Một tuần qua, Phương Diệp và Tiểu Thanh cùng với Khấu Bình đang bị thương tá túc tại một miếu hoang ngoài thành, mỗi ngày Phương Diệp đều vào thành mua một ít lương thực, hắn rất cẩn thận, không để kẻ nào nhìn thấy mặt mình.
Vết thương của Khấu Bình hồi phục rất nhanh, có một số chỗ đã lên da non, hơi thở cũng đã đều đặn hơn trước rất nhiều, Phương Diệp nhìn thấy vậy chỉ có thể suýt xoa tên này đúng là quái thai.
Tuy nhiên cả ngày trốn chui trốn lủi trong miếu hoang này cũng khiến Phương Diệp hơi bực mình, hắn quả thật không hiểu tại sao Khấu Bình nhìn có vẻ như gần lành hẳn vậy mà vẫn chưa tỉnh lại, tiền hắn để dành phải nuôi ba miệng ăn nên càng ngày càng vơi đi, nếu cứ tiếp tục như vậy đừng nói là giấc mộng đi khắp thế gian của hắn có thể thực hiện được hay không, chỉ e có làm ăn xin cũng không đủ sống.
- Tên Khấu Bình khốn kiếp, có phải là ngươi chơi ta không hả? Chỉ bị vài vết thương cỏn con cũng nằm bệnh lâu như vậy, muốn hại ta phải đến thành Tường Châu ăn xin phải không?
Bộ dạng của Phương Diệp lúc này giống như hận không thể tới đá cho Khấu Bình một cước, sau đó dựng hắn dậy mà tát cho mấy tát để tỉnh lại, nếu không phải bị Tiểu Thanh ngăn cản thì không biết Khấu Bình đáng thương giờ này đã bị hành hung bao nhiêu lần rồi.
Thế nhưng Phương Diệp cũng không biết rằng Khấu Bình bị trọng thương rất nặng, nếu đổi lại là người bình thường thì e rằng đã chết từ lâu chứ đừng nói đến chuyện hồi phục, cũng chỉ có loại quái thai như Khấu Bình mới có thể hồi phục nhanh chóng như vậy.
Mặc dù Phương Diệp cũng không phải là người không hiểu chuyện, nhưng bởi vì lo lắng Lâm gia sẽ tìm ra mình, cho nên hắn mới mắng chửi để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng.
Đang lúc Phương Diệp chửi hăng hái thì một âm thanh có đôi phần xấu hổ vang lên:
- Khụ….
Tiểu huynh đệ, thực ra ta đã tỉnh lại cách đây hai ngày, nhưng bởi vì trong người có nội thương cho nên vẫn nhắm mắt điều khí….
Vì vậy….
khụ khụ….
Cho nên….
Khụ… Thật có lỗi….
Phương Diệp đang mắng chửi, đột nhiên nghe thấy có tiếng người trả lời, hắn sững lại, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, mất hai giây mới nặn ra một nụ cười, nghiêm mặt hồi đáp:
- Hà hà, Khấu đại hiệp bị thương, cần phải tĩnh dưỡng, ta không trách đâu, khục….
thế nhưng, ngươi đã tỉnh lại thì cũng phải báo cho ta biết chứ….
Ngươi xem, ta tưởng ngươi chưa tỉnh lại cho nên đã ăn luôn phần thức ăn của ngươi rồi….
Phương Diệp mặc dù tỏ vẻ xin lỗi, thế nhưng sắc mặt lại không lấy nửa phần ăn năn, thầm nghĩ:
- Hắc hắc, đại hiệp con bà ngươi, tỉnh lại rồi còn giả vờ chưa tỉnh, tưởng ta không biết ngươi định ăn bám ta sao?
Đang lúc Phương Diệp đắc ý thì Khấu Bình cười ha hả nói:
- Hà hà, tiểu huynh đệ không cần khách sáo, nếu ngươi không ngại thì lát nữa làm phiền đi mua cho ta thêm một phần, ta không yêu cầu thức ăn ngon, chỉ cần nhiều là đủ.…
- Ngươi….
Phương Diệp nghe thấy Khấu Bình nói như vậy thì suýt chút nữa hộc máu, hắn cũng không biết là Khấu Bình quá hồn nhiên hay là cực kỳ vô sỉ, không ngờ lời như vậy cũng nói ra được, tuy nhiên dù sao thì sau này cũng phải trông cậy vào hắn, Phương Diệp bất đắc dĩ đành nhẫn nhịn, tuy nhiên trong lòng vẫn hung hăng nguyền rủa:
- Tên lợn khốn kiếp, chờ đến khi ngươi bình phục, ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời….
Tiểu Thanh nhìn thấy Phương Diệp ôm một bụng tức giận thì thầm cười trộm, nàng rất ít khi thấy Phương Diệp chịu thua thiệt bởi người khác, hôm nay thấy hai người đấu khẩu, nàng cảm thấy rất vui vẻ, sự căng thẳng mấy ngày qua cũng tiêu tan bớt phần nào.
o0o
Mấy ngày sau đó, cứ sáng sớm thì Phương Diệp lại vào thành mua thức ăn, thời gian còn lại thì trốn trong căn miếu hoang, Khấu Bình những ngày qua cũng hồi phục rất nhanh, ngoại thương đã hoàn toàn lành lặn, chỉ là mỗi lần Phương Diệp nhìn thấy bộ dạng Khấu Bình càn quét thức ăn như hổ đói của hắn thì lại hận đến nghiến răng ken két.
Sáng hôm nay cũng như mọi buổi sáng, chỉ có điều lúc này Phương Diệp đang ngồi đối diện với Khấu Bình, Khấu Bình sau khi thu công thì đứng dậy vươn vai mấy cái, sau đó quay đầu nhìn ánh sáng ban mai chiếu qua khe cửa, để những tia sáng đó mơn trớn khuôn mặt mình, hai mắt lim dim ra vẻ rất hưởng thụ.
Một lúc sau, Khấu Bình quay lại nhìn Phương Diệp lên tiếng:
- Tiểu huynh đệ, cảm ơn ngươi đã ra tay cứu mạng Khấu mỗ, Khấu mỗ thật lòng cảm kích, không biết lấy gì báo đáp, tiểu huynh đệ ra tay hiệp nghĩa thật đáng cho thiên hạ noi gương, chính đạo sẽ ghi nhớ công lao này của tiểu huynh đệ.
Phương Diệp cười lạnh, thầm nghĩ:
- Con bà ngươi, ta giúp ngươi cũng đâu phải vì để chính đạo ghi nhớ công lao, chỉ bằng vài câu nói đó là phủi tay bỏ đi sao?
Phương Diệp chậm rãi đứng lên, lẳng lặng nhìn Khấu Bình, trong ánh mắt lóe lên muôn vàn suy nghĩ, bỗng nhiên hắn quỳ xuống, đầu cúi gằm xuống đất, khóe mắt khẽ chảy ra hai hàng lệ, sau đó khàn khàn giọng nói:
- Khấu đại hiệp, ta thực sự muốn cống hiến cho chính đạo, chỉ tiếc rằng tài hèn sức mọn, nay bởi vì giúp Khấu đại hiệp cho nên mới kết thù với Khúc Ứng Thiên, bị hắn ráo riết truy đuổi, ta chết thì cũng không sao, xem như hi sinh vì sự an nguy của toàn thể chính đạo, nhưng ta không nỡ nhìn Thanh nhi không có người chăm sóc, vì vậy mong Khấu đại hiệp hãy bảo vệ bọn ta, ta cũng biết Khấu đại hiệp là người bận rộn, hay là vậy, ta sẽ bái đại hiệp làm thầy, đại hiệp hãy bảo vệ ta cho đến khi ta học xong bản lĩnh….
Như vậy, ta không những có thể trừ ma vệ đạo, mà còn có thể tự bảo vệ cho bản thân và Thanh nhi….
Sau khi nói xong những lời này, chính Phương Diệp cũng cảm thấy bội phục thiên phú đóng kịch của mình, lời lời đều có đạo lý, Khấu Bình muốn từ chối cũng khó.
Khấu Bình nghe thấy Phương Diệp nói như vậy thì cũng cau mày, quả thật hắn đã bị những lời đầy hào tình tráng chí của đối phương đả động, đồng thời cũng cảm thấy nhân cách của Phương Diệp “không tệ”, tuổi còn nhỏ mà đã suy nghĩ chính chắn như vậy, càng nhìn Phương Diệp thì Khấu Bình lại càng cảm thấy vừa ý.
Tuy nhiên, hắn cũng có chỗ khó của mình, chưa nói đến việc tư chất cốt cách của Phương Diệp rất bình thường, không phù hợp luyện võ, cho dù gã có là thiên tài võ học đi nữa, muốn luyện đến cảnh giới có thể tự bảo vệ mình khỏi Khúc Ứng Thiên thì không mất mười năm e rằng không xong.
Mà hắn thì bận trăm công ngàn việc, vì tính chất công việc của Huyền Vũ Đường cho nên hầu như hắn luôn phải lưu lạc giang hồ, chỉ khi nào báo cáo nhiệm vụ mới trở về môn phái, thử hỏi lấy đâu ra thời gian chỉ dạy Phương Diệp? Chẳng lẽ luôn phải kẹp Phương Diệp theo bên cạnh? Khấu Bình lập tức bác bỏ suy nghĩ này, hắn cảm thấy điều đó rất không thực tế, hơn nữa Khấu Bình cũng không thể tùy tiện thu nhận đệ tử được, nếu hắn tự mình thu nhận thì sẽ làm trái với môn quy.
Nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc Khấu Bình cũng đã nghĩ ra một cách, hắn vội vàng đỡ Phương Diệp dậy, trầm giọng nói:
- Tiểu huynh đệ, đứng lên đã rồi hãy nói, Khấu mỗ rất cảm phục trước tấm lòng chính nghĩa của ngươi, tuy nhiên môn quy không cho phép ta tự ý thu nhận đệ tử, hay là vậy, để ta giới thiệu ngươi gia nhập Thiên Kiếm Môn, không những ngươi có thể ở đó luyện võ, thực hiện ước mơ của mình, mà ở đó còn vô cùng an toàn, cho dù một trăm tên Khúc Ứng Thiên cũng không dám bén mảng đến gần.
Phương Diệp nghĩ một chút, cảm thấy kích động, thầm nghĩ:
- Đúng rồi, Khấu Bình chẳng qua cũng chỉ là một gã đệ tử của Thiên Kiếm Môn, nếu ta gia nhập Thiên Kiếm Môn thì không phải sẽ học được công phu càng lợi hại hơn sao?
Nghĩ đến đây, Phương Diệp kích động nói:
- Khấu đại hiệp, người nói thật?
Khấu Bình gật đầu khẳng định đáp:
- Đúng vậy, mặc dù tư chất của tiểu huynh đệ không tốt lắm, nhưng ta thấy Tiểu Thanh thiên tư thông tuệ, căn cốt trác tuyệt, tương lại nhất định sẽ là một viên ngọc sáng, không chừng còn có thể lọt vào hàng ngũ những cao thủ trẻ tuổi kiệt xuất nữa.
Phương Diệp nghe Khấu Bình nói bản thân tư chất không được tốt thì hơi mất hứng, tuy nhiên hắn cũng không vì vậy mà xuống tinh thần, vội cười ha hả nói:
- Hắc hắc, Khấu đại hiệp, đừng gọi ta là tiểu huynh đệ nữa, khó nghe lắm, ta thấy đại hiệp là người hào sảng, chắc không câu nệ lễ tiết, ta rất ngưỡng mộ người như Khấu đại hiệp, nếu như không chê, hay là chúng ta kết nghĩa huynh đệ được không? Khấu đại hiệp không đồng ý thì cứ xem như vừa rồi ta đánh rắm vậy, hà hà….
Khấu Bình bản tính vốn hào sảng, thích kết giao, nghe Phương Diệp nói vậy cũng cười ha ha nói:
- Vậy được, Khấu Bình ta rất trọng những người nghĩa khí, tính cách của Diệp huynh đệ rất hợp với ta, ta cầu còn không được nào dám từ chối, ta năm nay 35 tuổi, ta là đại ca, từ nay về sau sẽ gọi ngươi là tiểu Diệp, chúng ta có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia.
- Hắc hắc, đúng vậy, đúng vậy….
Phương Diệp âm thầm cao hứng, Khấu Bình võ công cao cường, địa vị ở Thiên Kiếm Môn chắc hẳn không thấp, nếu mình làm thân với hắn thì cũng không lo bị đám người ở đó ức hiếp, hơn nữa nhân cách của Khấu Bình khiến Phương Diệp rất tán thưởng, vì vậy Phương Diệp lập tức bảo Tiểu Thanh chuẩn bị ít trái cây để hai người kết bái, sợ rằng để lâu thì Khấu Bình sẽ đổi ý.
Cứ như vậy, Phương Diệp từ nay đã có một người huynh đệ nghĩa khí, có phúc cùng hưởng, có nạn thì đại ca gánh giùm, oán khí của Phương Diệp đối với Khấu Bình những ngày qua cũng theo đó mà tiêu tan, hai người thức cả đêm uống rượu nói chuyện với nhau, càng nói càng đắc ý, nhìn bộ dạng cả hai giống như chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Sau vài chén rượu, Phương Diệp ngà ngà say hỏi:
- Đại ca, ta thấy huynh là người lịch luyện giang hồ, chắc biết được rất nhiều chuyện.
Khấu Bình khiêm tốn đáp:
- Hà hà, cũng không dám nói là kinh nghiệm phong phú, nhưng chắc cũng biết được đôi chút.
Phương Diệp nghe vậy thì hai mắt sáng lên, vội hỏi:
- Vậy đại ca có biết “Tu chân giả” là gì không?
Khấu Bình chau mày, ra chiều suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu đáp:
- Ta chưa nghe thấy bao giờ, tại sao đệ lại hỏi chuyện này?
Phương Diệp hơi thất vọng, đáp bâng quơ:
- Không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, nào, chúng ta cạn ly!
Khấu Bình nghe thấy Phương Diệp nói vậy thì cũng không hỏi gì thêm, đưa vò rượu lên tu ừng ực.
Phương Diệp đúng là không thể không cảm thán Khấu Bình đúng là quái thai, vừa mới trọng thương xong đã uống nhiều rượu như vậy, không biết bụng của gã có thể chứa được bao nhiêu rượu?
Sau khi tu sạch vò rượu, Khấu Bình đặt vò rượu xuống, nghiêm mặt nói:
- Tiểu Diệp, ta càng nghĩ càng cảm thấy không an tâm, lần này Khúc Ứng Thiên trốn thoát nhất định sẽ có hành động khác, không biết ý đồ cuối cùng của Xích Huyết giáo là gì, ngày mai chúng ta lên đường trở về Thiên Kiếm Môn, ta cần phải báo cáo lại cho sư phụ và các vị trưởng lão, để bọn họ ra chỉ thị!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...