Diệt Thế Kỷ

Những mảnh nhỏ ký ức dần dần hiện lên, cứ như một bức tranh ghép còn rời rạc, tuy sau khi sắp xếp, có thể nhận ra một vài nét cơ bản, nhưng bởi thiếu mất mấy mảnh quan trọng nhất mà bức tranh không được hoàn chỉnh và rõ ràng, vì thế, sự thật vẫn cứ bị bao phủ bởi một màn sương mù như trước.

Chính là, từ những gợi ý mơ hồ mà Luật lộ ra, Tần Trạm biết, kỳ thật Luật chưa từng thấy vui vẻ khi làm việc hủy diệt nhân loại này, bởi nếu có thì y đã không lên tiếng nhắc nhở, để hắn có thể phát hiện, có thể hiểu được điều gì đó từ những lời ấy. Vậy mà, hắn chưa từng suy ngẫm kỹ càng, hắn yêu Luật, cũng thừa nhận trí tuệ của Luật, nhưng sâu tận trong tâm khảm, hắn vẫn đinh ninh Luật chỉ là một kẻ bất tài, một hoàn khố đệ tử không chịu làm việc đàng hoàng, mà không hề biết, trong những lời nói của Luật đều chứa đựng biết bao thâm ý, chưa bao giờ nghĩ tới, trên lưng Luật đang gánh vác những thứ gì, cũng chưa bao giờ thấy rõ, kỳ thật phía sau nụ cười cùng ánh mắt mỉa mai của Luật, có rất nhiều điều đang ẩn giấu.

Thật nực cười, hắn luôn nói chính mình yêu Luật, nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn chưa lần nào thực sự nhìn thấu những gì ẩn trong mắt Luật. Không phải vì Luật giỏi che giấu, mà bởi vì hắn chưa từng kịp giữ được những tin tức thoáng lóe qua nơi đáy mắt y, lại luôn tự cho là đúng mà lý giải chúng theo lối suy nghĩ của bản thân. Đây chính là sai lầm của hắn.

Tại sao lại có thể sơ ý như vậy? Vì cớ gì mà lúc trước không hề nhận ra? Lúc này đây, Tần Trạm chỉ có thể nguyền rủa chính mình. Nhưng mà, Luật, rõ ràng là không muốn, vậy sao ngươi lại làm như thế? Có thứ gì bắt buộc ngươi sao? Với tính tình của ngươi, há có thể dễ dàng khuất phục, rốt cuộc là thứ gì có thể để ngươi dù không muốn cũng phải làm?

Luật, có phải ngươi từng vì thế mà giãy giụa, từng vì thế mà cam chịu, từng vì thế mà đau đớn trong lòng? Làm sao có thể thoải mái cho được khi phải làm những chuyện mà bản thân không muốn? Chắc chắn y chẳng hề thấy dễ chịu chút nào.

Chỉ cần nghĩ tới Luật từng cảm thấy khổ sở, trong lòng Tần Trạm cũng chẳng hề vui sướng, lửa giận cũng bắt đầu bùng cháy. Đó là trân bảo mà hắn nâng niu che chở, không dám làm trái lời, không dám bắt buộc bất cứ điều gì, đó là Luật mà Văn Nhân gia sủng ái hết lòng từ bé đến lớn, thế nhưng lại bị kẻ khác ép buộc phải làm chuyện y không muốn, chỉ cần nghĩ đến việc này, Tần Trạm liền phẫn nộ đến muốn giết người. Nhưng hắn cũng biết rất rõ, hắn không thể mất đi lý trí, bởi vì đối thủ của hắn rất cường đại.

Tần Trạm bình tĩnh suy nghĩ cách giải thoát cho Luật, bất kể nguyên nhân sau đó là gì, hắn chỉ cần Luật có thể sống vui vẻ hạnh phúc, thì dù cho địch nhân trước mặt có cường đại thế nào, hắn cũng sẽ không sợ hãi. Khi đã xác định được mục tiêu, Tần Trạm tuy không mất đi lý trí nhưng nụ cười ấm áp trên mặt cũng không còn xuất hiện nữa, bởi vì người mà hắn muốn đối đãi ôn nhu đã mất đi, việc gì hắn phải tiếp tục dùng chiếc mặt nạ giả dối này.

Bản thân Tần Trạm vẫn chưa nhận ra, tình cảm mà hắn dành cho Luật đã không còn giống với lẽ thường. Nền giáo dục đón nhận suốt nhiều năm khiến hắn ngay từ đầu không đứng ở vị trí của Luật, mà là dưới cương vị của người giám hộ, nghĩ rằng Luật đã làm sai, chứ không phải cùng sai lầm với Luật. Thế nhưng, Tần Trạm vẫn chưa nhận ra rằng, hắn không hề có chút cảm giác gì đối với việc Luật giết nhiều người cũng như làm những việc tàn khốc với nhân loại như vậy.

Bất quá, thứ tình cảm vượt qua lẽ thường này mới chính là thứ mà vị kia cùng Balberith muốn nhìn thấy.


.

Mọi người đang ngồi trong phòng họp thì âm thanh báo động chói tai vang lên. Là một nhân viên chiến đấu, Tần Trạm lập tức hỏi thăm tình huống, mới biết được mục tiêu ngày hôm nay là nơi này, “người chấp hành” cũng đã xuất hiện. Tần Trạm lập tức sửa sang lại trang bị, chạy tới phòng tuyến đầu tiên, nhìn lên kẻ đang lơ lửng trên không.

“Người chấp hành” nhìn đám đông phía dưới, cũng nhìn thấy Tần Trạm. Đối với hắn mà nói, Tần Trạm cũng không xa lạ gì, tình cảm của y đối với Tế Tư cùng sự mong đợi và đối đãi của vị kia cùng bệ hạ đối với Tần Trạm, hắn đều biết, nói không chừng, y có khi sẽ thành đồng sự của hắn tương lai cũng nên. Ân, vậy phải đi chào hỏi mới được.

“Người chấp hành” từ từ hạ xuống ngay trước mặt Tần Trạm.

“Hi.” Hắn có một mái tóc màu đỏ rực, khuôn mặt anh tuấn với nụ cười nhẹ trên môi “Xin chào, Tần Trạm.” Thái độ của hắn vô cùng thân mật.

“Ngươi biết ta sao?” Tần Trạm vẫn không thả lỏng cảnh giác.

“Đúng thế, chúng ta đều biết ngươi, cả chuyện của ngươi và Tế Tư nữa.” “Người chấp hành” đáp xuống mặt đất, động tác thoải mái nhẹ nhàng tựa như một sợi lông vũ duyên dáng, tiếc là chẳng có ai thưởng thức, một đám đều nắm chặt vũ khí trên tay, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn, muốn công kích rồi lại sợ hãi bởi đối phương quá cường hãn, lỡ như thất bại thì chỉ có thể bỏ mạng.

Tần Trạm cảm thấy hình như trong lời của “người chấp hành” còn có thâm ý nào đó, chợt nghĩ đến Alek, những người này cũng biết tình cảm của hắn dành cho Luật sao? Vốn luôn tự cho là chuyện bí mật, thì ra trong mắt những người khác, nó hoàn toàn là chuyện bình thường, người người đều biết, khiến cho Tần Trạm cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Sau đó, hắn nghĩ đến, nếu như bọn họ đều biết thì có phải Luật cũng biết hay không, tình cảm của mình với y, có phải Luật đều biết nhất thành nhị sở? Tưởng tượng như vậy, Tần Trạm cũng không hề bình tĩnh nữa.


“Nhìn dáng vẻ của ngươi, là đang nghĩ có phải Tế Tư đại nhân cũng biết hay không sao?” “Người chấp hành” nhìn vẻ bối rối trên mặt Tần Trạm mới đập nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, tỏ vẻ “thì ra là thế”, “Yên tâm đi, Tế Tư đại nhân không biết, vị kia cùng bệ hạ đều muốn giấu Tế Tư.” Hắn cực kỳ có lòng tốt an ủi Tần Trạm.

“Vì sao lại giấu Luật?” Mặc dù “người chấp hành” này là địch nhân, nhưng khi nghe hắn nói, Tần Trạm vẫn nhẹ nhõm, thở ra một hơi. Chính là, tại sao lại phải làm thế?

“Bệ hạ nói, nếu như Tế Tư đại nhân biết, sẽ không thú vị nữa. Biểu hiện ngày thường giữa các ngươi rất thú vị, nhìn sự trì độn của Tế Tư cùng nỗi thống khổ, giãy giụa của ngươi, khiến cho bệ hạ vô cùng vui vẻ.” Vì biểu hiện của hai người này, bệ hạ đã cuồng tiếu rất nhiều lần.

Tần Trạm cũng không biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của hắn lúc này, phẫn nộ vì sự thống khổ của bản thân bị xem như trò cười, bất đắc dĩ và buồn cười do đối phương vì chuyện này mà giấu giếm Luật, cùng với may mắn vì Luật không hề hay biết.

Bất quá hiện tại cũng không phải là lúc nói chuyện phiếm, “Ngươi tới đây để làm gì?” Kỵ sĩ kiếm trên tay chỉa thẳng về phía “người chấp hành”.

“Giết người a.” “Người chấp hành” như không hề thấy tội lỗi, cũng không thấy việc này sai trái gì, giọng nói vẫn nhàn nhã, thản nhiên tựa như đang nói thời tiết hôm nay như thế nào.

“Tại sao phải giết người?” Thái độ quá mức thân thiện của “người chấp hành” khiến cho lá gan những người khác dần lớn lên, cũng không biết là có chỗ dựa hay dũng khí, một người lên tiếng chất vấn.


Thái độ hữu hảo cùng sự hữu vấn tất đáp của “người chấp hành” đối với Tần Trạm, là bởi vì xem ở khả năng y có thể trở thành đồng sự, mà những người khác thì không hề nằm trong phạm vi bao dung của hắn.

“Đương nhiên là bởi vì hận nhân loại.” “Người chấp hành” trả lời câu hỏi, cũng lộ ra răng nanh của mình, hắn vươn tay, đầu ngón tay phát ra quang mang hồng sắc, đâm xuyên qua trán người vừa lên tiếng. Cái trán nổ tung, huyết hoa cùng vật thể màu trắng bắn tung ra, rơi xuống mặt đất, nhẹ nhàng không phát ra bất cứ thanh âm nào. Người chất vấn kia ngay cả một tiếng cũng không kịp kêu, thi thể đã nằm dài dưới mặt đất, một tiếng “phịch” vang lên, đánh thẳng vào lòng mọi người.

Tất nhiên là hận nhân loại, nếu như không phải nhân loại quá phận, thì làm sao bọn họ lại xuất hiện được, Sự căm thù, oán hận, nguyền rủa nhân loại đã đắp nặn nên bọn họ, là sự oán hận của những gì đã bị nhân loại vứt bỏ, tàn sát và hủy diệt.

Bọn họ là tội lỗi của nhân loại.

Chiến đấu bắt đầu, “người chấp hành” bắt đầu giết chóc, hoàn toàn không có đối thủ, kể cả khi Tần Trạm xông tới, hắn chỉ cần vung một tay lên, một luồng lực thật lớn sẽ đánh bay y đến góc tường.

“Có khi nào chết rồi không?” “Người chấp hành” than thở, có chút lo lắng nhìn về phía Tần Trạm, hắn không thể để y chết a. Nhìn thấy Tần Trạm đứng lên, “người chấp hành” mới yên lòng, tránh đi chỗ của y, tiếp tục sự nghiệp tàn sát của mình.

Chênh lệch, sự chênh lệch cực lớn khiến cho Tần Trạm bị đả kích. Hắn tuy biết đối thủ rất mạnh nhưng không hề nghĩ chênh lệch giữa hắn với họ lại lớn như vậy, động tác giống như đang đùa bỡn của đối phương khiến Tần Trạm biết người kia vẫn chưa đánh thật, mà hắn lại thua, thua thê thảm. Thế thì, làm sao hắn có thể giành lại Luật từ tay những người này đây?

Nhớ lại câu nói ngày đó của Luật, “Trở nên càng cường đại đi”, Tần Trạm chưa bao giờ khao khát bản thân có được lực lượng cường đại như lúc này.

Trước mắt Tần Trạm, huyết tinh bay múa, tiếng kêu gào thảm thiết khắp nơi, “người chấp hành” không ngừng tiến về phía trước, chính là, Tần Trạm không hề oán hận hay nhiệt huyết sôi trào bởi những hình ảnh trước mắt này. Chỉ là, Tần Trạm căn bản không phát hiện ra sự lãnh khốc trong lòng mình, lực chú ý của hắn vẫn dồn vào những hi sinh trước mắt.

Tần Trạm chỉ bị hất văng ra, cũng không bị thương nhiều, hắn phải tiếp tục chiến đấu, hắn muốn tìm được cách đến chỗ Luật. Không phải chưa từng có ai muốn đến gần tòa thành bằng thủy tinh kia, chẳng qua, tất cả đều phí công vô ích, nơi đó nằm trong một không gian phong tỏa, không ai có thể tiến vào. Tần Trạm chưa từng đến đó, bởi vì hắn không thể đi, trên vai gánh vác trách nhiệm thủ hộ nhân loại khiến cho hắn không thể bỏ lại hết thảy ra đi tìm Luật, nên chỉ có thể ngồi ở kinh đô, nhìn những báo cáo phân tích điều tra, tìm kiếm cơ hội có thể đến được nơi đó.


Mà hiện giờ, một cơ hội có thể giúp hắn liên hệ với Luật đang ở ngay trước mắt, “người chấp hành” kia chính là cầu nối liên lạc với Luật.

Kỵ sĩ kiếm vung xuống, lực lượng có chênh lệch cũng không sao, hắn còn có vũ kỹ.

“Người chấp hành” nắm chặt thanh kiếm của Tần Trạm, “Có thể mời ngươi yên lặng đứng một chỗ xem sao? Ta không muốn lỡ tay giết chết ngươi.” Hắn thận trọng nói với Tần Trạm, sau đó hất kỵ sĩ kiếm lên khiến Tần Trạm đồng thời bay ra ngoài.

Vốn cho là đã giải quyết xong phiền toái, chuẩn bị tiếp tục chém giết thì một phiền toái khác lại xuất hiện, người đứng trước mặt hắn lúc này là Văn Nhân Chinh. Đây là một trong những người được bệ hạ điểm danh giết sau cùng, hắn cũng không dám tự ý động thủ giết chết.

Văn Nhân Chinh vừa biết “người chấp hành” đến liền lập tức đi thẳng đến hiện trường. Cũng giống như Tần Trạm, hắn muốn có được tin tức về Luật, và “người chấp hành” chính là một cơ hội. Tuy là một phụ thân thất bại nhưng với những gì Luật đã làm, hắn vẫn có trách nhiệm, hắn phải biết, vì lý do gì mà cuối cùng Luật lại đi đến một bước này.

Nhìn sát chiêu vốn nên dừng trên người mình lại bị “người chấp hành” thu lại, trong lòng Văn Nhân Chinh dấy lên một tia hy vọng, thì ra hài tử kia vẫn chưa hoàn toàn lãnh khốc tuyệt tình.

.

END 76.

P/S: Mình ngủ quên mất, xin lỗi mọi người *cúi đầu*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui