chặn đứt con đường quay lại của mình.
Nếu đã quyết định, như vậy hắn cần phải triệt để đoạn tuyệt hết thảy. Ở nơi này, địa điểm tốt nhất để bắt đầu, không phải nơi ở của dân chúng vô tội, mà là Long Tổ, những người đã từng là cấp dưới của hắn, những dị năng giả được nhân loại ký thác hi vọng. Xuống tay với bọn họ là cách thích hợp nhất thể hiện giác ngộ của hắn cho Balberith thấy, cũng là cách để thông báo với nhân loại rằng hắn đang nghiêm túc, để nhân loại hiểu rõ hắn hoàn toàn không phải đang nói đùa.
Nhìn cảnh sắc quen thuộc bên dưới, nơi mình từng một tay gây dựng nên, ngày hôm nay, lại hủy hoại trong chính tay mình.
Tần Trạm chậm rãi hạ xuống đất, trước đó, hệ thống phòng vệ của kinh đô hoàn toàn không phát hiện ra Tần Trạm cho nên không hề có tiếng chuông cảnh báo, mà lúc này hắn cố ý kích hoạt hệ thống khiến âm thanh cảnh báo chói tai vang lên.
Ở nơi đây, có ai còn hiểu rõ hơn hắn vị trí lắp đặt hệ thống đó. Chỗ này cách cổng vào Long Tổ năm phút đi bộ, thời gian ấy đủ để người của Long Tổ tìm ra biện pháp đối phó. Tần Trạm biết, đủ loại camera ghi hình đang nhắm ngay hắn, truyền hình ảnh của hắn đến những nơi cần đến, ví dụ như phòng theo dõi trong Long Tổ, thiết bị thông tin của Văn Nhân Lẫm, mà có khi ngay cả các vị trưởng bối quyền cao chức trọng kia đều đã biết.
Long Tổ chính là phòng tuyến cuối cùng ở kinh đô, phía sau căn cứ Long Tổ chính là nơi ở và làm việc của các vị chính khách trong bộ máy nhà nước trung ương, là lực lượng thủ hộ mạnh nhất của các cơ quan bí mật, cho nên nếu nó gặp phải bất cứ chuyện gì cũng đủ để chính quyền trung ương rung chuyển.
Giống như suy đoán của Tần Trạm, ngay khi chuông cảnh báo vang lên, Văn Nhân Lẫm lập tức bật thiết bị thông tin của mình, sau khi nhấn vài nút, hình ảnh từ phòng theo dõi liền hiện ra trước mặt hắn, mà dáng người hiện ra trong khung ảnh lại vô cùng quen thuộc.
Nhìn hình bóng quen thuộc kia, Văn Nhân Lẫm ngây ra một lúc, sau đó hô lên tên gọi của người kia, thanh âm nghe như giận dữ lại ẩn chứa niềm vui sướng khôn cùng. Mất tích nhiều ngày như thế, cuối cùng y cũng đã chịu trở về.
Tần Trạm mất tích, Văn Nhân Lẫm đành gánh vác trách nhiệm lãnh đạo mọi người thủ hộ kinh đô, cũng nhận lấy tất cả công việc của Tần Trạm, như mở hội nghị, bảo hộ các nhân vật quan trọng trong bộ máy nhà nước, nên lúc này hắn không có mặt tại Long Tổ mà đang họp cùng các vị chính khách.
Nghe thấy tiếng của Văn Nhân Lẫm, các vị chính khách lập tức chú ý đến hình ảnh cảnh báo, mọi người cùng mở ra thiết bị của mình, sử dụng quyền hành thấy được hình ảnh của Tần Trạm, tức giận nhìn con người không chào mà biệt, mất tung mất tích không nói một lời kia.
Văn Nhân Lẫm lập tức xin phép mọi người rời đi trước, hắn muốn đi răn dạy tên kia một phen.
Mọi người ở đây đều xem như trưởng bối nhìn Văn Nhân Lẫm sinh ra và lớn lên, biết hắn và Tần Trạm là bằng hữu tốt, hơn nữa lúc này những gì hắn đang nghĩ đều hiện rõ lên mặt, bọn họ cũng rất muốn đi, nhưng thân phận lại khiến bọn họ khó có thể rời khỏi, cho nên mọi người đều trông cậy vào Văn Nhân Lẫm có thể giúp bọn họ xả giận. Vì Tần Trạm mất tích khiến bọn họ cũng phải gánh không ít áp lực, là đệ nhất cao thủ trong dị năng giả của nhân loại, có thể nói Tần Trạm chính là hy vọng của nhân loại, vậy mà y lại không biết cân nhắc nặng nhẹ, dám chơi trò mất tích, quả thật nên bị giáo huấn một chút.
Vì Tần Trạm xuất hiện, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, bởi bây giờ bọn họ không biết được ngay sau đó một chuyện vô cùng tàn khốc sẽ diễn ra.
Được sự cho phép của mọi người, Văn Nhân Lẫm lập tức rời đi, đúng lúc này “Chờ một chút.”, một tiếng gọi vang lên phía sau hắn.
Văn Nhân Lẫm quay lại nhìn người đối diện, là thân nhân của Tần Trạm – Tần lão gia tử.
“Ta đi cùng với ngươi.” Hắn muốn hỏi hài tử ấy rốt cuộc là đang nghĩ gì, sau khi Tần Trạm không chào mà biệt bước đi, Tần lão gia tử vô cùng thắc mắc vì sao y phải làm như vậy, Tần Trạm vốn đâu phải kẻ không biết suy tính, chỉ thích hành động theo ý mình.
Rất hiển nhiên, so với các vị trưởng bối của mình, Văn Nhân Lẫm còn biết thêm điều gì đó, khi mọi người đang thảo luận lý do Tần Trạm rời đi, ánh mắt của hắn có giấu giếm chút gì, cho nên lúc nói không biết, hắn hơi chần chờ một chút, từ đấy có thể đoán được tuy không phải là xác định, nhưng chắc chắn Văn Nhân Lẫm biết một nguyên nhân khiến Tần Trạm có thể làm như thế.
Hắn muốn đích thân nói chuyện với Tần Trạm, hắn không muốn giống như Văn Nhân lão gia tử, hoàn toàn không biết chút gì về tôn tử của mình, căn bản hoàn toàn chẳng biết y đang nghĩ gì, tại sao phải làm như thế. Vì đã có vết xe đổ trước mắt, hắn mới có thể nôn nóng muốn hiểu được, cớ sao Tần Trạm lại hành động như vậy?
Quyết định này của Tần lão gia tử, mọi người cũng không có ý kiến gì. Khi hài tử mà mình kỳ vọng nhất mất tích, ai cũng nhìn thấy sự lo lắng cùng áp lực của hắn, nên bọn họ đều không cản lại, huống hồ phần còn lại của hội nghị cũng chẳng có gì, chút thời gian ấy bọn họ vẫn có thể lãng phí được.
Tần lão gia tử và Văn Nhân Lẫm vội vàng chạy đến chỗ Tần Trạm, cũng không đóng thiết bị thông tin lại, qua màn ảnh, họ nhìn thấy Tần Trạm bước về phía cổng của trụ sở Long Tổ, nhân viên bảo vệ đã biết hắn là ai, tự nhiên mở cổng ra, ai bảo Tần Trạm chính là tổ trưởng của Long Tổ a.
Camera ở cổng có thêm chức năng ghi âm, nên cuộc đối thoại giữa hai người cũng truyền đến tai bọn họ.
“Tổ trưởng, cuối cùng ngươi cũng trở về.” Nhân viên bảo vệ mở cổng là một dị năng giả thuộc Long Tổ, phi thường sùng bái Tần Trạm, luôn xem Tần Trạm như hi vọng của nhân loại, thấy được người không xuất hiện mấy ngày nay, hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Những nhân viên bảo vệ khác cũng nhao nhao lên tiếng, bọn họ đều là những người tôn sùng Tần Trạm, mà không chỉ bọn hắn, các thành viên của Long Tổ ngay khi chuông cảnh báo vang lên đều bắt đầu hành động, lại không nghĩ tới người xuất hiện sẽ là Tần Trạm. Việc Tần Trạm mất tích không truyền ra bên ngoài, nhưng không gạt được những người trong Long Tổ, vì thế mọi người đều bàng hoàng lo lắng, dù có Văn Nhẫn Lẫm áp chế, nhưng cảm giác không an toàn này vẫn chẳng thể biến mất, thấy Tần Trạm xuất hiện, mọi người đều cảm thấy an tâm, không còn lo lắng hãi hùng nữa.
Lúc này không ít người của Long Tổ đã chạy ra cổng đón tổ trưởng của bọn họ, không ít người cũng nhìn hình ảnh trên thiết bị thông tin, cố gắng nghĩ xem có cách nào gửi gắm sự vui mừng của bọn họ cho tổ trưởng thấy không.
Bởi vậy có thể nói, Tần Trạm rất được lòng mọi người trong Long Tổ.
Nhìn những gương mặt chân thành tha thiết sùng bái mình, mang theo sự vui sướng phát ra từ đáy lòng, cùng với biểu tình thả lỏng vì tìm được chỗ dựa vào, Tần Trạm nhắm mắt lại, sau khi mở ra lần nữa, bên trong chỉ còn sự lạnh lẽo thấu xương, thu lại toàn bộ cảm xúc, nụ cười ấm áp lúc này của hắn mang đến cho mọi người cảm giác an tâm và bình tĩnh, bình tĩnh đến vô cùng đáng sợ.
Mọi người đều chìm trong vui sướng, thẳng đến có một thanh kiếm xuyên qua thân thể của một người, người đó chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, sau đó cúi đầu, nhìn thấy thanh kỵ sĩ kiếm đang đâm vào bụng mình, mà người cầm thanh kiếm ấy chính là tổ trưởng mà hắn luôn tôn sùng kính trọng – Tần Trạm.
Tóc, tóc, tiếng máu rơi xuống mặt đất cùng với tiếng kêu đau đớn của người bị đâm khiến mọi người đều quay lại xem hắn, sau đó nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy được thanh kỵ sĩ kiếm đang tàn khốc xuyên qua ổ bụng, không thể tin được nhìn lại người đang cầm kiếm.
Nụ cười trên mặt kia vẫn ấm áp như trước, khiến cho mọi người cảm thấy thân thiết gần gũi, thế nhưng người nở nụ cười ấy lại đang làm gì?
Tần Trạm lại dùng lực, kỵ sĩ kiếm chém qua thân thể của người kia, lưỡi kiếm sắc bén chặt đứt phần eo, máu tươi bắn ra, ở nơi bị chém lộ ra phần xương trắng và máu thịt đỏ tươi, hắn cứ thế mà mang theo biểu tình khó tin, ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Sau đó tiếng kêu thét của những người chung quanh vang lên, Tần Trạm không hề do dự, vung kỵ sĩ kiếm, dẫn theo nụ cười ấm áp nhu hòa bắt đầu tàn sát.
Chuyện này khiến tất cả những người đang theo dõi thiết bị thông tin đều sững sờ.
“Tần Trạm.” Văn Nhân Lẫm và Tần lão gia tử đang ngồi trong xe đều bật lên. Hắn đang làm gì thế?
Ngoại trừ gọi tên hắn, bọn họ đều sợ hãi đến mức không biết phải làm gì, đầu óc trỗng rỗng, không thể nghĩ được bất cứ thứ gì.
“Hắn không phải là Tần Trạm.” Tần lão gia tử dù sao cũng là người từng trải, sớm kinh qua bao nhiêu sóng gió, sau một lát liền phản ứng lại. Hắn không tin Tần Trạm nhà mình sẽ làm ra việc động trời như vậy, người kia chắc chắn là giả mạo để hãm hại y. Về phần phương pháp, thời kì này có thứ kỳ diệu như dị năng, lại thêm lực lượng thần bí phe Văn Nhân Luật, không có chuyện gì là không thể.
Nghe Tần lão gia tử nói, Văn Nhân Lẫm cũng hoàn hồn, hiểu được suy đoán của hắn, lập tức dùng thiết bị thông tin thông báo cho đám người trong Long Tổ, có người giả mạo Tần Trạm, tất cả phải chú ý đề phòng.
Có kẻ giả mạo tổ trưởng! Những người xem Tần Trạm như thần tượng lập tức nổi giận, vài người nóng tính liền chạy về phía cổng, chuẩn bị cho tên giả mạo kia một bài học, không kịp nghe thấy mệnh lệnh không được hành động thiếu suy nghĩ của Văn Nhân Lẫm.
Văn Nhân Lẫm xin lỗi Tần lão gia tử một tiếng, nhảy xuống xe, chạy đến trụ sở Long Tổ. Nơi đó được xây dựng cách nơi làm việc của chính quyền trung ương không xa, hắn chỉ cần nhảy qua các tòa nhà sẽ đỡ mất thời gian hơn.
Khi Văn Nhân Lẫm tiến vào cổng, nhóm thủ vệ đều đã bị giết sạch, thi thể cùng máu tươi đầy trên đất khiến khí tràng của hắn càng thêm lãnh liệt, hắn muốn đem kẻ giả mạo này đi bầm thây vạn đoạn, mà kẻ kia còn đang đứng ở chỗ kia, đĩnh đạc chờ hắn tiến đến.
Tần Trạm là cố ý đứng ở đây đợi Văn Nhân Lẫm, khi Văn Nhân Lẫm đưa ra mệnh lệnh, thiết bị thông tin của các thủ vệ cũng nhận được nên hắn biết rõ Văn Nhân Lẫm đang chạy đến đây, bởi camera ở nơi này có chức năng ghi âm, có thể để mọi người đều nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Văn Nhân Lẫm lạnh lùng nhìn người trước mặt, nhưng hắn càng nhìn càng thấy y không phải là kẻ giả mạo, là hảo hữu suốt nhiều năm, Văn Nhân Lẫm tự nhận là khá hiểu biết Tần Trạm, một người có thể giả dạng hình dáng của Tần Trạm nhưng không thể giả được nụ cười của y, nụ cười ấm áp thân thiết lại mang theo khí độ bức người dù là bất cứ ai cũng không học nổi.
Há há miệng, khó tin phát ra mấy âm tiết ha… ha… ngắn ngủi, hắn không tin!
END 94.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...