Điệp Viên Kỳ Quái

Nửa đêm, Mục Đức Cao một mình ngồi trên giường phòng ngủ nhận điện thoại.

“Được, tôi biết rồi, không cần cho Lưu Tự Phi biết cậu gọi điện cho tôi!” Mục Đức Cao dặn dò.

“Tôi biết rồi!” Trong điện thoại vọng ra giọng nói cố tình đè thấp.

“Một lũ ngu!” Mục Đức Cao ngắt điện thoại, ném mạnh điện thoại xuống giường, nghiến răng nghiến lợi chửi.

Sờ lấy hộp thuốc ở tủ đầu giường, Mục Đức Cao châm một điếu thuốc, bắt đầu suy nghĩ xem mình nên giúp đỡ thế nào để kế hoạch của đám Lưu Tự Phi thành công, lại không lộ ra quá nhiều sơ hở.

Liên tục hút hai điếu thuốc, Mục Đức Cao cầm điện thoại lên, gọi vào một số điện thoại.

“Anh Nghiệp, ngủ chưa vậy?” Mục Đức Cao khách khí hỏi một câu.

Vương Hưng Nghiệp vừa khóa xong cửa xe, đang chuẩn bị lên liền lầu nhấn chốt an toàn của khóa xe, một tay cầm điện thoại nói: “Chưa, vừa xuống lầu, sao thế Tiểu Cao, sao gọi điện khuya vậy?”

“Có việc này muốn nhờ anh nghĩ giúp em!” Mục Đức Cao nói đầu đuôi sự việc qua điện thoại.

“Có phải hơi quá rồi không!” Đợi Mục Đức Cao nói xong, Vương Hưng Nghiệp cũng lên tới lầu, “Chỉ là một học sinh thân thủ lợi hại một chút mà thôi!”

“Thái độ của Lý Tương Tư đối với cậu ta cũng không bình thường, em sợ đêm dài lắm mộng, nếu như để tên tiểu tử này thành công, em có hối hận cũng chả kịp!” Mục Đức Cao nghiến răng nghiến lợi nói, “Hơn nữa anh cũng biết suy nghĩ của ba em đó, em nhất định phải giành được Lý Tương Tư!”

Vương Hưng Nghiệp có nghe sếp của mình nhắc tới việc này, theo ý của sếp, nếu như Mục Đức Cao và Lý Tương Tư có thể thành đôi, sự nghiệp của tập đoàn chắc chắn không chỉ đơn giản là tăng lên gấp vài lần.

“Cậu cũng nói rồi, Lý Tương Tư rất bảo vệ thằng nhóc này, làm vậy có khiến Lý Tương Tư nghi ngờ cậu không?” Vương Hưng Nghiệp hỏi.


“Em điều tra rồi, thằng nhóc này và gia đình Lý Tương Tư không có quan hệ gì cả, chỉ là quen biết trên tàu khi đi du lịch kỳ nghỉ đông. Kế hoạch của bọn Lưu Tự Phi, anh cũng biết rồi đấy, em chẳng qua chỉ là bổ sung thêm một chút, thêm một lớp an toàn, cho dù có người nghi ngờ, em không tham gia, cũng không tìm được manh mối nào!” Mục Đức Cao nói.

Vương Hưng Nghiệp suy nghĩ giây lát liền đồng ý: “Được thôi, bây giờ tôi sẽ bố trí. Cậu đừng liên hệ với bất kỳ ai nữa, cũng đừng có hành động gì thêm, tôi sẽ bố trí ổn thỏa cho cậu, cậu cứ coi như không biết gì về việc này!”

“Được, cám ơn anh Nghiệp!” Mục Đức Cao vui mừng nói.

“Khách sáo với tôi làm gì chứ, ngủ sớm đi nhé!” Vương Hưng Nghiệp ngắt điện thoại sau đó lại tìm gọi một số điện thoại khác.

Việc như thế này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng liên quan tới con trai của sếp, Vương Hưng Nghiệp nói thế nào cũng phải báo cáo sếp một tiếng.

Điện thoại không có bất cứ âm thanh nào, người đầu bên kia chỉ lặng lẽ nghe Vương Hưng Nghiệp nói lại.

“Có phải là thằng nhỏ phá hoại hành động của thằng Châu trên tàu lửa hồi trước Tết không?” Sếp hỏi một câu qua điện thoại.

“Đúng vậy!” Vương Hưng Nghiệp nói, “Nghe Vương Thanh nói, thân thủ của thằng nhóc này rất lợi hại, không hề thua kém hắn!”

Trong điện thoại không có tiếng nói, Vương Hưng Nghiệp biết sếp đang suy nghĩ.

“Quan trọng là không biết Hứa Tất Thành có nhúng tay vào hay không, nếu như Hứa Tất Thành xen vào, sự việc tương đối phức tạp. Bởi tên nhóc họ Tống này ra tay một lần trên tàu đã giúp Hứa Tất Thành rất nhiều!” Vương Hưng Nghiệp nói.

“Phiền phức mà cậu nói là sao?” Ông chủ hỏi.

“Nếu như Hứa Tất Thành toàn lực điều tra, cho dù không tìm ra chứng cứ cũng chắc chắn sẽ nghi ngờ cậu chủ!” Vương Hưng Nghiệp nói.


“Có thể nghi ngờ gì chứ?” Ông chủ cười khà khà trong điện thoại nói, “Đức Cao không ra tay, cũng không tham gia bất cứ khâu nào trong kế hoạch hành động, mọi việc đều là do mấy thằng nhóc hư hỏng đó thương lượng ra. Cậu chỉ cần thêm mồi lửa, khiến kế hoạch thành công, đồng thời mũi nhọn chỉ về phía mấy thằng nhóc hư hỏng đó là được.”

Ông chủ trầm ngâm giây lát nói tiếp: “Lần trước mặc dù thằng Châu và thằng Mã tự ý hành động, nhưng nếu không phải vì thằng nhóc này, bọn họ sớm đã thành công rồi. Thằng nhóc này khiến công ty chúng ta tổn thất hàng triệu tệ không nói, lại còn khiến bây giờ tôi không dám để thằng Châu và thằng Mã lộ diện làm việc. Nếu không kiêng dè Hứa Tất Thành, sao có thể để nó sống tới giờ. Lần này cứ xem như nhân tiện lấy chút lợi tức, cậu hãy chú ý xử lý gọn gàng là được!”

“Em hiểu rồi!” Vương Hưng Nghiệp nghe thấy tiếng ngắt điện thoại tút tút vọng ra, suy nghĩ xem nên sắp xếp việc này sao cho hợp lý.

Vừa mới học xong tiết thứ ba, Lý Tương Tư xin nghỉ phép xong liền thu dọn cặp sách, chuẩn bị tới bệnh viện truyền nước.

Tống Triều Dương ngồi nguyên vị trí, ngây người nhìn bảng đen.

“Hi, nghĩ gì vậy?” Lý Tương Tư lấy khuỷu tay huých nhẹ Tống Triều Dương hỏi.

“Không nghĩ gì!” Tống Triều Dương bừng tỉnh nói.

“Hai ngày nay hình như Ngũ Phúc hơi im ắng thì phải!” Lý Tương Tư có chút kỳ quái hỏi.

“Chắc bị cậu làm cho sợ hãi rồi!” Tống Triều Dương cười nói.

“Nhưng tại sao vừa nhìn thấy cậu mình lại cảm thấy bất an?” Lý Tương Tư nói.

“Chỉ cần không khiếp đảm là được!” Tống Triều Dương cười nói.


“Cậu đi chết đi!” Lý Tương Tư đấm Tống Triều Dương một cái, “Cẩn thận bị người ta chặn trong ngõ đánh thành đầu heo đấy!”

“Yên tâm đi, không để bọn chúng có cơ hội này đâu!” Tống Triều Dương nói.

“Mình đi đây!” Lý Tương Tư đứng dậy nói.

Lý Tương Tư vừa đi, Tống Triều Dương nhìn đồng hồ và cũng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Tống Triều Dương bấm giờ bước vào lớp học, khi đẩy cửa ra thì phát hiện lớp học không có một ai.

Lẽ nào mình nhớ nhầm? Tiết học cuối cùng đã học xong rồi?

Không đúng! Khi đi qua lớp khác vẫn còn người!

Tống Triều Dương bước ra khỏi lớp, trèo lên cửa sổ nhìn, bạn cùng lớp đều đang xếp hàng ngay ngắn ở sân vận động.

Thì ra là tiết thể dục.

Tống Triều Dương xuống lầu, chậm rãi đi ra sân vận động.

Đợi tới khi Tống Triều Dương ra tới sân vận động, trong sân đã kê một chiếc nệm lớn. Học sinh hàng một đã chuẩn bị xong, ba hàng còn lại đứng nghỉ tại chỗ.

Lớp phó thể dục và một người đàn ông hình như là thầy giáo dạy thể dục đang đứng ở hai bên nệm làm công tác bảo vệ.

Thầy thể dục cạo đầu trọc sáng bóng, tướng mạo có vẻ hơi hung ác, cơ bắp trên người cuồn cuộn, nhìn giống như sắp sửa căng bục bộ đồ thể thao mặc trên người.

Mục Đức Cao đứng ở vị trí hàng cuối cùng, nhìn thấy Tống Triều Dương liền chủ động gật đầu chào hỏi.


Tống Triều Dương hơi sững người, nhưng vẫn lễ độ mỉm cười. Xem ra Mục Đức Cao rất khôn khéo, hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, rõ ràng là do cậu ta ngầm chỉ đạo, nhưng hôm nay nhìn thấy mình vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.

“Thầy giáo này mới tới sao? Sao trước đây chưa nhìn thấy bao giờ?” Trong số học sinh đứng nghỉ phía sau có người bàn tán.

“Chưa gặp bao giờ!” Một học sinh khác nói tiếp: “Tướng mạo như dân du côn, nhìn có chút đáng sợ?”

“Sợ gì chứ? Không phạm lỗi là được! Lẽ nào lại vô duyên vô cớ phạt chúng ta sao?” Một nữ sinh nói.

Thấy Tống Triều Dương tới trễ, thầy giáo trọc đầu liền vẫy tay.

“Em kia, lại đây!”

Tống Triều Dương bước tới trước mặt thầy giáo trọc đầu, trong lòng có chút nghi hoặc.

Ánh mắt thầy giáo trọc đầu tìm mình rất chắc chắn, như thể có quen biết mình vậy. Nhưng Tống Triều Dương dám chắc từ trước tới giờ chưa từng gặp thầy giáo này.

“Tại sao tới muộn mà không xin phép?” Thầy giáo trọc đầu nghiêm giọng hỏi.

Tống Triều Dương phát hiện ánh mắt thầy giáo trọc đầu nhìn mình ánh lên ánh sáng sắc lạnh. Cậu từ từ nheo mắt, nghi ngờ thầy giáo cố tình làm khó mình.

“Xin lỗi thầy, em sai rồi!” Tống Triều Dương dứt khoát xin lỗi, cậu không muốn để thầy giáo trọc đầu có cơ hội gây sự.

Lẽ nào đây chính là chiêu tiếp theo mà Mục Đức Cao hoặc anh em Ngũ Phúc đối phó với mình? Sao lại kéo cả thầy giáo vào việc này? Tống Triều Dương có phần không chắc chắn.

Thầy giáo trọc đầu sững người, trong tưởng tượng của anh ta, Tống Triều Dương phải là loại học sinh cứng đầu ngông cuồng, khó quản lý mới đúng, sao lại nhanh chóng nghe lời tới vậy.

“Biết sai thì tốt.” Thầy giáo trọc đầu cười một tiếng, như thể khen ngợi Tống Triều Dương, giơ tay vỗ lên vai Tống Triều Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui