Diệt Sinh


Hung thú nhất tộc, thực lực vi tôn, U Phượng sâm lâm sát sát tuân theo đạo lý này, từ trong ra ngoài phân biệt chia làm bốn đại khu vực, hạch tâm trung ưng Tê Phượng lĩnh, là lãnh địa bất khả sâm phạm nằm dưới răng nanh Ngân Giáp Long Xà.

Tầng thứ hai, Phượng Huyết nguyên, tương truyền khi xưa nơi đây cỏ khô đất cháy, sinh linh không thể sống, nhưng nhờ ba ngàn giọt tinh huyết phượng hoàng tái tạo sinh cơ khiến đại địa phùng xuân, trăm hoa đua nở, đến nay khắp nơi kỳ hoa dị quả, thiên trùng bách loại có thể xem là địa khu rực rỡ nhất, là mảnh đất cho những quái vật cấp Thú vương tranh sức đầu mẻ trán.
Khu vực thứ ba và thứ tư đều gọi là U Phượng sâm lâm, diện tích lên đến ngàn vạn dặm, là địa khu mênh mông rộng lớn, hợp thành từ hai đại sâm lâm là U lâm và Phượng lâm, sức chiến đấu song phương chênh lệch không nhiều, tình huống cũng tương đối, lâu dần người đời hợp chung kêu U Phượng sâm lâm.
Tuy nhiên, ngoài bốn đại vực, kỳ thực U Phượng sâm lâm vẫn còn có một phần phàm lâm ở rìa ngoài cùng.

Nơi đây linh khí mỏng manh, thưa thớt, không thích hợp cho hung thú tu luyện, phát triển, vì vậy liền bị xem thành phế khu, ném cho đám sài lang hổ báo bình thường tiếp quản.

Dẫu vậy, xem xét tại một phương diện nào đó, phần phàm lâm này chính là ranh ngăn cách Thú Nhân hai tộc.

Ngày thường, hung thú sẽ không tự ý ra khỏi chỗ giới tuyến này mà phàm nhân cũng sẽ không nguyện đi mạo phạm, bất quá chẳng biết hôm nay trùng hợp đến thế nào, U Phượng sâm lâm hôm nay vui như mở hội, không chênh lệch bao nhiêu với lúc bọn người Ma Âm môn xâm phạm cấm địa, rìa ngoài U Phượng sâm lâm cũng nghênh tiếp một nhóm lớn người.
Phương đội ngũ này gồm trăm tên đại hán, vóc người cao lớn khôi ngô, kẻ thấp nhất đều trên tám thước, cơ bắp tráng kiện nhấp nhô dưới lớp áo.

Sắc mặt từng người đanh lại đầy hung hăng, mắt loé hung quang, từng nhóm san sát nhau kết thành vòng vây, côn, bổng múa loạn, ánh bạc rợp trời, ai nấy đều muốn giành lấy công đầu.
Bọn hắn từng người giống nhau, quần áo trên dưới chỉnh tề một bộ võ phục phổ thông màu chàm u ám, sau lưng gánh vác một chữ Trần thật lớn, hai bên bắp tay đối xứng thêu trái một chữ Chấp, phải một chữ Pháp.aA

Ai có thể không biết, thế nhưng người dân Vị thành vừa nhìn liền nhận ra thân phận đám người này cực kỳ bá đạo, là ngọn cờ tiên phong của một trong hai đại gia tộc quyền lực khuynh thành, cùng với quân lính Nha môn không chênh lệch bao nhiêu Trần gia Chấp Pháp đường.
Thông thường, phải là tranh đoạt địa bàn hay chí ít như vây bắt cao thủ có tiếng mới khiến Trần gia động tới nhánh quân đội đặc biệt này, vậy mà kẻ bị vây giữa trăm tên đại hán lại chỉ là một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi.
Thiếu niên này da vẻ hồng hào, môi đỏ răng trắng, hàng mi cong cong, đôi mắt lắp lánh muôn ngàn ánh sao, trong trẻo như dòng nước, mỗi lúc hắn đi ngang qua phường hoa ngõ liễu đều khiến hoa thơm khép cánh, cỏ dại cúi đầu, mấy cô gái to son trét phần tự nhận bản thân nhợt nhạt, kém sắc, chỉ dám xa xa ngắm nhìn đầy ghen tỵ, thầm ước mình được một phần mười vẻ đẹp kia.
Lúc này, thiếu niên một thân áo đỏ, rực rỡ như ngọn lửa đang cháy, phần trên ôm sát thân người, bên dưới bốn tà phiêu động, ở giữa chiến trường kiếm chiêu thanh thoát qua lại, trái đâm phải chém, tựa hồ như một đoá hoa hồng đang khiêu vũ, mà máu tươi bắn tứ phía thì chính là mưa hoa ngập trời, khiến lòng người vừa mê đắm vừa khiếp hãi.
Mặc dù trong tay cầm kiếm, thế nhưng chiêu số thiếu niên đánh ra cùng côn pháp không khác bao nhiêu, mạnh mẽ, bá đạo, căn bản là lấy man lực chế phục người, đánh cho côn thép cũng phải rền vang đau khổ.

Lại thêm, thiếu niên chỉ công không thủ, tàn nhẫn hung hăng, càng đánh càng mạnh, càng thêm nhẫn tâm, nhắm ngay tử huyệt mà đến, ở giữa trăm người khổng lồ vây công chẳng những không bại, ngược lại còn chiếm lấy tiện nghi.
Ước chừng qua thời gian uống cạn một chén trà, thiếu niên đem gần hai mươi tên đàn ông lực lưỡng tiễn xuống Hoàng Tuyền, chém chân tay rơi đầy đất, trên thân từng người chi chít vết thương, gần như không ai toàn vẹn.
Đổi lại, bộ áo đỏ trên người hắn bị máu tươi nhuộm đến sậm đen, căn bản không thể xác định rốt cuộc là máu của ai, chỉ biết trông thiếu niên lúc này như vừa từ trong trận mưa rào chạy ra, hơn ba phần là ướt sũng.
Chấp Pháp đường Trần gia nổi tiếng đều là quái vật thân thể chai lì, tinh thần gang thép, trong chiến đấu sẽ không chết không lùi, ấy vậy mà, trông thấy thiếu niên toàn thân máu me vẫn điên cuồng chém giết, hung hãn không khác một con dã thú lên cơn từng người không khỏi rùng mình, chiêu số, bộ pháp theo đó giảm đi mấy phần linh hoạt, bị mất sạch tiên cơ.
Giằng co thêm mấy chục nhịp hô hấp, thiếu niên áo đỏ giết đến hổ khẩu tên rần, sát cơ trong mắt lập lờ mờ sắp tắt, thành công chém giết thêm chục người cũng khiến bản thân nhận lấy thương tích đầy mình, vài đoạn xương cốt bị đánh nứt, cánh tay trái gần như bị phế, máu đã ướt đến bảy phần, ý thức mơ hồ, chỉ sợ thêm chút nửa thôi, ngọn đèn leo loét không cần gió cũng tự tắt.
Ngay lúc này, sau ót thiếu niên truyền đến cảm giác lạnh buốt, bên tai nghe được tiếng xé gió vù vù, cảm giác nguy cơ hiểm mảnh liệt gấp đôi mấy gã to cao trước mặt mang lại.
Thiếu niên không hề do dự, trường kiếm mạnh mẽ quét ngang, bức lui bốn thanh côn thép ầm ầm đánh tới, tại chỗ xoay người, mũi kiếm phóng xuất, bỏ qua phòng ngự, trực tiếp đâm tới vị trí yếu hại của đối phương.
Mang theo tính toán mà đến, người kia căn bản chỉ dùng hư chiêu thâm dò, lúc này, hắn giữa không trung xoay tròn, tránh qua chiêu hiểm, trường kiếm trong tay lấp lánh hào quang, linh hoạt như con rắn bạc, nhằm vào dưới rốn ba tấc thiếu niên đâm tới.
Thời điểm song phương giao nhau, ánh mắt thiếu niên chỉ có tột cùng khinh bỉ, sòng sọc nhìn người kia.


Hắn ngày thường xem thường nhất là mấy trò tiểu xảo vặt vãnh này, chiến thắng đều quang minh chính đại, đánh cho kẻ khác cam bái hạ phong, hôm nay luân lạc đến mức máu tươi đầy mình, chỉ còn nửa hơi, chỉ đành cắn răng nén đau, thầm mắng chửi.
Một kiếm xuyên thân, người kia nở nụ cười đắc thắng, tuy nhiên vẫn không có ý tha người, chân trái làm trụ, chân phải phát lực, một cước đá vào chui kiếm.
Tức thì, bảo kiếm kéo theo thiếu niên bắn mạnh về sau, ghim hắn trên một thân cây cổ thụ to bằng miệng giếng.

Lực đạo lần va chạm này khiến thân cây rung lên từng đợt, tán cây không ngừng kêu lên xào xạc, lá rụng đầy trời, tính ra một cước kia chí ít phải hơn ngàn cân.
Thiếu niên áo đỏ chỉ cảm thấy cả người như bị kiếm kia xé thành hai nửa, đau đớn đến mức hơi thở đứt quãng mấy hồi, máu tươi nôn liên tục, nhuộm đỏ dám cỏ bên dưới.
Phía đối diện, mũi chân điểm đất, người kia nhẹ nhàng hạ xuống chắn trước mặt đám đệ tử Chấp Pháp đường.
Kẻ này mặt mũi phong độ tuấn lãng, trông không quá hai mươi, trên thân khoác trường bào màu xanh dệt bằng lụa tơ tằm, hoạ tiết cầu kỳ, lấy chỉ vàng thêu chìm nổi, vừa nhìn liền biết thuộc về tầng thứ công tử thế gia.

Bất đồng ở chỗ, trên thân người này không mang theo ngạo khí khinh người của mấy tên nhà giàu thường có, ngược lại cặp mắt trẻ trung tràn đầy u ám, thâm trầm hệt mấy lão già trãi qua lòng người ấm lạnh, sớm đã thành thục.

Nhưng, khi hắn nhìn về thiếu niên áo đỏ, từng tia sát khí đã ẩn giấu đến tận cùng vẫn không tự chủ lập loè như ánh sao chớp tắt.
Hắn nhìn thiếu niên áo đỏ không khác gì nhìn một tấm bia mộ, lạnh giọng cất lời.


“Lý Tam Sinh, lâu rồi không gặp.”
Khụ…khụ…
Lý thiếu gia vẫn tiếp tục phun máu, chỉ dùng một ánh mắt oán độc ghim chặc lên thân người kia, bộ dáng cơ hồ hận không thể xông lên ăn tươi nuốt sống hắn.
Đám người Chấp Pháp đường vừa thấy nam tử kia đến ánh mắt ai nấy đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng càng nhanh hơn biến thành phấn chấn, kích động la lối.
“Ngũ công tử uy vũ, vừa mới ra tay liền trấn áp được tên cẩu tạp chủng này, thực lực quá mức lợi hại!”
“Đúng đúng, ngũ công tử siêu việt đồng lứa, hiện tại lại là đường chủ trẻ tuổi nhất, rực rỡ nhất Trần gia ta ba trăm năm nay, cái ghế gia chủ sợ rằng chín phần mười sẽ thuộc về ngài.”
“Thiếu niên thiên tài năm đó quả nhiên không phải truyền thuyết a!”
Không thể tưởng tượng, đám đại hán bề ngoài thô kệch này cái miệng lại lợi hại đến vậy, mỗi lời cất tiếng đều tâng bốc vị thiếu gia áo xanh kia lên tậng mây xanh.
Khác biệt là, có bốn tên hán tử đang ngơ ngác nhìn nhau.

Một người trong số đó còn lộ ra thần sắc bất an.
Vị công tử áo xanh vừa xuất hiện đã khiến người người kích động này bảy năm trước từng là nhân vật phong vân tại Vị thành, ví như con hoàng tước đậu cành cao, khiến chúng nhân không tiếc mỹ từ ca tụng.

Nào là tiểu thiên tài mấy trăm nằm, thiên kiêu tuyệt thế, thậm chí càng khí phách độc chiếm xưng hào Vị thành đệ nhất thiếu niên.
Hắn, họ Trần trong Vị thành Trần gia, tên một chữ Phong trong “Thanh cao phong nhã”!
Bất quá, tất thảy sớm tan thành bọt nước, với Trần Phong hiện tại, những lời nịnh nọt từng khiến hắn vui sướng khi xưa lần nữa nghe lại chỉ khiến hắn chán ghét tột cùng, thật sâu bày xích.
Chân mày cau chặt, Trần Phong hung hăng quát.


“Câm hết cho ta! Trần gia sẽ không nuôi một bầy vẹt vô dụng, cả ngày chỉ biết nịnh hót.

Các ngươi tự xét lại bản thân, đánh hơn nửa ngày, chết hơn ba mươi huynh đệ lại không giết được một tên tạp chủng, đáng tội gì?
Đám đệ tử sững người trong giây lát rồi thật nhanh quỳ xuống một gối, đồng thanh râm rấp.

“Chúng thuộc hạ biết sai.”
“Nể tình các ngươi đều bị thương cả, bản đường chủ không truy cứu chuyện hôm nay, sau này quản tốt cái miệng mình là được.” Trần Phong nghiêm giọng nói.
“Rõ.”
Khi này, Trần Phong dời ánh mắt lên thân Lý Tam Sinh toàn thân máu chảy đầm đìa, lặp lại.

“Lý Tam Sinh, lâu rồi không gặp.

Lần này, ngươi bại.”
“Hừ, thủ hạ bại tướng.

Trốn tránh lâu như vậy, ta còn nghĩ ngươi sớm biến thành con rùa rụt cổ cả đời không dám bước ra khỏi cửa gặp ai.” Lý Tam Sinh đáp lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui