Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)

Tuyết Kiều mang theo gương mặt tươi cười trở về làm Chính Khả Xuân ngạc nhiên vô cùng, ngay cả Phùng Xuân vẫn ở lại cùng nàng chờ người cũng thế “ Tuyết Kiều, ngươi đã đi đâu? Sao tóc ướt như vậy?”

” Ta đi bơi lội!” Tuyết Kiều lập tức hồi đáp, dùng sức lắc lắc mái tóc dài, lập tức bọt nước liền biến mất, mái tóc lại mềm mượt như cũ, Chính Khả Xuân và Phùng Xuân nhìn thấy ngây người, không thể không thừa nhận Tuyết Kiều lúc này nhìn rất đẹp mắt.

” Tuyết Kiều,hiện tại tâm tình của ngươi có vẻ rất tốt? đã hết phiền não rồi sao?” Chính Khả Xuân nghi hoặc hỏi.

” Ân a! Nghĩ thông suốt, đã không còn phiền não nữa rồi” Tuyết Kiều lập tức gật đầu, tươi cười thoải mái.

Chính Khả Xuân biết Tuyết Kiều không phải là người giả dối, nàng nói không thì nhất định là đã từ bỏ những phiền não, nàng đột nhiên rất muốn biết chỉ trong chốc lát sao Tuyết Kiều lại có quyết định như vậy?

” Vậy ngươi đối điện hạ hắn, hắn—” Vấn đề này là không biết nên hỏi thế nào cho thích hợp.

” A?” Tuyết Kiều trợn to mắt nhìn Chính Khả Xuân đang chờ nàng trả lời “ ta đối với Địch Tu Tư như thế nào a?”

“ý của Chính Khả Xuân tỷ tỷ là ngươi có thể chấp nhận điện hạ ở cùng nữ nhân khác, ách, cùng ôm nhau, còn có thể dùng cây gậy màu đỏ kia đâm các nàng sao?’ Phùng Xuân thấy Chính Khả Xuân nói không nên lời đành phải lên tiếng thay.

Khi Tuyết Kiều không có mặt thì Chính Khả Xuân đã đem những gì nàng phát hiện trong mấy ngày qua nói cho Phùng Xuân biết, còn nói có thể chẳng bao lâu nữa Tuyết Kiều sẽ trở thành tỷ muội của bọn họ, muốn Phùng Xuân chuẩn bị tâm lý mà tiếp nhận Tuyết Kiều.

Phùng Xuân vốn đã có ấn tượng sâu sắc về Tuyết Kiều, hơn nữa nàng còn đánh Vân Tây, giúp các tỷ muội khác xả giận, tính cách lại thiện lương, có một người như vậy làm tỷ muội nàng cao hứng còn không kịp, có lý đâu mà bài xích.

Nhưng mà cả nàng và Chính Khả Xuân đều cho rằng với một người đơn thuần như Tuyết Kiều thì nàng có thể chấp nhận người mình thích cùng lúc có nhiều nữ nhân khác sao?

Nam nhân nhân loại cũng ba vợ bốn nàng hầu nhưng dù sao cũng chỉ là số ít, mà Địch Tu Tư điện hạ thì số lượng tình nhân hiện tại đã không thể đếm hết được, chưa kể tương lai còn có thêm những người khác, Tuyết Kiều là người đơn thuần, có thể chấp nhận tình yêu như vậy sao?

” Có thể a!” Tuyết Kiều sắc mặt bình tĩnh gật gật đầu, một chút không có do dự, làm cho Chính Khả Xuân và Phùng Xuân mừng rỡ ôm nhau “ thực sự? thật tốt quá, Tuyết Kiều sau này chúng ta có thể cùng nhau hầu hạ điện hạ, cùng yêu thương hắn, ngươi yên tâm, tỷ muội chúng ta sẽ không tranh với ngươi”


“Ta không có làm tình nhân của Địch Tu Tư giống như các ngươi, cho nên các ngươi không cần lo lắng” Tuyết Kiều ngạc nhiên nhìn các nàng, làm tình nhân của Địch Tu Tư thì có gì tốt, luôn có nhiều nữ nhân vây quanh hắn, nàng nghi ngờ hắn có khi cũng không nhớ hết tên của các tình nhân của mình. Dao Quang tỷ tỷ nói đúng một nam nhân hoa tâm sẽ không biết tình yêu là gì, cho nên Địch Tu Tư là người không có tình yêu.

Nàng sẽ không yêu một người không có tình yêu.

Nghe nàng nói, hai người kia ngẩn người, ngây ngốc nhìn Tuyết Kiều hồi lâu mới hỏi “ Tuyết Kiều, ngươi, không phải ngươi đã nghĩ thông suốt rồi sao?”

” Ta là nghĩ thông suốt a, ta cảm thấy Địch Tu Tư là người không có tình yêu, hắn sẽ không toàn tâm toàn ý yêu một người, hắn yêu tất cả mà ta chỉ muốn có một người chỉ yêu ta, ta cũng thương hắn, cho nên ta nghĩ Chính Khả Xuân tỷ tỷ nói Địch Tu Tư thích ta là không đúng, có lẽ hắn chỉ xem ta là bằng hữu, mà chính hắn cũng nói tình nhân có thể có rất nhiều nhưng bằng hữu lại chỉ có một mình ta. Ta cảm thấy như vậy rất tốt, cho nên ta không phiền não nữa”

Chính Khả Xuân và Phùng Xuân nghe kết luận của nàng một hồi cũng rút ra được kết luận: Tuyết Kiều cho rằng điện hạ không thực sự thích nàng, mà nàng cũng chỉ xem điện hạ như là bạn tốt mà thôi

Trời ạ! Kết quả này so với nguyện vọng của Địch Tu Tư và dự đoán của các nàng cách xa vạn dặm, nên làm thế nào bây giờ?

Người lo lắng nhất là Chính Khả Xuân, lúc trước Tuyết Kiều còn vì chuyện của Địch Tu Tư mà lo lắng, phiền não, bây giờ lại vui vẻ, thoải mái xem hắn là bằng hữu, chuyện này nếu để điện hạ biết không phải là sẽ tức đến giậm chân múa tay sao? Nhưng mà điện hạ trước giờ luôn thiếu kiên nhẫn, ngay thời điểm quan trọng như vậy còn đi tìm cac tỷ muội khác, thậm chí có hai, ba ngày cũng không đến đây, e là lần này sự việc nghiêm trọng rồi.

“Vậy, Tuyết Kiều, ngươi đừng quyết định vội, cứ từ từ suy nghĩ, điện hạ quá thực rất thích ngươi, hắn chưa từng vì nữ nhân nào mà yêu cầu xảo nương may xiêm y, cũng không có bị nữ nhân tát cho một cái mà không tức giận, ngược lại còn đi giải thích đâu” Phùng Xuân đã nghe Chính Khả Xuân nói mọi chuyện nên cũng góp lời khuyên can.

” Các ngươi nói hắn‘ thích’ chính là‘ yêu’, hắn vừa nói yêu ta thì buổi tối đã đến chỗ nữ nhân khác ngủ, ta không thể tin hắn như vậy là yêu ta, nếu thực là yêu thì sao có thể làm như vậy chứ? Ta đánh hắn, hắn không tức giận là vì hắn đánh ta trước a” Tuyết Kiều không chút nghĩ ngợi mà nói hết những tâm tư trong lòng ra “ hắn không thương ta cũng không phải là chuyện to tát gì, mà ta cũng không thương hắn, cho nên chúng ta chỉ có thể là bằng hữu, các ngươi thương hắn cho nên các ngươi đều là tình nhân của hắn”

Rốt cuộc Tuyết Kiều còn thẳng lưng đưa ra kết luận “ ngày hôm nay thật vui, vừa quen biết được Phùng Xuân còn tìm được nơi để ta có thể bơi lội, ngày mai ta còn muốn tiếp tục bơi lội, Chính Khả Xuân tỷ tỷ và Phùng Xuân có muốn cùng đi hay không?”

” Không được, chúng ta sẽ không bơi lội, Tuyết Kiều cứ đi đi, chú ý an toàn!”

Chính Khả Xuân và Phùng Xuân lập tức từ chối, bọn họ là Huyễn Điệp, luôn kỵ nước a, mà hầu như tất cả tộc nhân của Huyễn Điệp tộc không ai thích nước cả, nhưng Tuyết Kiều cô nương đến từ Xà tộc, thuộc thủy hệ nên thích bơi lội trong nước cũng là chuyện bình thường. Các nàng không thể đi nên chỉ có thể nhắc nhở nàng cẩn thận.


” Ân, được rồi! vậy sau này ta đi một mình” Tuyết Kiều gật đầu, nàng mới không sợ cái thác nước nho nhỏ kia đâu, so với nhà của nàng thì một chút nước đó có là gì, nếu có thể tìm được chỗ khác lớn hơn thì nàng cũng chẳng ủy khuất mình mà đến cái “ vũng” nước bé tí đó.

Chính Khả Xuân và Phùng Xuân thấy lời mình không có tác dụng thì tiếc nuối vô cùng, thất vọng vì mình không có được tỷ muội mới, lại cảm thấy cảm giác của điện hạ đối với Tuyết Kiều không dễ dàng gì từ bỏ như vậy. Còn Tuyết Kiều thì chỉ một lòng nghĩ tới chuyện ngày mai đi đến thác nước chơi đùa, dù sao ở Huyễn Điệp tộc cũng không còn gì khác để nàng chơi đùa a.

” Chủ tử, ngài cảm giác thế nào?” Hồng Ngọc thật cẩn thận nâng Vân Tây gần như đã mất hết pháp lực đứng dậy, lo lắng hỏi.

” Còn không chết được, Địch Tu Tư, thật đáng hận a, nói thế nào thì Vân Tây ta cũng đã theo ngươi hơn hai ngàn năm, ngươi lại vì một tiểu yêu tinh mà từ bỏ tình cảm nhiều năm như vậy, không luyến tiếc chút nào, chẳng những không trút giận giùm ta mà còn muốn đuổi ta đi. Hừ, ngươi đối với ta bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa” khuôn mặt Vân Tây tràn ngập sự hung ác, tàn nhẫn, quay đầu nhìn Hồng Ngọc thì sắc mặt mới tốt hơn một chút “ Hồng Ngọc, ta sẽ không quên ơn của ngươi, ngay trong thời điểm khó khăn này ngươi vẫn ở lại bên cạnh ta, chiếu cố ta, Vân Tây ta thề, khi lấy được vương vị của Huyễn Điệp tộc, nhất định sẽ đem toàn bộ điệp bĩu môi tặng cho ngươi, ta muốn cùng ngươi chia sẻ vinh hoa phú quý”

” Chủ tử, Hồng Ngọc cái gì cũng không cầu, chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn đi theo bên cạnh chủ tử, hận của chủ tử, Hồng Ngọc nhất định sẽ thay người báo thù, Bụi Sơn đã trở lại, nhưng mà hắn không dọ thám được tin tức hữu dụng gì, Tuyết Kiều dường như trước giờ không ở trong Xà tộc, làm Xà quân đại nhân gần đây mới mang nàng về, nhận nàng làm muội muội, cho nên nhiều tộc nhân của Xà tộc cũng không rõ lai lịch của nàng”

Ánh mắt kiên định của Hồng Ngọc làm cho Vân Tây cảm động nắm tay nàng “ hảo muội muội, sau này chúng ta hãy xem nhau như thân tỷ muội, không phân biệt chủ tới, ta là Vân Tây, ngươi là Hồng Ngọc, nhưng mà lúc này pháp lực của ta đã hoàn toàn biến mất, có rất nhiều chuyện cần làm lại không làm được, nhưng mà cũng đừng lo, thành công đôi khi không phải quyết định bằng sức mạnh mà chính là trí tuệ”

” Chủ tử ngài nói rất đúng!”

” Còn gọi ta là chủ tử?”

” Tỷ tỷ!”

” Hảo muội muội, Bụi Sơn hiện giờ ở nơi nào?”

” Còn tại chỗ cũ đợi mệnh!” Hồng Ngọc lập tức hồi đáp.


“Nói hắn đi một chuyến đến chỗ Quỷ bà bà, xem ra đã đến lúc mang vật kia về rồi” Vân Tây nheo mắt, bắn ra ánh mắt âm độc

” Tỷ tỷ, hay là để ta tự mình đến chỗ Quỷ bà bà?” Hồng Ngọc chần chờ một lúc rồi nói

nếu không ta tự mình đi quỷ bà bà chạy đi đâu một chuyến đi!” Hồng ngọc chần chờ một chút sau nói.

” Vì cái gì?” Vân Tây có chút kinh ngạc hỏi lại.

” Bụi Sơn súc sinh kia biết đượ tỷ tỷ đã mất thế lực lại không còn đạo hạnh nên bắt đầu không nghe lời, lần này ta thấy tin tức của hắn không hữu dụng nên muốn hắn quay lại Xà tộc lần nữa, thế nhưng hắn lại có ý từ chối, còn muốn chiếm tiện nghi của ta, nếu không phải tỷ tỷ có pháp bảo khống chế được hắn thì e là súc sinh này đã sớm phản rồi, cho nên ta sợ hắn sẽ không hoàn thành nhiệm vụ này, chi bằng để ta tự đi cũng yên tâm hơn”

Hồng Ngọc khi nói tới Bụi Sơn thì nghiến răng nghiến lợi, quả là hổ xuống đồng bằng bị chó ăn hiếp, chỉ là một tiểu súc sinh thôi cũng đã muốn cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không nhìn xem hắn là thân phận gì.

Vân Tây cười lạnh “ đúng là tiểu súc sinh muốn tạo phản, nhưng mà hiện tại pháp lực của ta đã hoàn toàn biến mất, bên cạnh cũng không có người đáng tin cậy, cho nên ngươi không thể đi, còn Bụi Sơn kia, chúng ta vẫn cần phải dùng đến, nếu hắn muốn ngon ngọt thì ta liền cho hắn chút ngon ngọt, tối hôm nay, ngươi đem ta đến chỗ đó đi, ta sẽ tự mình cho hắn nếu ngon ngọt”

” Tỷ tỷ, ngàn vạn lần không thể a! Súc sinh dơ bẩn kia làm sao có tư cách đụng tới thân thể băng thanh ngọc khiết của tỷ tỷ, nếu thực sự cần phải có người hi sinh thì để cho Hồng Ngọc làm đi, dù sao Hồng Ngọc là mạng ti tiện, nếu không nhờ tỷ tỷ thương tiếc thì đã không sống đến ngày hôm nay, Hồng Ngọc không thể để một mình tỷ tỷ chống chọi với tiểu yêu tinh Xà tộc kia, làm một chút chuyện cho tỷ tỷ vẫn là có thể, cứ để cho Hồng Ngọc đi đi”

” Muội muội ngốc, không cần, luận phong tình, luận thủ đoạn đối phó nam nhân, ngươi sao bằng ta, dù sao ta cũng là người từng trải, nếu bây giờ đã muốn cùng Huyễn Điệp tộc cá chết lưới rách thì giữ thân thể trong sạch cũng chẳng để làm gì, thân mình muội muội còn đồng trinh thì việc sử dụng pháp lực cũng thuận lợi hơn, sau này chúng ta có được Huyễn Điệp tộc thì vẫn có rất nhiều chuyện cần muội muội xử lý a”

Sau khi nàng tỉnh lại, chỉ thấy có một mình Hồng Ngọc ở bên cạnh, mà Địch Tu Tư sau khi biết nàng đã dưỡng thương xong thì lập tức đuổi nàng khỏi Huyễn Điệp cốc, từ đó trong lòng nàng đối với Địch Tu Tư không còn yêu mà chỉ có hận, hắn sao có thể tuyệt tình với nàng như vậy, nàng đâu phải chỉ yêu dung mạo của hắn, mà là yêu hết thảy con người hắn. Nếu đã vậy thì chi bằng hủy diệt tất cả, để xuất hiện một Huyễn Điệp tộc mới hoàn toàn.

Từ lúc đó trong lòng nàng đã hạ quyết định, bằng bất cứ giá nào cũng phải đạt được mục đích, cho nên thân thể thì có tính là gì, cũng chỉ là một cái túi da xinh đẹp mà thôi, có thể dùng nó để mê hoặc, sai khiến người khác thì cớ gì nàng không tận dụng, chỉ cần đạt được kết quả nàng cần.

” Tỷ tỷ—, ô—, Hồng Ngọc nhất định sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tỷ tỷ!”

Giờ khắc với hai nàng không chỉ là tình tỷ muội mà còn vì cả hai đã cùng chung một chiếc thuyền, cùng hoạch định một âm mưu kinh thiên động địa.

Ban đêm, trong sơn cốc thâm sâu.


Một thân thể tuyết trắng hoàn mỹ, không chút tỳ vết nằm nàng trên một cái giường lớn bằng đá màu đen, hai màu sắc tương phản càng làm nổi bật hình dáng một nam nhân xấu xí đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập dục vọng, miệng há ra để lộ những cái răng nanh ố vàng

” Bụi Sơn, không phải ngươi vẫn muốn có một chút ngon ngọt sao? Thế nào, ta đẹp không?” Vân Tây hơn nhỏm người dậy, ưỡn cao thân hình, phô bày cái cổ thon dài và bầu ngực đầy đặn đang run rẩy theo tư thế của nàng, làm cho nam nhân xấy xí kia nuốt nước miệng cái ực ‘ đẹp, đẹp quá”

” Ngươi muốn ta sao?” thanh âm hấp dẫn làm cho xương cốt người ta muốn tan ra thành nước

“Rất muốn, rất muốn” nước dãi ứa ra khóe miệng, rơi xuống ngực, mơ hồ còn ngửi được mùi tanh nồng, làm cho người ta nhìn thấy ghê tởm không thôi nhưng mà Vân Tây vẫn nhìn Bụi Sơn cười đến quyến rũ, mê hồn.

“Nếu từ nay về sau ngươi đều nghe lời ta, ta bảo ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó, không được cãi lại thì tối hôm nay, ta chính là của ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”

Nam nhân bị câu hồn đến ngay cả bản thân mình không biết là ai, nam nhân xấu xí mãnh liệt gật đầu “ ta nguyện ý, ta nguyện ý, ta cái gì cũng nghe lời ngươi, ngươi bảo ta chết ta cũng lập tức chết trước mặt ngươi. Đẹp, thật đẹp”

Vừa nói chuyện, thân hình của nam nhân xấu xí kia đã như sói đói vồ dê con mà đánh úp lên thân hình trần trụi của Vân Tây, cái miệng rộng hôi tanh cũng đã khẩn cấp tàn sát bừa bãi trên thân mình của nàng, bàn tay với những cái móng đen thui ra sức xoa nắn hai cái vú của Vân Tây, chẳng bao lân nửa thân trên của Vân Tây đã không còn hoàn hảo mà phủ đầy những vết xanh tím, thế nhưng nàng vẫn cười đầy quyến rũ, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn “ Bụi Sơn, đến đây đi, ta thực thích ngươi dùng lực như vậy, mau tới”

Bụi Sơn làm sao chịu nổi những tiếng rên rỉ mất hồn cùng những lời nói khiêu kích như vậy, nhất thời một vật xấu xí to dài phủ đầy lông liền hung hăng vọt vào giữa hai chân Vân Tây…

Trong động liền vang lên tiếng thét chói tai cùng rên rỉ của Vân Tây, Bụi Sơn như một dã thú ra sức càn quét, thật lâu cũng không dừng lại, cho đến khí mặt trời lên cao, Bụi Sơn mới cảm thấy thỏa mãn, nhìn Vân Tây không còn nửa phần quyến rũ nói “ hảo tỷ tỷ, ngươi làm cho ta thật mất hồn”

Nửa người phía dưới bị tàn phá chảy không ít máu, thân mình vốn được Vân Tây hàng ngày chăm chút cẩn thận bây giờ dính đầy mồ hôi tanh tưởi cùng tinh hồng của Bụi Sơn, nhưng lúc này Vân Tây vẫn nở nụi cười xinh đẹp, thanh âm đã khàn vì kêu rên vẫn không mất đi uy nghiêm của nàng khi ra lịnh “ mau đến chỗ Quỷ bà bà, đem thứ ta muốn kia mang về đây”

“Dạ, hảo tỷ tỷ, ta đi ngay” được hưởng một đêm mất hồn, Bụi Sơn vẫn lưu luyến nhìn khối thân thể xinh đẹp trên giường, thầm nghĩ chỉ cần hắn nghe lời thì sẽ còn có nhiều cơ hội được cùng nàng hoan ái, cho nên dù luyến tiếc vẫn xoay người rời khỏi sơn động, bộ dáng vẫn sinh long hoạt hổ, không nhìn ra là đã hoan ái cả đêm.

Khi hắn đi rồi, Hồng Ngọc mới nước mắt đầm đìa từ ngoài đi vào, ôm lấy Vân Tây khóc rống lên mà Vân Tây vẫn nở nụ cười “ hảo muội muội, đừng khóc, việc gì cũng có giá của nó, hôm nay ta trả giá, không lâu sau, Huyễn Điệp tộc sẽ phải trả giá gấp đôi, mang ta trở về đi”

“Dạ, tỷ tỷ”

Không ai biết trải qua một đêm này, Huyễn Điệp tộc đã không còn an bình như trước, một tai họa lớn đang từ từ buông xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui