Diệt Thế Kỷ

“Hả?!” Lần này, Luật thật sự có cảm giác bản thân đã nghe nhầm, cho nên biểu tình trên khuôn mặt hắn là nghi hoặc chứ không phải ngạc nhiên.

Tần Trạm nhìn bộ dạng nghi hoặc đơn thuần, hoàn toàn không hiểu được hàm nghĩa trong lời hắn nói vừa rồi của Luật, nở một nụ cười ôn nhu. Hắn tiến tới, kề sát vào khuôn mặt y, sau đó cực kỳ chuẩn xác chạm môi mình vào đôi môi đang mấp máy của đối phương.

Đây là một nụ hôn rất nhẹ, nhẹ đến mức có thể nói đây chỉ đơn thuần là môi chạm môi mà thôi. Nụ hôn này không mang theo một chút *** nào, giống như việc hôn lên một đóa hoa để biểu đạt tâm tình yêu thích, tán thưởng vẻ đẹp của nó vậy.

Có điều, nó vẫn khiến Luật trợn to mắt vì ngạc nhiên.

“Ta yêu ngươi.” Tần Trạm cười nhìn Luật đang kinh ngạc đến ngây người, sau đó gằn từng tiếng bên tai Luật, lại một lần thổ lộ tình cảm trong lòng mình.

“Nói đùa gì vậy!” Luật nổi giận, hắn căn bản không tin lời của Tần Trạm. Nói cái gì mà y yêu hắn? Nghĩ hắn sẽ tin lời nói dối trắng trợn như vậy sao? Tần Trạm yêu hắn? Quả là một chuyện nực cười.

Luật đẩy Tần Trạm ra xa. Tần Trạm không chống cự, lui về sau hai bước, Luật cũng lui về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai bên.

“Tần Trạm, đùa giỡn cũng có mức độ thôi.” Luật vẫn luôn tin rằng Tần Trạm chán ghét hắn, tất cả những gì y làm trước giờ đều chỉ là giả vờ, cho nên đương nhiên hắn sẽ không tin Tần Trạm yêu hắn. Ngoại trừ thân phận Tế Tư, Luật tự nhận mình chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn sống ở xã hội loài người một thời gian dài, cho nên có rất nhiều quan niệm của nhân loại đã trở thành thường thức. Ví dụ như, nói đến tình yêu thì phải là giữa khác phái với nhau, mặc dù cũng có đồng tính, nhưng quan điểm của hắn vẫn là theo số đông chứ không nằm trong phần hiếm thấy dị thường kia. Nếu bảo rằng chuyện yêu đương giữa nam nữ với nhau là bình thường, thì tình yêu đồng tính quả thật là dị thường


“Ta sẽ không lấy tình cảm của ta đối với ngươi ra đùa giỡn. Đây không phải nói dối. Ta thật sự yêu ngươi, ta, Tần Trạm, yêu một người cùng giới tính với mình là ngươi.” Tần Trạm chân thành nói, không hy vọng lời thổ lộ của bản thân bị Luật xem như trò đùa.

Luật nhìn chằm chằm vào Tần Trạm, hoàn toàn không tìm thấy chút dối trá nào trong đôi mắt trong suốt đầy kiên định kia, nhưng hắn vẫn không thể tin tưởng. Đối với tâm tính và suy nghĩ của thế nhân, Luật tự nhận hắn có thể hiểu đến sáu, bảy phần, chỉ có Tần Trạm là hắn không hiểu đến ba phần, cho nên mới không nắm chắc những gì y đang thể hiện là thật hay giả. Đối với hắn, Tần Trạm là một người có thể đem sự dối trá ra diễn y như thật.

Luật mím môi, không nói câu nào.

“Ý thức của thế giới, Balberith và Tống nãi nãi đều biết ta yêu  ngươi. Bọn họ cảm thấy ta có thể cho ngươi hạnh phúc, thế nên bọn họ cho ta một cơ hội có thể sánh vai với ngươi, bọn họ hy vọng ngươi được hạnh phúc. Nếu ta có ác ý với ngươi, Luật, bọn họ sẽ không cho ta cơ hội này.” Tần Trạm không bỏ cuộc, hắn phải thuyết phục Luật tin tưởng tình cảm của hắn, mà Balberith, vị kia cùng Tống nãi nãi, đều sẽ khiến Luật mềm lòng. Hiện tại, Luật tín nhiệm bọn họ hơn hắn rất nhiều, cho nên chỉ cần đưa ba người họ ra, y sẽ tin tưởng hắn.

Luật liền lộ ra biểu tình phức tạp. Tên Balberith có sở thích nhìn lén kia thì không nói làm gì, nhất định y đã phát hiện rất nhiều điều hắn từng không chú ý, ý thức của thế giới thì có bản năng cảm nhận được nhân tâm, bởi vì dù sao, nhân loại cũng là do nó “sinh ra”, cho nên dù Tần Trạm có nói dối cũng sẽ không gạt được nó, còn bà ngoại, chắc chắn bà sẽ không hại hắn.

Thế nhưng, Tần Trạm sao có thể yêu hắn được?

“Ngươi mà cũng nói được ngươi yêu ta sao, suýt chút nữa, ngươi đã thật sự giết ta.” Hắn có thể chấp nhận lý do Tần Trạm đưa ra, thế nhưng nếu quả thật là vậy, thì tại sao y lại muốn giết hắn? Chính vì lần ấy, hắn mới tin rằng Tần Trạm chán ghét hắn, thậm chí hận hắn.

“Lần đó là ta sai, bởi vì ta sợ hãi.” Tần Trạm trầm mặt xuống, trả lời. Đối với hành vi ấy, hắn vẫn luôn áy náy, cũng không thể tha thứ cho chính mình.


“Sợ hãi?” Luật không hiểu.

“Ta là một người có khả năng tự kiềm chế rất tốt, ngoại lệ duy nhất chính là đối với những chuyện liên quan đến ngươi. Luật, ngươi căn bản không biết tình yêu đối với ngươi đã khiến ta thống khổ đến mức nào.” Tần Trạm nói, không khỏi có chút thương cảm, “Ta yêu ngươi, nhưng ngươi lại chán ghét ta. Mỗi lần gặp mặt, chúng ta đều khắc khẩu, nó khiến ta cảm thấy tổn thương hết lần này đến lần khác. Thế nhưng, cho dù thống khổ đến phát điên, cho dù biết tình cảm này rất vô vọng, ta vẫn không thể ngừng yêu ngươi. Cứ như bị ma ám vậy.”

Nghe Tần Trạm thổ lộ, Luật không được tự nhiên nhìn sang nơi khác.

“Ta hận ngươi, cho dù yêu ngươi, nhưng ta cũng hận ngươi. Hận ngươi vô tâm vô phế, hận vì ngươi khiến ta yêu ngươi, hận ngươi điều khiển tất cả cảm xúc của ta, thất tình lục dục hoàn toàn vì ngươi mà dậy sóng, ngươi vui vẻ ta cũng sẽ vui vẻ, ngươi bi thương ta liền thấy đau lòng.” Đây là sự thống khổ của Tần Trạm, “Mỗi lần ta nghĩ tình yêu của ta đối với ngươi đã đến cực hạn rồi, lại không ngờ nó vẫn còn có thể tiếp tục sâu đậm thêm nữa. Chỉ cần một biểu tình, một hành động nho nhỏ của ngươi thôi cũng có thể khiến ta yêu ngươi nhiều hơn một chút, cảm xúc hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân. Luật, điều đó thật sự rất đáng sợ.”

Chính là vì khả năng tự kiềm chế quá tốt, nên mới có thể càng sợ hãi vì không khống chế được. Luật hiểu được, bởi vì bản thân hắn cũng là người như vậy. Nếu không, hắn cũng sẽ không che giấu được bộ mặt thật của mình nhiều năm đến thế, để không ai phát hiện được sự bi thương và thống khổ của chính mình sau lớp mặt nạ hoàn khố. Bất quá, hắn chưa từng gặp được tồn tại khiến bản thân không khống chế được như Tần Trạm. Chỉ cần tưởng tượng chính mình sẽ vì một người nào đó mà không thể khống chế tình cảm, cảm xúc của mình, hắn lập tức không rét mà run.

“Đau đớn quá lâu, quá mức chịu đựng, cảm tình quá mức tuyệt vọng, không được cứu rỗi hay giải thoát, cho nên mới điên cuồng nghĩ, nếu như không có ngươi, người khiến ta mất khống chế, tồn tại thì tốt biết bao nhiêu.” Tần Trạm cười khẩy, là tự giễu, cũng là bi thương, tự giễu vì suy nghĩ ngu xuẩn của mình, đồng thời bi thương hối hận vì sai lầm đã phạm phải.

“Khi nào thì bắt đầu?” Nghe xong, Luật đưa tay vò tóc, có chút buồn bực hỏi. Hắn chưa từng nghĩ đến, tình cảm của Tần Trạm đối với hắn lại là loại tình cảm này. Nói như vậy, biểu hiện kỳ quái của Tần Trạm cũng chính là vì phần cảm tình này. Những điều mình vẫn luôn nhận định, tin tưởng lại bị đảo điên hoàn toàn trong một khoảng thời gian ngắn khiến Luật nhất thời cảm thấy khó chấp nhận được.


“Từ lâu lắm rồi,” Tần Trạm nói, ngữ khí mang theo vài phần hoài niệm, “Kỳ thật, ấn tượng ban đầu của ta đối với ngươi quả thật không tốt. Nếu không phải khi ấy nhìn thấy *những vết thương trên người ngươi, biết những điều ngươi đã phải trải qua, hẳn là ta vẫn sẽ không thay đổi suy nghĩ về ngươi.” Ai ngờ được, hắn lại đi yêu Luật.

“Đồng tình, thương hại sao?” Con người luôn vì đồng tình, thương hại mà dẫn đến tình yêu. Cảm tình của Tần Trạm cũng vì vậy mà thành hay sao?

“Không phải.” Tần Trạm lắc đầu, “Tình yêu có được vì đồng tình hay thương hại đều quá mức nông cạn, mà ta cũng không phải loại người như thế.” Đối với vấn đề này, hắn rất chắc chắn, cũng thể hiện một mặt lãnh khốc của mình trước Luật. Hắn vốn không phải người nhân từ như thế.

“Bởi vì biết những gì ngươi trải qua, cho nên lưu ý, tầm mắt bắt đầu tìm kiếm hình bóng của ngươi, dung túng ngươi trở thành thói quen, cảm tình từ từ thay đổi từ khi nào cũng không biết, chỉ biết đến khi ta phát hiện, thì ta đã yêu ngươi rồi. Lúc ấy ta cũng bị hoảng sợ, tại sao lại đi yêu ngươi.” Tần Trạm nở nụ cười khi nhớ lại bản thân mình trong quá khứ.

“Yêu ta không tốt sao?” Luật nhướn mi. Giọng điệu này của Tần Trạm nghe như việc yêu hắn là một việc rất tồi tệ. Mặc dù đối với cảm tình của Tần Trạm, hắn cũng không cảm thấy gì, chỉ là có lien quan đến bản thân nên mới nhịn không được hỏi một câu.

“Đương nhiên không tốt,” Tần Trạm cũng không sợ chọc giận Luật, thản nhiên nói. “Ta và ngươi đều là nam, đã là kinh thế hãi tục, huống chi, Luật, trước mặt chúng ta, ngươi luôn mang mặt nạ của một hoàn khố. Cho nên, ngay cả ta cũng không hiểu được tại sao ta lại yêu ngươi. Tính cách không ôn nhu, tùy hứng bừa bãi, ngươi lại chán ghét ta, bất cứ lúc nào gặp nhau, chúng ta cũng đều khắc khẩu, nên ta mới không tài nào hiểu được rốt cuộc ta yêu ngươi ở điểm nào.”

Luật căn bản không thể phản bác, bởi vì những gì Tần Trạm nói đều là sự thật. Ngay chính hắn cũng không hiểu tại sao Tần Trạm lại yêu một hắn như thế.

“Sau khi ý thức được ta yêu ngươi, ta đã lựa chọn trốn tránh, tìm cách nhảy lớp để nhanh chóng chấm dứt học nghiệp rồi vào bộ đội, tìm đủ mọi cách để thoát khỏi phần tình cảm này.” Tần Trạm lắc đầu, “Đáng tiếc, tất cả đều vô dụng, ta vẫn không quên được ngươi, chỉ cần rảnh rỗi sẽ lập tức nhớ đến ngươi, đến cả những lời châm chọc khiêu khích của ngươi cũng khiến ta cảm thấy ngọt ngào. Ta đã sớm trúng độc của ngươi, vạn kiếp bất phục. Cuối cùng, ta chấp nhận thuận theo, không tìm cách trốn tránh nữa, nhưng lại vẫn không dám thổ lộ với ngươi, bởi ta sợ ngươi sẽ trốn tránh ta. Vì vậy, ta liền che giấu phần cảm tình này, để đứng bên cạnh ngươi, âm thầm yêu ngươi, che chở cho ngươi.”


“Đè nén tình cảm đối với ngươi, cũng không khiến nó biết mất, mà lắng đọng lại càng lúc càng nhiều, không biết bắt đầu từ khi nào, tình yêu của ta đối với ngươi đã trở nên điên cuồng. Ngươi đã từng hỏi ta, giữa hủy diệt thế giới cùng hủy diệt nhân loại, ta sẽ chọn cái nào. Lúc ấy, ta chọn hủy diệt thế giới là vì trong nhân loại có ngươi. Nếu nhân loại đã diệt vong, ngươi không còn, vậy thì thế giới còn tồn tại để làm gì?” Đây là sự điên cuồng của Tần Trạm, toàn bộ thế giới so ra vẫn không nặng bằng Luật.

“Ngươi…” Ánh mắt của Tần Trạm quá mức nhiệt liệt, lời nói cũng quá mức điên cuồng khiến Luật cảm giác có chút không thể tiếp thu.

“Khi Balberith và Tống nãi nãi hỏi ta, giữa đại nghĩa và ngươi, ta sẽ lựa chọn bên nào, ta không phải chưa từng do dự.” Điểm này Tần Trạm cũng không hề phủ định, “Thế nhưng, Luật, khi mất đi ngươi, tâm của ta đã trở nên hoang vu, trống rỗng, thế giới trong mắt ta không còn màu sắc nào khác ngoài trắng và đen, cũng không còn cảm giác gì với bên ngoài nữa. Tâm tư tình cảm của ta đã sớm nằm trong tay ngươi, cho nên ta không thể mất đi ngươi, không có lựa chọn nào khác.”

“Thế nhưng ta vẫn nghi hoặc, đáng giá không? Vì ngươi mà ruồng bỏ trách nhiệm, quay lưng với thân bằng hữu thuộc, có thật sự đáng giá không?”

“Hối hận sao?” Luật hỏi.

“Không.” Tần Trạm lắc đầu, “Ta cũng giống ngươi, nếu đã lựa chọn thì sẽ không hối hận. Dù vậy, ta cũng không đủ kiên định, tâm của ta vẫn dao động, cho đến khi ý thức của thế giới và Balberith để cho ta biết mọi chuyện về ngươi, cảm giác ấy đã biến mất. Ngươi đáng giá để ta yêu, là ta không xứng yêu ngươi, thế nhưng ta cũng không thể mất đi ngươi. Lúc trước đã không thể buông tay, sau khi biết, ta lại càng không thể buông tay.”

Tần Trạm bước lên hai bước, quỳ một gối xuống, dùng tay phải nắm lấy tay trái của Luật, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của đối phương, “Bỏ qua đại nghĩa của nhân loại, quay lưng với tất cả thân bằng hữu thuộc, từ bỏ trách nhiệm trong quá khứ, phản bội tất cả, chỉ là vì ngươi.” Hắn đưa môi chạm nhẹ lên mu bàn tay của Luật. “Ta là kỵ sĩ của ngươi, là kỵ sĩ chỉ thủ hộ cho một mình ngươi, là kỵ sĩ sẽ hủy diệt nhân loại vì ngươi.”

.

END 85.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui