Thứ này giúp Đường Lưu Vũ duy trì một dòng chảy năng lượng thuần túy liên tục.
Hắn không cần giống những người khác phải chuyển hóa năng lực sang năng lượng thuần để vận dụng kiếm thuật nên dễ dàng đưa nó vào kiếm kỹ hơn khá nhiều.
Đồng thời nguồn năng lượng này mạnh yếu thế nào đều tùy thuộc vào kiếm kỹ mà Đường Lưu Vũ đánh ra cũng như cường độ sức mạnh thân thể hiện tại, tạm thời hắn vẫn chưa khống chế được nó.
Một điểm tốt khác chính là bây giờ Đường Lưu Vũ có thể tiến vào không gian kia bất cứ lúc nào thông qua sợi dây liên kết.
Có điều kẻ ký sinh trong không gian vẫn không quên nhắc nhở hắn:
- Chỉ sử dụng trong tình huống cấp bách, nếu không tự gánh chịu hậu quả.
Đường Lưu Vũ không biết hậu quả là gì, đối phương cũng không nói rõ.
Nhưng hắn khá chắc rằng nó không dễ chịu chút nào, dù sao Vân Lam cũng đã sớm cường điệu vấn đề này.
Cường độ thân thể không đủ, sử dụng sức mạnh quá sức chẳng khác nào tự sát.
Vẫn nên duy trì ở mức ba giây, khi nào lực lượng thân thể mạnh hơn hẳn tính đến việc kéo dài thêm.
Lần trước Đường Lưu Vũ chỉ dùng một giây đã đánh ngang với tên Thức Tỉnh Giả lợi hại kia.
Nếu dùng hết giới hạn ba giây, có vẻ như việc xử lý Cao Cần, thậm chí Vương Khánh cũng không tính là quá khó khăn.
Tất nhiên hắn vẫn ưu tiên sử dụng kiếm thuật Vô Ảnh hơn.
Dù sao đây mới là chỗ dựa lâu dài, năng lực không ổn định này hạn chế dùng đến thì tốt hơn.
Sau khi nắm được thuật, phối hợp với kiếm kỹ đã sớm thành thạo, Đường Lưu Vũ chỉ mất thêm một tháng để kết hợp tất cả lại với nhau, cuối cùng thi triển toàn bộ kiếm thuật Vô Ảnh do Ảnh Vũ sáng tạo một cách hoàn chỉnh.
Nhìn cảnh đỉnh núi bị chia năm xẻ bảy, cơn bão tuyết vừa xuất hiện cũng bị chém thành bụi tuyết rơi xuống, Ảnh Vũ chỉ biết ngẩn người rồi bất đắc dĩ nói:
- Ta đã không còn gì để dạy ngươi nữa.
Kiếm pháp này chú trọng tốc độ và cắt xuyên vật thể, Hắc Thần sẽ khiến nó bị ảnh hưởng đôi chút, đổi lại lực tấn công sẽ lớn hơn, phá được phòng ngự vững chắc của đối thủ.
Ngươi chỉ cần ghi nhớ bấy nhiêu là đủ rồi.
Đường Lưu Vũ thu kiếm lại sau lưng, gật đầu đáp:
- Cao Cần đang ở nơi nào? Ta sẽ hoàn thành cuộc giao dịch này.
- Không vội, ba tháng nữa toàn bộ tám vị công tước sẽ tập trung tại thủ đô theo lệnh của quốc vương để thảo luận kế hoạch tuyển chọn quốc vương kế vị.
Khi đó Cao Cần nhất định sẽ có mặt để bảo vệ vương cung.
Ta lo lính gác và vũ khí, ngươi đối phó với hắn.
- Chỉ một mình ngươi?
- Đừng quên sau lưng ta còn có một tổ chức sát thủ.
Đường Lưu Vũ biết chuyện này.
Ảnh Vũ từng đưa đến vài tên sát thủ khá nổi bật làm đối thủ luyện kiếm với hắn.
Theo như Ảnh Vũ, Đường Lưu Vũ rất có tố chất trở thành sát thủ, từ cả sức mạnh thể chất, tốc độ cho đến năng lực.
Quan trọng nhất vẫn là tính cách bình thản, hờ hững khi giết người, thứ mà không nhiều kẻ có thể làm được.
Cho nên tên này đã thử đưa ra lời đề nghị mời hắn gia nhập vào tổ chức của mình.
Đường Lưu Vũ đương nhiên không đồng ý với đề nghị này.
Tuy hắn cũng không hiểu vì sao mình lại bình thản trước cái chết của người khác như vậy nhưng không có nghĩa là hắn yêu thích việc giết người.
Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đường Lưu Vũ chỉ muốn tìm một công việc bình thường, kích thích một chút cũng được nhưng lương cố định phải cao.
Không phải kiểu làm thời vụ với quá nhiều mạo hiểm như sát thủ.
So ra thì nhóm của tiểu phú bà Vân Lam vẫn là đáng tin nhất.
Ít nhất mỗi thành viên đều đáng tin cậy, thái độ thân thiện, môi trường làm việc tốt, cung cấp đầy đủ tiện nghi, hơn nữa trả lương không thiếu một tháng nào.
Còn lại thời gian ba tháng, Đường Lưu Vũ quyết định không tiếp tục lưu lại ở nơi núi tuyết khô khan nhàm chán này.
Trước đó còn lấy việc học kiếm thuật giết thời gian.
Hiện tại kiếm thuật đã thành thạo, lưu lại với một lão già gần đất xa trời thì có ý nghĩa gì.
Không cần Ảnh Vũ nói, Đường Lưu Vũ cũng biết người này không còn sống được bao lâu.
Cũng chẳng có gì bất ngờ, hắn là kẻ cùng thời với Cao Cần, lại bị trúng thuốc làm suy yếu, có thể sống đến lúc này, ngang với vị đại tướng quân kia đã là rất lợi hại rồi.
Đây là một phần lý do khiến tên này gấp gáp chọn Đường Lưu Vũ làm người thừa kế kiếm thuật Vô Ảnh mà không đủ kiên nhẫn để quan sát kỹ càng hơn trong thời gian dài.
Nếu còn kéo dài thêm, hắn sợ mình sẽ không truyền thụ được toàn bộ kiếm thuật này trước khi chết.
Đây là tinh hoa cả đời của một vị kiếm sư thiên tài kết hợp với bằng hữu là một nhà khoa học nổi tiếng bị rơi vào quên lãng.
Nếu không được lưu truyền cho hậu thế một cách trọn vẹn thì thật sự quá đáng tiếc.
Người có thể chết nhưng kiếm thuật do hắn sáng tạo ra sẽ còn mãi.
Suy nghĩ chung của những người sắp chết, Đường Lưu Vũ có thể hiểu được.
Ảnh Vũ cũng cần thời gian chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng của cuộc đời hắn nên không ngăn cản.
Trước khi Đường Lưu Vũ rời đi hắn cũng không quên nhắc nhở:
- Khi ngươi đến chân núi, hệ thống thiết bị nhiễu sóng sẽ mất đi hiệu quả.
Mở điện thoại lên nhận thông tin sau đó lập tức hủy đi, sử dụng cái mà ta chế tạo riêng cho ngươi.
Nó sử dụng mạng lưới riêng của tổ chức sát thủ, quân đội cũng không cách nào xâm nhập được.
- Ta biết.
- Những vật kia thật sự quan trọng như vậy, đáng để ngươi liều mạng?
- Ngươi cho rằng hiện tại còn có ai giết được ta?
- Minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng.
Sát thủ như chúng ta phải hiểu rõ điều này.
Đường Lưu Vũ trợn mắt:
- Đã nói ta không phải là sát thủ.
Ảnh Vũ bình tĩnh đáp:
- Thân thể bất hoại tuy mạnh nhưng không phải là vô địch.
Đừng quá phụ thuộc vào nó.
Theo tình báo của ta, vương quốc đã đặt hàng vài món vũ khí đặt biệt từ quốc gia cao cấp chuyên để đối phó với ngươi.
- Ta rất chờ mong.
Năng lực của Đường Lưu Vũ không phải thân thể bất hoại.
Tất nhiên hắn cũng không thể giải thích việc này với Ảnh Vũ nên chỉ nói đến đây.
Hai bên đã cùng tập luyện hơn bốn năm, cũng xem như hiểu rõ lẫn nhau.
Có những thứ không nhất định phải nói thẳng ra.
Đường Lưu Vũ lên đường xuống núi, vừa đến chân núi đã lấy điện thoại ra khởi động lại.
Màn hình sáng lên, hắn mở phần tin nhắn thông báo ra, đập vào mắt là hơn mười tin nhắn nhắc nhở đến từ cửa hàng kia.
Nội dung giống hệt nhau, giống như là tin nhắn hệ thống, thông báo vật phẩm mà hắn gửi lại đã sửa chữa xong, mời đến nhận hạng.
Đường Lưu Vũ xem xong liền tiện tay bẻ điện thoại làm đôi, tùy tiện ném sang một bên rồi lấy ra một cái khác.
Chiếc điện thoại mới này là hàng đặc chế, lưu hành nội bộ trong tổ chức sát thủ.
Sau khi kích hoạt chỉ cần rời khỏi chủ nhân quá mười mét sẽ tự động phát nổ, đôi khi được dùng như vũ khí trốn chạy.
Các chức năng khá hạn chế, ngoại trừ nhắn tin nghe gọi thì còn có định vị theo một bản đồ đặc biệt.
Đây là bản đồ theo hệ thống cơ sở ngầm của tổ chức, cho phép xâm nhập vào rất nhiều nơi có độ bảo mật cao mà không ai hay biết.
Tất nhiên không phải nơi nào cũng có đường ngầm và căn cứ bí mật.
Những vị trí như vậy bản đồ sẽ không hiển thị mà chỉ là một chấm đỏ giữa khu vực trống rỗng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...