Diệt Thế Kỷ

Thủy Tinh Thành rất đẹp, qua những bức tường trong suốt bằng thủy tinh, từ bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh sắc phía ngoài, thế nhưng, cảnh tượng nhìn thấy lại hoàn toàn khác biệt với những gì quan sát được từ ngoài kia. Bao quanh các bức tường thủy tinh là một biển hoa đủ màu đủ sắc, trên đất, trên cây, đua nhau khoe thắm, trên vài nhánh cây thậm chí còn đang kết quả, hoàn toàn trái với chu kỳ sinh trưởng bình thường, bởi vì lúc này rõ ràng là ban đêm, vậy mà cả biển hoa đều như đang tản ra ánh hào quang nhu hòa, bao phủ lên người mình, tạo thành một tầng sa mỏng, đẹp đẽ như cảnh tượng của thiên đường.

Chỉ có khi nhìn về phía xa mới có thể chứng kiến khung cảnh đổ nát, thê lương tàn khốc của xã hội loài người, hai không gian hoàn toàn khác biệt như bị một bức tường vô hình ngăn cách, một bên là thiên đường, một bên là địa ngục.

Trong Thủy Tinh Thành này, không thể nhìn thấy điểm tiếp nối cũng như khe hở giữa các tấm thủy tinh nhưng không khí nơi đây vô cùng dồi dào, cũng như không hề có đèn đóm chiếu sáng, nhưng cả tòa thành lại sáng rực rỡ như ban ngày.

Balberith dẫn Tần Trạm đến trước một cánh cửa.

“Vị kia ở chỗ này.” Balberith quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tần Trạm, “Luật chính là vì vị kia mới ruồng bỏ hết thảy, dù có phải trả giá bằng tất cả những gì mình có cũng muốn thủ hộ vị ấy.”

Tần Trạm nhìn cánh cửa to lớn ngay trước mặt, phía sau chính là người mà Luật thà rằng bỏ qua tất cả cũng muốn thủ hộ sao? Người đó rốt cuộc là ai?

Balberith đẩy cửa ra, không giống với suy nghĩ của Tần Trạm, nơi đây không phải là một căn phòng, mà cứ như một không gian khác, vô cùng rộng rãi, được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp, với những đóa hoa đang tranh nhau khoe sắc cùng tầng tầng lớp lớp cây cối xanh tươi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Trạm cũng chỉ hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng theo sau Balberith, tiến vào bên trong.

Cả hai xuyên qua biển hoa cùng cây cối, đi đến bên hồ, nơi này có một gốc cây đại thụ chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn.

Balberith thản nhiên đứng trên mặt hồ, kêu Tần Trạm bước tới.


Tần Trạm đi đến mặt hồ, mới nhận ra nước trong hồ này không giống bình thường mà đen đặc, sền sệt y như mực tàu, tạo cho người ta cảm giác sợ hãi cùng khủng bố.

“Hồ nước này là tội lỗi mà nhân loại đã phạm phải.” Thấy Tần Trạm không nhúc nhích, Balberith nói một câu.

Đáng tiếc, lúc này Tần Trạm vẫn không hiểu được những lời này có ý nghĩa gì nên vô cùng nghi hoặc.

“Yên tâm bước tới, ngươi không ngã xuống được đâu.” Balberith hảo tâm báo cho Tần Trạm.

Nghe được câu nói của Balberith, Tần Trạm không nghĩ nhiều nữa, dù sao cuối cùng hắn cũng sẽ biết được mọi chuyện. Tần Trạm đặt một chân lên mặt hồ, bước đầu tiên là thử nên rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, cảm giác mềm mại, giống như đang đứng trên lớp bông mềm, đặt bước thứ hai lên mặt hồ, có thể đứng rất vững vàng, sau khi xác định bản thân sẽ không rơi xuống, Tần Trạm tất nhiên phóng tâm bước đi.

Balberith đang đứng ở dưới tàng cây, Tần Trạm lập tức bước đến.

Balberith đặt tay lên cành cây, nói với Tần Trạm, “Cái này chính là vị kia.”

Với định lực của Tần Trạm cũng không khỏi phải ngây ngẩn cả người, thậm chí có ý nghĩ rằng Balberith đang trêu đùa hắn, một thân cây, chính là “vị kia” mà Luật không tiếc hết thảy để bảo vệ ư!

Còn chưa đợi Tần Trạm kịp biểu lộ bất mãn cùng tức giận của mình với Balberith, cành lá của cây đại thụ bắt đầu chuyển động, tạo ra âm thanh xào xạc xào xạc vô cùng dễ nghe, rõ ràng không thuộc bất cứ loại ngôn ngữ nào nhưng Tần Trạm lại ngoài ý muốn hiểu được nó đang nói gì.


Những âm thanh này đang nói “Rất hân hạnh được biết ngươi, Tần Trạm. Ta là thế giới.”

“Vậy là sao?” Sửng sốt một lúc lâu, Tần Trạm rốt cuộc hỏi ra nghi vấn của mình.

“Trong một số giả thuyết, có quan điểm cho rằng thế giới có sinh mệnh, trong truyền thuyết cũng có miêu tả về Cây Thế giới.” Balberith vì Tần Trạm giải đáp, đã đọc qua rất nhiều sách, hắn cũng xem như khá quen thuộc với những lý luận này của nhân loại, “Thế nhưng, rất nhiều người đều cho rằng đó là những điều vô căn cứ. Bất quá, chúng đều là sự thật. Thế giới này quả thật có ý thức. Cây này chính là ý thức của thế giới, từ trạng thái ngủ say khi mới sinh ra, bởi sự phá hoại cùng khai thác bừa bãi không ngừng của nhân loại mà không thể không thức tỉnh. Nó rất tức giận với nhân loại, những gì nhân loại đã và đang làm chính là đang giết chết nó, cho nên nó không thể không phản kích, cải biến hết thảy, vì có thể tiếp tục sinh tồn.” Nhân loại muốn tiếp tục sống sót mà, thế giới cũng vậy.

Tần Trạm cố gắng tiêu hóa những lời của Balberith.

“Chức Tế Tư của Luật là để tế tư cho thế giới? Tất cả những gì Luật làm đều là do ý chỉ của thế giới? Hủy diệt nhân loại là quyết định của thế giới? Đúng không?” Sau khi tiêu hóa, lại tiếp tục suy nghĩ một lúc, khi Balberith cung cấp mảnh vụn cuối cùng, bức tranh ghép hình của Tần Trạm rốt cuộc cũng hoàn thành.

“Đúng vậy.” Balberith trả lời.

Sắc mặt của Tần Trạm trở nên vô cùng khó coi, cứ xem như là hắn đã bỏ qua tất cả mọi thứ, đứng về phía Luật, nhưng khi biết được việc hủy diệt nhân loại là quyết định của thế giới, Tần Trạm cuối cùng cũng hiểu được, nhân loại không còn hy vọng sống sót nào nữa.

Khó trách sao Luật từng nói, khi chân tướng lộ ra, nhân loại chỉ có thể tuyệt vọng, khó trách vì sao Luật nói mình có tư cách đại biểu cho thế giới thẩm tra và phán quyết nhân loại, khó trách Luật từng nói, những thiên tai không ngừng suốt mười năm nay không phải do bốc đồng của hắn mà có dấu vết để lần theo.

Nhân loại đã bị thế giới từ bỏ, hy vọng của nhân loại đã mất đi, Luật lần lượt cho cơ hội, chỉ là nhân loại không hề nghĩ qua thế giới sẽ phản kích lại họ, sự khai thác cùng tàn phá không ngừng của nhân loại đã đổi lấy địch ý của thế giới.


Thế giới không cần biết là làm thế với nhân loại có tàn khốc hay không, bởi chính nhân loại đã bức nó phải hủy diệt bọn họ để cải biến chính mình. Nhân loại quá mức lạc quan, chưa từng nghĩ đến có một ngày thế giới sẽ đánh trả, nhân loại cảm thấy thời gian còn rất dài, bọn họ có thể dần dần thay đổi, bọn họ khai thác thế giới là để phục vụ cho một tương lai tốt đẹp hơn, nhân loại chỉ lưu tâm đến “hiện tại”, lại không nghĩ đến, thế giới sẽ không chờ họ từ từ hành động, thế giới đã đến lúc cần một khởi đầu mới.

Trong mắt của thế giới, nhân loại chính là loài virus đe dọa tính mạng của nó, cần phải nhanh chóng loại bỏ.

“Nhân loại có thể rời khỏi hành tinh này, nhân loại có thể ra ngoài không gian, chỉ cần cho chúng ta thêm một ít thời gian.” Với tư cách là một nhân loại, Tần Trạm còn muốn tranh thủ thêm chút nữa, hắn dùng thanh âm khàn khàn khô khốc đưa ra một biện pháp.

“Không có khả năng.” Balberith quả quyết phủ định phương pháp của Tần Trạm

“Tại sao?” Tần Trạm khó khăn nhắm mắt lại, tiếng nói mang theo sự khống khổ vì bị buộc đến tuyệt cảnh.

“Các ngươi sinh ra ở hành tinh này, cứ xem như ly khai nó, các ngươi cũng không thể sống được lâu. Sinh ra ở đây, các ngươi đã bị hành tinh này khắc ấn, những tinh cầu khác sẽ không tiếp nhận các ngươi. Trên người các ngươi đều mang theo nghiệp, đó là thương tổn thế giới này, nếu như không có cái nghiệp này, các tinh cầu khác có thể tiếp nhận các ngươi, bởi vì các ngươi đối chúng vô hại. Thế nhưng hiện tại, nghiệp của các ngươi quá trầm trọng rồi, đó là nghiệp muốn giết chết thế giới. Trong ý thức của các thế giới khác, các ngươi quá nguy hiểm, sẽ không có thế giới nào tiếp nhận thành phần gây hại cho chúng. Dù đến thế giới khác, các ngươi cũng sẽ bị thế giới ấy tiêu diệt. Chúng cũng không phải thế giới này, bởi còn chút tình cảm với các ngươi, nên mới cho các ngươi nhiều cơ hội như vậy, bất quá, các ngươi đều không biết quý trọng.”

Một đoạn thật dài, Tần Trạm nghe thấy rõ ràng, thế nhưng chính vì hiểu rõ nên mới cảm thấy càng thêm khó chịu. Nhân loại chỉ có thể chờ đợi thẩm phán của thế giới, ngay cả chạy trốn cũng không được. Rời khỏi thế giới này, nhân loại không thể tiếp tục sinh tồn, ở lại thế giới này, nhân loại đã chú định bị diệt tuyệt. Trước mắt chỉ có một con đường chết, không hề có con đường sống nào khác nữa.

Luật, ngươi đã dùng tâm tình gì nhìn nhân loại bỏ qua hết cơ hội này đến cơ hội khác, ngươi đã dùng tâm tình gì nhìn chăm chú nhân loại từng bước từng bước tiến sâu vào con đường hủy diệt, ngươi lại dùng tâm tình gì nhắc nhở chúng ta, sau đó tiếp tục thấy chúng ta vẫn không hề tỉnh ngộ.

Là ngươi quá mức kiên cường, là ngươi ngụy trang quá tốt hay là ta ngắm nhìn ngươi vẫn chưa đủ chuyên chú, cho nên chưa từng nhìn thấy một tia tuyệt vọng của ngươi?

“Luật vẫn luôn giữ vững hy vọng với nhân loại, cố chấp mong mỏi nhân loại có thể bắt lấy một con đường sống, đáng tiếc, nhân loại lại luôn để hắn thất vọng, thế nhưng Luật vẫn tiếp tục giữ lấy, tiếp tục kiên trì tia hy vọng mịt mờ ấy. Tổn thương nhân loại, chế tạo tai họa, tuy trong lòng đau đớn khôn nguôi, nhưng vẫn cắn răng, quyết tâm tự mình động thủ, ta đứng ở một bên nhìn xem đều có thể cảm nhận được sự thống khổ của hắn, nhưng Luật vẫn có thể kiên trì thực hiện, không hề trở nên điên cuồng. Luật, rất kiên cường, một khi đã quyết định chuyện gì, nhất định sẽ tiếp tục kiên cường thực hiện, dù cho có đau khổ đến mức nào đi nữa cũng sẽ không hối hận.” Balberith nhìn Tần Trạm đang lộ ra vẻ phức tạp cùng bi thương, chậm rãi nói.


Cành lá của đại thụ khẽ lay động nhịp nhàng, Tần Trạm có thể cảm giác được tình cảm của nó dành cho Luật.

“Chính vì Luật quá thống khổ, cho nên chúng ta hy vọng có một người có thể cho Luật dựa vào, lúc Luật bị thương có thể vì Luật chia sẻ. Tần Trạm, ngươi sẽ không để ta và nó thất vọng chứ?” Balberith nghiêm trang hỏi Tần Trạm.

Balberith cũng không đợi được câu trả lời của Tần Trạm bởi vì hắn đã bị ý thức của thế giới mang đi, để cho hắn càng thêm hiểu rõ về Luật.

.

Sáng sớm, Luật rời giường, hắn là nhân loại nên vẫn cần giấc ngủ, vuốt vuốt mái tóc dài, mang theo vẻ mê mang khi vừa thức dậy, ý thức vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng tối qua. Hắn mơ thấy chuyện trước kia.

Vén chăn lên, xuống giường, đi đến bên bức tường thủy tinh, gian phòng của hắn có màn che bởi ở Thủy Tinh Thành này dù là ban đêm vẫn tràn ngập ánh sáng, khó để người đi vào giấc ngủ được, lúc này đang là hừng đông, ánh mặt trời hẳn là vô cùng rực rỡ.

Kéo ra tấm màn tơ, ánh mặt trời vui vẻ tiến vào, vàng óng ả tựa như những tia nắng ấm áp của mùa đông, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Đôi mắt bị ánh sáng kích thích, phải nhắm lại một chút, sau khi thích ứng, chậm rãi mở ra, ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp như thiên đường phía ngoài tường thủy tinh, cùng với xã hội nhân loại như địa ngục phía xa xa.

Trong mộng, hắn nhớ đến lúc kia, là khi hắn bất lực nhất, khi hắn gần chạm đến bàn tay của Tử Thần nhất, bị tử vong yên lặng bao phủ, thật sự không cảm thấy đáng sợ chút nào, bởi so với những thống khổ khi còn sống, tử vong chính là một loại giải thoát.

Lúc đó, hắn thật sự không thèm hy vọng, bởi thế giới này không cần sự hiện hữu của hắn, mẫu thân đã chết, phụ thân coi thường, gia gia mặc kệ, ngày ngày phải chịu đựng sự dối trá cùng tâm cơ của kế mẫu, nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc hoàn toàn đối lập của Văn Nhân Lẫm, tâm hắn đã sớm thống khổ đến chết lặng, chỉ muốn kết thúc mạng sống của mình, thế nhưng hắn không có dũng khí, hắn bất quá chỉ là một kẻ nhu nhược mà thôi, nên lúc nữ nhân kia động thủ, hắn không hề phản kháng, đến khi rơi xuống nước, hắn cũng không buồn giãy giụa, mà nghĩ cứ chết như vậy là tốt rồi. Cho đến khi ấy, hắn chưa từng có suy nghĩ phải quý trọng tính mạng của chính mình.

Có chút thời điểm, mọi chuyện quả thật rất khó nói, hắn không nghĩ rằng lúc kia vị phụ thân luôn xem thường hắn sẽ xuất hiện, sẽ cứu hắn lên, hắn cũng không tưởng tượng được, lúc đó chính mình lại có thể cộng minh với ý thức của thế giới này, sau đó trở thành hắn trong hiện tại, Tế Tư của thế giới, Luật.

END 82.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui