Diệt Thế Kỷ

Luật biến mất, để lại cả phòng hội nghị đang rối loạn. Tần Trạm phá hủy toàn bộ bức tường, kể cả bức bích họa quốc bảo phía trên nhưng không ai buồn truy cứu, cho dù hiện tại có không hỗn loạn đi nữa, cũng sẽ không có ai đi tìm Tần Trạm gây phiền toái. Sau khi vách tường sập xuống, Tần Trạm vẫn không thể thấy được thân ảnh của Luật, liền không bận tâm đến những người đang kêu gọi phía sau, vội vàng chạy như bay ra khỏi phòng họp.

Các chính khách cũng không phái người gọi Tần Trạm trở về, bởi vì bọn họ có chuyện khác cần chứng thực. Một đám người lập tức được phái đi, mục đích chỉ có một, đó là điều tra xem tấm bản đồ vệ tinh mà Luật đưa ra nằm ởnơi nào của thế giới. Bọn họ cần phải biết chuyện vừa rồi là thật hay giả.

Kết quả có rất nhanh, hình ảnh Luật cho bọn họ xem không phải là màn ảo thuật do y bày ra, mà nó thật sự đã phát sinh, căn cứ ấy quả thật vừa biến mất không lâu.

Sắc mặt của mọi người đều trở nên cực kỳ khó coi, năng lực của dị năng giả chỉ có thể tác động trong một phạm vi nhất định, còn năng lực của Luật, dù cũng có phạm vi, nhưng phạm vi của dị năng giả có giới hạn nên vẫn có thể phòng bị, mà phạm vi của Luật lại là toàn bộ thế giới, có nghĩa là dù Luật ở bất cứ nơi nào đều có thể công kích đến bất kỳ nơi nào trên thế giới, cho nên không có cách nào dự phòng được. Nói cách khác, bất cứ lúc nào, bất cứ ở nơi đâu, bọn họ đều có khả năng bị Luật công kích, sẽ không biết khi nào thì sẽ có thiên tai phát sinh ngay nơi mình đang đứng, lại không biết nguyên nhân của tất cả những chuyện này là cái gì.

Muốn thời thời khắc khắcđề phòng, đó là chuyệncực kỳ khó khăn, bởi tinh thần của một người không thể chịu căng thẳng như vậy trong một thời gian dài. Huống chi, Luật chỉ cần mấy chục giây là đủ để hủy diệt một tòa thành thị, thời gian ngắn như vậy, cho dùcó phòng bị trước thì trong mấy chục giây này, ngươi có thể trốn đến đâu?

Càng nghĩ càng thấy mấu chốt tiêu trừ nguy cơ vẫn là ở trên người Văn Nhân Luật. Có một số người đã đưa mắt nhìn về phía hai người Văn Nhân gia, cân nhắc xem có thể dùng tình thân để thuyết phục Văn Nhân Luật hay không. Qua một câu “hận chúng ta” của Văn Nhân Lẫm có thể thấy trong Văn Nhân gia hẳn là có chút chuyện tư mật, mà vậy thì không biết tỉ lệ thành công của phương án này được bao nhiêu.

Còn một phương án khác, đó là giết chết Văn Nhân Luật. Dị năng giả thì không cần phải bàn, Luật là người chế tạo hạt giống, chỉ cần nhìn mấy lần công kích vừa rồi là biết dị năng sẽ không có hiệu quả đối với y, lại nhìn lực lượng y biểu hiện, muốn giết y cũng thật không dễ dàng. Cho dù giết được Văn Nhân Luật, còn một Balberith thì phải làm sao đây? Chẳng những thế, thoạt nhìn thế lực của đối phương cũng không nhỏ a, số người lúc nãy xuất hiện cũng đã không ít rồi.

Trong lúc những người ở đây còn đang suy tư,phía tình báo lại cung cấp thêm một tin tức, Trung Quốc là chủ nhà, vội vàng mở màn ảnh lớn, đem tin tức phát ra cho tất cả cùng xem, đó là một tấm ảnh được chụp bằng vệ tinh.

Trên tấm ảnh có ghi cụ thể kinh độ và vĩ độ của địa điểm được chụp, bất quá nơi đó là quốc gia nào, các chính khách không chuyên nghiệp trong lĩnh vực này cũng không biết rõ, nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là trong tấm ảnh, có một tòa thành được tạo thành bởi những mảnh thủy tinh trong suốt.

Tòa thành trong ảnh hoàn toàn không có lớp thép cố định bên ngoài như những kiến trúc làm từ thủy tinh bình thường khác. Cả tòa kiến trúc ấy nhìn như thật sự đượcxây dựng nên bằng thủy tinh, dưới ánh mặt trời, nó tản mát ra hào quang rực rỡ, cũng không chói lòa, mà’ mang cảm giác nhu hòa, mềm mại, che đi sự sắc nhọn của thủy tinh, vẻ đẹp tự nhiên, hoàn hảo, không chút tì vết ấy khiến tòa thành ấy nhìn đẹp tựa như ảo mộng.


Mọi người lập tức đoán được, tòa thành này có liên quan đến Văn Nhân Luật.

Tòa kiến trúc mỹ lệ lại không rõ xuất xứ này khiến tất cả càng thêm kiêng kỵ Văn Nhân Luật. Bọn họ thật sự rất muốn ném một quả bom nguyên tử xuống, phá hủy tòa thành ấy, nhưng không thể làm được, bởi vì từ sau trận tai họa kia, các vũ khí hạt nhân vẫn chưa sử dụng lại được, hơn nữa, thông qua những biểu hiện vừa rồi của Văn Nhân Luật, người có chút đầu óc sao có thể không nghĩ đến việc những vũ khí ấy mất đi hiệu lực hẳn cũng có liên quan đến y.

So sánh lực lượng giữa hai bên, phải nói là, phần thắng của bọn họ thật sự rất thấp.

Mọi người không khỏi lại đưa mắt nhìn hai người Văn Nhân gia, là thân nhân của Văn Nhân Luật, chẳng lẽ bọn họ thật sự không biết gì về tất cả những gì Văn Nhân Luật đã làm sao?

Văn Nhân lão gia tử cùng Văn Nhân Lẫm quả thật rất vô tội, bọn họ cũng đến giờ phút này mới biết Luật giấu bọn họ nhiều chuyện như vậy, mới biết Luật có lực lượng không tầm thường. So với những người khác, bọn họ càng cảm thấy phức tạp hơn.

.

Tần Trạm rốt cuộc cũng không đuổi kịp thân ảnh Luật, đành phải bất đắc dĩ quay về nhà của hắn và Luật tìm chút an ủi, không ngờ, hắn vừa mở cửa đã nhìn thấy phòng ở trở nên hỗn loạn, tất cả tủ và ngăn kéo đều bị mở toang. Tần Trạm vội vàng xông vào phòng ngủ của Luật thì thấy trên giường chăn gối lộn xộn, tất cả ngăn kéo hộc tủ đều bị mở ra, đồ vật bên trong đều bị lấy mất, sopha lệch vị trí, quần áo trong tủ đều bị ném ở dưới đất, trên sàn là những dấu chân dơ bẩn cho thấy đã có người xâm nhập nơi này.

Căn phòng có hơi thở của Luật bị động tay động chân khiến Tần Trạm nổi giận, hắn lập tức thông tin cho Văn Nhân Lẫm để y đi điều tra chuyện này. Sau khi nghe hắn nói có người xâm nhập, Văn Nhân Lẫm cũng báo cho hắn biết, không chỉ phòng ở của hai người, ngay cả văn phòng của Luật ở Long Tổ, địa chỉ cũ của Văn Nhân gia đều bị điều tra như vậy một lần, đơn giản là vì các chính khách nhóm muốn có manh mối về lực lượng của Luật.

Về phần kết quả, Tần Trạm không cần chờ cũng biết, là không có.

Gian phòng của Luật ở nhà cũ của Văn Nhân gia trống rỗng tuyệt vọng, đến đây, phòng của Luật đều là do hắn chuẩn bị và dọn dẹp, sao có thể không biết trong phòng Luật có những gì, còn ở văn phòng Long Tổ, ngoại trừ các đĩa trò chơi, tạp chí, căn bản không có bất cứ thứ gì liên quan đến bí mật của Luật.


“Ta không có nơi để gọi là “nhà”.”. Tần Trạm nhớ lại những lời này của Luật, tâm đau đớn như bị chặt ra thành từng khúc. Luật, thì ra ngươi đã sớm không cho rằng nơi này là nhà. Luật, trong lòng của ngươi, ta, Văn Nhân lão gia tử, Văn Nhân thúc thúc, Lẫm, và những người ngươi từng có giao tình, ngay từ ban đầu đã chẳng hề có vị trí gì. Luật, ngươi thật quá tàn nhẫn.

.

Trong Thủy Tinh thành, Luật đang đưa mắt nhìn ra vườn hoa xinh đẹp qua lớp kính thủy tinh, nơi ấy, cả biển hoa đang đua nhau nở rộ, đủ mọi màu sắc đan xen nhau tạo thành khung cảnh thần tiên đẹp như mơ.

“Sao vậy, cảm thấy không nỡ?” Đưa cho Luật một ly rượu đỏ, Balberith hỏi.

“Đã đến nước này, còn có cái gì mà không nỡ nữa.” Luật tiếp ly rượu, bình thản trả lời.

“Ngươi thật sự bỏ được thân nhân của ngươi?” Balberith tiếp tục tàn nhẫn đâm vào vết sẹo của Luật. Hắn vẫn luôn có hứng thú nhìn Luật biến sắc.

“Luyến tiếc.” Đối mặt với Balberith, Luật không cần che giấu tình cảm thật sự của mình. Tất cả những mâu thuẫn và yếu ớt của hắn, Balberith đều rõ ràng, “Nhưng mà, vẫn phải bỏ.” Cho dù đau lòng muốn chết, nhưng hắn sẽ không thay đổi.

“Nể tình ngươi thành thật như vậy, ta sẽ để bọn họ sống đến cuối cùng.” Balberith nói, sau đó uống cạn rượu trong ly của mình.

“Cám ơn.” Nâng ly biểu thị lòng biết ơn đối với Balberith, Luật cũng uống hết rượu trong ly. Bất kể nguyên nhân là gì, nhưng Balberith đã quyết định thì y nhất định sẽ giữ lời, để người thân của hắn sống được lâu thêm một chút, vậy là đủ.

“Các ngươi nhớ đây, bây giờ vẫn chưa phải lúc kết thúc, cho nên, vui đùa một chút là được rồi.” Balberith nói với những thuộc hạ đang quỳ gối phía sau lưng.


“Vâng.” Trong ngữ khí của bọn họ mang theo chút hưng phấn, rốt cuộc cũng đã đến lúc bọn họ động thủ.

Đối với việc bọn họ làm như thế nào, Luật không có ý định can thiệp. Hắn danh là Tế Tư, có tư cách ra lệnh cho bọn họ, nhưng bọn họ chung quy vẫn là thuộc hạ của Balberith, mà Balberith cũng sẽ không can thiệp vào chuyện bọn họ làm. Dù sao bọn họ cũng sẽ có chừng mực, cũng biết nên làm như thế nào, cho nên hắn chỉ cần nhìn là được. Cho dù, có hơi quá phận chút thì đã sao, hắn không quan tâm.

Sau khi thuộc hạ của Balberith ra ngoài để lập kế hoạch hành động, Luật vẫn cùng Balberith im lặng uống rượu, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Những thuộc hạ của Balberith đều rất tích cực trong chuyện này, rất nhanh chóng áp dụng cách rút thăm chọn “người chấp hành”, địa điểm để tổ chức trò chơi cũng là rút thăm để quyết định.

Bọn họ không hề sử dụng vũ khí công kích từ xa, bởi vì mục đích của bọn họ chính là trực tiếp dùng vũ khí lạnh để giết chóc. Không ai là đối thủ của bọn họ, mà sau khi cảm thấy đã giết đủ, bọn họ liền dừng tay, “A, đến giờ rồi, trở về đi. Thật đáng tiếc, đợi đến lần sau chơi tiếp thôi.” Những lời này rơi vào tai của những người còn sống sót, sau đó truyền đến các khu vực khác.

Ngày thứ hai cũng giống ngày thứ nhất, hai “người chấp hành” xuất hiện ở một nơi nào đó, vẫn không dùng dị năng, mà trực tiếp sử dụng vũ khí lạnh để chém giết.

“Giết người, quả nhiên vẫn là tự dùng tay mới có cảm giác a, dùng lực lượng thật sự quá nhàm chán.” Một người nói.

“Có rảnh để nói lời vô nghĩa, chẳng bằng bỏ thời gian đi giết thêm vài người. Cách phân định thắng thua là trong thời gian quy định, ai giết được nhiều hơn thì thắng, mà đến thời điểm này, ta nhiều hơn ngươi ba người nha.” Một người khác nói, vũ khí trên tay vẫn không hề ngừng lại.

“Ngươi nói còn nhiều hơn cả ta.”

Bọn họ giống hệt như đang ở giữa sân chơi, vừa đùa đùa giỡn giỡn vừa tạo ra vô số thi thể, sau đó, đến khi một “người chấp hành” khác xuất hiện thông báo đã hết giờ thì mới dừng tay rồi rời đi.




.

Huyết án lần lượt phát sinh, nhưng nhân loại lại không có biện pháp nào để chống trả. Nói dị năng giả, nhưng trước mặt những kẻ tựa như tử thần kia, dị năng giả của nhận loại quá yếu ớt.

“Hơi quá đáng.” Tình thế nghiêm trọng bắt buộc các chính khách phải mở hội nghị qua các dụng cụ thông tin. Hành vi của những “người chấp hành” càng khiến nhân loại phẫn nộ hơn so với zombie.

Zombie là vì sống sót nên phải ăn thịt nhân loại, nhân loại phẫn nộ. nhưng cũng hiểu được đạo lý này. Chính là, “người chấp hành” thì khác, bọn họ không phải giết người vì sinh tồn của bản thân, mà thuần túy đang xem nhân loại là món đồ chơi, xem quyết định sinh tử của nhân loại là một trò chơi không hơn không kém.

“Văn Nhân lão nhân, ngươi thật sự không có biện pháp liên lạc với Luật?” Những người thuộc chính quyền trung ương của Trung Quốc hỏi Văn Nhân lão gia tử.

Văn Nhân lão gia tử trầm mặt, “Không phải các ngươi vẫn giám thị ta sao.” Hắn lý giải tại sao cần phải giám thị, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, khó chịu chẳng những là chuyện bị giám thị, còn vì những chuyện liên quan đến Luật khác.

“Lúc trước nhìn không ra Luật tàn nhẫn đến vậy, muốn hủy diệt thế giới a.” Có chính khách cảm thán nói.

“Luật không phải muốn hủy diệt thế giới, mà là muốn hủy diệt nhân loại.” Tần Trạm tiếp lời. Lúc này, khuôn mặt hắn nhìn cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại khiến lòng người phát lạnh. So với phẫn nộ, hắn bình tĩnh lại càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi, bởi vì quá mức lý trí. “Luật từng nói với ta, phải ghi nhớ cho kỹ, nhân loại không đại biểu toàn bộ thế giới.” Bây giờ hồi tưởng lại, lúc ấy hẳn là Luật ám chỉ điều gì đó. Tần Trạm cưỡng chế bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó hồi tưởng lại từng li từng tí về Luật trong quá khứ, mới phát giác Luật kỳ thật vẫn cố gắng nói cho hắn biết điều gì đó, nhưng lúc ấy, hắn căn bản không nhận ra thâm ý của Luật.

.

END 75.

—-

Chúc các bạn gái 8/3 vui vẻ nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui