Diệt Thế Kỷ

Đặc quyền giai cấp, ý nghĩa bọn họ được hưởng đặc quyền mà tầng lớp bình dân không thể có. Sau khi nhận được tin tức, sử dụng đặc quyền, không lâu sau họ đã tới bệnh viện, cho nên, Luật cùng Tống lão phu nhân vừa nói chuyện chưa được bao lâu đã có người đến gõ cửa.

Luật mở cửa, phòng bệnh xa hoa tuy rất rộng rãi, nhưng nhiều người như vậy bước vào vẫn khiến cho không gian có vẻ chật chội.

Đáy mắt củamỗi người đều có sự bi thương, bọn họ đều đã biết tình hình của Tống lão phu nhân, thế nhưng vẫn cố nở nụ cười, là sự vui sướng khi nhìn thấy Tống lão phu nhân tỉnh lại, bọn họ không muốn thừa nhận Tống lão phu nhân sẽ chết, nhưng cũng hiểu được, cho dù quyền cao chức trọng đến thế nào cũng không thể ngăn cản, bất kỳ ai cũng không thể tránh khỏi cái chết.

“Tất cả đều im lặng, thời gian của ta không còn nhiều, không thể lãng phí, các ngươi cũng đều là những người có chức vị cao, thời gian quý giá, thứ cho lão thái bà này ích kỷ tùy hứng một lần cuối cùng, khiến cho các ngươi phải bỏ ra một chút thời gian, nghe ta công đạo hậu sự.” Tống lão phu nhân ngăn lại việc hỏi thăm sức khỏe của mọi người.

“Luật.” Tống lão phu nhân gọi Luật đang đứng cạnh cửa, làm cho tầm mắt của mọi người đều đặt trên gương mặt vô hỉ vô bi của hắn, “Có thể dùng âm nhạc của ngươi đưa bà ngoại vào giấc ngủ vĩnh hằng không?” Trong giấc mơ, Tống lão phu nhân biết được trình độ âm nhạc của ngoại tôn nàng thực siêu phàm, đó là loại âm nhạc có thể xoa dịu tất cả, mặc dù chỉ là trong mơ, nhưng giai điệu lại êm tai hơn tất cả những gì nàng từng nghe qua, phải nói, nó xứng đáng được gọi là “thiên âm”.

Lại nhớ đến bộ dạng chán muốn chết của hắn khi nghe Quý Phi Yên biểu diễn, nàng đã minh bạch, âm nhạc của Quý Phi Yên đối với ngoại tôn của nàng mà nói, thật sự chỉ có thể đánh giá bằng hai chữ nhàm chán.

“Được.” Luật gật đầu đáp ứng, sau đó ra khỏi phòng bệnh. Hắn sẽ vì bà ngoại, diễn tấu một khúc trấn hồn, một khúc trấn hồn đẹp nhất, việc này nhất định cần một nhạc cụ không tầm thường, hắn phải đi lấy.

Luật biết chơi nhạc cụ? Người ở đây đều không xa lạ gì Văn Nhân Luật, nhưng bọn họ đều không biết Văn Nhân Luật biết chơi nhạc cụ, bất quá,có lẽ chương trình giáo dục tinh anh cho con cháu thế gia hẳn là có dạy. Không ai trong bọn họ nghĩ đến việc phỏng đoán trình độ của Luật có thể cao đến đâu, chỉ nghĩ đây là nguyện vọng của Tống lão phu nhân, bất luận là dễ nghe hay không, đó vẫn là khúc nhạc cuối cùng ngoại tôn mình thương yêu nhất diễn tấu đểđưa tiễn chính mình.

“Quý Phi Yên tiểu thư.” Chẳng ai nghĩ đến, sau khi Luật ra ngoài, người thứ nhất Tống lão phu nhân nhắc đến không phải bất kỳ người nào trong Tống gia, cũng không phải nguyên thủ quốc gia, mà là Quý Phi Yên.


Quý Phi Yên cả kinh, Tống lão phu nhân phần lớn đều gọi nàng là Quý nha đầu, hoặc Phi Yên, cách gọi xa lạ đầy khách sáo như “Quý Phi Yên tiểu thư” cũng chỉ có hai lần đầu gặp mặt, nhưng lúc này, Tống lão phu nhân lại dùng cách gọi xa lạ này để gọi nàng.

“Tống nãi nãi.” Quý Phi Yên vẫn ôn nhu, xưng hô như vậy với Tống lão phu nhân.

“Đảm đương không nổi.” Thanh âm của Tống lão phu nhân lúc này thực lãnh đạm khách khí, hoàn toàn không còn sự nhiệt tình yêu thích đối với Quý Phi Yên như ba ngày trước. Là chuyện gì khiến Tống lão phu nhân thay đổi? Hẳn là không có mới đúng, Tống lão phu nhân hôn mê suốt ba ngày, bất luận chuyện gì xảy ra cũng không thể ảnh hưởng đến một người đang chìm trong hôn mê nha?

Tống lão phu nhân thay đổi, đương nhiên là do từ trongmơ đã biết thân phận thật cùng ý đồ của Quý Phi Yên khi tiếp cận Luật.

“Ta muốn tất cả những người ở đây làm chứng,” không nhìn Quý Phi Yên, Tống lão phu nhân quét mắt qua tất cả mọi người ở đây, không ai dám mở miệng, “Hôn ước của Luật cùng Quý Phi Yên giải trừ.” Nàng tuyệt đối không cho phép có người tiếp cận Luật vì mục đích khác.

Đối với chuyện này, tất cả đều không có ý kiến gì, kỳ thật, đối với hôn ước của Luật cùng Quý Phi Yên, ngay từ ban đầu, bọn họ đã xem như chuyện này tuyệt đối sẽ không thành.

“Quý Phi Yên tiểu thư, ký vào văn kiện giải trừ hôn ước, sau đó xé bỏ trước mặt những người ở đây.” Tống lão phu nhân nhìn Quý Phi Yên, phân phó.

Quý Phi Yên có chút tức giận. Nàng tôn kính Tống lão phu nhân, chấp nhận hôn ước với Văn Nhân Luật cũng là có mục đích, nhưng chuyện chung thân đại sự của mình bị người khác bảo giải trừ liền giải trừ, trong lòng vẫn có chút bất mãn, bởi vì nàng là đương sự nha, chính là nghĩ đến tình trạng lúc này của Tống lão phu nhân, cộng thêm mục đích của mình vốn cũng không tinh khiết, cảm giác tức giận nhanh chóng biến mất.


Quý Phi Yên làm theo yêu cầu của Tống lão phu nhân. Bên cạnh đều là những người có chức vị cao, một cây bút rất dễ dàng tìm được, dù văn kiện không có ở đây, thế nhưng nơi đây có nhiều người chứng kiến như vậy, hơn nữa, đều là những kẻ quyền cao chức trọng, Quý Phi Yên đương nhiên sẽ không dám lật lọng, viết lại việc giải trừ hôn ước lên một tờ giấy khác ngay trong phòng bệnh, ký tên, hoàn thành tâm nguyện của Tống lão phu nhân.

Tống lão phu nhân nhìn tờ giấy, hài lòng gật đầu, “Tần gia tiểu tử, ngươi lại đây.” Sau đó vẫy tay với Tần Trạm.

Tần Trạm đi đến bên người Tống lão phu nhân, Tống lão phu nhân đưa văn kiện giải trừ hôn ước giao cho Tần Trạm, cũng không bảo Quý Phi Yên ra khỏi phòng bệnh, bắt đầu công đạo mọi chuyện ở Tống gia sau khi nàng qua đời, cùng phương thức phân phối tài sản.

Rõ ràng từng chữ một, Tống lão phu nhân đều cho người viết vào giấy, mà người viết chính là nguyên thủ quốc gia, Tống lão phu nhân hoàn toàn xem nguyên thủ quốc gia như luật sư để sử dụng.

Sau khi nói xong, Tống lão phu nhân xem qua văn kiện đã được ghi chép lại, không thấy có vấn đề gì liền ký vào, di thư được lập vội vàng cứ như vậy bắt đầu có hiệu lực.

“Các ngươi nhớ, bất luận là ai cũng không được phép khi dễ Luật.” Tống lão phu nhân vẫn không quên nhắc nhở người của Tống gia. Chính là, Tống lão phu nhân lắc đầu, ngoại tôn của nàng a, ai có thể khi dễ được hắn, tất cả bi thương hắn phải gánh lúc này đều là từ sự bướng bỉnh của hắn, hài tử đáng thương. “Quên đi, đối với những chuyện liên quan đến Luật, các ngươi ít nhúng tay là được.” Cần gì phải tiếp tục để mọi người lưu lại tình cảm trong lòng đứa bé kia, còn không bằng để tương lai hắn ít chịu tổn thương một chút, phải động thủ thương tổn những người mình để ý, sao lại có thể không thấy đau?

Nhìn nhìn lại những người đứng ở chỗ này, khuôn mặt Tống lão phu nhân lần đầu tiên xuất hiện bi thương, trong tương lai, trong số này, còn sống chắc chỉ còn vài người, đi rồi cũng tốt, không cần phải đối mặt với sự thống khổ như vậy.

Mọi người cũng chỉ nghĩ sự bi thương lúc này của Tống lão phu nhân là vì luyến tiếc người nhà, trong lòng tất cả đều thấy nặng nề hẳn lên, bọn họ là thân nhân, là người quen đã cùng trải qua mấy chục năm mưa gió a.


Công đạo phía Tống gia xong, Tống lão phu nhân lại bắt đầu công đạo với những đồng sự cũ. Tương lai ra sao cũng không còn liên quan đến người chết như nàng rồi, thế nhưng a, nàng muốn cho bọn họ một ám chỉ, hy vọng bọn họ có thể bắt lấy một đường sinh cơ xa vời kia, tuy rằng nếu bọn họ nắm được, Luật sẽ…

Chính là, Luật so với nàng càng mong muốn thấy bọn họ có thể bắt lấy hy vọng kia, cái hy vọng mịt mờ đến nỗi ngay cả nàng cũng không tin nhân loại sẽ bắt được.

“Ta thực kiêu ngạo, bởi vì ta và các ngươi đã cùng nhau xây dựng quốc gia được như ngày hôm nay.” Nhìn quốc gia không ngừng phát triển qua bao nhiêu trả giá của bọn họ, trở nên ngày càng giàu mạnh, làm sao có thể không thấy kiêu ngạo. Nàng kiêu ngạo, cho dù đã biết sự thật sắp xảy ra, sự kiêu ngạo này cũng không thay đổi, cho dù lặp lại một lần, nàng vẫn sẽ làm như thế. Vì sự giàu mạnh của quốc gia, nhất định phải hy sinh một chút gì đó, trong thời đại gian nan như lúc ấy, bọn họ chỉ có thể lựa chọn hy sinh, vì để quốc gia này có thể tồn tại, vì để nhân dân có thể hạnh phúc.

Hối hận không? Không, ít nhất là trước thành quả của bọn họ, bọn họ không hối hận. Nhìn đi, nhân loại ích kỷ như vậy, sao có thể mong rằng bọn họ sẽ bắt được cái hy vọng xa vời kia.

“Ta cũng không nhiều lời, chỉ là cho các ngươi một đề nghị.” Tất cả những gì đã xảy ra đều không thể cứu vãn nữa, thế nhưng lựa chọn cho tương lai vẫn còn nằm trong tay, ta cho các ngươi biết một chút, hy vọng các ngươi có thể bắt lấy.

Những người cầm quyền đều chăm chú lắng nghe Tống lão phu nhân, vị nữ sĩ từng oai phong một cõi, lập quá nhiều công huân hiển hách cho quốc gia, trí tuệ trên phương diện chính trị của nàng, tất cả mọi người đều thừa nhận.

“Ai cũng sẽ không phản đối việc làm cho quốc gia cường đại hơn, ta cũng vậy, cho nên ta cũng sẽ không nói những thứ khác.” Nàng sẽ không bảo bọn họ phải từ bỏ tất cả kỹ thuật, sẽ không nói bọn họ phải làm như thế nào từ bây giờ các loại như vậy, bởi vì nàng biết điều đó là không có khả năng. “Ta chỉ hy vọng, khi các ngươi phát triển quốc gia, đừng xem nhẹ khả năng chịu đựng của thế giới, hy vọng các ngươi có thể nghĩ nhiều hơn một chút về tương lai lâu dài phía sau.”

Cho dù nàng nói như vậy, nhưng liệu có ai sẽ làm theo? Lo lắng cho tương lai lâu dài, nhiều ít cũng có nghĩ tới, nhưng có bao nhiêu người có thể thực sự hiểu rõ? Phần lớn nhân loại đều chỉ nhìn được ích lợi trước mắt, mà quốc gia, chỉ có thể quan tâm xem làm thế nào để trở nên cường đại hơn, ích lợi của quốc gia vĩnh viễn quan trọng hơn tất cả, cho dù phải hy sinh cái gì đi nữa cũng là đương nhiên.

“Ta muốn nói chỉ có vậy.” Nàng là người bình thường, chỉ có thể đứng ở vị trí của nhân loại mà suy nghĩ, nàng không thể kiên định được như Luật, cho nên nàng do dự. Một mặt nàng khát vọng nhân loại có thể bắt lấy hy vọng kia, một mặt lại không cách nào thoát khỏi việc suy nghĩ cho lợi ích của quốc gia, chìm sâu trong giới chính trị đã mấy chục năm, nàng sớm đã không còn vô tư sạch sẽ. Luật, bà ngoại không bằng ngươi. Giờ phút này, nàng sâu sắc cảm nhận được sự mạnh mẽ và kiên định của Luật.

“Các ngươi đều ra ngoài đi, ta có lời nói riêng với Tần gia tiểu tử.” Bỏ qua sự bi ai trong lòng, nàng chỉ còn một việc không thể không bận tâm.


Nghe được Tống lão phu nhân nói như vậy, tất cả đều bước ra ngoài, nhưng không có ai rời đi. Dù sao đây cũng là giờ phút cuối cùng của Tống lão phu nhân, bọn họ tuy quyền cao chức trọng, nhưng vẫn là người có tình cảm sinh động. Tất cả đều ở ngoài phòng bệnh, không ngừng hồi tưởng đoạn thời gian bên cạnh Tống lão phu nhân.

“Tống nãi nãi.” Tần Trạm ngồi vào ghế đặt cạnh giường bệnh.

Tống lão phu nhân giống như lúc đối xử với Luật, cầm bàn tay của Tần Trạm, nhẹ nhàng vỗ về.

“Ngươi thật sự là một hài tử tốt, Tần Trạm.” Đối với Tần Trạm, Tống lão phu nhân thật sự nghĩ như vậy. Trước kia, nàng sao lại không phát hiện tình cảm của hài tử này đối với Luật không tầm thường, không thân cũng chẳng quen, chỉ là đồng tình có thể khiến Tần Trạm bao dung Luật đến mức độ này sao?

“Tống nãi nãi, ta không tốt.” Tần Trạm nhẹ nhàng nói. Hắn không nghĩ bản thân mình là người tốt, hắn, chỉ là một kẻ dối trá như Luật đã nói.

“Tất cả ta đều đã công đạo xong rồi, bây giờ khiến ta bận tâm nhất, chỉ còn có Luật.” Tống nãi nãi từ ái vỗ vỗ mu bàn tay của Tần Trạm, không nói gì thêm đối với lời nói kia của hắn.

“Ta sẽ chiếu cố Luật thật tốt, bảo vệ Luật, sẽ không để hắn bị người khác khi dễ, cũng sẽ không khiến hắn phải chịu ủy khuất.” Tần Trạm lập tức cam đoan, không phải lừa gạt Tống lão phu nhân, mà là hắn thật sự muốn làm như vậy.

Tống lão phu nhân cười cười, nàng không cho là Tần Trạm chỉ có lệ hay đang nói dối, cho dù không biết tình cảm của Tần Trạm, nhìn vào đôi mắt chân thành và kiên định kia nàng cũng sẽ tin. Hiện tại nàng chỉ hy vọng, Tần Trạm sẽ vẫn như vậy, bởi vì muốn bảo vệ Luật, đó là một con đường quá mức gian khổ, đó có nghĩa là phải đối mặt với thống khổ giống như Luật đang phải gánh lấy. Nàng không thể xác định Tần Trạm có thể kiên trì đến cuối cùng hay không, có giác ngộ vì Luật mà phản bội tất cả hay không.

“Tần Trạm, ngươi yêu Luật, đúng không?”

END 15.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui