Điệp Viên Kỳ Quái

"Bảo vệ, bảo vệ! Mau bắt gã ta lại cho tôi.” Người phụ nữ kia lập tức gào thét.

Mấy bảo vệ ở ngoài cổng vốn đang đứng xem, lúc này lập tức xông lên, muốn bắt Tống Triều Dương lại.

Nhưng Tống Triều Dương vô cùng láu cá, căn bản không để bốn người bảo vệ bắt được mình, hơn nữa lại còn đá cho mỗi bảo vệ một cái, đạp bốn bảo vệ đều ngã rạp ra đất, và chỗ họ ngã chính là chỗ của người phụ nữ béo kia, bốn người xếp chồng đè lên cô ta, khiến cô ta kêu lên ầm ầm.

Lúc này Tống Triều Dương liền nháy mắt với Hà Uyển, sau đó quay người bỏ chạy khỏi cửa công ty, chỉ trong chớp mắt đã biến mất hút.

Hà Uyển há hốc miệng, suýt chút nữa thì đi ngăn cản Tống Triều Dương, nhưng Tống Triều Dương hành động quá nhanh, cô còn chưa kịp ngăn lại thì Tống Triều Dương đã chạy đi rồi.

Hà Uyển cũng không muốn ở lại đây lâu, lập tức lên chiếc xe Tống Triều Dương lái tới, trên xe có chìa khóa, cô lập tức nổ máy, lái ra khỏi tổng công ty khiến cô đau lòng này.

Sau khi chạy được một đoạn, Hà Uyển liền nhìn thấy Tống Triều Dương, cô dừng xe bên cạnh cậu, Tống Triều Dương lập tức lên xe, cười hì hì nói: “Cũng may khi đó chị không nói gì với tôi, nếu không tôi chết chắc.”

Hà Uyển vừa rồi đúng là rất giận, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hồn của Tống Triều Dương, bất giác phì cười, lại lườm Tống Triều Dương một cái, nói: “Cậu đúng là quá nóng vội, đó là thiên kim của phó chủ tịch tập đoàn chúng ta đấy, nếu để cô ta biết cậu là người của chi nhánh, chắc chắn sẽ cho cậu biết mặt.”


Tống Triều Dương cười hì hì nói: “Vì thế tôi mới đánh xong là bỏ chạy ngay.”

Hà Uyển lái xe chạy đi không xa rồi lại dừng lại, nói: “Cậu lái xe đi.”

“Được thôi!” Tống Triều Dương đáp một tiếng, đẩy cửa xe, vòng qua bên khoang lái, còn Hà Uyển thì đổi chỗ ở trong xe.

Tống Triều Dương nổ máy, Hà Uyển vẫn trầm ngâm, một lát sau mới nói: “Hôm nay thực sự cám ơn cậu.”

“Cám ơn gì chứ! Tôi chỉ là nhìn cô ta ngứa mắt mà thôi, là đàn ông sẽ đều đánh cô ta, đặc biệt là người chuộng chính nghĩa như tôi thì sao có thể không ra tay chứ.”

Hà Uyển mỉm cười sau đó vén tóc bên thái dương, thở dài một hơi, nói: “Cho tôi một điếu thuốc.”

“Tôi không có thuốc cho nữ giới!”

“Thuốc cậu hút là được.”

Tống Triều Dương đưa cho cô một điếu, Hà Uyển châm lửa, hút một hơi sau đó ho hai tiếng, Tống Triều Dương lập tức lắc đầu nói: “Nếu như chị không hút được thì đừng hút, tránh lãng phí thuốc của tôi.”

“Chỉ là vẫn chưa quen lắm!” Hà Uyển lại hút một hơi, lần này rất dè dặt, không còn bị sặc nữa.

Tống Triều Dương vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng lại nhìn Hà Uyển, bây giờ cậu không thể không thừa nhận, phụ nữ hút thuốc cũng rất lôi cuốn, đặc biệt là mỹ nữ như Hà Uyển, khi hút thuốc sẽ mang vẻ đẹp sầu muộn.

“Trả cậu, tôi không hút được nữa.” Hà Uyển lúc này đưa nửa điếu thuốc cho Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương nhận lấy, vui vẻ hút một hơi, nói: “Ngon lắm, vẫn còn hương vị trên môi chị, rất thơm.”

“Vậy sao? Cậu đâu phải chưa từng nếm qua môi tôi có mùi vị gì?” Hà Uyển quay đầu lại, trong mắt ánh lên vẻ khiêu khích, vô cùng xinh đẹp quyến rũ.


“Hì hì, đúng là từng nếm qua, nhưng nếm như vậy và nếm trực tiếp là hai loại cảm giác.”

“Vậy cậu còn muốn thưởng thức thế nào nữa? Nói đi, tôi sẽ thỏa mãn cậu.” Hà Uyển lúc này le lưỡi liếm môi một vòng vô cùng quyến rũ.

“Chị đừng dụ dỗ tôi, hay là tối nay chúng ta không về Đồng Giang nữa.”

Hà Uyển cười giòn tan, cơ thể khẽ rung lên, trong xe không mặc áo khoác, ngực khẽ nhấp nhô, đúng là một một cô gái quyến rũ, cô chớp chớp mắt nhìn Tống Triều Dương nói: “Tôi rất thích ngôi nhà nhỏ của cậu, sao nào, tối nay có giữ tôi ở lại không?”

Tống Triều Dương cười ha ha một tiếng nói: “Đương nhiên là cho ở lại, tối nay há chẳng phải tôi sẽ lại không cô đơn nữa, hì hì, có điều tối nay phải để tôi thưởng thức mùi vị môi chị.” Thịt đưa tới miệng rồi lẽ nào lại không ăn.

Hà Uyển yêu kiều liếc nhìn Tống Triều Dương, nói: “Hừm, tối nay sẽ không tha cho cậu nữa, tôi muốn xem cậu có thể làm được mấy lần.”

“Ha ha, vậy chúng ta hãy đọ sức xem!”

Xe chạy lên đường cao tốc, Hà Uyển kéo áo khoác phía sau, nói: “Tôi hơi mệt, ngủ một lát, tới nơi cậu hãy gọi tôi.”

“Chị ngủ đi.”


Tống Triều Dương biết rằng phía sau vẻ ngoài phóng túng của Hà Uyển là sự đau khổ tột cùng, cô dùng việc phóng túng để giảm bớt nỗi đau trong lòng, Tống Triều Dương mặc dù chưa từng trải qua việc tương tự, nhưng tận mắt nhìn thấy người đàn bà béo mập kia vênh váo như vậy trước mặt cô, hơn nữa chồng cũ còn giơ tay đánh cô, Hà Uyển trong lòng đau đớn tới mức nào, Tống Triều Dương biết rất rõ.

Khi hơn bốn giờ, Tống Triều Dương liền gọi điện cho phòng hành chính, nói rằng hôm nay sẽ về muộn một chút, nếu như quá muộn thì sẽ không đưa xe về bãi đậu xe của công ty nữa, đã làm công việc này, Tống Triều Dương cũng phải tuân thủ chế độ của công ty.

Sáu rưỡi, Tống Triều Dương về tới nhà mình, Hà Uyển ngủ suốt dọc đường, cho tới khi Tống Triều Dương gọi cô xuống xe, cô mới tỉnh dậy.

“Ờ, tới rồi sao?” Hà Uyển nghi hoặc nhìn xung quanh, Đồng Giang đối với cô mà nói là một thành phố xa lạ, hơn nữa tới chỗ Tống Triều Dương lại còn say bí tỉ, căn bản không nhận ra được.

“Tới rồi, có điều chúng ta lẽ nào không đi ăn cơm sao?”

“Được thôi, hình như buổi trưa tôi vẫn chưa ăn cơm.” Hà Uyển chỉnh lại tóc, thần sắc trên mặt đã tốt hơn rất nhiều, sau đó liền đẩy cửa xe bước xuống.

Tống Triều Dương không dẫn Hà Uyển về nhà mình ăn, cậu rất tự tin với tài nấu ăn của mình, nếu như để Hà Uyển ăn cơm cậu làm, chỉ sợ sẽ càng muốn tới chỗ cậu, vì thế liền tới nhà hàng gần đây ăn cơm, khi ăn, Hà Uyển có chút dè dặt, chỉ sợ có người nhận ra mình.

Tống Triều Dương cảm thấy hơi buồn cười, có điều cậu cũng không nói ra, sau khi ăn qua loa xong liền cùng Hà Uyển đi về phía khu chung cư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui