Nghe thấy ngữ khí không chút lễ phép như thế, mọi người đều quay lại nhìn người vừa mở miệng, đúng là Văn Nhân Luật, lúc này đã đi tới linh đường. Đối với hành vi của Luật, các vị trưởng bối của Tống gia đang chủ trì lễ tang cảm thấy bực mình. Luật bình thường tùy hứng ương ngạnh thì cũng thôi, nhưng Balberith không phải là người Luật có thể trêuvào, nếu chọc giận Balberith, khiến hắn nói vài thứ không tốt về quốc gia, như vậy nền kinh tế nhất định sẽ bị ảnh hưởng xấu. Bọn họ hẳn là nên thấy may mắn khi Balberith không hiểu tiếng Trung. (Chú thích: Khi Balberith nói chuyện với nhân viên công tác ở hội trường của lễ tang cùng thăm hỏi các vị trưởng bối trong Tống gia đều dùng ngoại ngữ. Nhân viên công tác cùng các vị trưởng bối Tống gia đều phải học qua nên hiểu được.)
“Rất rõ ràng a, ta là đến tham dự lễ tang.” Balberith nói tiếng Trung vô cùng thành thục khiến cho cảm giác may mắn vừa rồi trong lòng các trưởng bối biến mất vô tung, bọn họ không nghĩ đến Balberith sẽ biết tiếng Trung. Nếu như là trước khi Luật mở miệng nói ra lời lẽ không lễ phép, bọn họ sẽ chuẩn bị lợi dụng chuyện này để tuyên truyền một chút kiểu như Balberith có lòng ngưỡng mộ đối với văn hóa của bản quốc, thế nhưng lúc này, trong lòng bọn họ chỉ còn sự lo lắng không biết Balberith có tức giận hay không.
Balberith xoay người, đối diện với Luật. Nhìn thấy trên mặt Luật có mấy phần ngạo mạn, mắt hơi híp lại thể hiện vẻ không vui, lông mày nhíu nhíu, khóe miệng Balberith giương lên thành một nụ cười, không phải là kiểu cười vì quá tức giận mà thành như trong tưởng tượng của các vị trưởng bối, mà là mang cảm giác hoàn toàn không để ý, dùng ngữ điệu trêu tức thể hiện sự am hiểu tường tận đối với văn hóa Trung Hoa của hắn, “Ta không ngại ngàn dặm đường xa mà đến, ngươi sao có thể không nói tình cảm, không có lấy nửa điểm đạo đãi khách, chưa gì đã định đuổi ta đi, Luật.”
Cái tên được thốt ra ở cuối câu khiến mọi người suy nghĩ, Luật cùng Balberith có quen biết sao?
“Khách, cái từ này vĩnh viễn cũng không dùng đến trên người ngươi đi à nha.” Luật lạnh lùng trào phúng, Hủy diệt chi quân Balberith, cho dù thế nào cũng sẽ không cho rằng chính mình là khách của nhân loại, huống chi trong quan niệm của Balberith, chủ nhân thế giới này không phải nhân loại, như vậy tang lễ này nào có ai là chủ nhân? Mà đã không có chủ nhân, sao lại có thể có khách nhân?
“Luật, ta chính là đặc biệt đến tham dự lễ tang của bà ngoại ngươi nha.” Đối với lời châm chọc của Luật, Balberith xem như không nghe thấy. Đã quen biết lâu như vậy, hắn sớm học được tự động loại bỏ những phần khó nghe trong lời Luật nói.
“Không ai mời ngươi.” Luật vẫn bất cận nhân tình, đối với hảo ý của Balberith cũng không thay đổi sắc mặt. Bất quá, Balberith thật sự ôm hảo ý mà đến sao?
“Thật là, ta vốn còn muốn nhìn bộ dạng khóc lóc của ngươi,” Balberith bước về phía Luật, “Tại sao khuôn mặt này của ngươi lại một giọt nước mắt cũng không có.” Đến lúc này, Balberith hoàn toàn bại lộ ý định hiểm ác của mình.
Balberith không phải đang an ủi, mọi người trong lòng ai cũng có ít nhất một phần tối tăm vừa nghe đã minh bạch, Balberith là thật sự muốn nhìn thấy Luật khóc.
Quan hệ giữa hai người này tốt hay xấu, quả thật không ai hiểu được. Nhìn cách hai người nói chuyện với nhau không chút khách khí, chắc hẳn phải rất quen thuộc, cho dù lời nói đều là ác ngôn ác ngữ, cũng có thể biết được quan hệ của hai người không hề đơn giản, thế nhưng từ ngữ khí của bọn họ, chẳng thể nhìn ra có chỗ nào gọi là quan hệ tốt.
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Đối với ác ý của Balberith, Luật nói một câu xin lỗi không có chút thành ý nào.
“Quả thật đáng tiếc, Luật lúc khóc nhìn rất đẹp, đặc biệt là thời điểm nước mắt lướt qua khuôn mặt không có biểu tình của ngươi, thật sự là thê diễm tuyệt luân.”
Nói như vậy là đùa giỡn đi à nha? Ít nhất cảm giác của mọi người khi nghe thấy là nổi gai ốc, mà Tần Trạm là siết chặt tay mới kiềm chế được bản thân không ra tay đánh Balberith.
Balberith thầm quan sát Tần Trạm, cũng nhìn thấy lửa giận trong đáy mắt y, khóe miệng khẽ nhếch, cảm giác như thế thật tốt.
Luật không phát hiện sự khác thường của Tần Trạm cũng không chú ý đến Balberith đang thầm đánh giá Tần Trạm, mà lập tức đáp trả lời đùa giỡn của Balberith.
“Đầu óc của ngươi bị cháy hỏng, hay bị những ý thức tiêu cực ăn mòn rồi?” Lời nói ác độc không chút lưu tình.
“Đôi khi, Luật, ngươi nói chuyện quả thực độc địa nha.” Đối với ngôn ngữ ác độc của Luật, Balberith đã miễn dịch, cho nên biểu tình phi thường lạnh nhạt, “Hay là nên nói, tâm tình lúc này của ngươi không tốt?”
Luật nhướng mày, đối với lời nói của Balberith cũng không phủ định.
“Ta biết nga, tâm của Luật rất đau,” vừa nói vừa đưa tay lên, “Trên mặt không có nước mắt, thế nhưng trận mưa này là thay ngươi rơi lệ nha, nó là vì ngươi bi thương mà khóc.” Bàn tay đang xoa nơi gò má Luật thực ôn nhu, nhưng ở góc độ mà không ai nhìn thấy, trong đôi mắt kia cũng chỉ có một mảnh băng hàn. Trận mưa này rơi mang theo cảm giác quá mức bi thương, nguyên nhân chính là vì Luật.
Đáy mắt Luật thoáng xuất hiện thứ gì đó, tay cũng nhanh chóng phản ứng lại, gạt bàn tay của Balberith ra, nhưng tay kia đột nhiên lại bị người đứng phía sau kéo một chút, thoáng chốc liền ngã vào ***g ngực dày rộng ấm áp, khiến Luật hơi hơi sửng sốt.
Tay của Balberith bị Luật gạt qua một bên, Luật cũng bị Tần Trạm kéo vào trong lòng, một cánh tay của Tần Trạm giữ chặt Luật, khuôn mặt vốn anh tuấn ôn nhã đã không còn tiếu dung ấm áp, mà là vẻ khủng bố âm trầm chưa ai từng thấy qua.
Biết nói như thế nào đây, cảnh tượng này trong mắt mọi người có chút quái dị, trong đầu Quý Phi Yên xẹt qua cái gì đó, nhưng nàng không bắt được ý nghĩ kia, thẳng đến thật lâu về sau, nàng mới hiểu được hàm nghĩa của một màn trước mắt.
Văn Nhân Lẫm là người duy nhất biết lý do, nhanh chóng đi đến chỗ ba người kia đang đứng.
“Buông.” Đối với Tần Trạm, Luật luôn luôn giữ tư tưởng phản đối cùng bắt bẻ, đối với việc Tần Trạm ôm mình, thực tự nhiên mà kháng cự, cũng không có nghĩ nhiều hơn.
Tần Trạm lúc này cũng ý thức được chính mình thất thố, buông tay ra, để Luật tự do.
“Balberith tiên sinh, thỉnh tự trọng.” Tần Trạm thận trọng nói với Balberith.
Balberith cười cười chẳng chút để ý, phải như vậy mới thú vị, còn về cảnh cáo của Tần Trạm, hắn cần phải để ý sao?
“Chuyện giữa ta và Balberith, Tần Trạm, ngươi không có tư cách quản.” Cũng không phải là đang bảo vệ Balberith, chỉ là đối với Tần Trạm, Luật luôn luôn có thái độ như thế.
Trong mắt Tần Trạm hiện lên một tia đau xót, bất quá biến mất rất nhanh, bởi vì hắn vốn đã sớm học được cách che giấu thống khổ. Luật cảnh cáo Tần Trạm xong, liền quay lại đối mặt với Balberith, cũng không thèm liếc nhìn Tần Trạm thêm cái nào nữa.
Không có tư cách sao? Lời nói của Luật khiến lòng Tần Trạm đau nhói, còn có,sự thân quen giữa Luật và Balberith cũng làm cho hắn kinh hãi. Đối với hắn, Luật chưa bao giờ có thái độ tốt, nói ra những lời độc địa cũng là chuyện thường xuyên. Đối với Balberith, Luật cũng như vậy, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy được sự bất đồng trong đó, ngoài ra, thái độ của Luật đối với Balberith còn có chút đặcbiệt, thế nhưng hắn không rõ sự bất đồng cùng đặc biệt này có nghĩa là gì.
Hắn không biết Luật như thế nào lại quen biết với Balberith, nhưng Balberith đối Luật cũng thực đặc biệt. Nhìn hai người kia đứng cùng một chỗ, hắn cảm giác giữa hai người đó có một bầu không khí cách biệt hẳn với những người khác, nơi đó giống như một không gian riêng biệt, một lĩnh vực mà hắn không có cách nào tiến vào, đó là lĩnh vực chỉ thuộc về Luật cùng Balberith.
Cảm giác như vậy, bảo Tần Trạm làm sao có thể thoải mái. Hắn yêu Luật a, mà Luật lại vì một người khác chỉ trích hắn, nói hắn không có tư cách quản chuyện này.
Văn Nhân Lẫm đúng lúc đến bên cạnh Tần Trạm, tại góc độ không ai chú ý, nhẹ nhàng kéo Tần Trạm một cái. Là an ủi, cũng là nhắc nhở.
“Balberith tiên sinh quen biết ca sao?” Văn Nhân Lẫm bước ra giảng hòa, hỏi ra vấn đề tất cả mọi người nhìn đã rõ ràng, nhưng vẫn chưa có được câu trả lời chính xác.
“Các ngươi không biết sao?” Ngữ khí của Balberith mang theo kinh ngạc.
Ngữ khí này lại khiến Tần Trạm lại cảm thấy đau đớn. Sự kinh ngạc này, là sự kinh ngạc khi thấy chuyện hẳn là mọi người đều biết, nhưng thật sự thì không ai biết đến, mà trên thực tế, đúng là không có ai biết đến chuyện này, cho đến khi Balberith xuất hiện.
Không có ai biết Luật cùng Balberith nhận thức, hơn nữa, còn quen thuộc đến mức một bên ác ý châm chọc, bên kia vẫn có thể làm như không nghe.
Tần Trạm không dám nói hắn biết tất cả về Luật, nhưng cũng là rõ ràng phần lớn, càng đừng nói người nổi tiếng như Balberith không giống với tổ chức hắc ám mà hắn không thể điều tra ra bất cứ thông tin nào kia, Luật cùng người như vậy có qua lại, làm sao hắn có thể không biết. Thế nhưng, hắn quả thật không biết a. Bên cạnh Luật nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng nghe Luật nhắc đến cái tên “Balberith” này.
Trong nháy mắt, Tần Trạm cảm thấy Luật rất xa lạ, thậm chí, hắn thực ra cũng chưa từng hiểu biết Luật.
Mà những người quen biết Luật cũng nghĩ không ra, một kẻ như Luật, làm sao mà có được giao tình với Hoàng đế tài chính Balberith?
“Luật là một trong hai đổng sự của tập đoàn tài chính Resatar.” Balberith tuyên bố một tin tức kinh người.
Resatar, từ này nằm trong hệ ngôn ngữ đã có từ cổ xưa, hiện nay đã không còn ai biết, mọi người ở đây cũng không hiểu được hàm ý của nó là thẩm phán cùng quyết định. Ở thời đại này, Resatar là tên của một tập đoàn tài chính, là tập đoàn của Hoàng đế tài chính Balberith.
Nó thành lập từ mười năm trước, có được thành tựu to lớn sánh ngang với tập đoàn tài chính của đại gia tộc có lịch sử từ trăm năm trở lên. Chỉ trong vòng mười năm đã trở thành một tập đoàn lớn, trải dài từ lĩnh vực tài chính sang lĩnh vực công thương nghiệp, được xưng tụng là “hấp kim (từ thông dụng trong xã hội Trung Quốc gần đây, mang ý nghĩa dùng số vốn đầu tư nhỏ nhưng thu về món lợi lớn trong thời gian ngắn – theo Baidu) tập đoàn”.
Lời của Balberith khiến tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ, bọn họ không thể tin được, Luật như vậy mà lại có thân phận là đổng sự của tập đoàn. Lúc này bọn họ mới nhớ, tập đoàn tài chính Resatar vốn là có hai vị đổng sự.
Một chính là Balberith, người còn lại chưa từng xuất hiện trước mặt bất kỳ ai. Thời điểm Balberith vinh quang bước lên ngai vàng Hoàng đế tài chính, tập đoàn tài chính Resatar cũng bị truyền thông đưa tin đầy đủ. Việc nó có hai vị đổng sự lúc đó cũng đã gây chấn động một thời, sau lại vì Balberith quá nổi bật, hơn nữa, cũng vì vị đổng sự còn lại chưa bao giờ ra mặt, làm cho lực chú ý của mọi người đều dồn vào Balberith, thậm chí có kẻ còn cho rằng, vị đổng sự kia chỉ là một cách ngụy trang, kỳ thực toàn bộ cổ phần công ty đều nằm trong tay Balberith, dần dần mọi người cũng quên đi sự tồn tại của vị đổng sựkia.
Trên giấy tờ đăng ký thành lập tập đoàn, Balberith chỉ viết tên, mà không ghi dòng họ, còn chữ ký phía dưới của một vị đổng sự khác, hẳn là một cái tên viết tắt , bởi vì chữ viết tắt ấy trông giống như nhãn hiệu cao cấp. Cho đến hiện tại, dù đã gần như quên mất sự tồn tại của vị đổng sự kia, bọn họ vẫn còn nhớ cái tên viết tắt đó, bây giờ nghe Balberith nói như vậy, nghĩa là chữ viết tắt kia không phải tên của người ngoại quốc, mà là viết lại từ phiên âm tiếng Trung, đọc ra, chính là Luật.
Mọi người liền quay lại nhìn Luật đang thờ ơ đứng nơi đó, ánh mắt nhìn hắn đã hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
END 19.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...