"Đùng!” Thủ pháo phát nổ.
Áo khoác của Mã Bưu rách nát hoàn toàn, mảnh pháo rạch vài vết thương sâu hoắm vào cơ thể anh, nhưng anh chẳng màng gì nhiều, kéo theo Vu Minh Na nhanh chóng chạy xuống theo lối thoát hiểm.
Con số hiển thị trên đồng hồ, từ viên đạn đầu tiên đến hiện tại, vừa trôi qua 3 phút 20 giây.
“Đinh Đinh, chúng tôi thoát ra rồi, các cậu đang ở đâu?” Mã Bưu vừa chạy vừa hét lớn vào tai nghe, tiếng nổ kịch liệt cùng tiếng súng khiến anh hầu như không nghe thấy gì cả.
“Đến ngay, 20 giây.” Là giọng nói của Đinh Đinh.
Bọn họ rút lui từ cánh cửa an toàn bên cạnh đến con đường lớn, cách xa 50 mét, Citroën tiến về bọn họ một cách điên cuồng.
“Bặc bặc, bặc bặc.” Tiếng súng vang giòn từng nhịp bổ nhào về phía Mã Bưu.
Là đạn của súng trường đột kích HKG36, tiếng súng không khít, nhưng rất chuẩn xác, Mã Bưu biết điều này chỉ thể hiện rõ một chuyện.
Đội canh gác đặc biệt hiến binh Pháp đã đuổi kịp đến đây.
“Mau chạy.” Mã Bưu đưa Vu Minh Na leo lên Citroën, bản thân chạy cực nhanh lao về trạm đường sắt cách đó không xa, người Pháp bị anh thu hút.
Mã Bưu vừa chạy vừa lấy điện thoại trong người ra, ấn một tổ hợp phím số, trong máy điện thoại phát ra tiếng xịt, thẻ SIM bên trong cùng toàn bộ thẻ nhớ lữu trữ bỗng chốc bị thiêu rụi thành rác silicon thông qua luồng điện mạnh.
Anh dùng sức ném điện thoại đến con đường rất xa, tiếp tục xô ngã vài người đang xếp hàng mua kem, đội canh gác đặc biệt hiến binh Pháp theo sau không dám bắn, bọn chúng không thể gánh vác hậu quả ghê gớm khi gây tổn thương cho dân thường, hiến binh theo sau vừa cẩn thận né dòng người hỗn loạn, vừa to tiếng hô hào tuần cảnh bình thường đến xoa dịu cảnh tượng rối ren.
Mã Bưu đẩy ngã hành khách trên thang máy tay vịn một cách thô bạo, dùng tốc độ phóng nhanh chạy đến sân ga xe lửa.
Anh cảm nhận được một cơn gió mạnh thổi tạt vào mặt, điều này cho thấy một xe tàu điện đang vào trạm, đây là một cơ hội tốt, có thể mượn thời cơ để đáp tàu điện.
Anh ngẩng đầu nhìn đèn treo kim loại đang tỏa sáng, vài hình bóng của hiến binh ánh lên vỏ đèn treo, đã không còn cơ hội để lên xe.
Mã Bưu hít thở một hơi sâu, không cần quay đầu, anh đã cảm nhận được cự ly của hiến binh cách anh không quá 5 mét, nhưng anh tuyệt đối không thể bị người Pháp tóm được, cơ hội duy nhất chính là...
Anh nhún người nhảy xuống đường ray tàu điện, trên sân ga vang lên tiếng kêu thất thanh.
Mã Bưu chưa đứng dậy, mà để cơ thể nằm sấp áp sát vào nền đường bên cạnh đường ray, tàu điện hò hét cạnh thân anh ta, tuy đã bắt đầu giảm tốc, nhưng tốc độ đó dường như muốn khiến anh bay tung lên.
Bởi vì tàu điện giảm tốc, lực hút hạ thấp, anh lại đứng dậy, chạy được vài mét, sau đó đôi tay tóm chặt vào lan can bên cạnh đường ray, định dùng sức nhảy lên sân ga.
“Ù” một chiếc tàu điện ngược hướng hú còi cần qua trạm, tài xế thấy nguy hiểm, vội kiềm thắng phát ra tiếng xịch xịch khó nghe.
Vùng eo và vùng lưng của Mã Bưu đau đớn, anh không còn sức lực hoàn thành động tác trèo lên, một đôi tay lớn kéo chặt lấy anh, lôi anh lên sân ga, là một người da đen đang chờ xe đã cứu mạng của anh.
Mã Bưu cảm kích nhìn ân nhân cứu mạng, mấy bà lão lớn tuổi bên cạnh dùng tiếng Pháp to tiếng chỉ trích tên liều lĩnh suýt nữa bị nghiền nát như tương.
Mã Bưu không thèm đếm xỉa, anh ném bỏ chiếc áo khoác, quăng kính mắt vào sọt rác, lấy vài miếng bùn hóa trang nhanh chóng bôi lên mặt, đối diện sân ga, vài tên hiến binh Pháp há hốc mồm miệng theo dõi toàn bộ sự việc.
Anh chạy lên một tàu điện đang vào trạm, lựa chọn toa tàu cuối cùng, và di chuyển nhẹ nhàng vào đuôi xe, khi tàu điện vượt qua trạm thứ hai, lúc bắt đầu tăng tốc, Mã Bưu đẩy cửa thoát hiểm cuối xe, thu gọn cơ thể, đột nhiên nhảy vào một đường ray tối om.
Mã Bưu đi vài phút trên đường ray tối tăm, nơi sáng sủa phía trước thu hút sự chú ý của anh, anh nhảy lên nền đường, đi tiếp nửa phút, phát hiện một căn phòng chứa đồ vật, anh dùng lực đẩy mạnh, phát hiện khóa cửa bị hư, anh chui vào căn phòng nhỏ này.
Cởi chiếc áo ngoài rách nát ra, thay toàn bộ đồ mặc trên người, căng thẳng và mệt mỏi khiến anh dường như không cảm nhận được cơn đau của cơ thể.
Rời khỏi căn phòng chứa, anh bắt gặp một nhánh khác cách xa vài mét, ánh đèn màu đỏ gợi cho người ta một cảm giác khó tả, đến gần thoạt nhìn, là một đoạn đang được tu sửa độc lập, bên trong có bản đồ và vị trí trước mắt, cùng một chiếc điện thoại.
Mã Bưu tiến lên xem bản đồ, vui mừng phát hiện sau đoạn công trình này có một lối thoát liên thông với mặt đất ngoài kia, cầm điện thoại lên, lại có âm thanh rõ ràng của dòng điện. Anh thử ấn một chuỗi số di động, một lát sau, tín hiệu được kết nối.
“Đinh Đinh, tôi là Mã Bưu, nếu không có kẻ bám theo, đến trạm Beauvois đón tôi.”
“Được, 5 phút sau có mặt.” Giọng nói của Đinh Đinh tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Mã Bưu đặt điện thoại xuống, đi vòng đến phía sau căn phòng, nhìn cánh cửa thép được khóa chặt, anh rút một cây dao đa năng từ chiếc túi quần, dùng công cụ trên dao thọt tới thọt lui vài lần trên lỗ khóa, một tiếng bộp, ổ khóa bung ra.
Anh men theo bóng tối bò lên cầu thang, chẳng biết băng qua bao nhiêu bậc, trước mắt xuất hiện một tia sáng, một cánh cửa thép nửa khép ngay tại đó, đẩy cửa bước ra, phát hiện mình đang đứng dưới một tấm bảng thép, trên đó ghi “Trạm Beauvois”.
Mã Bưu huýt sáo, tiến đến con đường bên ngoài cửa vào trạm như chẳng có chuyện gì, người đi đường tưởng đây là nhân viên đường sắt vừa hoàn thành công tác kiểm tra tu sửa, tuy không mặc đồng phục, nhưng cũng chẳng có quá nhiều người chú ý đến anh.
“Két.” Xe du lịch Citroën vội dừng lại ngay cạnh anh, một đôi tay cường tráng kéo viên đặc công mệt mỏi rã rời lên xe.
“Tiểu Vương chết rồi.” Đại Tiện vừa nghe được thông tin chính xác từ đài phát thanh của cảnh sát nước Pháp.
“Đại Vương đâu?” Mã Bưu hỏi.
“Anh ta tự đến căn nhà an toàn khẩn cấp, căn nhà an toàn lúc trước đã được chấp hành trình tự khử trùng.” Đinh Đinh vừa lái xe vừa nói.
“Nhanh chóng rút lui.” Mã Bưu bắt đầu cảm thấy nghẹt thở.
Đại Tiện bắt đầu liên lạc với chiếc Challenger tại sân bay Charles de Gaulle, đội phi cơ lập tức chuẩn bị tiến hành chuyến bay, đồng thời xin phép người quản lý bay cất cánh.
“Nhiều máu quá.” Vu Minh Na ngồi bên trái phát hiện lưng áo của Mã Bưu bắt đầu xuất hiện những vệt máu lớn.
Đại Tiện nhảy ngồi xuống dãy ghế sau, dùng dao nhỏ rạch áo ra, mới phát hiện vùng lưng của Mã Bưu đã bê bết máu.
“Là mảnh pháo, mảnh lựu đạn, bay ghim vào cơ thể của anh.” Vừa nói vừa bẻ lưng ghế ra sau, vội vàng lấy túi cấp cứu, rải bột sát khuẩn sau đó dùng sức quấn chặt vết thương, tiếp tục lấy một cây kim tiêm mooc-phin vào đùi anh.
“Dùng sức ấn chặt băng quấn, món đồ Israel này có thể cầm máu một cách nhanh chóng.” Đại Tiện dặn dò Vu Minh Na.
Citroën dường như chẳng áp dụng bất kì biện pháp trinh sát ngược gì cả, thông tin được truyền từ đài phát thanh cho biết đội canh gác đặc biệt hiến binh Pháp cùng đặc cảnh SWAT đã phong tỏa hoàn toàn khách sạn Four Seasons và khách sạn Mandarin Oriental, người Pháp không biết đây là cuộc tập kích khủng bố đơn thuần,hay là hành động thanh trừng quy mô lớn của xã hội đen, lúc này đang bày thế trận nghiêm chỉnh xung quanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...