Sau khi thỏa thuận xong với Nghiêm Tuấn, Khấu Bình lại dẫn Phương Diệp và Tiểu Thanh đến dãy sương phòng của mình ở tạm vài ngày.
Nơi nghỉ ngơi của Khấu Bình nằm ở phía Nam, đó chính là khu vực của Huyền Vũ Đường, thành viên trong Huyền Vũ Đường rất ít, lại thường xuyên ra ngoài cho nên ở đây có rất nhiều phòng trống, vì vậy việc Phương Diệp và Tiểu Thanh chọn hai gian phòng sạch sẽ để ở cũng không khiến người nào để ý.
Khấu Bình sắp xếp xong xuôi mọi thứ thì kéo Phương Diệp đến một góc khuất, nói:
- Tiểu Diệp, vừa rồi ta đã bàn bạc với Nhị sư huynh, chờ đến đại hội tuyển tân môn sinh hắn sẽ thu ngươi làm đệ tử, còn về Tiểu Thanh thì ngươi không cần phải lo lắng, ta thấy với tư chất của cô ấy, cho dù không cần ta mở lời thì người khác cũng sẽ tranh nhau thu nhận.
Phương Diệp nghe vậy thì nghi hoặc nói:
- Tại sao không để ta và Tiểu Thanh cùng một sư phụ?
Khấu Bình nghe vậy thì cười hắc hắc nói:
- Hà hà, Tiểu Thanh là nữ nhân, tất nhiên sư phụ của nàng cũng phải là nữ nhân rồi, ta chắc chắn Bạch Thủy Tiên sư muội sẽ nhận cô ấy.
Ở Thanh Long Đường chỉ có năm người có tư cách làm sư phụ, đó là Dịch Phong, Nghiêm Tuấn, Vũ Hải Xuyên và Bạch sư muội.
Phương Diệp cảm thấy ngạc nhiên, hỏi:
- Tại sao nam sư phụ lại không thể thu nhận nữ đệ tử?
Khấu Bình cười nói:
- Bởi vì võ công của nam nhân có nhiều chiêu thức nữ nhân không tiện sử dụng hoặc chỉ dạy, và ngược lại, ngoại trừ trường hợp đặc biệt ra, bình thường nữ đệ tử đều là do nữ sư phụ truyền nghệ.
- Trường hợp đặc biệt gì?
- Ví dụ như Thất sư thúc của ta, nàng là con gái của chưởng môn cho nên cũng chỉ có chưởng môn mới có tư cách truyền nghệ, trừ phi nàng muốn bái người khác làm thầy.
Ngoài ra, chưởng môn chỉ có thể nhận tối đa năm người làm đệ tử, nếu nhận thêm thì người được nhận thêm đó phải là tuyệt thế thiên tài, giống như Lục sư thúc của ta.
Tuy nhiên cả Lục sư thúc và Thất sư thúc đều không được gia nhập vào Thanh Long Đường, đây là quy cũ, ngươi đừng quên!
Phương Diệp ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nếu chưởng môn nhận quá nhiều đệ tử chân truyền, vậy thì khi những đệ tử chân truyền đó lại nhận đệ tử tiếp nữa thì môn phái sẽ xảy ra tình trạng thừa sư phụ mà thiếu đệ tử.
Để hạn chế tình trạng này, tốt nhất là phải khống chế số lượng người, cũng giống như Huyền Vũ Đường vậy, nếu quá nhiều tinh anh trong đó thì môn phái sẽ thiếu hụt nhân tài nghiêm trọng.
Tuy nhiên Thanh Long Đường lại khác Huyền Vũ Đường ở chỗ là một bên thì khống chế số lượng sư phụ còn một bên thì khống chế số lượng đệ tử.
Thế nhưng, theo cách giải thích của Khấu Bình thì Phương Diệp vẫn cảm thấy có chút khúc mắc, vội hỏi:
- Theo như đại ca nói thì năm người đệ tử của chưởng môn sẽ gia nhập Thanh Long Đường để truyền nghệ, nhưng lúc trước huynh từng nói với ta là sư phụ của huynh, cũng là Tam sư thúc của chưởng môn đang đảm nhiệm chức vị thủ tọa của Huyền Vũ Đường, như vậy không phải là bất hợp lý sao?
Khấu Bình kiên nhẫn giải thích, chậm rãi nói:
- Đúng vậy, năm người đệ tử chân truyền của chưởng môn sẽ gia nhập Thanh Long Đường, nhưng khi có người kế thừa thì họ sẽ nhường vị trí đó lại, và trở thành trưởng lão, thủ tọa của các Đường bắt buộc phải có thân phận là trưởng lão, trước đây sư phụ ta đảm nhiệm vị trí trong Thanh Long Đường, sau này khi thủ tọa đời trước của Huyền Vũ Đường qua đời thì ông ấy mới lên tiếp nhiệm.
Phương Diệp gục gặc đầu tỏ ý đã hiểu, cơ cấu tổ chức của Thiên Kiếm Môn thật sự là kín kẽ không một chỗ hở, khiến người khác phải thán phục người nghĩ ra nó, tuy nhiên Phương Diệp vẫn không kìm được hỏi:
- Vậy thì thủ tọa của Thanh Long Đường hiện nay không phải là chưởng môn rồi?
- Đúng vậy, thủ tọa của Thanh Long Đường hiện nay chính là đại sư bá của ta – Long Thiên Cừu!
Nhận được câu trả lời khẳng định của Khấu Bình, Phương Diệp chợt nghĩ đến một chuyện, lập tức thấp giọng hỏi:
- Đại ca, ta thấy Thất sư thúc tổ còn trẻ như vậy, đoán chừng chỉ hai mươi là cùng, còn huynh nhìn thế nào thì cũng gần bốn mươi rồi….
Hắc hắc….
Khấu Bình nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lại tiếp tục giải thích:
- Thiên Kiếm Môn khác biệt so với những môn phái khác, mỗi chưởng môn chỉ có thể tại nhiệm mười lăm năm, hơn nữa chỉ cần là thiên tài thì đều có thể tiếp nhận vị trí từ khi còn rất trẻ.
Chưởng môn trẻ nhất trong lịch sử Thiên Kiếm Môn chính là Tổ Sư đời thứ một trăm hai mươi ba, lúc đăng vị ông ấy chỉ mới mười ba tuổi.
Mười ba tuổi đã làm chưởng môn? Phương Diệp quả thật bái phục sự táo bạo của các chưởng môn đời trước, đại phái quả nhiên là đại phái, phong cách luôn khác biệt.
Phương Diệp đang muốn hỏi thăm một vài thông tin về Thất sư thúc tổ của hắn, đột nhiên Khấu Bình phất phất tay nói:
- Được rồi, sắp tới ta phải đi xa một chuyện, có thể sẽ rời đi trước khi diễn ra đại hội tuyển chọn đệ tử, đại khái chắc khoảng ba ngày nữa sẽ lên đường, trước khi đi ta muốn truyền cho đệ Kiếm Thủ tâm pháp mà ta sáng tạo ra, xem như rèn luyện căn cốt vậy.
Phương Diệp nghe Khấu Bình nói như vậy thì trong lòng vô cùng cảm động, phải biết rằng tâm pháp không phải nói muốn sáng tạo thì có thể sáng tạo, phải bỏ công bỏ thời gian nghiên cứu, thậm chí có người cả đời cũng không thành công, bởi vậy, ngoại trừ đệ tử thân truyền của mình ra thì hầu như không ai truyền võ cho người khác bao giờ.
Hai mắt Phương Diệp hơi đỏ lên, đang muốn từ chối thì Khấu Bình khoát tay nói:
- Được rồi, đệ không cần phải cảm kích ta, huynh đệ với nhau còn cần nói những lời khách sáo đó làm gì?
Phương Diệp hơi đắn đo, sau đó hỏi:
- Nhưng không phải chỉ có Thanh Long Đường mới được phép truyền nghệ sao?
Khấu Bình cười hắc hắc, nhỏ giọng nói:
- Thật ra môn quy quy định môn sinh chỉ được phép bái người của Thanh Long Đường làm thầy, nhưng ta cũng không bắt đệ phải bái ta làm thầy, vì vậy có thể xem như ta chỉ điểm cho đệ mà thôi.
Phương Diệp nghe Khấu Bình nói như vậy thì cũng không nói gì thêm, hắn không phải là loại người do dự không quyết, lại càng không phải là người chê lợi ích, hơn nữa Khấu Bình nói rất đúng, giữa huynh đệ với nhau, khách sáo chính là xem thường huynh đệ của mình.
o0o
Những ngày sau đó, Phương Diệp dưới sự chỉ dẫn của Khấu Bình đã học thuộc khẩu quyết của Kiếm Thủ tâm pháp, đồng thời Khấu Bình còn giảng dạy Phương Diệp những thứ liên quan đến kinh mạch, chân khí, phương pháp hành công,….
Những thứ này cực kỳ phức tạp, trong thời gian ngắn nhồi nhét vào đầu khiến Phương Diệp có chút ăn không tiêu, cũng may hắn rất thông minh, đầu óc cũng linh hoạt nên miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu.
Ba ngày sau, rốt cuộc Khấu Bình cũng lên đường, trước khi lên đường còn căn dặn Phương Diệp rất nhiều điều, Phương Diệp tất nhiên không bỏ sót một chữ, nhất nhất ghi nhớ.
Lúc này, trong gian phòng tối mịt, ánh trăng chiếu qua khe cửa vừa đủ soi rõ khuôn mặt một nhân ảnh đang lẳng lặng ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt hắn lúc này đang rất tập trung, nhưng sự tập trung đó sau một khoảng thời gian thì bắt đầu chuyển thành căng thẳng, cuối cùng trán hắn bắt đầu toát ra từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.
- A, thật là bực mình, luyện công cả buổi tối mà không thể hấp thu được bao nhiêu chân khí, đúng là tà môn mà!
Nhân ảnh này nằm vật xuống giường, hai tay hai chân dang ra, uể oải cựa quậy thân hình cho đỡ mỏi sau thời gian dài ngồi tu luyện.
Nhân ảnh này không phải ai khác mà chính là Phương Diệp, kể từ khi Khấu Bình truyền thụ Kiếm Thủ tâm pháp cho hắn thì hắn luôn miệt mài luyện công, thế nhưng mấy ngày qua, bất luận hắn cố gắng tu luyện như thế nào đi nữa thì lượng chân khí thu được cũng rất ít, thậm chí có lúc hắn còn không cảm nhận được.
Phương Diệp lẩm bẩm:
- Trước khi luyện công phải điều thân, sau đó điều tức, cuối cùng điều tâm, trạng thái cơ thể đạt đến vô ưu vô nghĩ.
Công pháp vận hành là kích hoạt nội đan, khai mở Mệnh môn, khai mở Hội âm, xoay chuyển nội khí hạ đan điền, thủy hỏa ký tế, giới khí nội quan, kết nối càn khôn,…..
Con bà nó thật rườm rà, nhưng rõ ràng ta đã thực hiện đúng tuần tự, tại sao lại không thành công?
Nghĩ đến Khấu Bình từng nói mình căn cốt không tốt, Phương Diệp ngồi bật dậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Không được, cho dù căn cốt của ta kém cỏi cũng không thể nản lòng, thử một lần không được thì thử mười lần, thử mười lần không được thì thử trăm lần, cho đến khi nào thành công thì thôi, ta cũng không tin Phương Diệp ta lại bị cái công pháp đơn giản này làm khó, sau này ta còn phải bảo vệ Tiểu Thanh, nếu bây giờ ngay cả bản thân mình còn lo không xong thì làm sao bảo vệ được người khác?
Nghĩ vậy, Phương Diệp liền tập trung tinh thần, lại ngồi xếp bằng, bắt đầu điều chỉnh hô hấp, đưa chân khí từ từ quán nhập đan điền, cột sống hắn dần nóng lên, cảm thấy vùng thắt lưng nhẹ bẫng, Phương Diệp liền đẩy chân khí xuống huyệt Hội âm, sau đó lại chuyển chân khí trở lại Mệnh môn.
Sau khi vận hành chân khí đủ chín chu thiên, Phương Diệp lại đem chân khí chuyển về phía hai cánh tay, thông qua huyệt Thiên Phủ, Khúc Trì, Phiến Lịch, Hợp Cốc….
Lúc này bàn tay hắn nóng bừng lên, trên hai bàn tay xuất ra đầy mồ hôi, đây chính là hiện tượng tập trung chân khí.
Làm đến bước này thì xem như thành công một nửa, sau khi đem chân khí đả thông các huyệt đạo vận hành thì cần phải đem chân khí trở về tập trung tại đan điền để làm giãn nỡ thể tích đan điền, trong quá trình vận hành khó tránh khỏi thất thoát chân khí, người có căn cốt càng tốt thì vận hành càng ít thất thoát.
Nhưng bởi vì căn cốt của Phương Diệp quá tệ cho nên mỗi khi chân khí vận hành đủ chín chu thiên thì đã không còn lại bao nhiêu, vì vậy cho nên muốn đem chân khí trở lại đan điền thì thật không có khả năng, mà cho dù có trở lại được thì lượng chân khí cũng không đủ để khuếch trương đan điền.
Tuy nhiên, Phương Diệp vẫn theo công pháp vận hành về lại đan điền, thế nhưng chân khí đến huyệt Hợp Cốc thì toàn bộ thất thoát khỏi lòng bàn tay, giống như không thể điều khiển được vậy.
Nhìn hai đám khói trắng mờ mờ toát ra từ hai lòng bàn tay, Phương Diệp thở dài chán nản, tuy nhiên chỉ một lát sau hắn liền tập trung trở lại, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định, bắt đầu làm lại một lần nữa, hết lần này đến lần khác, cứ như vậy Phương Diệp tu luyện suốt cả đêm….
P/S: Phương pháp vận hành khí công này là do mình nghiên cứu một vài bài khí công phổ thông, trong quá trình nghiên cứu bởi vì tư liệu thiếu sót cho nên có thể không chi tiết hoặc chính xác, mọi người hãy bỏ qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...