Điệp Vương Hoặc Ái


” Tuyết Kiều cô nương, ngươi tỉnh chưa? Ngươi đang nói chuyện với ai vậy? chúng ta có thể vào không?”
Đang ở lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Chính Khả Xuân và tiếng đập cửa, Tuyết Kiều theo phản xạ nhìn về phía Minh Nhân, mà Minh Nhân không đợi nàng đã biến thành một quả cầu nhỏ trốn phía dưới ra giường.
Tuyết Kiều giống như đứa nhỏ làm chuyện xấu “ Chính Khả Xuân tỷ tỷ, các ngươi vào đi, ta đang luyện tập đi đường thôi”
Chính Khả Xuân đi vào thì thấy quả thật chỉ có một mình Tuyết Kiều, nhưng rõ ràng lúc nãy các nàng nghe thấy thanh âm nói chuyện mà, chẳng lẽ là nghe lầm?
” Tuyết Kiều cô nương tỉnh, điện hạ đã dặn chúng ta tới chiếu cố ngươi, sao mới sáng sớm đã tập đi rồi?” Chính Khả Xuân ngạc nhiên nhìn Tuyết Kiều, là thân thể nàng quá mức mạnh khỏe hay là điện hạ đã không bằng lúc trước? nhớ lúc nàng lần đầu tiên qua đêm cùng điện hạ thì gần như suốt cả buổi tối hắn không chịu để cho nàng được nghỉ ngơi, nên dù nàng là yêu tinh, năng lực có thừa thì sáng sớm hôm sau cũng không nhấc mình dậy nổi, năng lực và nhu cầu của điện hạ đều được các tỷ muội công nhận nha. Nhưng Tuyết Kiều lại tinh thần rất tốt, không giống như người vừa hoan ái cả đêm, mà thanh âm hôm qua rõ ràng rất kịch liệt nha.
“Vì sao sáng sớm không thể tập đi” Tuyết Kiều cũng ngạc nhiên hỏi lại.
” Đương nhiên không phải, chỉ là Tuyết Kiều không thấy mệt sao? Không cần nghỉ ngơi sao?” Phùng Xuân lên tiếng
“Không cần a, ta đã ngủ cả đêm rồi, hiện tại tinh thần rất tốt, Địch Tu Tư có nói khi nào hắn trở lại không?’ Tuyết Kiều ra sức lắc đầu.
“Có lẽ trước khi trời tối điện hạ sẽ trở lại” Chính Khả Xuân và Phùng Xuân không biết nói sao, điện hạ dặn các nàng phải chiếu cố cho Tuyết Kiều, nhưng mà Tuyết Kiều không có chút nào cần các nàng chiếu cố, ngược lại hai nàng cả đêm mất ngủ, so ra tinh thần còn không tốt bằng Tuyết Kiều.
” Nga, như vậy a! Chúng ta đây hôm nay làm gì?” Tuyết Kiều từ chối cho ý kiến “ rượu hôm qua uống rất ngon, còn không?”
” Tuyết Kiều, ngươi còn muốn uống? Ngươi ngày hôm qua đều uống rượu!” Phùng Xuân mở to hai mắt nhìn kinh ngạc nói.
” Uống rượu? Có sao?” Tuyết Kiều không có ấn tượng.
” Đương nhiên là có a, vậy ngươi có nhớ ngươi quay về phòng như thế nào không?”
Tuyết Kiều ngẫm nghĩ một hồi, đúng là không nhớ gì “ quả thật la không nhớ rõ, nhưng mà ta uống rượu khi nào?”
“Vậy ngươi có còn nhớ chuyện sau khi trở lại phòng không?” Chính Khả Xuân nhìn chăn màn lộn xộn trên giường hỏi.
“Trở lại phòng thì còn có thể làm gì nữa, ngủ a” Tuyết Kiều khờ dại đáp, có chút lo lắng nhìn các nàng “ chẳng lẽ đêm qua sau khi uống rượu xong ta đã làm chuyện gì không đúng sao?”

Chính Khả Xuân và Phùng Xuân vội lắc đầu “ không có, thực sự không có, nhưng mà ngươi không nhớ rõ ngươi và điện hạ đã làm gì sao? Thân thể ngươi có cảm thấy đau hay mệt mỏi không?”
Tuyết Kiều cúi đầu nhìn nhìn chính mình, vẫn là lắc đầu,” Không toan cũng không đau a, ta cùng địch tu tư có làm cái gì sẽ làm chính mình đau chuyện tình sao?”
Lúc này, Chính Khả Xuân và Phùng Xuân cũng cảm thán cho điện hạ nhà mình: điện hạ đáng thương a, quả thực là thất bại, Tuyết Kiều cô nương hoàn toàn không nhớ rõ đã cùng hắn phát sinh chuyện gì.
” Không có không có! Vậy Tuyết Kiều cứ tiếp tục đi, ta và Phùng Xuân đi chuẩn bị điểm tâm cho ngươi, lát nữa sẽ mang tới liền” Chính Khả Xuân vội vàng nói
” Nga, vậy được rồi!” Tuyết Kiều gật gật đầu, nhìn các nàng đóng cửa xong mới nhanh chóng chạy lên giường, dùng sức kéo chăn lên, thấy Minh Nhân vẫn còn là một quả cầu nhỏ ở trong thì nhẹ giọng gọi “ thiếu chút nữa bị phát hiện, ngươi vừa rồi có nhìn thấy không? đó là Chính Khả Xuân tỷ tỷ và Phùng Xuân, các nàng là người tốt a”
Minh Nhân không đếm xỉa đến chuyện này, chỉ ngạc nhiên hỏi “ ngươi thực sự không nhớ rõ hôm qua đã phát sinh chuyện gì với Địch Tu Tư sao?”
” Ách? Không phải là cùng nhau ngủ một giấc sao, chúng ta vẫn thường ngủ cùng nhau a! có gì khác lạ đâu!”
” Vậy ngươi nhìn xem đây là cái gì?” Minh Nhân chỉ một khối dấu vết màu xanh biếc trên ra giường, Tuyết Kiều kinh ngạc nhìn một hồi rồi nói “ hình như là máu của ta a”
Màu máu của nàng khác với người khác, ai cũng màu đỏ nhưng riêng nàng lại là xanh biếc, tuy không hiểu nguyên nhân nhưng nàng cũng không bận tâm lắm, dù sao bây giờ nàng đã có thể biến ra hai chân thì sẽ không ai để ý đến màu máu của nàng.
“Cái gì mà tựa hồ, đó chính là máu của ngươi a, xem ra ngươi thực sự đúng là không nhớ rõ hôm qua đã phát sinh chuyện gì. Tỷ tỷ ngu ngốc này, bị người ta ăn đến xương cốt không còn, còn hỏi là cái gì, thực sự là hết biết ngươi luôn” Minh Nhân đưa tay xoa trán, bắt đầu cảm thấy đồng tình và thương cảm cho Địch Tu Tư
“Ăn đến xương cốt không còn?” Tuyết Kiều vẫn ngạc nhiên, khó hiểu nhìn hắn.
” Quên đi, ngươi không hiểu cũng không sao, ta sẽ giúp ngươi nhìn hắn, nếu hắn dám không chịu trách nhiệm với ngươi, ta sẽ giúp ngươi trừng phạt hắn”
“Minh Nhân giúp ta trừng phạt ai?”
” Không có, ý ta là ta phải đi rồi, để lát nữa Địch Tu Tư nhìn thấy thì không tốt lắm, ta đến nơi khác dạo chơi một vòng, hôm sau sẽ tìm cơ hội tìm ngươi chơi đùa” Minh Nhân vội lắc đầu, muốn giải thích cho nàng hiểu e là điều không thể, cho nên hắn tự mình làm là được, chuyện đầu tiên là phải đến chỗ nữ nhân Vân Tây mà Tuyết Kiều ghét xem thến nào, nếu là nữ nhân xấu thì hắn nuốt nàng vào bụng cũng không oan.
” Nga, vậy được rồi, nhưng mà ngươi phải đế ý một chút, nên sớm về nhà, đừng để cha và mẹ ngươi lo lắng nha” Tuyết Kiều không nghĩ nhiều, từ đầu đến cuối nàng cũng không xem Minh Nhân là người xấu, mà như là một bằng hữu có thể cùng nàng chơi đùa, lại giống như một đệ đệ, giờ nghe hắn nói rời đi nên nói ra những lời quan tâm.
” Đã biết, chính ngươi mới cần phải cẩn thận, ngươi ngu ngốc như vậy, bị người ta khi dễ cũng không biết, chuyện của ta, ngươi đừng quá lo, ta đi đây” Minh Nhân mất hứng, Tuyết Kiều rõ ràng khờ dại hơn hắn nhiều, còn lấy bộ dáng người lớn ra nói với hắn, lập tức hóa thành một tiểu quang cầu biến mất sau cánh cửa.

Tuyết Kiều cũng không để ý hắn nói nàng ngu ngốc mà thấy hắn rời đi thì có cảm giác mất mác.
Vài canh giờ sau, Địch Tu Tư có chút mệt mỏi trở về.
” Ngươi đã trở lại?” Tuyết Kiều vội vàng cao hứng tiến lên đón hắn.
Ngăn chặn cả ba nguồn nước cũng không hề có dấu hiệu Phệ Linh Giao tồn tại, Địch Tu Tư vốn có chút phiền não nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Tuyết Kiều thì tâm tình tốt hơn nhiều “ ngươi khi nào thì tỉnh lại?”
“Từ rất sớm, đã luyện tập bước đi được một hồi lâu. Địch Tu Tư sao vẻ mặt của ngươi lại mệt mỏi như vậy, không có khí lực sao? Có cần ta giúp cho ngươi một chút không?”
Không đợi Địch Tu Tư cự tuyệt, Tuyết Kiều đã cầm tay hắn, nhất thời Địch Tu Tư cảm giác có một cỗ linh lực chảy vào cơ thể hắn, biết rằng nguồn linh lực này đối với Tuyết Kiều chỉ là một cái nhấc tay đơn giản nhưng với yêu tinh khác thì phải tu luyện mấy ngàn năm mới có được.
” Đủ rồi Tuyết Kiều, không cần thêm nữa”
” Nga!” Tuyết Kiều lúc này mới đình chỉ việc chuyển linh lực cho hắn “ bây giờ không thấy mệt nữa chứ?”
Địch Tu Tư dở cười dở khóc nói,” Hiện tại ta sao có thể thấy mệt?” hắn chỉ cảm thấy năng lượng cả người như muốn bùng nổ” sau này không nên tùy tiện đem linh lực cho người khác, có nghe không?”
“Không mệt là tốt rồi, ta thích nhìn thấy Địch Tu Tư bộ dáng tràn đầy tinh thần” Tuyết Kiều gật đầu
Dung mạo của bộ tộc Huyễn Điệp phụ thuộc vào đạo hạnh và pháp lực của họ, pháp lực càng cao thì dung nhan càng đẹp, Địch Tu Tư chính là minh chứng tốt nhất, vô duyên vô cớ có được mấy ngàn năm pháp lực từ Tuyết Kiều, dung nhan của hắn càng thêm tuyệt mỹ, dường như tỏa ra hào quang, làm cho Chính Khả Xuân và Phùng Xuân mới vào cũng nhìn đến ngây ngẩn cả người, điện hạ đẹp đến nỗi thiên hạ đều phẫn nộ “ điện hạ, người lại đẹp hơn rồi”
Tuyết Kiều thấy ánh mắt kinh ngạc của các nàng thì cũng đưa mắt nhìn kỹ Địch Tu Tư, thấy ngũ quan của hắn cũng không có gì thay đổi, nhưng mà thần vận dường như có chút khác biệt, hình như là đẹp hơn một chút, nhưng mà cũng không đến nỗi làm cho Chính Khả Xuân tỷ tỷ và Phùng Xuân phải nhìn đến ngây ngốc như vậy.
Đang định nói ra nhận xét thì Cốc tổng quản đã dẫn theo người đến, còn dùng ánh mắt đề phòng nhìn Tuyết Kiều sau đó mới nói nhỏ bên tai Địch Tu Tư vài câu, lập tức sắc mặt của Địch Tu Tư trầm xuống “ vớ vẩn, là ai tung tin đồn này? Đi, theo ta đi xem thử”
” Điện hạ( Địch Tu Tư), xảy ra chuyện gì?” Tuyết Kiều các nàng, ba người đồng thời hỏi.
” Không có gì, các ngươi ở lại đây chờ ta, rất nhanh ta sẽ trở lại” nói xong Địch Tu Tư vội xoay người cùng Cốc tổng quản rời đi.
Tuyết Kiều đột nhiên có cảm giác bất an, muốn đi theo nhưng bị Chính Khả Xuân và Phùng Xuân giữ lại “ Tuyết Kiều cô nương, bên ngoài nguy hiểm, điện hạ đã bảo chúng ta ở đây chờ thì chúng ta cứ ở lại đây đi”

“Nhưng mà ta cảm thấy rất bấn an, dường như sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay” Tuyết Kiều đưa tay xoa ngực, cảm giác rất khó chịu.
“Ngươi lo lắng cho điện hạ thôi, không có việc gì. Điện hạ là người có pháp lực cao nhất trong tộc, hắn nhất định sẽ xử lý tốt mọi việc” Chính Khả Xuân vừa nắm tay Tuyết Kiều, vừa sùng bái nói.
” Đúng vậy, không cần lo lắng!” Phùng Xuân cũng góp thêm lời.
” Các ngươi đều tụ ở trong này làm cái gì?” Địch Tu Tư vẻ mặt nghiêm túc nhìn các tộc nhân đang vây ngoài tây cung, có nam có nữ, dường như tất cả những nam đi cùng hắn đi chặn nguồn nước đều có mặt ở đây, các trưởng lão đang ra sức duy trì trật tự nhưng mà không có tác dụng mấy, mọi người đều đang rất giận dữ.
Nghe thanh âm của Địch Tu Tư, mọi người lập tức yên lặng nhìn hắn nhưng ánh mắt không chỉ có sự tôn sùng và cung kính như mọi ngày mà ẩn chứa sự hoài nghi và do dự, mà ở giữa đám người là Vân Tây đầu bù tóc rối, đang khóc lóc thảm thiết.
Vừa thấy hắn thì lập tức dập đầu xuống đất “ điện hạ, Vây Tây cầu xin người, ngàn vạn lần đừng để bị yêu nữ kia mê hoặc, ngươi không thể để cho hàng ngàn, hàng vạn tộc nhân của chúng ta hi sinh vì nữ nhân đó a, hiện tại đã chết nhiều người như vậy rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi người đều bị nàng ăn hết, Hồng Ngọc đáng thương theo ta nhiều năm như vậy, đến cuối cùng thi thể cũng không còn, điện hạ…”
” Vân Tây, câm miệng! Ngươi hồ ngôn loạn ngữ để mê hoặc mọi người nhằm mục đích gì, chẳng phải đã bảo ngươi nên sớm rời đi sao? Vì sao còn ở đây? Đừng tưởng rằng ngươi ở lại là ta sẽ khoan dung cho lỗi lầm của ngươi, lập tức rời khỏi Huyễn Điệp cốc cho ta, trọn đời không được quay lại”
Địch Tu Tư xanh mặt, sẵn giọng quát, hắn đã quá xem thường nữ nhân này rồi, không ngờ nàng ở phía sau gây sóng gió.
Địch tu tư xanh mặt, sẳng giọng phi thường nói, quả nhiên là hắn xem thường này nữ nhân, không nghĩ tới nàng sẽ ở phía sau gây sóng gió.
” Điện hạ, ngài thay đổi! Ngài thật sự thay đổi! trước giờ người chưa từng lớn tiếng với nữ nhân như vậy, người luôn dùng thái độ ôn hào để đối xử với mọi người nhưng từ khi người mang yêu nữ kia về thì liền thay đổi, ngài thích nàng, chúng tỷ muội chúng ta cũng không muốn tranh với nàng, nhưng nàn tâm ngoan thủ lạt, chẳng phế bỏ đạo hạnh của ta còn khiến người đuổi ta rời khỏi tộc địa, ta cũng chưa từng oán hận người nhưng hiện tại nàng ta đã hại chết người trong tộc mà người vẫn còn bảo hộ cho nàng ta, ngươi vẫn là điện hạ cao quý trước kia sao? Các ngươi nói xem có phải điện hạ đã thay đổi rồi không?”
Vân Tây diễn kịch thật đạt, trước khi Địch Tu Tư cùng tổng quản đến đây thì nàng ta đã mê hoặc được rất nhiều tộc nhân, làm cho bọn họ lung lay sự tín nhiệm đối với Địch Tu Tư, hơn nữa những sự việc phát sinh trong tộc đều xảy ra sau khi nữ nhân Xà tộc kia đến đây, trước giờ Huyễn Điệp tộc không tranh với đời, trong cốc ngay cả một tiếng cãi nhau cũng không có, mà từ khi nữ nhân kia xuất hiện thì trước tiên là cung điện của Điệp vương bị hủy, tiếp theo là Vân Tây bị thương nặng, mà điện hạ chưa từng xử phạt nữ nhân đó, ngược lại còn đuổi Vân Tây đi.
Cho nên bây giờ mỗi một câu của Vân Tây đều nghe rất hợp tai, Địch Tu Tư cảm giác ánh mắt của các tộc nhân nhìn hắn càng lúc càng bớt tin cậy, làm cho hắn càng thêm giận dữ “ hảo cho Vân Tây, ngươi bớt sàm ngôn để mê hoặc mọi người đi, còn những người khác mau giải tán cho ta, nếu để cho ta lại nghe được những lời đồng vô căn cứ thì sẽ xử theo tộc quy, còn không mau giải tán?”
Địch Tu Tư từng bước một tiến lại chỗ Vân Tây, đám người vây quanh cũng tản ra nhưng không có ý bỏ đi, Vân Tây ngẩng đầu, bộ dáng không sợ chết “ điện hạ, ngươi tính giết ta sao? Dù Vân Tây hiện tại là phế nhân trói gà không chặt, nhưng nếu Vân Tây chết mà làm cho điện hạ hồi tâm chuyển ý thì ta chết ngàn lần cũng không tiếc”
” Ba——-” Một cái tát vang dội, làm Vân Tây lảo đảo suýt té “ Vân Tây, ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ sao? Giữ lại một mạng cho ngươi là nể tình ngươi theo ta đã nhiều năm, nhưng ngươi lại không biết tốt xấu, tổng quản, mau đem nàng ta ra ngoài kết giới, ta không muốn nhìn thấy nữ nhân này nữa”
” Điện hạ” có người bạo gan bước ra khỏi đám đông, nhìn Địch Tu Tư đầy hoài nghi “ chúng ta cảm thấy Vân Tây phu nhân nói không phải không có đạo lý, điện hạ không thể cứ vậy mà xử trí Vân Tây phu nhân, dù sao chuyện này cũng liên hệ tới sinh tử của cả tộc, điện hạ không nghĩ làm như vậy là rất võ đoán sao? Người nói Vân Tây hồ ngôn loạn ngữ, mê hoặc lòng người, vậy người cũng nên đưa ra chứng cứ để chứng minh nữ nhân người mang về là trong sạch đi. Người cứ vậy mà xử trí Vân Tây phu nhân thì chúng ta làm sao có thể tin tưởng người cho được. Dù sao trước đó Vân Tây phu nhân cũng đã bị thương, là chúng ta tận mắt nhìn thấy, mấy người mất tích gần đây cũng là những phu nhân mà điện hạ sủng ái, lần này nhan hoàn Hồng Ngọc của Vân Tây phu nhân cũng mất tích, chuyện này rõ ràng là người nọ đánh chủ ý lên những nữ nhân bên cạnh ngài, động cơ quá rõ ràng”
” Đúng vậy, điện hạ, ta cũng đồng ý với những hoài nghi của Vân Tây phu nhân, ngài đừng vì nhất thời bị sắc đẹp làm mê hoặc tâm trí mà xử lý mọi việc không thỏa đáng, huống chi Vân Tây nói có chứng cớ, chờ khi điện hạ đến thì sẽ chứng minh, người không cần nhìn đã vội xử trí nàng, không phải là quá nôn nóng sao? Thứ cho thần lớn mật, điện hạ là đang chột dạ sao?”
Nhất thời, vô số lời hoài nghi và oán giận nổi lên, làm cho sắc mặt Địch Tu Tư đen như đít chảo, kéo Vân Tây đứng dậy hỏi “ Vân Tây, ngươi nói có chứng cớ, là cái gì?”
Vân Tây lúc này mới đưa ra một cái hồ lô nho nhỏ “ là cái này”
Mọi người cùng dồn ánh mắt nhìn về cái hồ lô thoạt nhìn rất bình thường kia, ngay cả Địch Tu Tư cũng khinh thường nói “ chỉ bằng một cái hồ lô thì nói Tuyết Kiều là hung thủ sao?”

“Điện hạ, người không buông ta ra, ta sao có thể nói chuyện với ngài” Vân Tây lúc này mới bày ra nụ cười nanh ác.
“Đúng, buông Vân Tây phu nhân ra, chúng ta muốn biết được chân tướng, chúng ta muốn biết” đám đông lại la to, khí thế quá lớn làm cho Địch Tu Tư không thể không buông Vân Tây ra.
Vân Tây giơ cao hồ lô với đám đông, la lớn “ mọi người thấy hồ lô này rồi chứ? Đừng xem thường nó, nếu không có nó ta không thể vạch trần bộ mặt hung ác của yêu nữ kia với mọi người, nàng ta cấu kết cùng Ngư Giao làm việc xấu, tính ăn hết cả Huyễn Điệp tộc chúng ta”
Mọi người vừa nghe tới hai từ Ngư Giao thì lại bàn tán xôn xao, khó trách hôm nay bọn họ đi ngăn chặn hết cả ba nguồn nước cũng không tìm được manh mối gì, thì ra là Ngư Giao, đó là nhân vật khủng bố số hai sau Nhân Ngư a. Trong tộc lại xuất hiện Ngư Giao, mọi người vô cùng hoảng hốt, mà Địch Tu Tư cũng có chút thất thố, cảm thấy trong nháy mắt có vật gì đó chợt lóe qua nhưng nhìn không rõ lắm.
Vân Tây dường như rất hài lòng với sự bối rối của mọi người, lại nói tiếp “ nếu không phải vì ta vô ý đắc rội nàng, mà nàng vì muốn trả thù ta mà sai Ngư Giao đến ăn ta, nhưng nha hoàn Hồng Ngọc của ta lại vô tình trở thành vật thế thân, mà ta lại thu được nó vào vật này, nếu không thì hiện giờ ta cũng không thể đứng trước mặt mọi người nói chuyện, đáng thương cho Hồng Ngọc của ta, tuổi trẻ vậy mà lại chết oan, mọi người nhất định phải là chủ cho Vân Tây a, không thể buông tha cho yêu nữ kia”
Đám đông lại nhốn nháo tung hô khẩu hiệu: không tha cho yêu nữ kia.
” Nói trọng điểm! Đừng tùy tiện chỉ vào cái hồ lô đã nói có thể thu yêu, chê cười,nếu thực sự là Ngư Gioa, ngươi có thể dùng hồ lô này để thu nó sao? Hơn nữa, nếu thực sự là thu được Ngư Giao thì sao ngươi lại có được hồ lô này? Nó có thể thu Ngư Giao thì có phải cũng thu được toàn bộ chúng ta phải không? Vân Tây, chẳng lẽ ngươi cho rằng các tộc nhân đều ngu xuẩn hay sao? Để tùy ý ột nữ nhân không biết trời cao đất rộng như ngươi ăn nói bừa bãi. Mấy ngày nay trong tộc đột nhiên mất tích mấy người, làm ọi người lo lắng, sợ hãi, ta cũng có thể hiểu được nhưng tùy ý tin vào lời của một nữ nhân để rồi không tín nhiệm vương của các ngươi, đây là bản chất của Huyễn Điệp tộc sao? Ta thống trị Huyễn Điệp tộc mấy ngàn năm, có bao giờ bỏ mặc chuyện của người trong tộc chưa? Một lời nói của nữ nhân đã khiến các ngươi nghi ngờ sự công chính của ta, các ngươi thực làm ta thất vọng. Nếu đã là như vậy thì chờ sau khi tìm được hung thủ chân chính, các ngươi nên tuyển chọn người thích hợp làm vương của các ngươi đi, ta không làm nữa, để phí công sức mà còn bị nghi ngờ, nói là mê gái, còn mang tội không màng đến sinh tử của tộc nhân”
Địch Tu Tư từng lời, từng lời đanh thép làm cho quần chúng kích động có chút hổ thẹn, đúng vậy, chỉ dựa vào mấy câu nói của nữ nhân cùng vài giọt nước mắt mà bọn họ đã hoài nghi điện hạ, thật là không nên. Dù nữ nhân kia thực sự là yêu nữ thì điện hạ cũng không vì nàng ta mà bỏ bê mọi việc trong tộc, mấy ngàn năm qua trong tộc luôn sóng yên gió lặng cũng nhờ sự cai trị của hắn, bọn họ có một Điệp vương xinh đẹp lại tài năng như vậy thế mà còn hoài nghi hắn, thật là đáng trách.
Có người chậm rãi quỳ xuống, lập tức những người khác cũng làm theo “ điện hạ, chúng thần sai rồi”
Các trưởng lão lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, Vân Tây thấy tình hình đang bị Địch Tu Tư khống chế trở lại thì lập tức la to “ lời ta nói đều là sự thật, các ngươi nếu không tin thì ra sẽ chứng minh cho các ngươi xem, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tìm yêu nữ kia tới đây”
“Vân Tây, ngươi còn muốn bày trò gì nữa, ngươi nghĩ trong tộc chưa đủ loạn sao? Ngươi còn ngại mình chưa đủ ác sao? Tổng quản, mau đuổi nàng đi cho ta” Địch Tu Tư lạnh lùng nói.
” Điện hạ, ngài sợ hãi? Nếu thực sự là ta oan uổng người khác thì cứ để ta chứng minh một lần đi, nếu yêu nữ kia thực sự vô tội, ta tình nguyện chết trước mắt mọi người, cũng không cần điện hạ phải đuổi ta đi, nhưng nếu yêu nữ kia cấu kết với người ngoài thì điện hạ ngài tính thế nào?” Vân Tây khiêu khích nhìn Địch Tu Tư
Từ khi đến Huyễn Điệp tộc, Tuyết Kiều ít khi nào ra ngoài, ngoài trừ Địch Tu Tư và Chính Khả Xuân, Phùng Xuân thì nàng không có tiếp xúc với ai khác, sao có thể cấu kết cùng người ngoài hại các tộc nhân? Hơn nữa Tuyết Kiều không phải là người thích ăn các vật sống, đừng nói là người trong tộc, cho nên Địch Tu Tư hoàn toàn tin tưởng mà trả lời “ nếu thực sự là Tuyết Kiều làm, ta sẽ tự mình đuổi nàng ra khỏi tộc, cũng không làm Điệp vương nữa”
” Hảo, điện hạ, đây chính là chính ngươi nói, toàn tộc làm chứng a” Vân Tây gấp gáp lên tiếng
“Đúng, bản điện hạ nói vậy, thế nào”
” Hảo, vậy xin điện hạ ời nữ nhân mà người phi thường tin tưởng kia tới đấy, làm cho nàng ở trước mặt mọi người nhìn nhận xem nàng có quen yêu vật trong hồ lô này không?” Vân Tây bày ra bộ mặt thắng chắc, làm cho Địch Tu Tư tức giận hét to trong không trung “ Chính Khả Xuân, Phùng Xuân, các ngươi mang theo Tuyết Kiều lập tức đến quảng trường ở tậy cung ngay”
“Dạ, điện hạ” xa xa truyền đến thanh âm của hai nàng.
Quần chúng thì nín thở chờ đợi nữ nhân tên Tuyết Kiều kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui