Điệp Viên Kỳ Quái

Trong phòng nghỉ vọng ra tiếng kêu gào như mổ heo, thư kí Tôn và tài xế của Cục trưởng Diêu đưa mắt nhìn nhau, tài xế không biết chuyện gì, thư ký Tôn thì không biết phải làm sao.

“Ba… ba… rốt cuộc là sao?” Diêu Kim Tiền rúc vào trong góc đầu giường, gào khóc hỏi.

Cục trưởng Diêu cầm thắt lưng da, hai tay chống nạnh, thở hồng hộc: “Mày nói thật cho tao nghe, vụ học sinh dùng ma túy bị bắt ở trường bọn mày rốt cuộc là sao?”

Diêu Kim Tiền vốn khóc lóc nức nở, bất ngờ im bặt, tới hơi thở cũng như ngừng lại, như thể bị ai đó sử dụng phép thuật định thân, mắt trợn tròn, miệng há hốc có thể nhét được cả chiếc bánh bao vào.

“Mẹ kiếp, sao tao lại có thể đẻ ra thằng khốn như mày chứ?” Vừa nhìn vẻ mặt của Diêu Kim Tiền, Cục trưởng Diêu liền biết ngay vụ việc này có liên quan tới con trai mình, cơn giận trong lòng lại tăng lên, ông ta cầm thắt lưng da, tiếp tục quất tới tấp.

“Ba… ba… ba đừng đánh nữa, con nói… con nói…” Diêu Kim Tiền giống như một con chim cút, quỳ gối trên sàn nhà, cắm đầu xuống thảm, chỉ để lộ ra lưng và mông, lắp bắp gào lên.

Cục trưởng Diêu sống sung sướng quen rồi, thực sự mệt không đánh tiếp được nữa, ngồi phịch xuống giường, thở hồng hộc, mồ hôi trên trán vã ra như tắm.

Diêu Kim Tiền dè chừng ngẩng đầu lên, thấy ba mình không còn đánh được nữa mới từ từ ngồi thẳng dậy, khóc lóc hỏi: “Ba, rốt cuộc là sao vậy?”

Mặc dù bình thường ba quản rất nghiêm khắc, nhưng rất ít khi nổi giận như thế này. Diêu Kim Tiền có ngốc thế nào đi nữa cũng biết mình chắc chắn đã gây họa lớn.


Cục trưởng Diêu lại cầm thắt lưng da lên, Diêu Kim Tiền sợ hãi co người lại phía sau.

“Mày nói thật hết cho tao nghe, việc của thằng nhóc này rốt cuộc là sao?” Cục trưởng Diêu hạ giọng hỏi.

Diêu Kim Tiền liền đảo mắt một vòng theo phản xạ, còn chưa kịp lên tiếng, Cục trưởng Diêu lại quất thắt lưng tới.

“Mẹ kiếp, tới lúc này rồi mà còn định nói dối tao!” Cục trưởng Diêu hận không dạy được con nên người, chửi, “Mày muốn ba mày cởi bỏ quan phục trên người hay là mày vào tù ngồi vài ngày?”

Trong đầu Diêu Kim Tiền nhanh chóng suy nghĩ, cậu ta không biết việc của Tống Triều Dương lộ ra sơ hở gì, cũng không biết ba mình biết được tin tức gì, hơn nữa cậu ta cũng nghi ngờ Cục trưởng Diêu đang thăm dò mình.

“Vẫn còn định giở trò sao?” Cục trưởng Diêu thở dốc chửi, “Tao là ba mày đấy! Mẹ kiếp, không phải là cảnh sát thẩm vấn mày…”

Cục trưởng Diêu giơ thắt lưng lên, còn định đánh thêm hai cái nhưng phát hiện ra cánh tay mình đang tê dại không thể nào dùng sức được.

“Thấy tao không đánh được mày nữa rồi phải không?” Cục trưởng Diêu nghiên răng nghiến lợi nói, “Lưu Hổ, vào đây cho tôi!” Cục trưởng Diêu gọi tài xế.

Tài xế đẩy cửa ra, thò nửa người vào hỏi: “Sao vậy Cục trưởng?”

Nhìn thấy vóc dáng cao lớn của Lưu Hổ, Diêu Kim Tiền liền run người, “Ba, con nói… con nói…”

Thấy Diêu Kim Tiền mặt mày bầm dập, Lưu Hổ cũng xuýt xoa. Đi theo Cục trưởng Diêu vài năm, anh ta chưa bao giờ thấy Cục trưởng Diêu mạnh tay với con trai mình như vậy.

“Cục trưởng, vậy tôi ra ngoài trước!” Lưu Hổ biết Cục trưởng chắc dùng mình dọa nạt Diêu Kim Tiền. Cục trưởng Diêu gật đầu, Lưu Hổ lại đóng cửa phòng lại.

“Bên trong sao rồi?” Thấy tài xế bước ra, thư kí Tôn hạ giọng hỏi.

“Cục trưởng đã đánh tên nhóc đó tơi bời…” Tài xế rùng mình nói.


Thư ký thầm giật mình, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt.

Cục trưởng Diêu vất thắt lưng xuống, cảm thấy có chút khó thở, ông mở hai cúc áo bên dưới cổ áo sơ mi ra, trừng mắt lườm Diêu Kim Tiền, dùng giọng nói thấp trầm nói: “Ông đây sẽ nói cho mày biết tính nghiêm trọng của việc này trước!”

Diêu Kim Tiền liền gật đầu theo phản xạ, mắt ánh lên vẻ hoảng sợ.

“Thằng nhóc bị bắt thân thế không hề đơn giản, không đơn giản thế nào tao vẫn chưa tìm hiểu rõ, nhưng tao chắc chắn cũng không dám đắc tội!” Cục trưởng Diêu nhìn con trai mình nói.

Diêu Kim Tiền gật đầu, ra hiệu mình đã nghe rõ.

“Đám người đội trưởng Hàn nhận được báo án, khi đi bắt thằng nhóc đó, Cục trưởng Điền đã biết chuyện, mày có biết Cục trưởng Điền là ai không?” Cục trưởng Diêu hỏi.

Diêu Kim Tiền không dám nói gì, chỉ gật đầu. Là con của cảnh sát, hơn nữa ba mình cũng là lãnh đạo, cậu ta đương nhiên biết được cấp trên của ba mình.

“Người gọi điện cho Cục trưởng Điền ở hiện trường là luật sư của thằng nhóc này, ba của luật sư này, cấp bậc còn cao hơn Cục trưởng Điền một cấp, làm gì thì tao không nói cho mày biết được, dù sao nếu như ông ta muốn điều tra tao đây, điều tra một cái là sẽ ra hết!” Cục trưởng Diêu trừng mắt nhìn con mình nói.

Diêu Kim Tiền hoảng sợ trong lòng, cậu ta không ngờ rằng Tống Triều Dương lại có chỗ dựa lớn như vậy.

Cục trưởng Diêu tiếp tục nói: “Còn nữa, mày bảo thư ký Tôn trừng trị thằng nhóc đó, gã Triệu của đội phòng chống ma túy dẫn theo một cảnh sát nữa dùng thủ đoạn với nó, kết quả thằng nhóc đó đánh tan ghế thẩm vấn, đánh cho gã Triệu và viên cảnh sát kia hôn mê bất tỉnh, lại còn chất vấn được từ miệng gã Triệu rằng người sai gã ta dùng hình ép cung chính là Tôn Cương…”


Diêu Kim Tiền nghe xong liền trợn tròn mắt, Tống Triều Dương lợi hại như vậy sao, tới cảnh sát cũng không trừng trị được. Nghe tới đây, cậu ta cũng coi như đã biết tại sao ba mình lại nghi ngờ mình rồi.

“Đừng tưởng có thể mập mờ qua chuyện! Phía sau vẫn còn lợi hại!” Cục trưởng Diêu lườm con trai mình, “Sau đó có người tới thăm tên nhóc này, những cảnh sát khác của đội phòng chống ma túy cũng phát hiện ra thằng nhóc này tấn công cảnh sát, vốn dĩ muốn báo lên trên, kết quả người ta rút thẳng súng ra, ép cảnh sát của chúng ta không được hành động bừa bãi, tới điện thoại cũng không dám gọi!”

“Biết người ta làm gì không?” Cục trưởng Diêu hừ lạnh một tiếng hỏi.

Diêu Kim Tiền vô thức lắc đầu, Cục trưởng Diêu lại nói tiếp: “Phụ trách an ninh quốc gia, trực thuộc ban ngành đặc biệt, còn là lãnh đạo, nghe hiểu chưa?”

“Hiểu… hiểu!” Diêu Kim Tiền đã sợ hãi tới ngây dại, không ngờ Cục trưởng Diêu bất ngờ xông lên một bước, đổi tay khác, tát một cái lên mặt Diêu Kim Tiền.

“Nếu như đặt ở thời xưa, người ta chính là Cẩm Y Vệ. Muốn điều tra cái gì chả được, mày tưởng rằng mấy thủ đoạn vặt vãnh của tụi mày có thể che mắt được người ta sao? Đừng nói người ta điều tra, cho dù là cảnh sát bình thường nếu nghiêm túc cũng có thể điều tra rõ ràng được vụ việc này, mày tưởng rằng có thể giấu được ai?” Cục trưởng Diêu nghiến răng mắng chửi, “Thế lực thủ đoạn của người ta vô cùng lợi hại, muốn xử lý ông đây cũng chỉ mất vài phút, huống hồ trong vụ án này còn ẩn chứa không ít vấn đề.”

Cục trưởng Diêu nhìn Diêu Kim Tiền đã ngây người nói: “Bây giờ nói thật cho tao biết, để xem có cách nào cứu vãn được hay không. Nếu tiếp tục kéo dài, để người ta lần theo dấu vết, điều tra ra được điều gì, e rằng tới tao đây cũng không giữ được chức Cục trưởng nữa!”

Diêu Kim Tiền nghe tới mức mồm miệng khô khan, nuốt liền nước miếng theo phản xạ. Lắp bắp kể lại sự việc từ đầu chí cuối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui