Diệt Thế Kỷ

Một ngày mới lại bắt đầu, Tần Trạm đã thức suốt cả đêm. Hắn lẳng lặng ngồi cạnh cửa sổ, nhìn mặt trời mọc, khóe miệng vẫn mỉm cười ấm áp, không biết vì sao, nụ cười này của hắn rõ ràng và ôn nhu hơn rất nhiều so với những nụ cười trước đó.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đến thời điểm nên rời giường hàng ngày, Tần Trạm rốt cuộc cũng cử động. Hắn bắt đầu thu dọn gian phòng cùng giường chiếu của mình thật ngay ngắn, cầm lá thư và một bộ quần áo ra khỏi phòng, đem hai thứ này đặt ở phòng khách, sau đó đến phòng của Luật, mở cửa, nhìn qua mọi thứ bên trong, tất cả đều sạch sẽ, chỉnh tề, nhưng không có một chút nhân khí nào. Mỉm cười vô cùng dịu dàng, Tần Trạm khép cửa phòng lại.

Đi đến phòng tắm, làm vệ sinh cá nhân cùng thay quần áo xong, hắn bước ra, đem lá thư cất kỹ, vứt bộ quần áo vừa thay ra vào thùng rác, làm một bữa sáng đơn giản, ăn uống xong xuôi, lại thu dọn cả căn hộ một lần nữa.

Tần Trạm bắt tay vào phân loại rồi sắp xếp gọn gàng mọi thứ, ném toàn bộ thức ăn trong tủ lạnh cùng các loại rượu sang quý cất trữ bao năm vào thùng rác, tắt hết tất cả nguồn điện và hệ thống cung cấp nước. Sau khi làm xong, hắn cầm lấy một bao rác lớn đi đến cửa, đặt chìa khóa vào hòm thư cạnh cửa ra vào, nhìn lại cả căn hộ thêm lần nữa, mỉm cười, đóng cửa lại.

Hắn bỏ bao rác vào lò thiêu, rồi chầm chậm nện bước trên đường.

Đường phố lúc này vẫn có thể nhìn thấy dấu vết của trận chiến ngày hôm qua, máu tươi loang lổ trên mặt đất cũng không phải dễ dàng rửa sạch, thần sắc của những người qua đường có khi xen lẫn cả sợ hãi cùng thả lỏng, sợ hãi vì tai họa ác liệt ngày hôm qua, còn thả lỏng là do tất cả đều đã chấm dứt, có khi lại nồng đượm bi thương cùng thống khổ, bởi trong số những người đã chết bao gồm cả thân nhân, cả bằng hữu của họ. Tần Trạm nhìn vẻ đau thương của những người nọ, nhưng cũng chỉ là nhìn mà thôi.

Có người thấy Tần Trạm liền gật đầu, chào hỏi, cũng có những người xúm xít thảo luận ở một góc khuất nào đó, dù sao thì thanh danh của Tần Trạm cũng không phải là nhỏ. Với những người gật đầu chào mình, Tần Trạm cũng lễ phép gật đầu đáp lại, với những người chào hỏi, hắn cũng thân thiết chào lại một tiếng, những kẻ tại góc khuất thảo luận, thanh âm nhỏ một chút, xem như chưa nghe, thanh âm lớn một chút, hắn nhìn sang chỗ đó cười cười gật đầu một cái, nhìn đám người hoảng sợ tản ra hoặc xấu hổ cúi đầu, Tần Trạm phát hiện, trong lòng hắn thật sự không có cảm giác gì.

Trước ngày hôm nay, hắn vẫn luôn làm vậy, nhưng lại chưa bao giờ cảm nhận được cảm xúc ấy rõ ràng như thế, thì ra từ trước đến nay hắn làm tất cả những việc này cũng không phải xuất phát từ thật tâm, chẳng qua chúng là thủ đoạn cần thiết mà thôi. Vừa đi, vừa nhìn dòng người ngược xuôi trước mặt, Tần Trạm không khỏi nhớ tới ngày Luật cáo biệt rời đi, y cũng từng ngồi một mình ở quảng trường thật lâu.

Hắn có chút hiểu được, cái cảm giác im lặng quan sát, đem chính mình cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, lại để cho mọi thứ trước mắt khắc sâu vào ký ức này, là quý trọng, cũng là quyết đoán.

Luật, khi đó ngươi cũng giống như ta, không có cảm giác gì đối với mọi thứ trước mặt, hay là có cả đau xót cùng lưu luyến?


Đi đến quảng trường, hắn nhìn qua chỗ Luật từng ngồi trong báo cáo, ánh mắt phảng phất như xuyên thấu qua thời gian, nhìn thấy Luật ở chỗ kia vào ngày đó, lẳng lặng nhìn xem người đến người đi, cô tịch và an tĩnh. Giờ khắc này, hắn dường như có thể nhìn thấy con người đã đoạn tuyệt hết thảy quan hệ với thế giới xung quanh, chìm đắm trong tịch mịch, bi thương không dứt kia đang ngồi trước mặt. Trong lòng hắn chỉ cảm thấy đau xót, Luật, chắc chắn là luyến tiếc không tha.

Từng bước một, đi đến trước mặt con người đang đắm mình vào thế giới riêng trong ảo giác, nhìn đối phương ngẩng đầu, trong mắt ánh lên hình dáng của mình.

“Luật, ta sẽ bảo hộ ngươi.” Nhẹ nhàng nói, vươn tay ra, thế nhưng, không thể chạm đến bất cứ thứ gì, tất cả chẳng qua chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.

Tần Trạm khẽ cười khổ, cứ đụng đến chuyện liên quan đến Luật, chính mình có bao giờ bình thường đâu. Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm bao la, “Đợi ta.” Ta sắp đến rồi, Luật, lúc đó, ta có thể chạm đến ngươi.

Hành động của Tần Trạm trong mắt người xung quanh hẳn là vô cùng quái dị, bất quá, hắn đều không để ý, rời khỏi quảng trường, đi đến phòng làm việc của mình.

Những người bên cạnh cảm thấy Tần Trạm hôm nay có chút quái lạ, thế nhưng biểu hiện của hắn vẫn giống như bình thường khiến không ai nhìn ra chút khác biệt nào.

Tiến vào văn phòng, Tần Trạm ngồi xuống, bắt đầu một ngày làm việc của mình. Mỗi văn bản, tư liệu hắn đều xem qua rất nhanh, không phải không chăm chú, cũng không phải có khả năng đọc nhanh như gió, mà là hắn có thể thuần thục chọn xem những điểm quan trọng. Các công văn đều sẽ có trọng điểm, huống chi đã qua tay thư ký nên những trọng điểm kia đều được đánh dấu cả rồi, còn những văn kiện thực sự trọng yếu, Tần Trạm mới dành nhiều thời gian hơn xem xét, mà những thứ này đều đã được phân loại trước.

Ngoài cửa có người xin tiến vào, Tần Trạm nhìn qua, thấy là Văn Nhân Lẫm liền không do dự mở cửa.

Văn Nhân Lẫm rất lo lắng cho tình trạng của Tần Trạm gần đây nên mới đến xem, phát giác khí tràng của Tần Trạm còn ấm áp hơn thường ngày, bầu không khí quanh hắn thông thấu, êm dịu, nhu hòa, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.


“Có chuyện gì sao?” Tần Trạm nhìn thoáng qua Văn Nhân Lẫm, tiếp tục cúi đầu xem văn kiện.

“Ngươi không sao chứ?” Thấy Tần Trạm bình thường như vậy, Văn Nhân Lẫm càng thêm lo lắng, giống như Tần Trạm đã giấu đi hết thảy mọi cảm xúc của mình.

“Rất ổn, có một số việc, ta đã nghĩ thông suốt.” Tần Trạm ngừng phê duyệt văn kiện, ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Lẫm cười cười.

Nghe Tần Trạm nói thế, Văn Nhân Lẫm liền thả lỏng tâm tình, hắn cho rằng Tần Trạm đã nghĩ thông suốt chuyện của Luật, không hề bướng bỉnh, cố chấp nữa. Vậy là tốt rồi, Tần Trạm có thể suy nghĩ rõ ràng liền tốt lắm.

“Lẫm, nhiều năm qua, cám ơn ngươi.” Hắn thật sự rất muốn cảm tạ sự ủng hộ của Lẫm, nếu không có y, không có người cho hắn thổ lộ hết tình cảm với Luật, hắn thật sự không biết bản thân sẽ áp lực đến trình độ nào, hoặc là tâm tính lương bạc của hắn đã sớm bộc phát, làm ra nhiều chuyện không tốt với Luật và những người xung quanh. Cám ơn Lẫm vì chưa bao giờ phản đối tình cảm của hắn dành cho Luật, chưa từng lộ ra khinh bỉ mà chỉ yên lặng quan tâm săn sóc, làm người trung gian giảm xóc giữa hai người bọn họ. Cám ơn Lẫm, vì từ trước đến giờ vẫn luôn ủng hộ và giúp đỡ hắn. Thật sự rất cảm tạ.

“Ngươi thật sự nghĩ thông suốt là tốt rồi.” Nghe vậy, Văn Nhân Lẫm càng thêm tin tưởng Tần Trạm đã nghĩ thông suốt về chuyện của Luật.

“Còn có việc à?” Đối với sự hiểu lầm của Văn Nhân Lẫm, Tần Trạm cũng đoán được vài phần, bất quá, hắn cũng không định đính chính lại, hiện tại cứ để cho Lẫm tiếp tục hiểu lầm đi.

Văn Nhân Lẫm cũng nói ra chính sự, hắn đến để thông tri Tần Trạm đến tham dự hội nghị.


“Ta đã biết, lát nữa sẽ đi.” Tần Trạm trả lời, “Lẫm, về sau liền nhờ ngươi rồi.” Khi Văn Nhân Lẫm đang định đóng cửa, hắn nghe Tần Trạm nói với mình câu ấy.

Văn Nhân Lẫm gật gật đầu, hắn cho rằng Tần Trạm đang nói về công việc sau khi kết thúc hội nghị, sau khi biểu hiện ra mình đã biết, liền đóng cửa lại.

Tần Trạm bắt đầu sửa sang lại văn kiện trên bàn, hắn không đưa ra quyết định với những kế hoạch trong tương lai, mà chỉ hoàn thành công tác của hôm nay cùng một đoạn thời gian sau đó, rồi thu dọn đồ đạc, sắp xếp chỉnh tề mọi thứ. Đem huy chương thuộc về tổ trưởng Long Tổ cùng các con dấu đặt vào tủ bảo hiểm, đút chìa khóa vào ổ, xóa bỏ mật mã.

Bước đến khu vực công tác của Luật, nhìn kỹ một lần, sau đó bước ra cửa, nhìn lại văn phòng lần cuối cùng rồi đóng cửa lại.

.

Trong hội nghị, Tần Trạm nhìn xem những chính sách đang thảo luận sôi trào về những tổn thất trận chiến ngày hôm qua, đưa ra những phân tích, đánh giá của quy mô cuộc chiến, và cả chiến lược hành động trong tương lai. Hắn chỉ lẳng lặng xem những trưởng bối đã nhìn mình lớn lên, còn những gì họ đang bàn bạc, hắn chỉ nghe, lại không đưa ra bất cứ ý kiến nào.

Hắn không hy vọng ý kiến lúc này của hắn lại bị chính mình đánh vỡ trong tương lai, khi đã chọn đứng về phía Luật, hắn nhất định chỉ có thể trở thành địch nhân của họ.

Hội nghị diễn ra cho đến trưa, Tần Trạm đều không phát biểu ý kiến, sau khi nửa hội nghị chấm dứt, cả đám chính sách bắt đầu cùng nhau đi ăn trưa. Tần Trạm ngồi bên cạnh Tần lão gia tử, rót cho y một chén trà.

Có thời gian nhàn nhã, Tần lão gia tử rốt cuộc nhớ tới người hậu bối mà mình đắc ý và yêu thương nhất ở hội nghị hôm nay không phát biểu ý kiến gì, vì thế hỏi một câu, không nhận được đáp án cũng không miệt mài theo đuổi, nói sang những chuyện khác. Tần Trạm lúc này mới đưa ra đề nghị buổi tối cả gia đình cùng ăn một bữa cơm. Tần lão gia tử nghĩ nghĩ một chút, đúng thế, người một nhà nên tụ họp một chút, trong tình cảnh hiện giờ, chẳng ai biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, có một ngày một “người chấp hành” đến, ai biết được trong số những người chết đi có thân nhân của mình hay không, có một ngày Luật vươn một ngón tay, gõ quyền trượng một cái, nơi này sẽ giống như chỗ kia, sụp đổ hoàn toàn, thừa dịp tất cả mọi người vẫn còn sống, nên đoàn tụ một chút. Con người khi già đi, sẽ luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng bi quan, cũng càng khắc sâu thể ngộ với tử vong.

“Luật. Hài tử kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tâm tình trầm trọng, Tần lão gia tử nói một câu. Dù thế nào thì cũng là người nhìn Luật lớn lên, hắn chưa từng nghĩ có một ngày, hài tử kia sẽ làm ra loại chuyện này, cũng như sở hữu lực lượng có thể hủy diệt cả một thành thị.

Tần Trạm ngồi ở một bên, không hề lên tiếng. Không lâu nữa, hắn sẽ biết đáp án.


Tần lão gia tử cho người đi thông tri thân nhân buổi tối cùng nhau ăn cơm, Tần gia chủ đã yêu cầu, ngoại trừ Tần Trạm có gan cự tuyệt ra, tất cả các thành viên khác trong Tần gia nào ai dám vi phạm. Hành vi của Tần lão gia tử khiến các chính khách khác động tâm, đúng vậy a, cũng nên tập hợp người nhà cùng một chỗ.

Chỉ có Văn Nhân lão gia tử trên mặt đầy bi thương, người một nhà sao?

Buổi tối, các thành viên trong Tần gia đều đến đông đủ, các nữ nhân làm một bàn đồ ăn ngon, trong thời đại gian nan này cũng chỉ có những gia tộc lớn như Tần gia mới có được một bữa tối xa xỉ và phong phú như vậy, mà khác với trước kia, mỗi người đều ăn uống với thái độ vô cùng quý trọng.

Tần Trạm thỉnh thoảng gắp thêm thức ăn cho phụ mẫu cùng Tần lão gia tử, sau đó bưng rượu mời những người khác, nói câu chúc phúc hoặc cảm ơn. Tất cả mọi người đều cho rằng đây là lễ nghi trên bàn rượu, không có ai phát hiện trong nụ cười ấm áp kia mang theo ý vị chia ly.

Một bữa tối, các thành viên Tần gia đều ăn vô cùng thỏa thích, hơn nữa lâu rồi cũng không tụ họp cùng một chỗ. Sau khi tan cuộc, mọi người đều trở lại nhà mình. Tần Trạm không lái xe, mà đi bộ trở về, vừa đi vừa nhìn cảnh sắc hai bên đường.

Bầu trời đêm đen kịt không trăng không sao, chỉ có những ngọn đèn nhân tạo hay ánh điện từ các tòa nhà chiếu sáng, trên đường không có một bóng người, cả thế giới chìm trong hoang vắng. Hắn bước đi chậm rãi, lẻ loi một mình với tịch mịch đơn côi.

Chỗ hắn ở có chốt bảo vệ, cũng không thiếu thiết bị giám thị, cho nên Tần Trạm không định đi về nhà, khi rời khỏi nơi này, hắn không muốn để bất cứ kẻ nào hay biết, hắn cũng có một chuyện cần phải thử, cho nên cũng không sử dụng lực lượng của chính mình.

“Balberith, ngươi đang nhìn phải không,” Biết rõ chuyện của hắn và Luật như vậy, tên Balberith không biết thuộc loại sinh vật nào kia, có lẽ vẫn luôn âm thầm quan sát mọi cử động của hắn, “Ta lựa chọn Luật, dẫn ta đến Thủy Tinh Thành đi.”

Dứt lời, Tần Trạm biến mất ngay tại chỗ.

END 80.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui